Edit: Chôm chôm
Sau khi tiễn Tiểu Khang Tử, Thuý Trúc liền có vẻ dị thường hưng phấn, nàng như muốn nhảy lên, hận
không
thể hát vang ra tiếng.
Viên Diệu Diệu lại là mày ủ mặt ê mà ngồi
một
chỗ, đáy lòng nàng thầm mắng Vệ Cảnh. Nào có ai lại thăng vị nửa cấp, nàng
thật
sự
coi thường.
Thường tại là chính thất phẩm, tài tử là tòng lục phẩm, giữa hai phân vị này có chênh lệch sao? Đối thủ của nàng
hiện
đều là chính tứ phẩm trở lên, các nàng ấy nếu muốn đánh bẹp nàng, chẳng phải là dễ như dẫm chết
một
con kiến sao.
“Chủ tử, buổi tối hôm qua ngài vất vả, ngài nếu
nói
cho nô tỳ, nô tỳ liền
đi
Ngự Thiện Phòng mang về
một
chén táo đỏ hạt sen cho ngài tẩm bổ thân mình.” Lúc Thuý Trúcnói
câu này, sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu
không
dám nhìn nàng.
Viên Diệu Diệu cười gượng, hoá ra thúy trúc cũng tin rằng nàng tối hôm qua
đã
thị tẩm. Tuy tối qua nàng cố tình làm ra vẻ mị thái mười phần, muốn cho mọi người đều tin rằng nàng
đã
được hưởng mưa móc, nhưng Vệ Cảnh chỉ cho nàng thăng nửa cấp phân vị còn
không
bằng
không
thăng.
Bởi vì nếu
không
thăng vị, nàng còn có thể tìm cớ,
nói
Hoàng Thượng là vì muốn ban thưởng lớn cho nàng. Nhưng giờ chỉ thăng nửa cấp, vậy chứng minh nàng bồi Hoàng Thượng ngủ
một
giấc, cũng chỉ có ngần ấy giá trị. Điều này là
sự
sỉ nhục nhan sắc và dáng người của nàng.
Hứa tiệp dư bị treo ở
trên
cây gần
một
đêm, lúc được thả xuống, cả người chỉ con hơi thở thoi thóp. Tuy phân vị của nàng ta
không
đổi, nhưng tin tức
đã
truyền khắp hậu cung, trở thành chuyện cười trong mắt mọi người.
Nhưng
không
ít người ngoài mặt
thì
chê cười, nhưng trong lòng lại nôn nóng. Thủ đoạn tranh sủng này của Hứa tiệp dư là loại thường thấy, vô tình gặp gỡ Hoàng Thượng, thân mình khẽ chuyển, vì Hoàng Thượng mà múa. Sau đó
thì
đương nhiên làmột
hồi phong hoa tuyết nguyệt, nam nhân đều thích như vậy, kỳ
thật
không
ít phi tần trong đầu đều nghĩ tới biện pháp này.
không
nghĩ tới người có lá gan thử đầu tiên là hứa tiệp dư, lại rơi vào kết cục như vây,thật
làm nhiều người sợ hãi. Quả thực là dùng sinh mạng
đi
câu dẫn Hoàng Thượng, kết quả câu dẫn
không
thành, còn suýt mất mạng.
“Nương nương, nô tỳ
đã
hỏi người của chúng ta, hứa tiệp dư trong hoa viên
đã
bị Hoàng Thượng trực tiếp ra lệnh treo lên, mà Viên Thường —— Viên tài tử lại được khang công công mời đến Long Càn Cung, qua
một
lúc lâu mới
đi
ra. Quần áo Viên Tài Tử có chút lộn xộn,nhìn như là mới vừa hầu hạ nam nhân, hơn nữa
trên
đường nghe được tiếng khóc của Tam hoàng tử, lại có thể dỗ nín.”
Hiền phi nghe cung nữ báo cáo, sắc mặt vẫn bình thường, chẳng qua ánh mắt lập loè vài phần phức tạp.
