Bây giờ Lệ Nam Khê đã hạ quyết tâm đương nhiên muốn tìm cơ hội để nói cho Trọng Đình Xuyên biết chuyện của tam gia và Mạn di nương. Bữa tối, nàng trái lo phải nghĩ vẫn không nói. Dù sao chuyện này đáng lo ngại, nếu nhắc tới trong lúc ăn cơm chắc chắn sẽ khó tránh khỏi ảnh hưởng đến tâm trạng.
Bộ dạng tiểu kiều thê cứ muốn nói lại thôi, Trọng Đình Xuyên đều để hết trong mắt. Hắn bất động thanh sắc vòng vo hỏi vài lần trong phủ nàng có từng bị làm khó dễ hay không, nhưng vẫn luôn nhận được câu trả lời không có. Hắn thầm nghi hoặc nhưng không nói ra, đến lúc dùng bữa xong cũng không nóng vội cho người dọn dẹp hết xuống rồi đến thư phòng luyện chữ.
Bình thường không có chuyện gì làm hắn cũng thường luyện chữ, Lệ Nam Khê cũng không cảm thấy quá không thích hợp, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. Nàng cẩn thận rót cho hắn một chén trà, tự mình bưng đến thư phòng cho Trọng Đình Xuyên.
Lúc Trọng Đình Xuyên luyện chữ rất ít khi uống trà. Chỉ đến khi gác bút nghỉ ngơi một chút, hắn mới nhận trà uống.
Lệ Nam Khê đặt chén trà sang một bên, đi tới bên cạnh hắn, suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nhẹ giọng nói: "Ta nghe được một chuyện, nhưng không có nghe rõ ràng lắm cũng không biết là đúng hay sai. Nếu lục gia có nghi vấn gì thì cứ sai người đi tra xét."
Dù nàng chưa nói chữ nào nhưng Trọng Đình Xuyên biết rõ tình tình nàng. Nếu như không nắm chắc được năm phần nàng nhất định sẽ không mở miệng, cho nên mặc dù "không nghe rõ" chuyện này nhưng ít nhất nàng cũng nghe được tương đối, nắm chắc hơn năm phần.
Hắn gật đầu nói: "Nàng không cần cố kỵ gì, cứ nói đi."
Lệ Nam Khê nhẹ nhàng kể cho hắn nghe những gì nàng nghe được ngoài phòng hôm nay.
Lúc này, Trọng Đình Xuyên mới viết xong, nghe vậy cổ tay hắn dùng sức ghì đầu bút xuống, một vết mực nặng nề rơi xuống tờ giấy trắng. Vết mực loang càng ngày càng lớn, hắn dừng lại một lúc lâu mới nhớ ra thứ trong tay.
Đầu ngón tay chậm rãi đặt cây bút lông sói xuống mặt bàn, Trọng Đình Xuyên rũ mắt nhìn xuống hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: "Nàng nghe thấy ai nói lời này?"
"Lão phu nhân và nhị phu nhân."
Trọng Đình Xuyên gật đầu: "Ta đã biết."
Lệ Nam Khê khẽ gọi: "Lục gia..."
"Ta không sao.” Trọng Đình Xuyên đưa tay xoa đầu nàng: "Lúc nãy ăn cơm nàng muốn nói chuyện này sao? Ta còn tưởng là chuyện gì lớn lắm."
Dứt lời, hắn dứt khoát bỏ lại mọi chuyện bên này, ôm vai nàng ra ngoài, đi về phía phòng ngủ. Bên ngoài có hơi lạnh, vì khoảng cách từ phòng ngủ đến thư phòng không quá xa nên nàng không mặc áo choàng đã vội vàng đi tới. Trọng Đình Xuyên nửa ôm nàng vào lòng, đi bên cạnh hắn.
Tuy rằng hắn nói không sao nhưng Lệ Nam Khê cách hắn rất gần, biết hiện tại toàn thân hắn đều căng cứng, trong lòng cũng không được thoải mái. Cho nên cả một đường nàng không nói gì, chỉ lấy tay dùng sức ôm chặt thắt lưng hắn.
Trọng Đình Xuyên phát hiện động tác của nàng, vỗ nhẹ eo nàng một cái, hắn phát hiện xúc cảm nơi đó vẫn tốt như trước, liền thuận tay bóp một cái.
Lệ Nam Khê nào biết sao hắn lại đột nhiên làm như vậy. Mặc dù hắn hết sức nhẹ nhàng, một chút cũng không đau, thậm chí còn có chút ngứa. Nàng kinh hô một tiếng, uốn éo người muốn thoát ly khỏi cái ôm của hắn, không ngờ hắn ôm càng chặt hơn. Nếu là lúc chỉ có hai người, nàng nhất định sẽ "khiển trách" hắn một phen, nhưng bây giờ còn có Nhạc ma ma đi theo cách đó không xa, nàng liền không nhịn được liếc nhéo hắn một cái.
Có điều nàng đang đỏ mặt, lúc này ngẩng đầu hung ác nhéo hắn thì trong mắt Trọng Đình Xuyên cũng một xíu lực sát thương cũng không có, trái lại còn xinh đẹp, đáng yêu hơn. Trong lòng hắn truyền đên thân nhiệt của nàng, nhìn nàng nén giận cười nhạt bên cạnh, tâm tình Trọng Đình Xuyên bỗng không còn u ám như trước.
"Thế nào?" Trọng Đình Xuyên cười khẽ: "Không phải trời lạnh đông cứng rồi sao?"
Lệ Nam Khê nhịn không được oán thầm, người này biết rõ tại sao nàng lại hành động như vậy mà vẫn nói thế: "Đúng, đúng. Trời lạnh quá, cho nên lục gia thương tiếc ta đi nhanh lên một chút đi."
