Edit: Chôm chôm.
Hiền phi ngồi ở cuối hành lang gấp khúc, nhìn ma ma giáo dưỡng dõng dạc hùng hồn mà tẩy não các tiểu phi tần. Mấy tiểu
cô
nương mềm mại như nước, bị ma ma doạ đến sửng sốt, đôi mắt tròn xoe nhìn nàng ta,
trên
mặt đều là bộ dạng ngây thơ mù mịt.
“Nương nương, ngài xem mấy tiểu chủ tử học rất nghiêm túc, tâm nguyện của ngài sắp thành
hiện
thực rồi.”
Hiền phi nhếch miệng lộ ra nụ cười lạnh, “Hậu cung có rất nhiều hài tử tốt, các nàng thông minh đáng
yêu, diện mạo tinh xảo, hơn nữa có thể làm người chung quanh vui vẻ, làm người nhìn thấy tâm ngứa khó nhịn. Cùng tiên hoàng hậu quả thực
không
có khác biệt, bổn cung đem các nàng bồi dưỡng tốt, rồi đưa đến cho hoàng thượng. Hoàng Thượng
sẽ
rất
yêu
thích các nàng, rốt cuộc tiên hoàng hậu xác còn chưa lạnh,đã
có rất nhiều người giống nàng ta……”
Nàng càng
nói
tâm tình càng thêm mỹ mãn, ý cười
trên
mặt cũng thêm
rõ
ràng.
Nhưng cung nữ bên cạnh nghe xong lời này, có chút bất an
nói: “Nếu Hoàng Thượng biết những người này do ngài dạy,
thì
phải làm thế nào cho phải?”
Lúc trước hứa tiệp dư bắt chước tiên hoàng hậu
đi
câu dẫn Hoàng Thượng, làm Hoàng Thượng phát giận,
hiện
giờ lại bắt chước tiên hoàng hậu, chẳng phải là dậu đổ bìm leo, lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ sợ mấy vị tiểu chủ tử thông minh đáng
yêu
này đềukhông
có ngày mai.
“Có quan hệ gì tới bổn cung, ta dạy các nàng như vậy vì nhớ tới tình tỷ muộn với tiên hoàng hậu năm đó, chứ
không
bảo các nàng
đi
câu dẫn Hoàng Thượng. Nếu các nàng nổi lên loại tâm tư đó, có chết cũng xứng đáng.” Hiền phi lắc lắc quạt mĩ nhân trong tay, nụ cười
trên
mặt càng thêm thanh lãnh.
Đại cung nữ thân mình run lên,
không
nói
một
lời mà đứng đó.
Từ khi tiên hoàng hậu qua đời, Hiền phi nương nương tính tình càng thêm bá đạo. Lúc trước, Hiền phi khoan dung rộng lượng, ngay cả người sắc bén như tiên hoàng hậu, cũng vô cùng yên tâm để nàng trông cửa sau, nhưng
hiện
giờ Hiền phi dường như được mở chốt, bỗng nhiên trở thành người
không
còn dung tha người khác.
Viên Diệu Diệu ăn
không
ngồi rồi lấy tay chống cằm, giống như xem xiếc khỉ mà nhìn ma ma giáo dưỡng.
“Hoàng Thượng cùng tiên hoàng hậu cảm tình cực sâu, lúc hai người leo núi, nhìn thấy cây tùng đại thụ, tiên hoàng hậu liền
nói
muốn ăn quả thông, Hoàng Thượng lập tức trèo cây hái cho nàng……”
Tiểu phi tần tham ăn liền
nói: “Ta cũng thích ăn hạt thông.”
Ma ma giáo dưỡng lạnh nhạt:” Hoàng thượng cũng
không
hái cho ngươi.”
Từ miệng người khác nghe chuyện cũ của mình, cảm giác
thật
mới lạ, đặc biệt là khi người kể và người nghe đều làm bộ mặt hâm mộ
không
thôi, nàng cảm thấy
thật
vi diệu.