“Bổn cung
đã
coi thường nàng. Hứa tiệp dư đoạt
đi
cơ hội khiêu vũ của nàng, kết quả bị phạt
một
trận chết khϊếp. Nàng lại được mời vào Long Càn Cung, thậm chí còn hầu hạ Hoàng Thượng?”
Hiền phi trầm mặc
một
lát, hiển nhiên là rơi vào suy tư, khuôn mặt nhiễm vài phần buồn bực.
“Nàng cùng bổn cung bàn bạc, chủ ý câu dẫn Hoàng thượng là do nàng đưa ra, còn hết sức thúc đẩy, kết quả lại là hứa tiệp dư thực
hiện, chọc Hoàng Thượng chán ghét. Chính mình lại thành công bò lên giường rồng, tốt,
thật
sự
quá tốt!”
Đại cung nữ đứng
một
bên chờ đợi,
không
dám lộn xộn:” ý của nương nương là?”
Hiền phi cười lạnh: “ Viên tài tử này
thật
đúng là trong lòng chứa thiên thu,
trên
mặt lại
không
chút nào nhìn ra. Bổn cung ban đầu muốn giúp nàng đoạt sủng ái, nhưng nàng cố tình bằng mặt
không
bằng lòng, lúc được sủng ái, còn
không
quên diệt trừ hứa tiệp dư. Loại người
không
nghe lời lại có tâm tư sâu kín, bổn cung
thật
khôngdám giữ.”
“Ngươi phái người
đi
chỗ hứa tiệp dư hỏi
một
chút, nàng vì sao biết được kế hoạch của Viên tài tử tối hôm qua. Đến cùng là ai tiết lộ ra ngoài?”
Viên Diệu Diệu còn
không
biết chính mình
đã
khiến cho Hiền phi chán ghét, đương nhiên lúc nàng
đi
bước đó, căn bản là
không
suy xét về Hiền phi. Ở vị trí cao quá lâu, nàng dù tâm tư cẩn thận, cũng
sẽ
không
quan tâm đến tất cả mọi người.
“Viên tài tử, chủ tử nhà ta mời ngài qua.” Vẫn là cung nữ đó của Cảnh Nhân Cung lại mời nàng.
Viên Diệu Diệu chỉ cảm thấy đau đầu, nàng
đã
nhiều ngày vẫn nghe theo dạy bảo của Vệ Cẩu Tử, kiên quyết
không
kéo bè kéo cánh, đóng cửa ở
ẩn. Mỗi ngày trong phòng đều chỉ có nàng và Thuý Trúc, hết ăn lại ngồi chờ qua ngày.
Bất quá luôn có người
không
muốn nàng quá im hơi lặng tiếng, phía Hiền phi
đã
lần thứ hai phái người tới mời nàng, tuy
nói
cung nữ đó vẫn làm bộ mặt tươi cười, nhưng Viên Diệu Diệu tin tưởng chỉ cần mình dám cự tuyệt lần thứ hai, nàng ta có thể lập tức hóa thành Mẫu Dạ Xoa, cho dù phải kéo cũng kéo nàng
đi.
“Thân thể ta gần đây
không
khoẻ, sợ lây bệnh cho nương nương, nhưng nương nươngthật
là nhân hậu, vẫn luôn nhớ thương tì thϊếp. Tì thϊếp
thật
là cảm động.” Viên Diệu Diệu tùy tay đưa lên trán, liền nhanh chân
đi
theo cung nữ ra ngoài.
Thúy trúc
không
dám
nói
lời nào, chỉ im lặng mà
đi
theo, nhưng nàng
không
quên lúc trước Viên tài tử
nói
muốn rời xa thế lực trong cung. Nhưng Hiền phi nương nương
đãvài lần tới mời, Viên Diệu Diệu chỉ là
một
tài tử nho
nhỏ, nào có lá gan cự tuyệt.
Hoàng Thượng cũng
thật
là, nếu muốn chủ tử kiêng dè, vậy thăng cho nàng phân vị nào cao
một
chút,
thì
mới có thể làm các phi tần khác kinh sợ, kết quả làm thành như vậy, còn
không
phải mặc người chém gϊếŧ.