Giọng điệu oán giận của nàng khiến Trọng Đình Xuyên cảm thấy buồn cười.
Nam nhân cúi người xuống, nói nhỏ vào tai nàng: "Nàng đã muốn nhanh chóng trở về, gia tất nhiên sẽ theo nàng."
Hô hấp nóng bỏng của hắn phả vào tai nàng khiến tim Lệ Nam Khê không ngừng đập rộn lên.
Lệ Nam Khê chợt nhận ra điều gì đó, vô thức muốn chạy trốn, nhưng người đã trong lòng hắn, nàng chạy đi đâu được? Lệ Nam Khê còn chưa kịp thoát ra đã bị hắn ôm chặt lấy.
Nàng thấp giọng kêu lên: "Đừng, ta còn có chuyện..."
“Ta đâu có không cho nàng nói chuyện.” Trọng Đình Xuyên đạp cửa bước vào, lại thuận thế đạp đóng cửa lại: “Một lát nữa nàng muốn nói bao nhiêu cũng được.” Trọng Đình Xuyên đặt người lên giường, nằm đè lên thân nàng, thì thầm vào tai Lệ Nam Khê: "Nếu không nói nên lời, nàng kêu lên cũng được."
Lời này cực kỳ mờ ám.
Mặt Lệ Nam Khê đỏ bừng, không muốn hắn được như ý nguyện liền che mặt lại không cho hắn hôn.
Hắn cũng không gấp gáp, chậm rãi hôn tay và cổ nàng. Động tác tay lại rất nóng vội, dứt khoát xé xiêm y của nàng ra rồi cởi y phục của mình.
Đầu tiên Lệ Nam Khê cảm thấy toàn thân đều phát lạnh, tiếp theo là nóng lên theo thân nhiệt của hắn. Hắn lấn người tới, chăm chú ép sát vào nàng.
Nụ hôn nhẹ nhàng một chút cũng không dừng lại, rơi xuống một bên cổ không nhịn được mà lưu luyến, đột nhiên lại đổi hướng, một đường di chuyển xuống dưới.
Nàng phát hiện ý đồ của hắn, vội vàng đẩy hắn ra. Nào biết ngay khi tay nàng vừa đưa về phía trước đã bị một tay hắn bắt lấy, kéo lêи đỉиɦ đầu, sau đó một nụ hôn nóng bỏng phủ lên môi nàng.
Lâu lắm rồi hai người chưa thân mật như thế. Lúc hoàn toàn tiến vào, cả hai đều run rẩy, kɧoáı ©ảʍ đến quá nhanh, nàng không chịu nổi mà vặn vẹo người muốn thoát ra. Nhưng càng giãy dụa kiểu này lại càng khiến hắn không cách nào kiềm chế được, nông sâu liên tục tiến vào, đưa nàng lêи đỉиɦ hết lần này tới lần khác.
Ngày Trọng Phương Nhu rời phủ đã định là mùng mười. Hôm mùng chín, Thẩm phu nhân đến quốc công phủ một chuyến, nói là mang vài thứ đến đây, thực tế là muốn làm rõ một chút chuyện.
Trong lòng Lương thị hiểu rõ, sau khi Thẩm phu nhân đến quốc công phủ liền sai người mời bà đến phòng khách nói chuyện, còn hai hài tử Thẩm phu nhân mang tới thì giao cho Hướng ma ma chăm sóc.
Thẩm phu nhân rất thương yêu tôn bối nhà mình, vì không thích nhìn đại nhi tức làm bộ liền đem bọn nhỏ đến nuôi dạy bên cạnh bà. Lần này hai tôn tử, tôn nữ bà dẫn theo chính là hai huynh muội Thẩm Vĩ, Thẩm Lâm Lệ Nam Khê từng gặp qua ở chùa Sơn Minh.
Hướng ma ma làm sao có thể quản được hai hài tử nghịch ngợm này? Không tới thời gian một chén trà, hai huynh muội đã vui vẻ quậy phá trong sân, Hướng ma ma gọi cũng không gọi được, kêu cỡ nào cũng vô ích. Bà khóc không ra nước mắt, tuy nhiên hai hài tử này là nhi nữ sở sinh của thế tử gia Khánh Dương Hầu phủ, không thể lơ là liền sai người mời lục thiếu phu nhân đến, xem lục thiếu phu nhân đã đến chưa.
Thẩm phu nhân đến, tỷ tỷ Thẩm Trúc Khê là nhị nhi tức của bà, Lệ Nam Khê hôm nay rảnh rỗi nên cũng muốn đến gặp mặt một chút. Đi được nửa đường, tiểu nha hoàn Hướng ma ma sai đến thúc giục gặp được Lệ Nam Khê, liền vội vàng nói lại chuyện làm Hướng ma ma khổ sở, lại nói hai hài tử kia nghịch ngợm không quản nổi thế nào.
"Lúc trước Hướng ma ma cho người bưng điểm tâm lên cho bọn hắn, bọn hắn không ăn mà còn xem điểm tâm như con gà lớn đấu qua đấu lại làm cho cả đĩa điểm tâm đều là mảnh vụn. Sau đó lại dâng trà cho bọn hắn thì bọn hắn lại đổ nước trà vào đĩa điểm tâm, trộn thành bùn mang vào viện chơi. Còn muốn hái hoa, hoa đó là phu nhân cho người trồng không ai dám động vào. Cho nên Hướng ma ma muốn thỉnh lục thiếu phu nhân đến xem, dù thế nào thì thiếu phu nhân và Thẩm nhị thiếu phu nhân cũng là thân tỷ muội, chắc hẳn là thân cận với tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư hơn."
