15.
Sau lần thẳng thắn với nhau đó, mọi thứ không còn gượng gạo như trước nữa.
Nhưng tôi vẫn sẽ trốn tránh Phó Diên mỗi ngày, vờ như đang bận bịu với chuyện hôn lễ.
Bởi vì đêm nào anh cũng ngắm tôi thật gần, khiến tôi thẹn thùng chết đi được.
Lần này tôi thực sự muốn kết hôn với anh, cho nên không thể không cân nhắc đến bà Tôn Minh Ngọc.
Tôn Minh Ngọc tuy cay nghiệt nhưng ít nhất bà ấy không hề bạc đãi tôi.
Tôi không muốn để Phó Diên khó xử, vì vậy đã đi xin sự giúp đỡ từ Trình Y Y.
Lúc tôi tìm được Trình Y Y, cô ấy đang cãi nhau với một người đàn ông.
Chính xác mà nói, là cô ấy đơn phương nổi cáu.
Người kia trông có vẻ là vệ sĩ, mang giày Tây, kính cẩn gọi cô ấy là tiểu thư.
Trình Y Y tức giận lườm anh ta:
“Sao bây giờ anh mới trở về, anh có biết em đã sợ hãi đến mức nào không? Cái đồ đầu gỗ này, anh cút đi cho em!”
“Anh cút đi rồi em lại lén khóc thì sao, anh sai rồi, em đừng giận mà, như vậy không tốt cho con mình đâu.”
Người đàn ông đó muốn dắt tay cô ấy, lại bị cô ấy dằng tay ra.
Hai người cứ lặp đi lặp lại.
Cuối cùng, người đàn ông đó đã ôm Trình Y Y, dỗ dành rất lâu.
Bọn họ hôn nhau bao lâu, tôi đứng ở một bên hóng hớt bấy lâu.
Chờ khi tâm trạng Trình Y Y đã tốt lên, tôi mới dám đi tới bắt chuyện.
Cô ấy nhìn thấy tôi thì lập tức vui vẻ.
“Cô còn muốn tới cầu cạnh tôi sao? Tổng giám đốc Phó không thỏa mãn được cô hả?”
“Cô Trình, tôi thật sự có chuyện muốn tìm cô.”
Tôi dùng ánh mắt chân thành nhìn cô ấy.
Trình Y Y lườm người đàn ông kia, “Đứng đần ra đấy làm gì, ngồi vào xe chờ em.”
“Được, thưa tiểu thư.”
Dứt lời, anh ta còn đưa túi xách cho Trình Y Y, vô cùng cung kính.
Trình Y Y cùng tôi tới một quán cà phê ngồi, cô ấy gọi một cốc nước trái cây.
Không đợi tôi mở miệng, cô ấy đã bắt đầu dò hỏi về chuyện giữa tôi và Phó Diên.
Biết được chuyện Phó Diên đã điên cuồng tìm tôi tứ phương, cô ấy cười chảy cả nước mắt.
“Không ngờ cũng có ngày cây vạn tuế như cậu ta nở hoa, thực sự là một chuyện đáng mừng.”
“Hồi còn bé cậu ta từng nói với tôi, khi trưởng thành cậu ta thà cưới công việc của mình còn hơn cưới tôi.”
“Gớm, làm như ai cũng muốn gả cho cậu ta vậy đó.”
Trình Y Y tỏ vẻ ghét bỏ.
Có thể nhìn ra, mối quan hệ giữa hai người thực sự chỉ là bạn bè thuần túy.
Cô ấy còn nói, Phó Diên đã chuyển ra khỏi nhà bố mẹ, cũng bởi vì đi tìm tôi mà cãi nhau to với mẹ anh ấy.
Tôi ngẩn cả người.
Anh không hề kể với tôi những điều này.
Tôi phải làm điều gì đó mới được, để có thể hòa hoãn mối quan hệ căng thẳng này.
“Cô Trình, tôi muốn hỏi chút về sở thích của mẹ Phó Diên.”
Trình Y Y đã quen biết gia đình họ từ nhỏ tới lớn, lại còn là cô gái mà bà Tôn Minh Ngọc hết mực ưa thích, chắc chắn là Trình Y Y hiểu rõ bà ấy.