Lúc Viên Diệu Diệu tới Cảnh Nhân Cung, Hiền phi
đang
ngồi ghế chủ vị uống trà, trong điện phiêu tán hương trà thơm mát, còn có mùi hoa. Mũi của Viên Diệu Diệu cực thính, hơn nữa hương vị này vô cùng quen thuộc, lập tức liền đoán ra đây là bách hoa trà.
“Lúc trước bổn cung nghe hứa tiệp dư
nói, ngươi rất thích uống bách hoa trà, vừa lúc ta lại
không
thích cho lắm, luôn cảm thấy uống trà nên uống vị chính tông, bỏ thêm bách hoa vào lại thấy mùi vị kỳ quái. Đợi lát nữa ngươi liền đem mấy bình lấy về
đi, coi như là lễ vật mừng ngươi thăng vị.” Hiền phi buông chung trà, hiển nhiên nàng
khôngmuốn uống bách hoa trà, chỉ là thay Viên Diệu Diệu châm
một
ly mà thôi.
Lời nàng ta vừa
nói
ra làm Viên Diệu Diệu
không
khỏi nhíu mày. Hiền phi này sửa miệng
thật
là nhanh, năm đó khi nàng còn là Hoàng Quý Phi, nàng ta đâu có
nói
như vậy. Cái gì mà quý phi chính là bách hoa tiên tử hạ phàm, cho nên mới
yêu
uống bách hoa trà.
hiện
tại lại
nói
mùi vị kỳ quái, nếu Viên Diệu Diệu giờ có thể xuyên hồn trở lại người Hoàng Quý Phi, nhất định là xác chết vùng dậy hỏi cho
rõ
ràng.
“không
được, bách hoa trà cực kỳ trân quý, tì thϊếp từng nghe hứa tiệp dư
nói
rất khó có được, tì thϊếp
không
công
không
dám hưởng lộc.” Nàng vội vàng cự tuyệt.
Mấy bình trà này
thật
đầy, có vẻ từ lúc Hoàng Quý Phi
không
còn, bách hoa trà đều được đưa tới chỗ Hiền phi.
Viên Diệu Diệu trong lòng thầm cân nhắc, Hiền phi
không
phải người bịa đặt, nàng làm chuyện gì cũng thích ám chỉ. Nếu nhắc tới hứa tiệp dư, chỉ sợ là muốn nhắc nhở nàng, Hiền phi
đã
biết chuyện xảy ra với hứa tiệp dư, ngay cả chuyện bách hoa trà đều có thể hỏi ra, huống chi là chuyện khác. Chỉ sợ chuyện nàng lợi dụng hứa tiệp dư
đã
bị lộ.
“Bổn cung thưởng ngươi ngươi liền cầm, thế nào là
không
công, ngươi có thể trở thành người đầu tiên sau khi tiên hoàng hậu mất được thị tẩm, cũng coi như làm cho hậu cung có sức sống trở lại,
không
đến mức phải tranh giành với
một
người chết ——” Hiền phi còn chưa
nói
xong, nhưng lúc
nói
chữ cuối kia tựa hồ ý thức được mìnhnói
sai, ngẩng đầu hướng về phía nàng nhấp môi cười.
Viên Diệu Diệu tươi cười đáp lại, nhưng trong lòng
đã
bắt đầu bốc hỏa.
không
tranh với
một
người chết sao? Cũng
không
nhìn xem tính tình của những người ở hậu cung kia,
không
phải nàng chê, nhưng toàn bộ hậu cung, ngoài nàng ra, đều là rác rưởi!
“Vậy tì thϊếp xin nhận.”
Hiền phi cười khẽ,
trên
mặt lộ ra mười phần vừa lòng
nói: “Như vậy mới phải, đợi lát nữa có vài vị tỷ muội muốn đến đây chơi, còn có ma ma đến dạy các ngươi chút chuyện. Ngươi cần phải học
thật
tốt, bổn cung phi thường coi trọng ngươi
sẽ
được Hoàng Thượng tiếp tục ân sủng. Phân vị của ngươi còn phải tăng lên mới được, rèn sắt khi còn nóng là tốt nhất!”
Viên Diệu Diệu chớp chớp mắt, có chút
không
rõ: “ý của Nương nương là?”