Mặc dù nói rất đường hoàng nhưng Lệ Nam Khê biết, đây là Hướng ma ma quản không nổi bọn hắn nên để nàng đi thu thập hai hài tử phá phách kia. Cái gì mà tỷ tỷ là Thẩm nhị phu nhân, tất cả chỉ là quang minh chính đại mượn cớ mà thôi. Bởi vì hai hài tử kia thân phận tôn quý, Hướng ma ma không dám khinh thường mới là thật.
Có điều ngay cả chuyện liên quan đến Lương thị nàng cũng lười quản thì sao nàng có thể để Hướng ma ma trong lòng chứ.
"Phu nhân không phải đã đồng ý hôm nay cho phép tứ tiểu thư ra ngoài sao?" Lệ Nam Khê nói: "Nếu sau này nàng muốn tới Thẩm gia lại làm người của Thẩm tam thiếu gia thì càng thân thiết với bọn hắn hơn cả ta. Hướng ma ma nếu bị làm khó dễ không bằng đi tìm tứ tiểu thư đi."
Dứt lời, nàng không nhắc đến chuyện này nữa, đi thẳng về phía trước.
Tiểu nha hoàn không dám làm trái ý nàng, vội vàng đi tìm Hướng ma ma. Dù thế nào đi chăng nữa, Hướng ma ma cũng không dám giao bọn hài tử cho Trọng Phương Nhu, chỉ có thể đau đầu đi theo phía sau bọn hắn lượn tới lượn lui, một chút cũng không dám oán giận.
Lúc Lệ Nam Khê đến, Thẩm phu nhân và Lương thị mới từ trong phòng đi ra. Đi phía sau hai người bọn họ còn có người Thẩm phu nhân dẫn đến, Thẩm tam phu nhân Sở thị. Sở thị vẫn một bộ dạng nhu thuận như trước, cúi thấp đầu, không thấy rõ thần sắc.
Nhìn thấy Lệ Nam Khê, sắc mặt Thẩm phu nhân có chút khó coi. Lúc Trọng Phương Nhu làm ra mấy chuyện kia ở Thẩm gia, Thẩm phu nhân từng sai người đi gọi Lệ Nam Khê qua, có chủ ý muốn để nàng quyết định nên giải quyết chuyện đó thế nào.
Thẩm phu nhân suy tính lục thiếu phu nhân tuổi còn nhỏ, thân phận lại cao, bất luận sau này nói cái gì đều có thể do lục thiếu phu nhân tự mình đảm nhiệm. Ai ngờ Lệ Nam Khê lại không cảm kích, vẫn chưa đến hỗ trợ giải quyết chuyện đó thì xoay người rời đi. Cuối cùng còn vào cung ăn một bữa cơm.
Thẩm phu nhân căm tức, quay về trực tiếp mắng người vô số lần trong lòng. Bây giờ gặp lại không thể nào biểu hiện ra vẻ hiền hòa được, thấy Lệ Nam Khê đang đi tới, bà chỉ thoáng gật đầu một cái rồi thôi.
Trái lại Lệ Nam Khê cũng không hề tỏ thái độ nàng thế nào, bởi vì tỷ tỷ nàng là nhi tức nên phải qua gặp một cái cho phải lẽ, nếu cả hai đều không ưa gì nhau thì mọi người đυ.ng mặt rồi tản đi là được.
Lệ Nam Khê quyết định sẽ rời khỏi. Ai ngờ còn chưa kịp cất bước đã thấy Lương thị mỉm cười vẫy tay gọi nàng: "Lục thiếu phu nhân đã không có việc gì thì ta có mấy lời muốn nói với ngươi. Một chút thôi."
Từ sau khi bị thương, Lệ Nam Khê đã không đến Mộc Miên uyển thỉnh an. Chợt thấy Lương thị nhiệt tình như vậy, nàng có chút không quen. Đưa mắt liếc nhìn Thẩm phu nhân, Lệ Nam Khê chần chờ nói: "Có khách nhân ở đây, ta sợ là không tiện. Không bằng phu nhân đợi lát nữa hẵng nói?"
"Bây giờ nói mới tốt. Chậm một ngày lại phải trì hoãn thêm một ngày." Lương thị vội vàng nói, lại cười cười với Thẩm phu nhân: "Ta đã cho gọi Phương nhi đến đang ở trong sương phòng phía tây cách vách. Chi bằng Thẩm phu nhân và tam thiếu phu nhân đến nói chuyện với nàng một chút?"
Nghe xong lời này, Thẩm tam thiếu phu nhân Sở thị bỗng ngẩng đầu lên, thần sắc cầu khẩn nhìn Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân bất vi sở động, nói với nàng: "Gặp sớm một chút cũng tốt, miễn cho sau này không biết tính tình dáng dấp nàng thế nào."
Ánh mắt Sở thị có chút ảm đạm, bất quá chỉ trong chốc lát nàng đã khôi phục lại bình tĩnh.
Trọng Phương Nhu làm thϊếp của Thẩm tam thiếu gia, sau này Sở thị chính là chủ mẫu của nàng.
Lệ Nam Khê không thân thiết với Sở thị, chỉ nhớ nàng là một người trầm mặc ít nói. Lệ Trúc Khê từng nói với nàng, thϊếp thị trong phòng Thẩm tam thiếu gia không ít, sau khi Sở thị vào cửa nhìn thấy một đám oanh oanh yến yến có chút luống cuống, sau này mới từ từ quen một chút.
Đối với việc Thẩm phu nhân dẫn theo Sở thị tới đây, Lệ Nam Khê không có quyền xen vào. Lương thị đã lên tiếng, ngược lại Lệ Nam Khê cũng không sợ bà có tính toán gì, chuẩn bị vào phòng nghe thử một chút. Sau khi chào hỏi Sở thị, Lệ Nam Khê theo Lương thị vào phòng.
