Chương 2: Bức tường

Thẩm Phàm có một bí mật.

Bí mật ấy chưa từng tồn tại cho đến sau giờ tan học ngày hôm qua. Nếu như có thể, cậu hy vọng bí mật này sẽ mãi mãi không bị ai phát hiện.

Ngòi bút nặng nề chà sát trên mặt giấy viết ra hai chữ. Ngẩng đầu nhìn thời gian, cậu mới phát hiện đã gần đến giờ tan học. Cậu ngồi một mình, cúi đầu im lặng, hoàn toàn tương phản với phòng học náo nhộn nên có vẻ rất kỳ quái.

“Thẩm Phàm, rơi tẩy này.” Người bạn học đi qua cúi người nhặt cục tẩy rơi trên nền đất, thấy Thẩm Phàm ngồi ngẩn người, bạn học khua tay trước mặt cậu, “Sao thế? Cả ngày nay cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ.”

“Không sao, cảm ơn.” Thẩm Phàm hoang mang nhận cục tẩy, vội vã thu dọn cặp sách rời khỏi lớp học.

“Quả nhiên hôm nay không bình thường.” Bạn học nhìn bóng hình hoảng hốt rời đi của Thẩm Phàm rồi quay đầu nhìn cuốn sổ ghi chép cậu để quên, trên trang giấy bị tẩy đi tẩy lại rất nhiều lần hiện rõ hai chữ.

“Bức tường?”

Thẩm Phàm vội vã xuyên qua con đường lớn, vừa xách cặp vừa khẩn trương nhìn ngó đám đông xung quanh. Sáu giờ tan học, sáu giờ mười một phút về đến nhà, không khác ngày thường.

Không biết ai đã từng nói, khi một người ôm ấp một bí mật, làm gì cũng sẽ thấy chột dạ, cảm giác tội lỗi và sợ hãi sẽ luôn khiến người đó nằm trong trạng thái căng thẳng. Do vậy, rất nhiều tội phạm vô ý làm chết người đều vì không chịu đựng nổi cảm giác này mà lựa chọn tự thú.

Thẩm Phàm nhếch khóe môi châm chọc, hít sâu thả lỏng, chẳng có gì to tát cả, giả vờ bình thường như mọi ngày là được.

Chiếc điện thoại trong túi áo bỗng rung lên, cơ thể vừa được thả lỏng lại bắt đầu cứng đờ. Thẩm Phàm vừa móc điện thoại vừa dè dặt chú ý động tĩnh xung quanh.

Màn hình hiện thị số lạ nhưng Thẩm Phàm nhớ đuôi số này, đối với cậu mà nói, đây là một sự tồn tại phức tạp, một đồng phạm biết bí mật của cậu.

“Thả lỏng, không cần phải căng thẳng.” Vừa nhận cuộc gọi, thanh âm hơi khàn nhẹ nhàng vỗ về cậu, “Về nhà như mọi ngày là được, không cần suy nghĩ quá nhiều.”

Người đầu kia điện thoại dùng ngữ điệu bình đạm nói lời dịu dàng, chủ nhân của giọng nói này mang cho Thẩm Phàm một cảm giác an toàn mãnh liệt.

“Ừm.” Thẩm Phàm khẽ gật đầu, xen vào dòng người hướng về phía nhà.

“Không cần quá để ý tới những người xung quanh, khu này có camera giám sát, cậu nhìn trước ngó sau sẽ khiến người khác nghi ngờ.”

“Ừm…” Thu lại ánh mắt dò xét đám đông, Thẩm Phàm trầm mặc đi thẳng về nhà, người đầu kia cũng giữ im lặng.

Sáu giờ mười một phút về đến nhà, sau đó nấu cơm. Đợi sáu rưỡi em gái về rồi cùng ăn cơm, hai người ngày hôm qua vẫn còn ầm ĩ cãi vã hôm nay đã yên lặng. Thẩm Phàm liếc nhìn phía phòng ngủ, lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc, cảm nhận căn phòng tĩnh lặng đến lạ thường.

“Thẩm Phàm.” Đầu kia điện thoại yên lặng đã lâu bỗng vang lên giọng nói của một chàng trai.

“Ừm?” Thẩm Phàm ngồi trước bàn lắng nghe tiếng bước chân về nhà của em gái.

“…” Sau một hồi trầm mặc, người đó khẽ hỏi: “Đã giấu xác kĩ chưa?”

Những lời khiến người ta sởn tóc gáy lại được nói ra bằng một giọng rất mực bình đạm, căn phòng chợt lặng ngắt như tờ.

Thẩm Phàm ngước mắt nhìn phía phòng ngủ tối om.

“Ừm, giấu rồi, bên trong bức tường.”

“Nhớ cẩn thận chút.”

“Ừm.”

Thẩm Phàm thu lại tầm mắt, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại. Ngày hôm qua, đây vẫn là một dãy số xa lạ, còn lúc này, người đó là đồng phạm của cậu.

Đây chính là bí mật của Thẩm Phàm, thi thể được giấu trong bức tường chính là bố mẹ cậu.

***

Ngày mùng 2 tháng 4.

“Thẩm Phàm, mày có đang nghe mẹ nói chuyện không?” Bà mẹ ngồi đối diện bỗng cất cao giọng nói, thanh âm sắc nhọt vô cùng chói tai át cả tiếng ti vi ồn ã.

