Mặc dù lá gan Trọng Lệnh Bác không nhỏ, nhưng cũng tùy trường hợp. Chẳng hạn như khi đối mặt với mẫu thân hắn, hắn tương đối can đảm, nhưng khi đối với Trọng Đình Xuyên thì hoàn toàn khác.
Bắp chân của Trọng Lệnh Bác đều run rẩy, hắn khóc òa lên một tiếng, ôm chặt Lệ Nam Khê nói: "Quốc công gia muốn gϊếŧ người! Lục thiếu phu nhân cứu ta! Quốc công gia muốn gϊếŧ người —"
Câu thứ hai còn chưa kịp vang lên, cổ hắn đã bị siết chặt, bị Trọng Đình Xuyên xách cổ áo kéo lên.
Trọng Lệnh Bác hét lên, sợ nếu mình vẫn ôm Lệ Nam Khê sẽ kéo theo nàng nên theo bản năng buông tay ra.
Trọng Đình Xuyên tất nhiên sẽ không để Lệ Nam Khê gặp chuyện, nhìn thấy Trọng Lệnh Bác đã buông tay, lúc này mới thản nhiên vung tay ném hắn cho gã sai vặt bên cạnh.
Gã sai vặt không kịp chuẩn bị, đυ.ng phải người bị Trọng Đình Xuyên ném tới liền trực tiếp ngã xuống đất.
Trọng Lệnh Bác đυ.ng vào ngực hắn rồi theo hắn ngã xuống đất, phía sau có đệm lưng nên không sao, hai chân trực tiếp đập xuống đất. Sau một tiếng hét thảm "ai ui" hắn bắt đầu xoa chân nhưng cũng không khóc nữa.
Trọng Đình Xuyên lười để ý đến hắn. Hắn một tay ôm eo Lệ Nam Khê, tay kia vuốt phẳng xiêm y bị Trọng Lệnh Bác túm nhăn cho nàng, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Còn không thoải mái sao?"
“Không sao.” Lệ Nam Khê suy nghĩ một chút, có lẽ hắn đang nói không phải phản ứng lúc mang thai, mà là vừa rồi bị Trọng Lệnh Bác ôm chặt, lại nói: “Thực ra cũng không có gì, không đau cũng không khó chịu."
Tuy nam hài ôm chặt lấy nàng nhưng sức lực vẫn vừa vặn không làm đau nàng.
Trọng Đình Xuyên liếc mắt nhìn Trọng Lệnh Bác, lạnh lùng khẽ cười giễu cợt một tiếng.
Trọng Lệnh Bác đang từ từ đứng dậy, cẩn thận lén nhìn Trọng Đình Xuyên, thình lình Trọng Đình Xuyên lại quét mắt sang, hắn vội vàng nhìn xuống đất, không dám nhìn Lệ Nam Khê và Trọng Đình Xuyên nữa.
Lúc này cả Lệ Lăng Khê và Lệ Vân Khê đều có mặt, thấy vậy liền đến chào hỏi Trọng Đình Xuyên.
Lệ Vân Khê hỏi Trọng Lệnh Bác: "Ngươi từ đâu tới? Đi với ai?"
Trọng Lệnh Bác nặng nề hừ một tiếng, quay đầu không để ý đến hắn.
Trọng Đình Xuyên cười nhạt.
Cả người Trọng Lệnh Bác run bần bật, chợt nhớ tới vị thiếu niên này là cữu ca của quốc công gia, vội vàng cười với Lệ Vân Khê: "Con và nương đến làm khách ở nhà người ta, nương thấy con buồn chán nên cho con ra ngoài đi dạo một lát."
“Tốt.” Trọng Đình Xuyên nói: “Nàng ta cho ngươi ra ngoài, mà chỉ sai một gã sai vặt đi theo."
Trọng Lệnh Bác biết Vệ Quốc công không dễ gạt liền ủ rũ cúi đầu, rũ vai nói: "Được rồi, là con lén chạy ra ngoài."
Trọng Đình Xuyên gật đầu, sau khi hỏi hắn là gia đình nào thì chỉ Thường Khang nói: "Đưa nhị tiểu thiếu gia qua đó."
Thường Khang là người mặt lạnh, trầm mặc ít nói, không thú vị nhất trong bốn vị Thường đại nhân.
Trọng Lệnh Bác gào khóc nói: "Đừng... Con không thể tự mình đi sao?"
Trọng Đình Xuyên liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Trọng Lệnh Bác không dám cãi nữa, cúi đầu chào Lệ Nam Khê rồi ngoan ngoãn đi theo Thường Khang.
Huynh đệ Lệ gia từ biệt muội muội và Trọng Đình Xuyên, Trọng Đình Xuyên đích thân dìu Lệ Nam Khê lên xe ngựa.
Vừa nãy ở trước mặt các ca ca Lệ Nam Khê không hỏi hắn, bây giờ trên xe chỉ có hai người, nàng thắc mắc hỏi: “Sao hôm nay lục gia về sớm vậy?” Nàng vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài: "Vẫn chưa đến lúc xuống."
“Ừ.” Trọng Đình Xuyên thản nhiên đáp, đặt một cái đệm mềm sau lưng nàng rồi đỡ nàng dựa vào đó, nói: “Ta đoán lúc này nàng sắp về, đúng lúc không bận gì lắm nên đến xem thử."
Lúc này không thể như lúc trước, Lệ Nam Khê đang mang thai, không thể đối xử như bình thường được.
Lệ Nam Khê cười híp mắt, "Lục gia đi đến tùy ý như vậy không sợ bị bệ hạ biết được cách chức của chàng sao?"