Trong phòng có đốt một chậu than nên tương đối ấm áp. Bên trong tràn đầy hương thơm thoang thoảng từ nước trà vừa nãy pha để chiêu đãi Thẩm phu nhân tỏa ra.
Có nha hoàn đi lên dâng trà, Lệ Nam Khê nhận lấy rồi đặt sang một bên, không uống ngay mà nói với Lương thị: "Chẳng hay phu nhân gọi ta tới là vì chuyện gì?"
Sau khi dâng trà xong, Lương thị cho tất cả nha hoàn hầu hạ lui xuống, không lưu lại người nào. Trước kia thì còn có Hướng ma ma ở bên cạnh nhưng hôm nay bà đang bận rộn với hai tiểu khách nhân, căn bản không ở đây được.
Lương thị cũng không vòng vo với Lệ Nam Khê, dứt khoát nói với nàng: "Ngày mười ba, nếu không có việc gì, ngươi có thể mời ca ca ngươi đến quốc công phủ làm khách. Huynh muội các ngươi cũng lâu đã không gặp mặt, lần trước gặp ở Thẩm gia cũng không được thoải mái chi bằng bây giờ gặp trong phủ cho náo nhiệt một chút."
Nếu như người ngoài nói mấy lời như vậy, Lệ Nam Khê còn có thể sẽ cảm thấy đối phương đang vì nàng mà suy nghĩ, còn có thể vui vẻ đáp ứng. Nhưng người nói lại là Lương thị khiến nàng không thể không cảnh giác.
Nét mặt Lệ Nam Khê mang theo ý cười nói: "Đa tạ ý tốt của phu nhân. Chỉ là các ca ca hiện tại đang bận học hành, sợ là không được rảnh rỗi."
"Không lẽ ngay cả một ngày cũng không dành ra được sao?" Lương thị nói: "Ngày mười ba đó là vừa khéo nhất, ngày hôm sau tứ tiểu thư đã rời đi rồi, còn có mấy ngày chuẩn bị đồ đãi khách. Lục thiếu phu nhân chỉ cần mời người đến là được rồi, những thứ còn lại tự ta sẽ an bài thỏa đáng."
"Bọn hắn thật sự không rảnh."
"Hay là đổi thành mười sáu? Dời thêm hai ngày nữa là được."
Lương thị càng nhượng bộ, nói càng ôn hòa, nghi hoặc trong lòng Lệ Nam Khê càng lớn. Lệ Nam Khê cân nhắc nói: "Phu nhân không cần nhắc đến chuyện này nữa. Các ca ca đang chuyên tâm học tập thật sự không có thời gian."
Nghe nàng dứt khoát cự tuyệt, vẻ tươi cười miễn cưỡng vừa trưng ra của Lương thị nhất thời biến mất, kéo nhẹ khóe môi đổi thành giọng điệu mỉa mai.
"Lục thiếu phu nhân thật là một người thẳng thắn." Lương thị hừ lạnh nói: "Khuyên can thế nào cũng không đồng ý, chẳng lẽ một chút tình thân ấy cũng không để ý tới sao?"
Lệ Nam Khê mỉm cười, cơ thể thoáng dựa vào sau ghế, vuốt khăn trong tay cười nhạt nói: "Tình thân ta tất nhiên phải để ý rồi, nhưng có lúc có một số việc cần phải cân nhắc thận trọng hơn, ta cũng không thể dễ dàng đáp ứng được." Dứt lời, nàng ngẩng đầu cười hỏi Lương thị: "Chẳng hay tại sao phu nhân lại phải mời các ca ca đến? Nếu ta đáp ứng mời bọn họ đến phủ, phu nhân có thể cam đoan tuyệt đối sẽ không làm gì bọn họ hay không?"
"Ngươi có ý gì?!" Lương thị tức giận đứng phắt dậy: "Ngươi nghĩ ta an bài những thứ đó là có mưu đồ khác sao?"
"Hóa ra là ta hiểu lầm ý tứ của phu nhân." Lệ Nam Khê gật đầu nói: "Đã như vậy thì ta sẽ nói với các ca ca mời bọn hắn đến làm khách. Hơn nữa ta cũng sẽ giữ bọn họ ở Thạch Trúc uyển, tuyệt đối sẽ không cho bọn họ đi loạn khắp nơi tránh phải va chạm với phu nhân."
Sắc mặt của Lương thị càng ngày càng khó coi, chớp mắt đã âm trầm.
Lệ Nam Khê làm như không biết, định đứng dậy rời đi.
Ai ngờ lúc này Lương thị đột nhiên mở miệng: "Ta nghe nói quan hệ của Tằng nhị thiếu gia và ca ca ngươi không tệ. Hai người đều muốn thi vào quốc tử giám, cùng làm môn hạ của một tiên sinh."
Trong lúc nhất thời Lệ Nam Khê không phản ứng kịp: "Nhị thiếu gia nào cơ?"
Lương thị không nhịn được nói: "Nhà Tằng tuần phủ."
Lệ Nam Khê mới hiểu bà đang nói đến đệ đệ của phu quân Trang Minh Tâm, nhị ca của Tằng Văn Linh, Tăng Văn Thước. Kỳ thật, Lệ Nam Khê chỉ biết vậy thôi chứ chưa từng gặp qua hắn, mà ca ca cũng chưa bao giờ nhắc đến người này.