Trình Y Y nghịch lọn tóc dài, trong nháy mắt đã hiểu ra vấn đề.
“Cô muốn có được sự yêu thích của bác ấy phải không, cái này đơn giản.”
Trình Y Y đồng ý một cách hào sảng.
Lý do là, nếu như tôi gả cho Phó Diên, vậy thì cô ấy cũng không bị ép kết hôn nữa.
Chúng tôi thành công hợp tác với nhau, cô ấy nói cho tôi về những sở thích của Tôn Minh Ngọc.
“Bác Tôn thực ra là kiểu khẩu xà tâm Phật đó, muốn được bác ấy yêu thích hả, những thứ vàng bạc châu báu gì gì đó chỉ là thứ yếu thôi, điều bác ấy muốn nhất chính là một đứa cháu trai!”
“Tô Mạn, không thì cô giả vờ mang thai đi, chuyện nhất định thành công!”
“Thế nhưng...”
“Đừng nhưng nhị gì cả, cứ quyết định vậy nha, tôi sẽ giúp cô.”
“Cô kết hôn với cậu ta sớm bao nhiêu, tôi lại được giải thoát sớm bấy nhiêu.”
Cô ấy kích động nắm tay tôi, tôi bất đắc dĩ mỉm cười.
16.
Khi về nhà tôi đã bàn lại chuyện này với Phó Diên, anh đã đồng ý.
Và thế là Chủ Nhật tuần đó, Phó Diên dẫn tôi quay về nhà mẹ ăn cơm, Trình Y Y cũng tới.
Vừa vào cửa, tôi đã cảm nhận được sự lạnh lẽo tột cùng từ bà Tôn Minh Ngọc.
Bà ấy coi chúng tôi thành không khí, chỉ ngồi nói chuyện với Trình Y Y.
Tôi đã quen với chuyện này, cho nên tôi không cảm thấy tủi thân gì cả.
Phó Diên nắm tay tôi rồi nói to.
“Mẹ, con muốn kết hôn với Tô Mạn.”
Đây là thông báo, không phải thương lượng.
Tôn Minh Ngọc sững sờ, cái chén trong tay bà ấy rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Bà ấy trừng mắt nhìn tôi đầy tức giận, chỉ tay vào chúng tôi và chuẩn bị mắng.
Trình Y Y vội vàng đỡ lấy bà ấy, khẽ khàng nói:
“Bác ơi, bác đừng giận mà, cô ấy mang thai rồi, vì thế Phó Diên mới sốt ruột muốn kết hôn đó ạ.”
“Mang thai? Sao có thể chứ!”
Tôn Minh Ngọc trợn trừng đôi mắt, càng giận thêm:
“Tô Mạn, cái đồ hồ ly tinh này, sao cô dám hả! Chẳng phải tôi đã nói...”
“Mẹ, mẹ không được nói cô ấy như vậy!” Phó Diên trầm mặt xuống, ngăn lời bà ấy.
“Anh còn dám bao che cho cô ta nữa à!”
Tôn Minh Ngọc giận sôi sùng sục, hận không thể mắng luôn cả anh.
Trình Y Y lấy ra tờ giấy kết quả khám thai của mình.
Thực ra cô ấy đã đổi tên mình thành tên tôi.
“Bác ơi, bác xem này, đã được hai tháng rồi ạ.”
“...”
Sắc mặt bà Tôn Minh Ngọc tái nhợt, bà cầm tờ xét nghiệm lên xem, hai tay run lẩy bẩy.
Ánh mắt phẫn nộ của bà ấy quét tới, tôi cụp mắt xuống, không hiểu sao lại cảm thấy hơi chột dạ.
“Bác ơi, bác đừng kích động như vậy, bọn cháu đã đi chùa xem quẻ rồi, đứa bé này nhiều phúc khí lắm ạ, lại còn rất có thể là bé trai đó bác.”
“Chắc bác cũng không nỡ để cho đứa cháu đích tôn của nhà họ Phó lưu lạc bên ngoài đâu đúng không ạ? Mới nói vậy đã thấy khó nghe rồi ạ.”