“Đến giờ ta mới biết nàng lại coi trọng những việc lặt vặt như thế này của ta đấy.” Trọng Đình Xuyên mỉm cười, kéo nàng dựa vào lòng hắn, cười nói: “Nếu ta thực sự bị cách chức, sau này sợ là sẽ phải dựa vào nàng đến nuôi gia đình."
“Được!” Lệ Nam Khê hoàn toàn đồng ý: “Lục gia giúp ta mang hài tử.”
Trọng Đình Xuyên đưa ngón tay lên gõ nhẹ mi tâm nàng, khẽ cười nói: "Nghịch ngợm."
Hắn hiếm khi nói với nàng bằng giọng điệu như vậy lúc ở bên ngoài, Lệ Nam Khê lập tức đỏ mặt chui vào ngực hắn.
Biết nàng mệt mỏi nên Trọng Đình Xuyên hơi chỉnh lại tư thế để nàng dựa được thoải mái hơn.
Cả hai dựa vào nhau được một lúc sau thì chìm vào giấc ngủ.
...
Lệ Nam Khê nghe Trọng Phương Đình nói Mã di nương bị đánh, nhưng chỉ nghĩ cũng không phải là vết thương gì lớn, dù sao Trọng Phương Đình cũng chỉ khóc lóc kể lể một lát chứ không nhờ nàng giúp thỉnh đại phu.
Qua mấy ngày, nàng đến thỉnh an lão phu nhân mới biết Mã di nương bị đánh nằm trên giường mấy ngày nay, mãi đến ngày thỉnh an hôm nay mới đứng dậy được.
Lúc Lệ Nam Khê nghe việc này, tình cờ lại cách Trọng Phương Đình không xa, liền hỏi: "Vết thương của Mã di nương thế nào rồi?"
Nhắc đến chuyện này, viền mắt Trọng Phương Đình vẫn còn hơi phiếm hồng, nhẹ giọng nói: “Dù sao thì cũng nặng tay lắm.” Sau đó lại nói: “Thiếu phu nhân không cần lo lắng đâu, không sao rồi.” Nhưng từ đầu đến cuối cùng vẫn không nói cụ thể là nặng đến mức nào.
Lệ Nam Khê thấy Trọng Phương Đình không muốn làm phiền nàng, cũng có lẽ nàng không muốn cúi đầu nhờ vả, nên cuối cùng cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ giọng trấn an nàng vài câu.
Hà thị đúng lúc đi tới đây, nhìn thấy bên cạnh hai người đang thì thầm, thì vung khăn nói: "Lục thiếu phu nhân đúng là người tốt. Bây giờ nàng ta và di nương của nàng ta chọc phải chuyện này, lục thiếu phu nhân vẫn còn can đảm qua lại."
Trọng Phương ĐÌnh vừa nghe giọng điệu giáp thương đái bổng của Hà thị thì vô cùng tức giận, đi lên muốn lý luận với nàng thì bị Lệ Nam Khê kéo lại.
Lệ Nam Khê lặng lẽ như có như không lắc đầu với Trọng Phương Đình, tiến lên nói với Hà thị: "Chẳng hay nhị thiếu phu nhân nói gây sự là chỉ chuyện gì vậy?"
“Tất nhiên là chuyện di nương nàng ta đánh Sam nhi rồi.” Hà thị bĩu môi nói: “Chẳng lẽ lục thiếu phu nhân còn chưa biết? Cũng khó tránh, tuổi ngươi còn nhỏ không biết sự tình trong nhà cũng không có gì là lạ."
Lệ Nam Khê gật đầu: "Chuyện này ta thật sự không biết. Dù sao ta cũng chưa tận mắt nhìn thấy Mã di nương đánh Sam nhi, cho nên ta mới không dám tùy tiện nói lung tung chuyện này."
Nàng cong môi cười cười với Hà thị: "Đương nhiên, nhị thiếu phu nhân không giống ta, cho dù không phải ngươi tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn có thể biết được chân tướng sự việc, tất nhiên có thể tùy tiện nói cho người khác nghe."
Mặc dù mấy câu của Lệ Nam Khê dường như không có ý gì nhưng nếu cẩn thận nghe thì như đang châm chọc cười nhạo Hà thị.
Hà thị đỏ mặt, nổi giận đùng đùng nhìn Lệ Nam Khê: "Lục thiếu phu nhân đang nói cái gì vậy? Sao ngươi có thể tùy ý vu khống người khác như vậy!"
"Ta chỉ nói theo lời của nhị thiếu phu nhân mà thôi.” Lệ Nam Khê trông cực kỳ kinh ngạc: “Sao nhị thiếu phu nhân lại tức giận? Chẳng lẽ vừa rồi nghe ngươi nói, thắc mắc trả lời ngươi cũng phải bị ngươi chỉ trích sao?”
Giọng của hai người không hề thấp, nha hoàn bà tử cách đó không xa gần như đều có thể nghe thấy.
Chưa kể, chỉ một chuyện nhị thiếu phu nhân chất vấn quốc gia phu nhân cũng đã đủ thu hút sự chú ý, tuy rằng biết quy củ nhưng vẫn có chút lớn gan lén nhìn qua đây.
Hà thị thẹn quá hóa giận muốn dùng thân phận tẩu tử răn dạy Lệ Nam Khê, nhưng hết lần này đến lần khác thân phận của Lệ Nam Khê lại quá cao. Nếu trong lúc cãi vã kinh động đến lão phu nhân trong phòng thì với tính tình thiên vị của lão phu nhân, vừa nhìn là biết ai sẽ là người chịu khổ.
Hà thị vô cùng tức giận nhưng lại không làm gì được, phất tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng.