Thấy Lệ Nam Khê còn đang mờ mịt, Lương thị lại chậm rãi ngồi xuống nói với nàng: "Nghe nói vị thiếu gia Tằng gia này cũng không tệ, lại quen biết với ca ca ngươi. Đã vậy không bằng mời đến phủ làm khách, ta cũng có thể xem hắn rốt cuộc là người thế nào."
Lời này của Lương thị cực kỳ có ẩn ý, Lệ Nam Khê suy nghĩ một hồi mới hiểu được đôi chút, do dự nói: "Phu nhân là vì... bát tiểu thư sao?"
Rất lâu sau Lương thị mới nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Lệ Nam Khê rất kinh ngạc. Lúc trước lão phu nhân và nhị phu nhân có ý định tác hợp thất gia của chi thứ hai với Tằng Văn Linh, có điều sau này lão phu nhân lại không đồng ý nữa nên chuyện đó cứ vậy gác qua một bên. Sao bây giờ đại phu nhân lại nghĩ đến thiếu gia Tằng gia nữa?
Lương thị vốn nghĩ gia thế Tằng gia không phải thật sự rất tốt, lễ nghi của Tằng Văn Linh bà cũng đã nhìn thấy. Nhưng nghe người ta nói Tằng nhị thiếu gia không tệ, vừa rồi bà còn cố ý hỏi Thẩm phu nhân vài câu. Dù sao Thẩm gia và Tằng gia cũng có quen biết, Thẩm phu nhân đúng là khen Tằng nhị thiếu gia không dứt miệng cho nên Lương thị mới nổi lên tâm tư muốn nhìn hắn một lần.
Bất đắc dĩ là gần đây không có thời cơ thích hợp, lúc trước lão phu nhân bên kia lại cố ý thiết yên để quan sát Tằng Văn Linh, bà ở phía sau lại biểu hiện có ý định mới Tằng Văn Thước đến thì không thích hợp cho lắm. May mà Thẩm phu nhân nói ra một câu, Lệ tam thiếu gia Lệ Lăng Khê và Tằng nhị thiếu gia là môn hạ cùng một tiên sinh.
Lương thị liền nghĩ thông suốt muốn thông qua ca ca Lệ Nam Khê đểu mời Tằng nhị thiếu gia tới. Nào biết vị lục thiếu phu nhân trông có vẻ như ông hòa vậy mà bản lĩnh khước từ người khác cũng thật tốt. Bà bên này vừa mới nói ra, nàng ở bên kia đã vội đẩy về.
"Linh nhi cũng không còn nhỏ nữa." Sau khi Trọng Phương Nhu làm ra chuyện kia, dường như Lương thị cũng từng đề cập đến vấn đề này với Lệ Nam Khê, giờ lại nhắc tới, bà nói: "Ta nghe nói hài tử kia không tồi nên muốn nhìn một chút, được hay không thì để sau."
Lệ Nam Khê nghe nói vậy cũng biết cái câu "được hay không tính sau" của Lương thị chỉ là lời khách sáo mà thôi, đã có lòng an bài đến thế thì chắc chắn phải để ý rồi.
Lấy gia thế của Trọng Phương Linh, vốn dĩ không nhất thiết phải tìm người của Tằng gia, có điều thứ nhất chuyện Trọng Phương Nhu đi làm thϊếp không thể giấu mãi được, thứ hai không phải nói quá nhưng mà gia thế phu gia cũng lớn như nhà mẹ đẻ thì làm sao nhẫn nhịn được cái tính khí của Trọng Phương Linh chứ.
Lệ Nam Khê chăm chú nhìn Lương thị, càng không muốn dính vào chuyện này. Nếu như không vừa mắt Tằng nhị thiếu gia thì không sao nhưng lỡ thật sự chọn trúng thì lão phu nhân và nhị phu nhân Từ thị bên kia sẽ phản ứng thế nào thì rất khó nói. Dù sao người nhìn trúng Tằng gia trước cũng là Từ thị.
"Ca ca ta thật sự không tới được." Lệ Nam Khê cười thập phần chân thành: "Nếu phu nhân không tin thì có thể sai người đến Lệ gia hỏi, đặc biệt là tam ca. Ngoại trừ ra ngoài đến chỗ tiên sinh học tập, còn lại những thời gian khác đều ở trong phòng đọc sách, không ra khỏi cửa nửa bước. Lần trước đến Thẩm gia là tỷ tỷ cố ý tìm hắn, sau khi thương lượng ổn thỏa mới quyết định thời gian."
Lương thị không ngờ nói cả nửa ngày Lệ Nam Khê vẫn không đồng ý, tâm trạng thầm buồn bực liền nói: "Vốn không phải có huynh muội các ngươi mới có thể làm được chuyện này, chỉ là ta muốn cho ngươi một dịp để gặp ca ca ngươi một chút. Nếu ngươi đã không tình nguyện thì ta cũng không có lý do gì mà phải làm ác nhân bức bách người khác."
Lệ Nam Khê cũng chỉ cười, nói: "Đa tạ phu nhân thông cảm."
Lương thị bị nàng làm cho tức giận trong lòng, không muốn thấy nàng nữa liền quay người không để ý tới, gượng gạo nói: "Tự ngươi ra ngoài đi." Lại nói với Lệ Nam Khê đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa: "Gọi Hướng ma ma tới cho ta."
Muốn sai sử nàng làm việc như nha hoàn, đời nào Lệ Nam Khê lại để Lương thị được như ý?
Vừa ra khỏi phòng, Lệ Nam Khê liền nói với tiểu nha hoàn đang canh giữ ở hành lang: "Phu nhân muốn tìm Hướng ma ma, ngươi đi gọi người tới đây."
