Tuy rằng đó là một thế giới xa xôi anh ta không thể với tới, nhưng cũng chấp nhận, có lẽ trong lòng anh ta vẫn loáng thoáng có ảo tưởng này. Cho nên, hiện tại có cơ hội chính thức học diễn xuất, anh ta rất nghiêm túc và thành kính.
Lưu Sở Họa chào hỏi qua với giáo viên, để Yến Ca ngồi ở một góc đằng sau nhìn bọn họ học. Đời trước tự cô lăn lộn tiến lên, đời này xuất thân chính quy, đương nhiên đã sớm học qua mấy chương trình học này, kết hợp hai thứ lại càng thêm hiểu biết.
Đi học ở đây phần lớn đều là người mới, vừa tan học, số người muốn mượn Lưu Sở Họa leo lên Tề Nhiên chiếm đa số, có vài người chỉ rụt rè chào hỏi, vài người lại đầy mặt nịnh nọt vây quanh cô. Cô mỉm cười tiếp nhận đủ loại dò hỏi, giọng điệu thân mật không làm kiêu. Chờ đến khi cuộc nói chuyện dài dòng nhàm chán cuối cùng hạ màn, Lưu Sở Họa nhìn toàn bộ căn phòng, phát hiện không biết Yến Ca đã rời đi từ khi nào.
Lưu Sở Họa cúi đầu nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không để ý. Trước khi rời khỏi công ty, cô đi tìm Thư Nhã Bình, nhận vài kịch bản từ chỗ cô ấy, có hai vai khách mời, một là vai phụ phim điện ảnh, cùng với lời mời nữ hai trong một bộ phim truyền hình cung đấu nổi tiếng, đây là kết quả sau khi Thư Nhã Bình đã lựa chọn qua một lần.
Lưu Sở Họa đồng ý trở về xem qua rồi lại đưa ra quyết định, gần đây ngoại trừ chương trình 《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》 ra thì không có lịch trình gì khác, chỉ cần kịch bản hay, cô hoàn toàn không để ý chuyện nhất định phải làm nữ chính.
“Tôi còn tưởng rằng anh đã đi rồi!” Khi đến gara ngầm lấy xe, cô ngoài ý muốn phát hiện Yến Ca im lặng đứng ở chỗ đó chờ cô.
Yến Ca quay đầu lại xem cô, hai mắt yên tĩnh giống như một mặt giếng, “Vì sao lại muốn giúp tôi?”
“Vì nhìn anh thuận mắt, muốn kéo anh một chút.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, vòng qua anh ta mở cửa xe ngồi vào, nhìn anh ta nhoẻn miệng cười, “Trước khi gặp được quý nhân của tôi, tôi cũng luôn giãy dụa trong đau đớn và chết lặng, anh coi như tôi thấy được bóng dáng của mình từ trên người anh, cho nên tấm lòng thánh mẫu nảy sinh, cũng muốn biết làm một quý nhân, trở thành bước ngoặt trong vận mệnh người khác có tư vị gì.”
Lưu Sở Họa cảm thấy dường như Yến Ca muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh ta lại rũ mắt xuống, không nói gì cả.
“Anh cũng không cần cảm thấy gánh nặng, nói là muốn giúp anh, nhưng tôi cũng không vì anh mà trả giá cái gì, cũng không có khả năng chia sẻ nhiều ít quan hệ với anh, bố trí tài nguyên thật tốt cho anh. Anh có thể coi như hôm nay tôi trùng hợp gặp anh trên đường, sau đó tâm huyết dâng trào, thuận nước đẩy thuyền làm chuyện tốt, mượn chuyện này an ủi một ngày nhàm chán của tôi.”
Cô giải thích xong, nghiêng đầu chớp chớp mắt, “Lên xe đi, tôi đưa anh một đoạn đường nhé?”
“Không cần.” Yến Ca lùi về sau hai bước, nhường đường, “Cảm ơn.”
Lưu Sở Họa liền biết anh ta không còn rối rắm chuyện cô đột nhiên làm, cô cười khẽ vẫy tay với anh ta, “Nếu có yêu cầu gì cần trợ giúp thì có thể gọi điện cho tôi, đương nhiên, tôi có tâm tình giúp hay không, hay có giúp được không còn phải nói sau.”
Anh ta trầm mặc một lát rồi trả lời, “Được”, dường như đáy mắt anh ta có chút ý cười, lại bị vành mũ che đậy không nhìn rõ.
Lưu Sở Họa mỉm cười sáng lạn nói “see ya”, rồi giẫm chân ga rời đi.
Cửa phòng tư vấn đột nhiên bị mở ra, mang theo một cơn gió nhẹ, Nguyễn Triết dựa vào bàn nghịch một chậu xương rồng tươi tốt, nghe thấy tiếng giương mắt nhìn thoáng qua, chuyển sang hình thức nghiêm túc.
“Anh đã rất lâu không tới đây.”
Tề Nhiên cười khẽ, ngồi xuống, “Đúng vậy, đã lâu không thấy.”
