13.
Khi tôi về đến nhà, bữa tiệc xã giao của Phó Diên cũng đã kết thúc, giờ anh đã về.
Anh ngồi tựa lưng ở ghế sopha nghỉ ngơi, cả người toàn mùi rượu.
Nộ khí xung thiên, tôi xông tới, dùng túi xách trong tay đập anh.
“Phó Diên!”
Anh vô thức bắt lấy cái túi, dùng vẻ mặt không hiểu chuyện gì để nhìn tôi.
“Sao thế, cuối cùng cũng chịu để ý đến anh rồi à?”
“Tên lừa đảo nhà anh! Trình Y Y vốn đâu có chạy trốn, anh đùa với tôi đấy à?”
Tôi tức giận nắm chặt cổ áo anh.
Còn nói cái gì mà muốn kết hôn nọ kia, khiến tôi phải mất công bỏ đói mình để gầy hơn chút, trông càng giống hình thể của Trình Y Y hơn.
Phó Diên cười thành tiếng, ôm lấy tôi.
“Đúng vậy, anh lừa em đó.”
“...”
Tôi khựng lại, không ngờ anh lại có thể nói năng hùng hồn như thế.
“Anh là tên khốn nạn!”
Anh vùi đầu vào bả vai tôi, giọng anh ồm ồm:
“Anh chính là một tên khốn nạn đó, vậy là chúng ta hòa nha.”
“Cái gì cơ?”
“Trước em cũng lừa anh còn gì, rõ ràng em nói em sẽ về muộn, kết quả thì sao, vừa ra khỏi cửa là không về nữa..."
Anh nói với giọng khàn khàn, như thể đã chịu sự uất ức vô cùng lớn.
Tôi ngây ngẩn cả người, buông cổ áo của anh ra.
Anh ôm tôi thật chặt, khiến tôi không thở nổi.
“Phó Diên, anh buông em ra trước đã.”
“Buông ra rồi em lại muốn đi đâu?”
Con ma men này còn cắn lên cổ tôi.
Anh dùng sức mà cắn tôi, dường như còn mạnh đến mức để lại dấu vết,
“Sựttt ―― anh điên hả?”
Tôi thở nhẹ một hơi, đẩy anh không lại.
Phải tới khi da tôi đã có một vết đỏ, anh mới thỏa mãn nhả ra.
“Ừ anh điên rồi! Tô Mạn, em không biết anh đã tìm em bao lâu đâu.”
“Anh không biết tên thật của em, không biết dáng vẻ em ra sao, cái gì cũng không biết.”
Chắc là do uống say nên tâm trạng anh kích động, giọng nói của anh còn hơi nức nở.
Anh run rẩy ôm chặt lấy tôi, như muốn khảm tôi vào thân thể.
“Mẹ anh không chịu nói cho anh biết, anh cứ tìm mãi tìm mãi, em lại còn trốn xa như vậy nữa chứ.”
“...”
Lượng thông tin quá lớn, đầu tôi đơ luôn rồi. Tôi ngơ ngác hỏi:
“Anh tìm em làm gì?”
“Đương nhiên là vì anh thích em chứ sao.”
“Nhưng em đã giả mạo Trình Y Y, vậy nên anh mới...”
“Không liên quan gì đến cậu ấy, anh chưa từng thích Trình Y Y, cậu ấy cũng không hề muốn gả cho anh.”
“Từ đầu anh đã biết rõ em không phải Trình Y Y.”
“...”
Tôi ngừng nói, cảm thấy dường như mọi gánh nặng đã được trút bỏ.
Chút áy náy ẩn sâu trong lòng cũng đã tan thành tro bụi.
Sự rung động thời niên thiếu đột nhiên đã có lời hồi đáp.
Như thể vừa mới kiếm tìm được kho báu bí ẩn, làm cho con người ta kích động không thôi.
Tôi cảm nhận được sự ẩm ướt nơi viền mắt.