Mặc dù tiểu nha hoàn hầu hạ trong viện của Lương thị nhưng Lệ Nam Khê lại là quốc công phu nhân. Trên dưới phủ ai dám không nghe lệnh nàng? Tiểu nha hoàn vội vàng chạy đi, phục mệnh đi làm.
Lệ Nam Khê chậm rãi đi bộ, ra khỏi viện quay đầu lại thì thấy một người đang chạy vọt tới, suýt chút nữa là đυ.ng vào nàng, cũng may đối phương vội vàng dừng chân lại mới không đυ.ng vào.
Lệ Nam Khê cúi đầu nhìn thì thấy là Trọng Lệnh Nguyệt, thập phần ngoài ý muốn, cúi thấp người xuống hỏi: "Nguyệt nhi sao thế? Vội vội vàng vàng thế này là có chuyện gì gấp sao?"
Trọng Lệnh Nguyệt không ngờ mình suýt chút là đã đυ.ng trúng Lệ Nam Khê, sau khi thấy rõ là nàng, cái miệng nhỏ mếu máo suýt khóc: "Ca ca đang đánh nhau với người ta ở đằng kia. Mẫu thân con không ở đó, con muốn đi tìm di nương. Di nương có ở trong phòng hay không?"
Nàng quýnh quáng đến mức nói năng lộn xộn, có điều Lệ Nam Khê vẫn nghe rõ, nói: "Bác nhi đánh nhau với ai? Vu di nương không có trong viện chắc là cũng không có ở đây."
"Con không biết!" Trọng Lệnh Nguyệt liều mạng lắc đầu: "Người đó cao gần như bằng ca ca, con cũng không biết là ai!"
Bởi vì cả đường Lệ Nam Khê đều đang cân nhắc lời của Lương thị, lúc này có chút thất thần. Thu Anh bên cạnh nhẹ giọng nói: "Thiếu phu nhân, nhị tiểu tiểu thư nói chắc không phải là tiểu thiếu gia Thẩm gia đó chứ?"
Vừa nghe nhắc đến Thẩm Vĩ, Lệ Nam Khê thầm nghĩ tiêu rồi. Trọng Lệnh Bác và Thẩm Vĩ đều không phải dạng hiền lành gì, nếu thật sự đánh nhau cãi vã thì không có cách nào giải quyết được.
Lúc này Cổ ma ma cũng thở hổn hển chạy tới, lặp lại sự tình cho Lệ Nam Khê nghe. Lệ Nam Khê hỏi tiểu nha hoàn canh giữ Mộc Miên uyển: "Thẩm phu nhân và Thẩm tam thiếu phu nhân đang ở đâu ngươi biết không?"
Tiểu nha hoàn đáp: "Ở trong sương phòng của tứ tiểu thư."
Lệ Nam Khê nói: "Ngươi đi vào đó gọi Thẩm phu nhân qua bên kia nhìn xem, nói là tiểu tổ tông nhà các nàng đánh người, mau đến ngăn cản." Dứt lời, lại nói với Thu Anh: "Ngươi vào phòng nói với phu nhân là Bác nhi đánh nhau với Thẩm tiểu thiếu gia."
Lệ Nam Khê phân phó xong tất cả liền cúi đầu nhìn Trọng Lệnh Nguyệt đang nắm chặt tay Lệ Nam Khê, đỏ mắt nhìn nàng. Lệ Nam Khê khẽ vỗ vỗ lên tay tiểu cô nương, an ủi nàng, thấp giọng nói: "Nguyệt nhi chớ một chút. Chuyện này ta không làm chủ được, bất luận là Bác nhi hay Thẩm tiểu thiếu gia kia, ai cũng không nghe ta. Ta đến đó một mình trái lại sẽ càng thêm phiền phức, nhưng phu nhân và Thẩm phu nhân có thể khiến bọn họ nghe lời cho nên đợi một lát nhé?"
Trọng Lệnh Nguyệt vẫn luôn nhu thuận, hơn nữa rất nghe lời Lệ Nam Khê, nghe nàng nói thế tiểu cô nương liền tựa đầu nhỏ vào đùi Lệ Nam Khê, khẽ nức nở.
Lương thị vội vàng đi ra khỏi phòng trước, vừa đến sân liền cao giọng hỏi Lệ Nam Khê: "Đã xảy ra chuyện gì? Không phải bên kia đã có Hướng ma ma sao? Sao còn để xảy ra chuyện?"
Lệ Nam Khê vẫn chưa kịp trả lời thì Thẩm phu nhân cũng đã đi tới, bước đi gấp gáp cùng Sở thị đi ra ngoài, không nhịn được nói: "Người đang ở đâu? Mang ta đi xem một chút."
Trọng Phương Nhu cũng lững thững đi ra khỏi phòng, nhìn xung quanh rồi đi theo.
Lương thị liếc mắt nhìn nàng, nhưng cũng không có tâm trạng cản nàng lại nên cứ để tùy ý Trọng Phương Nhu đi theo.
Cổ ma ma bế Trọng Lệnh Nguyệt, Lệ Nam Khê đi theo phía sau các nàng cùng đi qua bên kia.
Đến ngã ba bên kia, hai nam hài tử đang ra sức đánh nhau, trong miệng không ngừng hùng hùng hổ hổ chửi bới, thanh âm hài tử khi thì hét chói tai, khi thì tức giận bất bình gào.
Lương thị liếc mắt nhìn Hướng ma ma, nhíu mày nói: "Đây là có chuyện gì?"
Hướng ma ma gấp đến độ muốn xoay vòng vòng, thấy Lương thị đi tới có chút thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói hết với Lương thị thì lại thấy Thẩm phu nhân các nàng ở phía sau liền buông tay nói: "Nô tỳ cũng không biết."