“Vẫn là chuyện cũ à? Chẳng phải đã nói không còn xuất hiện những triệu chứng đó nữa sao?” Tay anh ta xoay bút máy, giọng điệu rất tùy ý.
“Đúng vậy.” Tề Nhiên tự giễu nói, “Ít nhất không xuất hiện tình huống người khác mượn mô hình của tôi chơi hai ngày liền muốn gϊếŧ người, cho nên vốn dĩ tôi cho rằng mình đã khỏi hẳn.”
“Cho nên...” Nguyễn Triết thử dò hỏi, “Hiện tại cảm xúc lại có dấu hiệu mất khống chế đúng không?”
Anh cúi đầu, chăm chú nhìn ngón tay đặt trên đầu gối của mình, giọng điệu bình tĩnh nhớ lại: “Rất bực bội, càng ngày càng không thể khống chế được bực bội. Khi xa cách hai nơi, không dám tự mình đi hỏi cô ấy, cho nên một ngày phải gọi điện cho trợ lý của cô ấy 800 cuộc điện thoại. Rõ ràng biết mình không có tư cách và lý do gì đi dò hỏi cuộc sống của cô, nhưng tôi đều không khống chế được muốn đi điều tra chi tiết từng người mà cô ấy tiếp xúc, nhìn thấy người đàn ông khác tới gần cô ấy trong vòng nửa mét, liền sẽ không kiềm chế được mà phẫn nộ, muốn lên tiếng cảnh cáo, thậm chí đã nghĩ xong việc trả thù. Tóm lại.....”
Anh nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười, có chút vô lực, “Dường như mọi chuyện lại trở về điểm xuất phát.”
Nguyễn Triết nhíu nhíu mày, “Cô ấy” là Lưu Sở Họa, bạn gái hiện tại của anh?”
“Đúng vậy.”
“Cho nên, khi cuộc sống không có tình cảm, anh còn có thể khống chế tốt cảm xúc của mình, nhưng một khi đề cập đến người anh thích, anh sẽ bắt đầu nôn nóng và phiền não?”
Tề Nhiên đột nhiên nâng mắt lên nhìn anh ta, ngón tay có chút run rẩy.
“Là như thế đúng không?” Thấy anh thật lâu không trả lời, Nguyễn Triết chân thành nhìn vào mắt anh, lại lần nữa hỏi.
“Không.” Ngón tay anh hơi gập lại, nắm chặt thành quyền, “Cô ấy không phải.....”
“Không phải?”
Chân ghế ma sát với sàn nhà vang lên một tiếng vang chói tai, Tề Nhiên đột nhiên đứng dậy, “Hôm nay tới đây đã, lúc sau tôi lại gọi điện thoại cho anh.”
“Này!” Nguyễn Triết mờ mịt nhìn bóng dáng anh, mãi đến khi cánh cửa mạnh mẽ vang lên một tiếng “rầm”, anh ta mới hồi phục tinh thần, bất đắc dĩ nhún vai.
Tề Nhiên vừa mới về đến nhà đã nhận được điện thoại của Lưu Sở Họa, giọng cô rất nhẹ, mềm mềm mại mại, vừa mở miệng chính là giọng làm nũng. “Kim chủ đại nhân.”
Phòng khách không một bóng người, loại cảm giác mất khống chế này lại lần nữa nổi lên trong lòng, anh đi đến trước sô pha dùng sức đá vắng một cái gối ôm trên thảm, giọng nói đè xuống cực thấp, “Ừ, làm sao vậy?”
“Vừa rồi em mang Yến Ca cùng đến công ty.” Khi tiếp xúc với người đàn ông khác, cô luôn sẽ dẫn đầu thẳng thắn thông báo, “Anh còn nhớ rõ anh ta chứ, chính là người lần trước ăn cơm cùng em rồi bị chụp lại ấy. Lúc trước khi nói chuyện với nhau em phát hiện anh ta cảm thấy rất hứng thú với diễn xuất, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà không thể học tập tử tế, lần này ở trên đường trùng hợp gặp được anh ta, tâm huyết dâng trào liền dẫn anh ta đến công ty nghe một khóa học. Em nghĩ, nếu mà được, có thể để anh ta ngẫu nhiên đi nghe một khóa học được không?”
“Em quyết định là được.” Trầm mặc nghe xong lời cô nói, Tề Nhiên mặt vô biểu tình, giọng nói bình tĩnh, “Loại chuyện này không cần thiết phải báo cáo với anh, trong ước định của chúng ta không yêu cầu em không được kết bạn với bất cứ người đàn ông nào.”
Khi anh tức giận giọng nói sẽ càng thêm bình tĩnh, Lưu Sở Họa ngượng ngùng cười hai tiếng, “Xin lỗi mà.”
“Cái này cần gì phải xin lỗi.” Anh dùng một tay cởi cúc áo ở cổ, cảm thấy toàn bộ đại não ầm ầm vang lên, không khí nặng nề làm người ta không thể nào hô hấp.
“Đừng nóng giận.” Cô mềm giọng, “Buổi tối hôm nay làm đồ ăn ngon cho anh được không?”