Trọng Phương Đình chán ghét trừng mắt nhìn bóng lưng Hà thị, nói với Lệ Nam Khê: "Lục thiếu phu nhân không cần tức giận với nàng ta. Nàng ta như thế này, ai cũng không hợp được. Chỉ có mỗi mẫu thân là coi trọng nàng ta thôi, đến lão phu nhân cũng không ưa gì nàng ta."
Lệ Nam Khê cười nói: "Ta tức giận nàng ta làm gì. Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của nàng ta, cho nên mới kích động nàng ta một chút thôi."
Trọng Phương Đình bật cười, nắm cánh tay của Lệ Nam Khê nói: "Đúng vậy. Tính tình của nàng ta quả thật là. Nhưng mà cũng chỉ có ngươi mới có thể làm như vậy, còn người khác sợ là mới nói vài câu đã bị khi dễ rồi."
“Không chắc đâu.” Lệ Nam Khê nhớ lại nói: “Ta nhớ đại thiếu phu nhân không sợ nàng ta.”
“Nhưng đó là bởi vì tổ mẫu coi trọng đại tẩu a.” Trọng Phương Đình cân nhắc: “Hình như cũng không hoàn toàn là như vậy. Bản thân đại tẩu đã rất bản lĩnh rồi. Mặc kệ đi, đi thỉnh an lão phu nhân trước."
Lúc này trong phòng đã có rất nhiều người, không chỉ Hà thị mà những người khác đều đã đến, nữ quyến đại phòng cũng đã yên vị.
Lệ Nam Khê chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy tiếng Lương thị trầm giọng hỏi: "Nghe nói bên bên đệ muội có người bị thương. Không biết là có chuyện gì?"
Chi thứ hai gần đây không nghe nói có người bị thương, nhưng Lương thị đã nhắc tới, hẳn sẽ không phải là một gã sai vặt hay đại loại như vậy, nhất định phải là chủ tử, hoặc cũng là nửa chủ tử.
Lệ Nam Khê vừa nghe liền biết bà đang nói tới Mã di nương, theo bản năng muốn nhìn Trọng Phương Đình, nhưng một giây cuối cùng nàng lại đổi chủ ý, bất động thanh sắc ngồi vào vị trí, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhị phu nhân Từ thị đang phân phó ma ma bên người đi làm việc, tốc độ nói rất nhanh, giọng rất nhỏ, chỉ cần ở xa một chút là đã không nghe thấy, tuy nhiên nhìn dáng vẻ nóng nảy của bà thì có lẽ chuyện bà phân phó người đi làm không phải là chuyện vui vẻ gì.
Vì đang nói chuyện nên Từ thị không nghe được câu hỏi của Lương thị ngay, phải đến khi Hà thị ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở thì Từ thị mới định thần lại. Hỏi lại Hà thị xem Lương thị hỏi cái gì, lúc này Từ thị mới trả lời: "Không có gì. Chỉ là làm không tốt nên bị lão gia trừng phạt một chút thôi."
Một câu "phạt nhỏ ranh lớn" của Từ thị khiến Trọng Phương Đình không thể ngồi yên, nàng đứng dậy hỏi: "Mẫu thân, di nương đã phải nằm trên giường mấy ngày còn chưa khỏi hẳn. Ngài nói "trừng phạt một chút" hình như có hơi không thích hợp lắm."
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ lão gia làm sai sao?” Từ thị cười như không cười nhìn Trọng Phương Đình: “Nếu có gì thắc mắc, ngươi có thể tới tìm lão gia nói chuyện. Hắn làm gì ta không quản được."
Lúc Trọng nhị lão gia trách mắng Mã di nương, Từ thị cũng giúp thuyết phục vài câu nhưng không có kết quả, giờ dù Trọng Phương Đình rất tức giận với lời nói của Từ thị nhưng nghĩ đến lúc đó, cuối cùng đành chịu đựng mọi cảm giác trong lòng, ngồi xuống.
Không ngờ nàng vừa mới ngồi xuống đã nhìn thấy hai thân ảnh, một lớn một nhỏ bước vào phòng.
Mạnh Mạn Vũ lôi kéo tay Sam nhi bước đến trước mặt lão phu nhân quỳ xuống.
Dáng vẻ Mạnh Mạn Vũ điềm đạm đáng yêu, nhưng so với lúc trước, nàng đã trút bỏ vẻ bi thương thống khổ mà thay vào đó là bộ dạng kính cẩn nghe theo và nhu hòa. Cũng bởi vì thần sắc thay đổi cho nên cả người nàng đều mang một vẻ xinh đẹp và trẻ trung hơn rất nhiều.
"Gặp qua lão tổ tông. Thỉnh an lão tổ tông." Mạnh Mạn Vũ và Sam nhi quỳ xuống, đồng thanh nói.
Thanh âm nữ tử ôn nhu, giọng nói hài tử lanh lảnh nhưng lại hết sức hài hòa.
Từ lúc Mạnh Mạn Vũ xuất hiện, sắc mặt Từ thị liền có chút khó coi. Bà quay đầu sang chỗ khác, lấy khăn lau khóe môi, rồi lại quay sang nói chuyện với Hà thị, cũng không thèm nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân kêu người đỡ mẫu tử nàng đứng lên.
Tuy nhiên, Mạnh Mạn Vũ lại dùng ấn người Sam nhi xuống, cúi đầu nói: "Hôm nay ta đến tìm lão phu nhân là có chuyện muốn cầu lão phu nhân."
Thấy nàng không đứng dậy, trong lòng lão phu nhân đã có tính toán, hiện tại nghe lời nàng nói, sắc mặt bà có chút khó coi, nói: "Ngươi nói đi."