Tiểu nha hoàn đứng bên cạnh cũng chính là người Hướng ma ma sai đi gọi Lệ Nam Khê lúc trước nhẹ giọng nói: "Nghe các tiểu thiếu gia la hét thì hình như là bởi vì Thẩm tiểu thiếu gia nói tất cả mọi người trong quốc công phủ đều là đồ dối trá nên nhị tiểu thiếu gia mới đánh nhau với hắn."
Sau khi Lương thị nghe nói xong trong lòng cảm thấy không thông khí, liền sai người đi lên kéo hai hài tử ra.
Có điều hai người đều là công tử được nuông chiều nên nha hoàn, bà tử không dám dùng sức, mà bọn hắn lại là mấy tiểu tử choai choai, khí lực lớn nên kéo thế nào cũng không ra.
May mà Thẩm phu nhân tới, đi lên phía trước, ôm Thẩm Lâm đang xem chiến bảo hộ trong lòng mình, nói lớn: "Đừng đánh nữa, tổ mẫu làm chủ cho con."
Lúc này thì có một tiểu tử đạp vào một chỗ nào đó của đối phương rồi chủ động lui về sau.
Có một người buông tay thì có thể lôi ra được rồi. Nha hoàn bà tử đều vội vàng đi tới, chắn ở giữa hai người, không dám để bọn hắn sáp vào nữa.
Mọi người tiến lên phía trước cẩn thận nhìn xem, khá thật, hai người đều đầy màu, không nói tới mặt mũi bầm dập, ngay cả khóe môi và dưới mũi còn có máu.
Lương thị vội vàng sai người thu thập cho bọn hắn, quát hỏi Trọng Lệnh Bác: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lại đánh nhau với khách nhân hả?"
Khóe miệng Trọng Lệnh Bác bị đánh đến chảy máu, mới vừa rồi còn không cảm thấy gì bây giờ lại đau đến hít phải khí lạnh, nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ nói: "Hắn nói cả nhà chúng ta đều là dối trá! Hắn mới là dối trá! Hắn không có can đảm lại ầm ĩ động thủ với ta. Ta phi!" Nói rồi lại nhổ một bãi nước miếng lên mặt đất.
Mũi Thẩm Vĩ bị chảy máu, đang bị Thẩm phu nhân đau lòng tâm can bảo bối kéo qua một bên, thấy Trọng Lệnh Bác bên kia gào, hắn cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém liền tránh Thẩm phu nhân ôm ấp, mắng lại: "Nhà các ngươi chính là dối trá! Còn có rất nhiều tên dối trá nữa!"
Trọng Lệnh Bác quát: "Nhà ta lừa ngươi chỗ nào? Lừa đồ ngươi ăn hay lừa xiêm y ngươi mặc hả? Ngươi nói ra từng cái cho ta, nếu không ta không tha cho ngươi!"
Một câu vừa dứt Trọng Lệnh Bác chợt phát hiện Lệ Nam Khê cũng ở bên cạnh liền rụt cổ, có chút không dám lên tiếng.
Thẩm Vĩ vẫn còn đang kêu gào bên kia, vẫn lẩm bẩm "dối trá, dối trá, dối trá", mặc dù lỗ mũi chảy máu không có người cầm máu cho nhưng chưa hề ngừng lại.
Có điều sau đó Trọng Lệnh Bác không nói nữa, Thẩm Vĩ nói một hồi thì thấy không còn thú vị liền im lặng.
Sở thị cẩn thận nói: "Đại ca nhi không thể nói như vậy. Sao con có thể nói người khác là tên dối trá được chứ?"
Thẩm Vĩ hừ một tiếng không để ý đến nàng.
Thẩm phu nhân đau lòng lau vết máu khô trên mũi Thẩm Vĩ, không nhịn được nói: "Tiểu tổ tông của ta, trời ơi bị thương nặng như vậy thật là ủy khuất con mà!"
Trong lời nói đầy ý tứ khiển trách.
Mặc dù Lương thị không thích Trọng Lệnh Bác, nhưng nghe Thẩm phu nhân chỉ lo yêu thương hài tử nhà mình không vấn trách một câu thì tức giận. Dựa vào cái gì mà người ngoài nói nhà bà là đồ dối trá còn muốn bà phải nhẫn nhịn?
Tuy Thẩm gia là hầu phủ nhưng nơi này lại là quốc công phủ! Không phải chỗ cho bọn họ diễu võ dương oai!
Lúc này Lương thị đã quên chính mình lúc nào cũng "cưng chiều" Trọng Lệnh Bác như vậy, nói: "Nếu Thẩm tiểu thiếu gia nói không đúng thì ta cũng không so đo với hắn làm gì. Chuyện này coi như xong, để ta sai người dẫn hắn đi xem vết thương."
Lời này khiến Thẩm phu nhân không vui, phản bác nói: "Ý tứ của Trọng đại phu nhân chắc không phải là tất cả là do lỗi của đại ca nhi nhà chúng ta chứ hả? Hắn chỉ là nói mấy câu thôi sao có thể nói vậy được?"
"Nói mấy câu?" Lương thị bị thái độ của Thẩm phu nhân làm đến tức điên lên: "Nếu chỉ thuận miệng nói một chút thì không sao nhưng hắn lại nói người trong quốc công phủ là đồ dối trá. Kỳ thật ta nói cho các ngươi biết, nếu thường ngày các ngươi không nói quốc công phủ như vậy trước mặt hài tử thì làm sao hắn có thể đến đây mắng người như thế này?"
Một lời này khiến cho Thẩm phu nhân nhất thời không thể phản bác được.