Trình Y Y đứng bên cạnh càng ra sức tẩy não bà ấy, sau đó dứt khoát uy hϊếp luôn.
Tôn Minh Ngọc bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua bụng của tôi.
Dường như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bà ấy im lặng một lúc lâu, sau đó mới thở dài, nói với quản gia rằng:
“Cơm tối, thêm một đôi đũa đi.”
17.
Để có thể được ở bên Phó Diên, khó khăn nào tôi cũng sẽ đối mặt.
Tôi cứ nghĩ rằng chặng đường đằng sau còn rất nhiều trắc trở.
Không ngờ chỉ một tuần sau, nhà mẹ Phó Diên cứ không ngừng đưa thuốc bổ tới căn hộ của chúng tôi.
Bà Tôn Minh Ngọc ngoài mặt không nói gì cả, nhưng đã bắt đầu chấp nhận sự hiện hữu của tôi rồi.
Tôi thở dài.
Những thứ đồ bổ kia ăn nhiều béo lắm, tôi liền đưa cho Phó Diên ăn bớt.
Kết quả là đêm đến anh càng giày vò tôi nhiều hơn.
――
Thứ Sáu, Quý Vân Phàm hẹn tôi đi ăn.
Anh ấy có một người bạn làm ở trung tâm âm nhạc, vừa khéo có thể giới thiệu cho tôi làm quen.
Tôi đã có ước mơ khởi nghiệp một trung tâm dạy thanh nhạc từ rất lâu, chẳng qua vì Tô Duy đổ bệnh nên phải gác lại.
Hiện giờ đúng lúc có thể thực hiện mơ ước một lần nữa.
Tuy rằng Phó Diên đã nói anh không ngại nuôi tôi, nhưng tôi vẫn muốn dựa vào nỗ lực của chính mình.
Suy cho cùng, hôn nhân và độc lập là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Tôi và đối tác của mình hào hứng bắt đầu chuẩn bị mở trung tâm dạy âm nhạc, trước tiên bắt đầu từ mảng dạy nhạc cho thiếu nhi.
Mỗi ngày Phó Diên tan làm về nhà đều thấy tôi còn bận rộn hơn cả anh, liền lẳng lặng ngồi ở một bên hỗ trợ tôi.
Thi thoảng anh sẽ xem xét các hợp đồng, sau đó dặn dò tôi về việc đầu tư.
Sau khi anh tắm xong, tôi vẫn còn đang ngồi ở trước màn hình máy tính xem tài liệu.
Những nguyên vật liệu cần chuẩn bị nhiều lắm, mà tôi lại chẳng cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Bởi vì giờ đây tôi đã có thể làm chuyện mà tôi thích rồi.
“Vợ à, bao giờ vợ mới chơi với anh?” Anh nói với tôi bằng giọng đáng thương.
“Ngay đây ngay đây.”
“Em đã nói bao nhiêu cái “ngay đây” rồi hả.”
Anh bất mãn tựa đầu vào vai tôi.
Tôi không để ý đến anh, anh lại bắt đầu quấy rối.
Nào là sờ tai, cắn cổ...
“Anh đừng nghịch nữa.”
Tôi sợ ngứa, mà trốn không được.
Sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, Phó Diên đang ngồi ở một bên đọc sách.
Tôi duỗi lưng một cái.
“Được rồi, nghỉ ngơi thôi.”
Anh ấy bơ tôi luôn.
“Anh giận hả?” Tôi lấy sách của anh đi, liền trông được cái lườm u oán của anh.
Tôi mỉm cười, nói ra câu thoại hay xuất hiện trên phim:
“Em nỗ lực như vậy chẳng phải vì tương lai của chúng ta sao, anh đừng có cố tình gây sự ở đây.”
Anh cau mày, “Anh cứ gây sự đấy, em làm gì được anh?”
“Em... đương nhiên là sẽ dỗ dành anh rồi!”
Tôi đi tới gần anh, hôn anh một cái.
Ánh mắt Phó Diên tối đi, anh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mưu mô.
Anh vỗ vỗ lên chân mình.
“Phải dỗ chứ, ngồi lên đây mà dỗ nè.”
“...”
Đúng là cái đồ xấu tính.