“Ta muốn cầu lão phu nhân giữ Sam nhi ở lại bên người để ngài giáo dưỡng hắn.” Mạnh Mạn Vũ từng chữ từng chữ kiên quyết nói.
Những lời này khiến cả căn phòng như muốn nổ tung, ngay cả Lương thị thường ngày rất bình tĩnh cũng không nhịn được kinh hô thành tiếng: "Này, chuyện này làm loạn... sao ngươi có thể làm như vậy."
"Ngươi là có ý gì?” Từ thị đứng phắt dậy, lớn tiếng quát Mạnh Mạn Vũ: “Ngươi đúng là một phụ nhân vô tri! Chẳng lẽ, ngươi ỷ có lão phu nhân che chở thì muốn làm gì thì sao? Lão phu nhân giữ ngươi lại là nể tình, không giữ ngươi lại cũng là chuyện nên làm! Không biết Sam nhi ngã bị thương ở đâu, ngươi lại muốn sống muốn chết. Bây giờ vết thương của Mã di nương thật vất vả mới khá hơn, ngươi lại ở chỗ này nói mấy lời điên khùng!"
Lúc Lương thị lên tiếng Trọng lão phu nhân không nói gì, nhưng Từ thị vừa mở miệng lại bị bà mắt lạnh liếc qua, ép Từ thị im lặng, từ từ ngồi lại.
Sau khi Từ thị ngồi xuống, mọi người đều thấy dáng vẻ không vui của lão phu nhân, tiếng nghị luận từ từ lắng xuống, không ai lên tiếng nữa.
Lúc này Trọng lão phu nhân mới nói với Mạnh Mạn Vũ: "Ngươi dựa vào đâu mà xin ta như vậy?"
“Không dựa vào đâu cả.” Mạnh Mạn Vũ cúi đầu nói: “Ta chỉ nghĩ lão phu nhân xưa nay đều thương yêu hài tử, tất nhiên không đành lòng để cho hài tử phải chịu nửa điểm ủy khuất.”
Nàng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn lão phu nhân: “Cho dù ngài khinh thường cách làm của ta, nhưng hài tử vô tội, lại là huyết mạch Trọng gia, ngài không thể nhìn hài tử bị ức hϊếp như vậy. Vết thương trên người hắn đều bầm tím, bây giờ mới tốt hơn một chút." Vừa nói, nàng vừa vén xiêm y của Sam nhi lên cho mọi người thấy vết thương trên người hắn.
Bởi vì trời lạnh nên hài tử mặc không ít xiêm y. Lớp áo bông dày cộm được vén lên, da thịt hài tử cứ vậy lộ ra giữa thời tiết lạnh thấu xương khiến toàn thân hắn co rúm lại. Nhưng hắn co mình lại như vậy càng làm cho vết thâm tím trên người đặc biệt chói mắt.
Từ thị vội vàng nói: "Mã di nương vốn cũng không làm gì hắn. Hơn nữa nàng cũng đã bị trừng phạt, bị khiển trách rồi, ngươi..."
“Đủ rồi!” Lão phu nhân lớn tiếng ngắt lời Từ thị: "Ngươi nói ít đi một chút!"
Dứt lời, Trọng lão phu nhân khẽ nhắm hai mắt lại, thầm thở dài.
Vết thương của hài tử này... rốt cuộc là bị lúc nào?
Bà đã mất hai tôn tử thứ xuất, tam tiểu tử và tứ tiểu tử.
Cũng không biết hài tử ngoại thất Sam nhi này có thể giữ lại hay không.
Từ thị vừa tức giận vừa sốt ruột, biết lão phu nhân đang nhớ đến chuyện năm đó, đem thương tích của Sam nhi gộp lại đổ lên đầu bà, vội vàng biện hộ: "Lão phu nhân, chuyện này thật sự không liên quan đến con..."
"Ngươi nói xem,” lão phu nhân mở mắt, không để ý đến Từ thị, quay sang Mạnh Mạn Vũ: “Kéo xiêm y của hắn xuống, đừng để bị lạnh rồi nhiễm phong hàn.” Sau đó bà hỏi: “Nói ta nghe, hắn có chỗ nào giống tử tôn Trọng gia?"
Mạnh Mạn Vũ biết lão phu nhân đã tán thành lời vừa rồi của nàng liền có chút thả lỏng, vội vàng nói: "Hắn rất thông minh, cái gì cũng học được ngay. Hơn nữa rất nghe lời, bảo hắn làm gì hắn liền làm cái đó."
“Nghe lời chưa chắc đã là chuyện tốt.” Trọng lão phu nhân lắc đầu nói: "Lão nhị hồi đó cũng rất nghe lời, sau lại thành ra thế này. Có thể thấy khi còn bé nghe lời nhưng lúc trưởng thành thì chưa chắc."
Ý bà đang ám chỉ chuyện hoang đường Trọng nhị lão gia đã làm. Thấy khuôn mặt của Mạnh Mạn Vũ có chút tái nhợt, Trọng lão phu nhân lại nói: "Nhưng thông minh thì cũng không tệ, cũng đáng để ta dạy dỗ."
Mạnh Mạn Vũ ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, mừng rỡ hỏi: "Lão phu nhân đây có phải là đồng ý thỉnh cầu của ta không?"
Trọng lão phu nhân không nói, chỉ nhấp một ngụm trà.
Mạnh Mạn Vũ thấy bà không phản bác thì hết sức mừng rõ, ấn đầu Sam nhi xuống dập đầu với lão phu nhân.
Lữ ma ma thấy ý tứ của lão phu nhân liền mỉm cười bước tới kéo Sam nhi lại: "Đừng dập đầu nữa, chẳng may đầu bị sưng lên thì phải làm sao bây giờ? Đây là chuyện tốt nên vui mừng mới phải."