Thẩm Vĩ ở bên cạnh la lên: "Chính là dối trá! Lúc tổ mẫu nói chuyện với các nàng ta đều nghe được, nhà các ngươi có người cố ý làm bị thương con mèo rồi còn cố ý giả mù sa mưa làm người tốt đi cứu nó. Dối trá! Các ngươi là đồ dối trá!"
Lúc này hắn nói ra mấy câu coi như là giải vây cho Thẩm phu nhân. Thẩm phu nhân nói với hắn: "Chỉ là một người không quan trọng trong quốc công phủ thôi, con không thể nói toàn bộ người quốc công phủ đều là như vậy được. Đại ca nhi ăn nói phải chú ý thật cẩn thận đừng để quơ đũa cả nắm."
Thẩm Vĩ đã quen thói kiêu ngạo, mặc dù Thẩm phu nhân nói như vậy nhưng hắn vẫn không phục, khoanh tay quay đầu hừ một tiếng, cái trán bầm tím phản chiếu dưới ánh mặt trời.
Trọng Lệnh Bác cầm khăn tay nha hoàn đưa tới che miệng, thấy Trọng Phương Nhu liền chỉ vào nàng nói: "Ngươi nói mình nàng thôi! Có chuyện gì ngươi cứ tìm một mình nàng là được! Trong phủ chúng ta chỉ có mình nàng cứu mèo, không còn người nào nữa! Ngươi ít tùy tiện vu oan người khác đi!"
Trọng Phương Nhu vốn muốn tới xem chuyện gì xảy ra, không ngờ mới tới gần lại bị người ta chỉ trích, hơi cúi người: "Ta cứu mèo thì thế nào? Chẳng lẽ cứu trị cho mèo con cũng là sai sao?"
Thẩm Vĩ vừa bị Thẩm phu nhân và Trọng Lệnh Bác liên tiếp chỉ trích nên tích một bụng căm tức, nghe Trọng Phương Nhu chính miệng thừa nhận liền trút cơn giận của mình lên người nàng: "Ngươi chính là đồ lừa gạt! Là ngươi hại ta bị đánh! Đồ ghê tởm!"
Nghe hắn nói vậy, Trọng Lệnh Bác không phản bác hắn nữa mà còn gật đầu nói: "Oan có đầu nợ có chủ, lần sau ngươi đừng có vu oan người khác nữa!"
Trọng Phương Nhu tới muộn cho nên không biết chuyện gì xảy ra, nàng không muốn khiến cho quan hệ giữa nàng với người Thẩm gia bị bế tắc, nàng cũng không còn tình cảm với người trong quốc công phủ, lúc này liền cả giận quát Trọng Lệnh Bác: "Nào có vãn bối không có một chút lễ phép như ngươi? Ta là cô cô của ngươi, dù thế nào đi chăng nữa ngươi cũng không được vô lễ với ta như vậy."
"Cô cô?" Trọng Lệnh Bác mặt sưng lên một cục to tướng, tức giận ồm ồm nói, nhưng cũng không thèm ngẩng đầu lên, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi xúi ta ám toán lục thiếu phu nhân, bảo ta đẩy lục thiếu phu nhân xuống núi giả, chuyện này ta còn chưa tính toán với ngươi. Hiện tại ngươi lại nói ngươi là cô cô ta hả? Ta mới không có cô cô như ngươi!"
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều khϊếp sợ.
Đoạn thời gian trước mọi người đều biết chuyện Lệ Nam Khê phải "dưỡng bệnh", trong phủ chỉ nói nàng bị Trọng Lệnh Bác đẩy xuống núi giả, ngoài phủ thì người Thẩm gia chỉ nghe nói nàng sinh bệnh, còn tặng rất nhiều dược liệu qua.
Nhưng không ai biết Trọng Lệnh Bác vậy mà lại là bị Trọng Phương Nhu giật dây.
Lúc này bất luận là người quốc công phủ hay người Thẩm gia đều nhìn về phía Trọng Phương Nhu.
Trước đủ loại ánh mắt khiển trách, khinh bỉ Trọng Phương Nhu tức giận đến mặt mũi tái mét, đi lên chỉ vào mũi Trọng Lệnh Bác quát lớn: "Ngươi đừng có thuận miệng nói bậy! Ta xúi ngươi hồi nào?"
Trọng Lệnh Bác vốn cũng không phải người nhu thuận gì, nếu Trọng Phương Nhu hảo hảo nói chuyện với hắn thì lúc Trọng Đình Xuyên hỏi tới, hắn còn có thể trả lời: "Lúc đó tứ tiểu thư chỉ thuận miệng nói với ta, ta thấy kế sách nàng không tệ nên mới lấy dùng."
Nhưng Trọng Phương Nhu chỉ trích hắn hết lần này đến lần khác. Không chỉ vậy còn chỉ vào mũi hắn giáo huấn.
Ngoại trừ quốc công gia ra thì trong phủ chưa từng có người nào dám giáo huấn hắn! Nàng dựa vào cái gì, nàng có tư cách gì mà dám làm như vậy?
Trọng Lệnh Bác trong cơn giận dữ nhớ đến cũng vì Trọng Phương Nhu mà Thẩm Vĩ mới nói người Trọng gia là đồ dối trá, nên hắn mới đánh nhau với Thẩm Vĩ, bây giờ trên mặt, trên người đều bấm tím thì lửa giận trong lòng hắn càng nhiều.
Trong lúc tức giận, Trọng Lệnh Bác nói chuyện có chút không cố kỵ, hai hàng lông mày dựng thẳng lên, trừng hai mắt nói: "Chính là ngươi xúi ta! Ngươi nói ngươi muốn lục thiếu phu nhân ngã xuống núi giả, ngươi hỏi ta có thể giúp ngươi đẩy nàng xuống không! Là ngươi nói!"