“Đợi lát nữa ngươi liền
rõ, đây có thể coi như là khen thưởng cho ngươi, ngươi nhất định
không
thể
cô
phụ ý tốt của bản cung.”
Đối với lời
nói
của Hiền phi, Viên Diệu Diệu trong lòng nổi lên dự cảm chẳng lành. Nàng
hiện
giờ chỉ muốn làm đồ bỏ
đi
chỉ biết ăn ngủ, đáng tiếc Hiền phi
không
cho phép nàng được như vậy, lại còn muốn giúp nàng kéo bè kéo cánh, nàng có thể đoán được khi Vệ Cẩu Tử biết được chuyện này
sẽ
tức giận đến trình độ nào.
không
đem nàng ăn tươi nuốt sống,
thì
sẽ
ném vào lãnh cung.
*
“Các vị chủ tử nhìn cho kĩ, lúc dùng bữa
trên
mặt phải mỉm cười,
nói
chuyện ngữ khínhẹ
nhàng, nhưng lại
không
mất
sự
ôn nhu, chủ yếu chính là lời
nói
dí dỏm, lại
khônglàm người phản cảm, sức tưởng tượng phong phú.” Tiếng của Ma ma dạy dỗ truyền đến.
Nghe giảng giải về quy củ của mỹ nhân truyền thống cách xa vạn dặm kia, Viên Diệu Diệu gần như trợn đến rơi mắt. Quý nữ của danh gia vọng tộc chính là loại tính cách tiêu chuẩn này. Nàng đây
không
cần ma ma dạy vẫn là thập toàn thập mĩ!
“Ma ma, ngài dạy là quy củ của vị nào?” Phi tần
nhỏ
cùng đến nghe giảng dạy gan lớn, liền đưa ra nghi vấn.
Ma ma giáo dưỡng
nhẹ
liếc nàng
một
cái,
trên
mặt mang theo vài phần ý cười: “Vị mỹ nhân này, lão nô
không
hề dạy lung tung, lời lão nô
nói
đều là dựa theo thói quen của tiên hoàng hậu. Nàng có thể độc sủng hậu cung hơn năm năm, cũng
không
phải là tự nhiên. Chư vị chủ tử, nếu
không
thể tìm lối tắt,
không
ngại cùng lão nô học tập trước, tới thời điểm mấu chốt
nói
không
chừng có thể cứu ngài
một
mạng, rốt cuộc Hoàng Thượng đối với tiên hoàng hậu chính là
một
mảnh tình thâm.”
Viên Diệu Diệu hít sâu
một
hơi,
thật
đúng là dựa theo khuôn mẫu của nàng. Đừng
nóithập toàn thập mỹ, nàng chính là độc nhất vô nhị.
Ma ma giáo dưỡng
nói
xong, thấy những chủ tử ban đầu ánh mắt xem thường trở nên nghiêm túc lắng nghe,
không
khỏi vừa lòng gật đầu.
Nàng từ
trên
bàn cầm lấy
một
đôi đũa, hỏi: “Nhìn cái này các ngươi nhớ tới cái gì?”
“không
phải
một
đôi đũa sao.”
“Bánh bao
nhỏ? Thịt kho tàu? Cá nướng.” Đây là câu trả lời của tiểu phi tần tham ăn.
“Dâng hương niệm kinh, A di đà phật.” Đây là Quan
âm
Bồ Tát tín nữ.
Đến phiên Viên Diệu Diệu, nàng biểu tình quái dị,
nói
đáp án: “hai cái quải trượng của lão gia nhà đối diện.”
Ma ma giáo dưỡng nghe xong
một
vòng, đều
không
có đáp án vừa lòng.
“Tiên hoàng hậu năm đó
nói
đôi đũa thoạt nhìn giống cà kheo.”
“Ta muốn ăn bánh bao
nhỏ
thịt kho tàu cá nướng.” Oán niệm của phi tử tham ăn.
“Ta thích dâng hương niệm kinh.” Tín nữ bất mãn kêu.
“Lão gia nhà đối diện dùng quải trượng trêu chọc ta khi còn
nhỏ.” Viên Diệu Diệu cảm khái
nói.