Lại
nói
nàng
thật
có chút nhớ Vệ Cẩu Tử, buổi tối
không
có
hắn
làm ấm giường, ban ngày
không
có
hắn
để xả giận,
thật
sự
là
không
quen.
Nàng nghe ma ma cả ngày ca tụng tình cảm của tiên hoàng hậu cùng Hoàng Thượng, lỗ tai đóng cái kén. Ban đầu mơ mơ hồ hồ, Hiền phi còn muốn
nói
vài lời vô nghĩa, đương nhiên nàng ta tỏ thái độ như được tắm gió xuân, lại
một
loạt cảm nghĩ nhớ về tiên hoàng hậu.
Viên Diệu Diệu lỗ tai đều mọc kén, nàng
âm
thầm tính toán xem Hiền phi làm vậy là có ý gì, tìm nhiều tiểu phi tần phấn nộn nhưng
không
quá tuyệt mỹ, khẳng định là có quan hệ tới hoàng đế.
Hơn nữa cả ngày nay, chỉ kể chuyện tình của Đế hậu, như tẩy não các phi tần rằng bởi vì tiên hoàng hậu cổ linh tinh quái, biết xem xét thời thế nên mới được sủng ái. Dường như muốn xúi giục các nàng tới trước mặt hoàng đế mà bắt chước tiên hoàng hậu.
Hướng phát triển
thật
tàn nhẫn, hơn nữa tuyệt đối là luận điệu vớ vẩn
Viên Diệu Diệu làm đương
sự
nên hiểu
rõ, có thể vỗ ngực mà
nói
cho các nàng: tình cảm của Nàng cùng Vệ Cẩu Tử, hoàn toàn xây dựng
trên
giường, dưới giường
khôngcó gì đặc biệt. Nếu
không
đã
sớm xé rách mặt, cái gì mà tư tưởng kỳ diệu, nàng chỉ là muốn làm bản thân nhìn qua có bản lĩnh khác người, bằng
không
người khác hỏi Hoàng Thượng vì sao để ý nàng, nàng
thật
không
thể trả lời rằng vì công phu
trêngiường của nàng tốt.
Liên tiếp mấy ngày bị tra tấn ở chỗ Hiền phi, mỗi ngày nhìn mấy tiểu
cô
nương, Viên Diệu Diệu cảm thấy vài phần nhàn nhã. Năm đó lúc nàng có quyền thế, ở trong cung cướp đoạt
một
phen, tiểu
cô
nương ngoan ngoãn như thế này làm người thương, dù sao đều phải cùng nữ nhân khác chia sẻ Vệ Cẩu Tử,
không
bằng tìm người khiến nàng thuận mắt.
*
“Lý Đức,
đã
nhiều ngày trong cung có chuyện gì xảy ra
không?” Vệ Cảnh mới vừa phê xong
một
chồng tấu chương,
không
khỏi vươn người,
trên
mặt lộ ra vài phần mỏi mệt.
Lý Đức biết
hắn
muốn nghe
một
chút chuyện coi như giải trí,hậu cung nhiều nữ nhân nên càng nhiều thị phi. Trước kia ngôi cửu ngũ nhàn hạ, liền thích nghe
một
chút xiếc của các nữ nhân,
hắn
đã
sớm tập thành thói quen, làm đại tổng quản hữu dụng nhất bên cạnh Hoàng Thượng, đầu lưỡi của
hắn
so với đàn bà ba hoa còn dài hơn, tin tức bốn phương thông suốt, đọc làu làu.
“Trước đó vài ngày Hiền phi nương nương triệu tập vài tiểu phi tần, trong đó có Viên tài tử. Các nàng tập trung trò chuyện mấy ngày, cảm tình rất tốt,
đã
nhiều ngày nghenói
thường xuyên gặp nhau kể chuyện xưa, chuyện
thật
chuyện giả,
trên
trời dưới biển đều
nói
một
hồi. Ai kể chuyện ly kỳ là có thể thắng tiền! Gọi là đại hội kể chuyện ly kỳ, có
không
ít cung nhân
đi
ngang qua xem náo nhiệt, đều
nói
có ý tứ.”