“Làm sao anh phát hiện ra được?”
“Ngốc ạ, em chơi nhạc cụ nhiều năm nên trên tay có vết chai, Trình Y Y làm sao có thể có đủ kiên nhẫn để học mấy thứ đó.”
Anh xoa mái tóc tôi, “Hơn nữa cậu ấy sẽ không chăm sóc anh chu đáo và tỉ mỉ như vậy đâu, chỉ có em mới làm vậy thôi.”
Sống mũi tôi cay xè, nước mắt tôi rơi xuống.
Anh cúi đầu hôn tôi.
“Vợ yêu, đừng khóc.”
14.
Thảo nào, khi tôi vừa mới tiếp cận anh, cách đối xử của Phó Diên có hơi lạnh lùng.
Sau dần, đôi bên quen thuộc nhau, anh nhận ra tôi không phải Trình Y Y nên mới từ từ tìm hiểu tôi.
Phó Diên nói, có đôi lúc anh muốn vạch trần tôi, trực tiếp tỏ tình với tôi.
Nhưng anh lại muốn đợi tới khi mắt anh khỏi hẳn, sau đó cho tôi một bất ngờ.
Nhưng chưa đợi nhận bất ngờ mà tôi đã rời đi.
Sau khi thẳng thắn hết tất cả, Phó Diên ôm tôi không chịu buông.
Tôi khóc không thành tiếng, mắt sưng hết cả lên.
Từ trước tới giờ tôi không hề ngờ tới, hết thảy sự dịu dàng của anh đều chỉ dành cho tôi.
Chẳng trách từ trước tới nay anh không bao giờ kêu tên Trình Y Y mà chỉ gọi tôi là “vợ của anh”.
Mắt Phó Diên cũng đỏ lên, anh đưa tay lau nước mắt cho tôi.
“Vợ ơi, em khóc đã đủ chưa?”
“Chưa đâu.”
“Vậy em phải nói cho anh biết một điều trước đã, em có yêu anh không?”
“...”
Tôi xấu hổ cụp mắt,
Chặng đường thầm mến này đã đến điểm cuối, đột nhiên tôi cảm thấy hơi khó để mở miệng.
Anh cũng không gấp gáp, nói khẽ:
“Vậy anh đổi câu hỏi nhé, em có tự nguyện khi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh không?”
“... Có.”
Nếu không phải vì thích anh, tôi sẽ không bao giờ làm ra chuyện hoang đường như vậy.
Phó Diên nở nụ cười, nâng cằm tôi lên.
“Mặt em đỏ quá nha.”
“Do nóng quá ấy mà, em, em đi tắm đã.”
Bị anh nhìn chòng chọc khiến tôi hốt hoảng, tôi đứng dậy chuồn lẹ.
Lúc tôi bước vào phòng, anh cũng đi theo, dựa người lên cửa.
“Anh làm gì đó?”
“Anh tắm cùng em chứ sao.”
“Anh có biết xấu hổ hay không hả?”
“Chả thèm, anh thèm vợ cơ.”
Anh bước tới gần, mang theo cơn say mà hôn tôi.
Tôi được anh bế lên mặt tủ quần áo.
Anh vừa hôn vừa nói:
“Trước đây anh đã từng nghĩ ngợi rất nhiều lần, không biết trông em thế nào nhỉ.”
“Nửa đêm anh còn vụиɠ ŧяộʍ sờ mặt em, giờ đây rốt cuộc anh cũng đã được thấy.”
“Vợ yêu ơi, em dễ thương lắm đó, anh thích em, vô cùng thích luôn.”
“...”
Mặt tôi đỏ lựng như trứng tôm, muốn tránh cũng tránh không nổi.
Cuối cùng anh vẫn là người ôm tôi vào phòng tắm.
“Vợ ơi, anh còn muốn trông thấy một dáng vẻ khác của em cơ.”
“Đừng mà...”