“Anh đều đã nói không cần thiết xin lỗi anh.” Anh có chút mất khống chế cao giọng, hô hấp trở nên nặng nề, “Anh không tức giận, em cũng không cần vì chút chuyện này mà tới báo cáo với anh, em dẫn ai đi đâu, đi làm cái gì, đều không cần xin lỗi anh.”
Trầm mặc một hồi.
Lưu Sở Họa nghi hoặc nhướng mày, vẫn nhẹ giọng nói: “Bây giờ em đang lái xe, sắp đến nhà rồi, chờ em trở lại ở bên cạnh, được không.”
Tệ Nhiên thở phì phò ngắt điện thoại, anh cúi đầu đỡ lấy trán, không thể kiềm chế mà bắt đầu chán ghét chính mình.
Lúc Lưu Sở Họa mở cửa cả căn nhà yên tĩnh một cách lạ thường, cô đi vào phòng khách, nhìn thấy Tề Nhiên cúi đầu ngồi trên sô pha, không xem phim, cũng không chơi trò chơi trên di động của anh, cổ anh vô lực gục xuống, tóc mái che khuất trán, giống như một con cún con cấp bách muốn người an ủi.
Cô cười cười, đi đến trước mặt Tề Nhiên ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, “Sao hôm nay tâm tình tiểu thiếu gia nhà em lại không tốt thế?”
Tề Nhiên hơi giật giật, quay đầu đi né tránh ánh mắt của cô.
Lưu Sở Họa lại vươn tay kéo anh lại, “Tiêu chuẩn thân mật cũng không cho em, hiện tại lại nói em kết bạn với ai cũng không cần báo cáo với anh? Anh không sợ em làm thật à.”
Anh cầm tay cô, nhẹ nhàng lấy ra, “Em có thể làm thật, cho dù em thật sự là bạn gái của anh, cũng có quyền lợi tự do kết bạn với những người đàn ông khác, huống hồ....”
Lưu Sở Họa cười khẽ một tiếng ngắt lời anh, “Vị chua trong giọng nói của tiểu thiếu gia rất nồng đấy, em đều nghe thấy được.”
“Anh đã nói anh không tức giận.” Anh lại nhịn không được rống lên.
“Bộp” một tiếng, hai tay Lưu Sở Họa chụp thật mạnh lên mặt anh, hai mắt cô cong như trăng non, “Được được được, anh không tức giận, anh là kim chủ đại nhân dịu dàng, săn sóc thiện lương nhất trên thế giới, lúc nào cũng thông cảm tâm tình bạn gái nhỏ mà anh bao dưỡng, đứng ở phía em mà suy xét, cho anh một cái like thật lớn.”
Cô vừa nói vừa gật đầu thật mạnh cường điệu, nhăn mũi mím môi lại, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
Tề Nhiên cảm thấy một giây trước mình vẫn là một quả bóng tràn đầy không khí, một giây sau đã bị một cây kim nhẹ nhàng chọc vào, “bụp” một tiếng, tất cả không khí bay ra, biến mất không dấu vết.
Anh đẩy tay cô ra, muốn đanh mặt ra vẻ nghiêm túc, biểu tình rõ ràng đã nhẹ nhàng xuống có đanh mặt thế nào cũng không được, “Em nghe không hiểu lời anh nói đúng không?”
“Mặt có đau không.” Cô lại cười hì hì tới xoa mặt cho anh. Một chút đau đớn và mềm mại hỗn tạp bên nhau, làm khuôn mặt anh đỏ lên.
“Cho nên, quyền lợi đặt ra tiêu chuẩn thân mật thần thánh này, anh có còn muốn không?”
Tề Nhiên mím môi.
“Có muốn không?” Cô cười tủm tỉm nghiêng đầu, “Hửm?”
“Thật ra em không cần....”
“Thật sự không muốn sao?”
Anh cắn chặt răng, tự vả mặt nói: “Muốn, chờ, hiện tại anh sẽ cho em.”
Anh đứng lên, tràn đầy khí thế đi lên tầng. Lưu Sở Họa đứng lên ngồi vào sô pha, nhớ lại biểu tình vừa rồi của anh, nhịn không được nhẹ giọng bật cười.
Khi xuống tầng Tề Nhiên cầm một tờ giấy A4 tràn ngập chữ đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng đưa tới tay cô, “Này.”
“Cho nên, hóa ra anh đã sớm viết xong?” Cô càng không nhịn được ý cười, nhận lấy liếc mắt nhìn một cái. Điều đầu tiên trên đó viết ---- trừ đóng phim, tham dự show hay là yêu cầu lễ nghi, không được cùng người đàn ông nào tiếp xúc da thịt.
“Lễ nghi? Suy xét rất chu toàn đấy.” Cô cười xem biểu tình của Tề Nhiên.
Khóe miệng anh hơi cong lên, rõ ràng biểu tình trên mặt đã thả lỏng vài phần.
“Nếu đã sớm viết song, vì sao không đưa cho em sớm hơn?”