“Vâng.” Thẩm Phàm định thần lại, khẽ đáp, lặng nhìn những món ăn nhạt nhẽo trước mặt.

“Mày lúc nào cũng vậy, bố mẹ nói chuyện thì phải nghiêm túc lắng nghe, mày là anh mà lại vậy là không được, phải làm tấm gương tốt để em gái noi theo chứ.” Trong tiếng lạch cạch của bát đũa, bà mẹ vừa ăn vừa cằn nhằn, vừa gắp chiếc đùi gà vào bát em gái.

“Tiểu Cầm ngoan nhất, ăn nhiều thịt mới cao được, đừng có giống như anh con, gầy còm quá sẽ không cao được đâu.”

Cô gái ngồi cạnh rung chân, nghiêng đầu chuyển chiếc đùi gà trong bát mình sang cho Thẩm Phàm, khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười tươi tắn, “Con không sao, lần này anh lại đứng hạng nhất, cái này thưởng cho anh.”

Thẩm Phàm liếc nhìn khuôn mặt cười xinh xắn của em gái, khóe môi khẽ cong nụ cười khó phát hiện.

“Nó là anh thì đương nhiên phải thế.”

Câu nói lạnh lùng đột ngột thốt ra từ miệng bà ta khiến nụ cười nơi khóe môi Thẩm Phàm cứng đờ. Cậu cúi đầu nhìn chiếc bát trong tay đang khẽ run rẩy, im lặng không lên tiếng.

“Nói cho cùng cũng đâu phải ruột thịt…” Tiếng lầm bầm của bà mẹ bị nhấn chìm trong tiếng ti vi ồn ã, Thẩm Phàm sững người, ngẩng đầu nhìn mẹ.

Chính xác mà nói, bà ta là mẹ kế của cậu. Thân là một đứa con riêng, nếu mẹ ruột không qua đời, cậu đã không cần phải xuất hiện trong ngôi nhà này, không phải bị gò ép học hành, làm tấm gương tốt hay chăm sóc em gái trái với ý nguyện bản thân.

Gia đình thế này…

“Không đến đây thì tốt biết mấy.” Yết hầu lên xuống, thanh âm nặng nề khiến bản thân cậu cũng cảm thấy đắng chát.

“Mày có ý gì? Mày nghĩ ai cho mày cơm ăn áo mặc!” Giọng nói của bà mẹ vυ"t cao the thé, đè bẹp cả tiếng ti vi khiến không khí cả căn nhà trở nên nặng trĩu.

Thần kinh cậu co rút khi nghe giọng nói bực dọc của bà ta, phản ứng nôn nóng đầu tiên chính là đầu ngón tay khẽ run rẩy.

“Người nào người nấy đều nhớ đến con hồ ly tinh kia, có giỏi thì mày về đi xem nào! Đi chui rúc ở mộ của nó ấy!”

“Đừng nói nữa, ăn cơm đi.” Người bố im lặng đã lâu cất tiếng ngăn cản nhưng lại bị bà mẹ kế lườm nguýt, “Nói cho cùng đều là lỗi của ông! Cứ thích đưa con ông đến đây, căn bản không buồn để ý đến suy nghĩ của tôi, hà cớ gì tôi phải nuôi con người ngoài cơ chứ!”

“Đừng nói nữa.”

“Vì sao không nói! Tôi cứ phải nói! Đến quyền oán than tôi cũng không có chắc?!”

Giọng cãi vã của bà ta ngày một lớn, đầu ngón tay cậu càng ngày càng run rẩy, đầu ong ong nhìn đôi đũa run lẩy bẩy trong tay. Cậu rất muốn phản bác, muốn đập bát xuống đất, muốn lật tung bàn ăn, quật nát tất cả mọi thứ.

Nhưng không được, mẹ đã từng nói, sống dưới mái nhà người khác cần phải học cách nhẫn nhịn, không thể loạn giận, phải làm một người nhẹ nhàng.

Đầu ngón tay run rẩy càng thêm tợn, tiếng khuyên giải bất lực của người bố và tiếng nhục mạ the thé của mẹ kế không ngừng dội vào tai khiến tâm trạng cậu bắt đầu buồn bực không yên.

Cơ thể Thẩm Phàm run lên bần bật, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn.

Bỗng một bàn tay lạnh lẽo khẽ đặt lên vai cậu.

“Anh, nghỉ ngơi sớm đi.” Giọng nói nhẹ nhàng, điềm tĩnh của em gái vỗ về tâm trạng xao động của cậu.

Sự run rẩy cuối cùng cũng ngừng lại. Thẩm Phàm cúi đầu đặt bát xuống, vươn tay xoa đầu em gái, cong cong khóe môi, “Ừm, em cũng vậy nhé.”

Bữa tối kết thúc trong không khí chẳng lấy gì làm vui vẻ. Sau khi về phòng, Thẩm Phàm vẫn có thể nghe được tiếng tranh cãi của bố mẹ, căn phòng tối om khiến tầm mắt của cậu không tìm được điểm dừng. Cậu siết chặt những ngón tay run rẩy, bất lực trượt dọc theo cánh cửa, ngồi xổm trên sàn.