Sam nhi rất quật cường, Lữ ma ma kéo hắn, hắn vẫn không chịu đứng dậy, sống chết cánh tay Mạnh Mạn Vũ không buông.
Hắn chỉ mới hơn hai tuổi, sức lực rất nhỏ, Lữ ma ma có thể xốc hắn lên vai như bà đã làm trước đây. Chỉ là thân phận của Sam nhi bây giờ đã khác. Lão phu nhân đã nói muốn giữ hắn bên người cho nên hiện tại không thể đối xử tùy tiện với hắn như lúc trước.
Lữ ma ma không dám dùng nhiều sức, sợ làm đau Sam nhi, còn Sam nhi vẫn ôm chặt Mạnh Mạn Vũ, không chịu buông tay như cũ.
Lão phu nhân thấy vậy, ánh mắt hơi trầm xuống, lạnh giọng nói với Mạnh Mạn Vũ: "Ngươi cũng đứng dậy đi."
Mạnh Mạn Vũ đỡ đầu gối từ từ đứng dậy, Sam nhi cũng theo nàng đứng lên.
Mạnh Mạn Vũ đẩy nam hài bảo hắn đến bên cạnh lão phu nhân. Khuôn mặt Sam nhi rõ ràng là không cam lòng, nhưng vẫn không nổi sự thúc giục của nàng đành đi tới. Đến trước mặt lão phu nhân, hắn yếu ớt gọi một tiếng "Tổ mẫu" rồi từ từ quỳ xuống đất, úp mặt vào đầu gối lão phu nhân nhìn lại.
Lão phu nhân được trấn an, thầm thở dài, khẽ gật đầu: “Không tệ, đúng là một hài tử biết nghe lời." Lại nhanh chóng đỡ hắn dậy, nói với Lữ ma ma: “Mau cho hắn uống chút canh nóng rồi lấy một ít nước cho hắn lau tay."
Từ thị thầm hận nhưng không dám nói thêm gì nữa.
Hà thị nhìn bà bà nhà mình, đột nhiên nói: "Lục thiếu phu nhân bình thường tâm tính khoan dung nhất, chi bằng để lục thiếu phu nhân lau tay cho Sam nhi đi miễn cho bọn nha hoàn không cẩn thận làm tay hài tử bị thương."
Lời này có hơi khoa trương.
Lệ Nam Khê ngạc nhiên nói: "Nhị thiếu phu nhân là đang nói lão phu nhân quản giáo không nghiêm sao? Hay là nói Lữ ma ma điều giáo không tốt? Để Hương Bồ viện có nhiều nha hoàn như vậy mà đến một người có thể rửa tay cho hài tử cũng không có?"
Hà thị không ngờ Lệ Nam Khê phản bác, quay đầu nhìn sang, ngoài cười trong không cười nói: "Ta chỉ là đang nói lục thiếu phu nhân càng cẩn thận hơn thôi, lục thiếu phu nhân không nên nói lão phu nhân quản người không nghiêm, Lữ ma ma dạy không tốt."
“Thật không?” Lệ Nam Khê thản nhiên nói: “Nếu vậy thì ta thấy nhị thiếu phu nhân càng cẩn thận thỏa đáng hơn, không bằng nhị thiếu phu nhân đến giúp rửa tay cho hài tử đi?"
"Tất cả đều im đi.” Lão phu nhân xoa nhẹ mi tâm nói: “Người nào cũng không bớt lo. Cứ để Tư Tư giúp Sam nhi rửa tay đi. Tốt xấu gì Tư Tư cũng cẩn thận hơn một chút.”
Điều này rõ ràng là đang nói Hà thị không ổn thỏa bằng Lệ Nam Khê.
Hà thị hung hăng nghiến răng, bị Từ thị bên cạnh trừng mắt một cái rốt cuộc cũng không nói nhiều nữa, trợn mắt nhìn nha hoàn cầm chậu đồng và khăn bố đi đến trước mặt Lệ Nam Khê, sau đó lại nhìn Lữ ma ma dắt hài tử đến bên người Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê cũng không có gì, nàng thấy rửa tay cho tiểu hài tử cũng không có gì phiền phức, hơn nữa lão phu nhân cũng đã lên tiếng. Nàng thử nhiệt độ nước trước, thấy vừa phải liền kéo bàn tay nhỏ bé của hài tử vào, nhẹ nhàng rửa cho hắn.
Động tác của Lệ Nam Khê rất nhẹ nhàng, những gì Hà thị nói vừa rồi thật ra cũng không hề sai, da thịt mềm mại của hài tử cần phải cẩn thận, cho nên lúc dùng khăn bố lau tay Lệ Nam Khê cũng nhẹ tay một chút.
Ngay khi sắp lau khô bàn tay nhỏ, đột nhiên lòng bàn tay của Lệ Nam Khê truyền đến một trận đau đớn
Nàng không dám tin nhìn tiểu nam hài trước mắt.
Sam nhi vô tội chớm đôi mắt to rồi từ từ thu tay về.
Lệ Nam Khê lẳng lặng nhìn hắn một lúc, sau đó đột nhiên nhíu mày, đưa tay ra cho mọi người xem: "Ai nha, móng tay của Sam nhi dài rồi, cần phải cắt đi thôi. Cũng may là lần này cào bị thương tay của ta, còn để vậy lỡ lần sau hắn tự cào vào tay mình sẽ không tốt."
Bàn tay nàng có một dấu móng tay màu đỏ đậm, rất sâu ở mép ngoài bàn tay, tuy Lệ Nam Khê nói là nàng bị cào nên bị thương nhưng nhìn nó giống vết bị cấu vào hơn.