Các nàng đều biểu đạt
một
quan điểm: Sức tưởng tượng của tiên hoàng hậu
thậtkhông
phong phú, cà kheo có gì đặc biệt hơn người.
Ma ma giáo dưỡng tiếc hận sắt
không
thành thép:” Hoàng thượng
không
quá thích ăn thịt, cũng
không
thích dâng hương niệm kinh, càng
không
biết lão nhân chống quải trượng là ai. Tiên hoàng hậu nhắc tới cà kheo, Hoàng Thượng cùng nàng chơi cà kheomột
buổi trưa, các ngươi nghĩ như thế có thể sao?”
Im lặng, im lặng như tờ.
Đương nhiên
không
thể, nếu có thể, các nàng
hiện
tại
sẽ
không
còn nốt ruồi son (chu sa), à
không
đúng, là thủ cung sa.
Viên Diệu Diệu trốn ở bên dưới trợn trắng mắt, đầu đất này được tìm thấy ở đâu mà loại chuyện này cũng tin. Nàng lúc nào
thì
nhìn đôi đũa mà nhớ đến cà kheo,
rõ
ràng là chuẩn bị sẵn cà kheo rồi nên mới mượn đôi đũa làm đề tài dẫn dắt, lúc ấy bọn họđang
ăn mì sợi nên nàng mượn luôn đôi đũa để nhắc đến, nhưng dù
không
có đôi đũa, nàng cũng có thể mượn cái bàn cái ghế, chỉ cần là đồ vật hình dạng cao cao, nàng đều có thể nhắc tới cà kheo.
Đương nhiên chơi đến
trên
giường, đem Vệ Cẩu Tử lột sạch quần áo, tay vịn thành giường nàng còn nhắc tới, lúc sau, nàng liền được như ý nguyện.
Mọi người cười ta quá điên khùng, ta cười mọi người nhìn
không
thấu. Ưu thương.
“Tiên hoàng hậu
yêu
bách hoa trà, nàng luôn luôn thích đồ vật mới lạ. Lúc Uống trà có thói quen mà dùng nắp chén chạm vào lá trà
trên
mặt nước……” ma ma giáo dưỡng còn chưa dạy dỗ xong, nàng bỗng nhiên chỉ vào Viên Diệu Diệu: “Đúng vậy, chính là tư thế giống Viên tài tử, lão nô
đã
từng xem qua động tác uống trà của tiên hoàng hậu, cùng Viên tài tử
không
có sai biệt.”
Ma ma giáo dưỡng thực kích động, còn ánh mắt của các tiểu phi tần khác nhìn về phía Viên Diệu Diệu, tràn ngập lên án: Đồ phản bội!
Viên Diệu Diệu động tác cứng đờ,
thật
muốn đem chung trà ném
đi.
Nàng
đã
hoàn toàn hiểu
rõ
dụng ý của Hiền phi, mời ma ma giáo dưỡng dạy quy củ, thực ra là dạy làm theo tiên hoàng hậu, căn bản là muốn biến các nàng trở thành Viên Diệu Diệu.
Giống hành vi cử chỉ, ngôn ngữ tác phong.
thật
là buồn cười!
Làm như vậy
không
phải trợ giúp các nàng, mà chính là đưa các nàng lên đầu sóng ngọn gió, sớm chết sớm siêu sinh.
Viên Diệu Diệu
không
phải người dễ học theo, cộng thêm Vệ Cảnh là thứ gì, mắt chó trứ danh! Chỉ sợ cho dù bắt chước y hệt Viên Diệu Diệu, nhưng chỉ cần
không
phải Viên Diệu Diệu chân chính,
hắn
sẽ
trực tiếp trở mặt mà mắng chửi người.
Nàng chính là chứng cứ
rõ
nhất! Chửi vừa khó coi vừa khó nghe, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Giờ nàng nhìn mấy tiểu phi tần bên cạnh mà tràn ngập đồng tình, thương xót, những người này chỉ sợ đều
sẽ
là hồng nhan bạc mệnh.
À, đương nhiên cũng bao gồm chính nàng trong đó.