Động tác ấn lông mày của Vệ Cảnh tạm dừng
một
chút, biểu cảm
trên
mặt nháy mắt trở nên
không
vui.
“Lại có nàng?
không
phải bảo nàng thành
thật
đợi sao? đại hội kể chuyện ly kỳ, tên này sao nghe quen như vậy.”
Lý Đức nuốt nuốt nước miếng, hiển nhiên là có chút nhút nhát, trong lòng
hắn
thậtđồng tình với nhóm tiểu phi tần kia,
không
biết bị tên hỗn trướng nào xui khiến. Nhưng biết mà
không
báo cùng tội khi quân cũng
không
có khác biệt bao nhiêu, cho nên
hắnvẫn
nói
cho Hoàng Thượng.
“Trước kia quý phi nương nương
đã
từng cùng ngài
nói
qua việc này, muốn tổ chứcmột
đại hội kể chuyện ly kì, ngài lúc ấy
nói
đó là lừa gạt người, xem ai có thể khoác lác hơn liền thắng,
không
có gì đáng xem.”
hắn
vừa
nói
xong, biểu tình
trên
mặt Vệ Cảnh liền càng thêm khó coi.
“Các nàng
thật
đúng là giỏi, chuyện trẫm cùng diệu diệu
nói
qua, đều có thể bị dùng tới. Ngươi
nói
xem là trong Long Càn Cung có phản đồ, hay là diệu tiên điện?”
hắn
trầm mặc
một
lát, bỗng nhiên khóe miệng cười lạnh, nửa
thật
nửa giả hỏi
mộtcâu.
Lý Đức thấm ra
một
thân mồ hôi lạnh,
hắn
trả lời thế nào cũng
không
tốt, chỉ có thể cúi đầu trầm mặc.
“đi, theo trẫm
đi
nhìn
một
cái, đây là chuyện xấu do ai làm.”
hắn
đẩy bỏ tấu chươngtrên
bàn, trực tiếp đứng lên
đi
ra ngoài.
Lý Đức nhắm mắt theo đuôi, đáy lòng thay mấy vị tiểu phi tần cầu nguyện, hy vọng có thể sống lâu
một
chút. Nếu
thật
sự
cứu
không
được, cũng nên biết đẩy tội cho
mộtngười chịu, vậy vài người có thể sống xót.
“Ta mỗi lần nhìn mặt trời liền nghĩ đến lòng đỏ trứng, nhìn đến dạ minh châu liền nghĩ đến đường khối, trăng rằm giống bánh đường, con dấu ngọc là điểm tâm…… Ta nhìn cái gì đều nghĩ đến đồ ăn, nước miếng đều nhịn
không
được……” Oán niệm đến từ tiểu phi tần tham ăn.
Nàng
hiện
tại nhìn cái bàn ngọc cũng chảy nước miếng, cứ như dưới cánh tay là bàn tiệc mãn hán toàn tịch.
“Các ngươi xem tảng đá kia có giống khuôn mặt tiểu hài nhi
không,
hắn
đang
cười với ta đó.”
Viên Diệu Diệu kinh hoảng quay đầu nhìn phía sau, trong lòng gờn gợn, nơi này chẳng lẽ là bãi tha ma?
“Bên kia cũng có mặt tiểu hài tử,
đã
có hai đồng tử, ngồi giữa khẳng định là Quan
âmBồ Tát. Đại từ đại bi Quan Thế
âm
Bồ Tát, tín nữ……” Mỗ tín nữ tiểu phi tần bắt đầu niệm kinh.
Viên Diệu Diệu duỗi tay chống cằm, nàng có cảm giác nghe mấy người
nói
chuyện, nàng có thể nghe
một
năm.
“Miêu miêu, tới phiên ngươi.” tiểu phi tần tham ăn đẩy nàng
một
cái.