Sam nhi bắt đầu rũ mắt khóc lên: "Con không cố ý."
“Đương nhiên là ngươi không cố ý.” Từ thị ở bên mỉa mai nói: “Sao ngươi cố ý được!"
Lão phu nhân đã lớn tuổi, mắt không được sáng lắm, ở xa như vậy nhìn không rõ, nghe Từ thị nói xong thì không đồng ý liếc mắt nhìn nàng một cái.
Từ thị không nói nhiều, nhưng ngũ thiếu phu nhân Ngô thị ở bên cạnh lại kinh hô: "Tay của lục thiếu phu nhân là bị ai cấu? Dấu móng tay rất sâu a."
Trọng lão phu nhân gọi Lệ Nam Khê đến trước mặt, xem một chút rồi nói: “Hài tử còn nhỏ, trước đây lại không được dạy dỗ tốt, con khoan dung với hắn một chút." Lại bảo Sam nhi xin lỗi Lệ Nam Khê.
Sam nhi khóc nức nở: "Con không cố ý, cầu lục thiếu phu nhân tha cho con."
"Nghe thật là đau lòng." Lương thị lạnh giọng nói: "Lục thiếu phu nhân? Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng."
Lệ Nam Khê cười nói: "Ta cũng không có ý định tính toán gì với ngươi. Chỉ là khí lực Sam nhi lớn như vậy sau này ta phải cẩn thận một chút rồi."
Nàng dùng giọng điệu đùa giỡn nói mấy lời này cho nên mọi người đều cho rằng nàng đang nói đùa, lại nói vài câu trêu ghẹo nhau rồi đem chuyện này bỏ sang một bên.
Đến tháng chạp, thời tiết càng lúc càng lạnh. Tất niên đến gần, nhà nào cũng vui vẻ, chuẩn bị đủ thứ hàng hóa cho năm mới.
Lệ Nam Khê đã mang thai hơn hai tháng, tuy bụng còn chưa nhô ra nhưng phản ứng của nàng khi mang thai đã có chút nặng, cũng may ngày thường nàng chỉ ăn trong viện của mình nên người khác không nhìn ra được cái gì.
Ngày hôm đó, sáng sớm lão phu nhân đã sai người đến truyền lời, nói là Trọng nhị lão gia mới tìm được một ít cua, mời mọi người đến ăn.
Lệ Nam Khê đương nhiên cũng đi.
Mặc dù lão phu nhân mời mọi người qua ăn cơm là vì có cua, nhưng thực ra cua vẫn còn nhỏ, mắt thấy cuối năm sắp tới muốn mọi người quây quần lại mới là thật.
Thể chất nàng thiên hàn mọi người trong phòng đều biết cho nên dù không đề cập đến chuyện mang thai, nàng chỉ cần nói thân thể nàng không thích hợp để ăn cua, lão phu nhân và những người khác cũng sẽ không ép nàng. Đến lúc đó nàng tránh mấy thứ đó, ăn những món khác là được.
Lệ Nam Khê mệt mỏi nên thức dậy tương đối trễ, sợ là đến Hương Bồ viện đã hơi muộn. Lúc này lão phu nhân đã đi xem cua nên không có trong phòng, Lữ ma ma và những người khác cũng đi theo. Nhóm nha hoàn bà tử cũng đang giúp chuẩn bị gia yến buổi trưa hôm nay, hàng lang cũng chỉ có mấy tiểu nha hoàn buồn chán đứng canh giữ, thỉnh thoảng ngáp một cái.
Lệ Nam Khê để đám Kim Trản ở lại bên ngoài, một mình đi vào phòng.
Khiến nàng ngoài ý muốn là trong phòng vẫn còn có người.
Sam nhi.
Lão phu nhân lớn tuổi lại rất thương yêu vãn bối, dù Sam nhi giữa đường mới tới Trọng gia nhưng lão phu nhân đã rất lâu không tự mình giáo dưỡng hài tử. Từ lúc bà giữ Sam nhi lại bên người nuôi dạy thì cực kỳ thương yêu hắn, cho nên hài tử này dần dần hoành hành trong Hương Bồ viện.
Vì vậy, bây giờ nhìn thấy Sam nhi trong phòng, Lệ Nam Khê mặc dù ngoài ý muốn nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Bởi vì chuyện lần trước nên Lệ Nam Khê không có hảo cảm gì với đứa nhỏ này. Nàng tự đi đến bên cạnh ngồi xuống, không để ý tới hắn.
Nhưng Sam nhi thấy Lệ Nam Khê vào phòng thì vô cùng kinh ngạc. Hắn vốn đang ngồi trên ghế thái sư, dựa vào cái bàn bên cạnh, sau khi thấy Lệ Nam Khê liền vội vàng tuột khỏi ghế, cảnh giác nhìn nàng.
Lệ Nam Khê theo bản nàng nhìn sang chỗ hắn vừa dựa người, phát hiện chỗ đó có một đĩa cua mới hấp, bên cạnh còn có một cái chén. Nàng đứng lên nhìn một cái liền thấy nước trong chén bốc lên hơi nóng, trong đó còn đặt một cái chén nhỏ hơn. Trong cái chén nhỏ có một ít thịt cua vừa bóc, có lẽ là sợ thịt cua sau khi bóc ra bị lạnh cho nên mới dùng nước nóng làm ấm.
Đây là thói quen của lão phu nhân.
Lệ Nam Khê chỉ tùy ý nhìn sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn ra ngoài.
Tuy nhiên, lúc này Sam nhi lại nặng nề phun xuống đất một cái, mặc dù hắn không phun ra thứ gì nhưng vẻ khinh thường của hắn rất rõ ràng.
Cho dù hài tử ở độ tuổi này rất thích bắt chước người khác nhưng Lệ Nam Khê vẫn thấy rõ địch ý của hắn, nghĩ đến tình huống lần trước, lòng nàng hiểu rõ, động tác Sam nhi lớn như vậy là để cho nàng nhìn thấy.
Lệ Nam Khê lười phản ứng hắn, lạnh lùng liếc mắt nhìn rồi thu ánh mắt lại.
Có điều Sam nhi lại nặng nề "Phi" một tiếng, vẫn chỉ có một âm thanh, không có nước miếng rơi trên mặt đất.
Lệ Nam Khê phiền chán đến mức nhíu mày nói: “Ngươi làm chuyện này là cho ai xem?” Ngẫm lại nàng cảm thấy mình hỏi câu này thật sự ngu ngốc, trong phòng chỉ có mình nàng không phải là để cho nàng xem sao. Cho nên nàng lại nói: "Sao ngươi lại ghét ta như vậy?"
Sam nhi tuổi không lớn lắm nhưng khi nói chuyện nghiêm túc thì khá thông minh: "Nương ta ghét ngươi, ta cũng ghét ngươi."
Lệ Nam Khê giật mình, rồi nở nụ cười.
Nương trong miệng Sam nhi chắc hẳn không phải Từ thị mà là Mạnh Mạn Vũ kia.
Chỉ là tại sao Mạnh Mạn Vũ lại ghét nàng, nàng thật sự không hiểu.
Lệ Nam Khê nhìn nghiêng ra ngoài cửa sổ, mặc kệ hắn gây ra mọi loại động tĩnh đều không để ý đến hắn.
Không bao lâu liền có tiếng cười nói đi tới đây, chính là lão phu nhân mang theo nữ quyến hai phòng trở về.
Hôm nay rõ ràng tâm trạng Ngô thị rất tốt, vừa nhìn thấy Lệ Nam Khê liền lớn tiếng nói: "Lục thiếu phu nhân đến muộn rồi. Vừa rồi chúng ta đã đi xem trù nương gắp từng con cua sống bỏ vào nồi."
"Cũng không phải vậy." Tưởng thị ở bên cạnh nói: "Chúng ta chọn những con mình thích trước rồi mới để cho các nàng làm từng con một."
“Đúng vậy.” Từ thị cười híp mắt, nhìn Mạnh Mạn Vũ bên cạnh: “Chỉ là muốn xem những con vật lúc còn sống đợi đưa lên bàn có gì khác với lúc bị chọn thôi."
Mạnh Mạn Vũ phảng phất như không nghe thấy, rũ mắt đứng một bên rồi chậm rãi đi đến bên cạnh Sam nhi.
Lão phu nhân nói: "Tức phụ Xuyên nhi cũng đừng gấp, ta đã đặc biệt chọn con to nhất cho con rồi, chờ con ăn xong xem có còn tươi không."
“Không cần đâu, vẫn nên để tổ mẫu dùng đi.” Lệ Nam Khê vội vàng nói: “Thân thể con thiên tính hàn, hôm nay trời lạnh cho nên không ăn được những thứ này.”
Lão phu nhân gật đầu.
Đột nhiên một giọng nam hài non nớt từ bên cạnh vang lên: "Nàng ăn được. Nàng đã ăn nhiều rồi." Hắn chỉ vào cái chén: "Cua của con đã bị nàng ăn mất rồi."
Lúc này Lệ Nam Khê mới biết hóa ra phần thịt cua trong cái chén nhỏ vốn không phải chỉ có nhiêu đó, hơn nữa phần thịt cua trong đó không phải là lão phu nhân muốn ăn mà là lão phu nhân chuẩn bị cho Sam nhi.
Lệ Nam Khê bị bộ dáng kiêu ngạo của Sam nhi làm cho tức giận, nở nụ cười hỏi: "Ta là người lớn cần gì phải cướp cái này của ngươi để ăn chứ? Đừng tùy tiện oan uổng ta."
“Là ngươi.” Sam nhi bắt đầu khóc, lau nước mắt nói: “Ngươi vốn dĩ không ăn. Nhưng ta nói là của ta, ngươi mới ăn, ngươi nói là muốn nếm thử.”
Hắn vẫn còn nhỏ, lắp ba lắp bắp vẫn không thể hoàn thành được một câu thành ngữ.
Nhưng chính bởi vì hắn còn nhỏ, vì cái gọi là đồng ngôn vô kỵ cho nên rất nhiều người lớn mặc kệ tin hay không đều theo bản năng nhìn về phía Lệ Nam Khê.
Ngô thị cười lạnh nói: "Nếm thử? Cái đó dính nước miếng của ngươi lục thiếu phu nhân không cảm thấy buồn nôn sao?"
Thân thể Mạnh Mạn Vũ hơi lảo đảo, thấp giọng nói: "Lục thiếu phu nhân, mặc dù lần trước Sam nhi vô tình va chạm với ngài không cẩn thận làm tay bị thương nhưng ngài cũng không cần phải như vậy."
Lệ Nam Khê lặng lẽ nhìn nàng một lúc rồi mỉm cười. Nàng chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nhìn Mạnh Mạn Vũ: "Vốn dĩ ta còn nghĩ có thể là hắn không cẩn thận nhưng mà bây giờ xem ra, hình như không hẳn là vậy rồi."
Trọng lão phu nhân nhướng mày nói: "Sam nhi rất nghe lời."
“Hắn nghe lời ngài nhưng không nhất thiết phải nghe con.” Lệ Nam Khê cười nói: “Nếu không thì tại sao lần trước hắn lại muốn cào con bị thương.”
Lời này là thật.
Dù thế nào đi nữa Trọng lão phu nhân cũng biết trên tay Lệ Nam Khê lần trước là một vết cấu. Hài tử nhỏ như Sam nhi cần phải dùng một lực rất lớn mới có thể làm được.
Nghĩ đến tính tình của Lệ Nam Khê, Trọng lão phu nhân quay đầu lại nói với Sam nhi: "Còn không mau xin lỗi lục thiếu phu nhân!"
Sam nhi không chịu ngồi dưới đất khóc lóc, thanh âm cũng dần lớn hơn.
Trọng lão phu nhân thấy vậy thì đau lòng, có chút khó xử nhìn Lệ Nam Khê: "Chuyện này chi bằng cứ định vậy đi." Dứt lời, bà vỗ vỗ tay Lệ Nam Khê: "Ta biết con là một hài tử tốt. Nhưng mà hắn còn nhỏ con cũng đừng so đo với hắn."
Lệ Nam Khê bỗng có chút thất vọng.
Rốt cuộc năm đó lúc lão phu nhân biết chân tướng thật sự cái chết của tam gia bà đã nghĩ thế nào?
A, có thể bà nghĩ, nhị phu nhân lo liệu gia vụ không dễ dàng gì, quốc công gia lại quyền cao chức trọng sẽ không so đo với một phụ nhân.
"Thân thể ta (*) thiên hàn, không thể ăn cua." Lệ Nam Khê nhìn lão phu nhân, nói từng chữ: "Tanghĩ lão phu nhân chắc cũng biết điều đó."
(*) Do Lệ Nam Khê thất vọng với hành động của lão phu nhân nên mình sẽ đổi xưng hô nhé.
“Nhưng nghe nói lục thiếu phu nhân lúc trước cũng ăn không ít.” Hà thị hừ nói: “Chẳng lẽ lúc đó ăn được, lúc này lại không ăn được sao?"
Từ thị nghe vậy không khỏi cất cao giọng: "Không có việc gì thì đừng nói nhảm!"
Nếu là bình thường, Hà thị tranh cãi với Lệ Nam Khê, bà nhất định sẽ vỗ tay vui mừng. Nhưng bây giờ Lệ Nam Khê đang khó chịu với Mạnh Mạn Vũ và tiểu tử thối đó, Hà thị lúc này lại quay sang đối đầu với Lệ Nam Khê chẳng phải là giúp dẹp phiền toái cho hai mẫu tử bọn hắn sao?
Quả nhiên, Mạnh Mạn Vũ vừa nghe xong liền rơi nước mắt: "Nhị thiếu phu nhân thiện tâm, đa tạ nhị thiếu phu nhân. Lục thiếu phu nhân, ý tứ của lục thiếu phu nhân ta hiểu. Ngài sẽ không ăn những thứ đó, hơn nữa cũng không thèm ăn. Chỉ là Sam nhi hắn, hắn sẽ không nói dối..."
"Ngươi thôi đi. Lúc đó lục thiếu phu nhân ăn là vì trời còn nóng. Hôm nay trời lạnh rét nhưng vậy, nàng lại không chịu được lạnh tất nhiên sẽ không muốn ăn đồ lạnh đó." Từ thị nhìn bộ dạng Mạnh Mạn Vũ kiều kiều nhược nhược thì khó chịu nói: "Lục thiếu phu nhân hiếm lạ chút thịt cua ấy sao? Chỉ sợ ngươi không biết quốc công gia có bao nhiêu bạc, bao nhiêu cửa hàng thôi!"
Bà hung hăng nhìn Mạnh Mạn Vũ, giọng căm hận nói: "Ngươi thấy lão gia chúng ta nhiều bạc nên mới dán lên người hắn. Ta nói cho ngươi biết, bạc của lão gia so với quốc công gia nói là hạt cát trong sa mạc cũng không quá đáng."
Mạnh Mạn Vũ càng khóc thương tâm hơn.
Sam nhi nắm tay Mạnh Mạn Vũ, khóc òa lên, chỉ vào Lệ Nam Khê nói: "Chính là nàng ăn, là nàng ăn. Các người ai cũng không tin ta, tại vì ta là dã chủng."
Trọng lão phu nhân mắng: "Dã chủng cái gì! Mấy lời này là ai nói với con!"
“Là các nàng.” Sam nhi chỉ Từ thị, chỉ Hà thị: “Các nàng nói con là dã chủng. Lục thiếu phu nhân cũng nói, lại còn ăn đồ ăn của con."
Hắn nói chuyện vẫn còn một chút giọng sữa khiến người ta nghe xong không khỏi cảm thấy mềm lòng.
Lệ Nam Khê nhìn tiểu nam hài bộ dạng nhu thuận, tướng mạo động lòng người này, mỉm cười nói: "Sam nhi khẳng định ta đã ăn thịt cua của ngươi sao?"
Sam nhi càng khóc lợi hại hơn.
Lệ Nam Khê lại hỏi Mạnh Mạn Vũ: "Ngươi nói Sam nhi chắc chắn sẽ không nói dối?"
Mạnh Mạn Vũ quỳ xuống nói với lão phu nhân: "Vâng. Ta tin tưởng Sam nhi vô tội. Hắn cùng lắm chỉ là một tiểu hài tử mà thôi!"
"Được!"
Lệ Nam Khê nhìn Mạnh Mạn Vũ đang thề son sắt, ý cười càng sâu: "Nếu như ta có đầy đủ chứng cứ chứng minh ta không ăn thịt cua, ngươi có dám quỳ xuống thỉnh tội không?"