Chương 79

Lúc mới nghe tiếng kinh hô, Trọng Đình Xuyên vẫn còn không thể tin được. Sau khi toàn thân cứng ngắc một lúc, hắn mới đột nhiên quay người lại, sải chân bước vội đến bên giường.

Mặc dù tiểu cô nương trên giường vẫn nhắm chặt mắt, nhưng đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, đôi môi cũng nhẹ nhàng đóng mở, rõ ràng là đã tỉnh.

Trọng Đình Xuyên muốn ôm nàng vào lòng như thường lệ, nhưng lại bận tâm đến thân thể nàng, hắn chưa từng nhẫn nại lâu như vậy. Hắn chậm rãi ngồi xuống bên giường, cẩn thận đặt đầu ngón tay khẽ động đậy của nàng vào lòng bàn tay rộng lớn của mình, cẩn thận cảm nhận được hơi mát từ ngón tay nàng truyền đến, nhẹ giọng hỏi: "Có thấy khá hơn chút nào không?"

Đáp lại hắn là một sự trầm mặc. Tuy nhiên, đầu ngón tay của nàng nhúc nhích mạnh hơn

Hắn biết nàng vừa mới tỉnh dậy, sợ là còn chưa nói được nên kéo chăn bông đắp cho nàng, dùng bàn tay to lớn của mình nắm chặt lấy tay nàng. Chỉ ở bên cạnh, còn dũng khí làm nhiều một chút cũng không có, lẳng lặng nhìn Trương lão thái y đến bắt mạch cho nàng.

"Tỉnh rồi. Tỉnh rồi.” Trương lão thái y kinh ngạc kêu lên: “Chờ chút là tốt rồi.” Sau đó nói với Trọng Đình Xuyên: “Quốc công gia không cần phải khẩn trương. Lúc này thiếu phu nhân mới tỉnh lại nên không nói được là chuyện bình thường. Nằm lâu nên cần một chút thời gian mới ổn được."

Một hồi vẫn không nghe Trọng Đình Xuyên trả lời. Trương lão thái y quay mặt nhìn sang thì thấy Trọng Đình Xuyên hai mắt ngấn nước, hình như còn có chút muốn rơi lệ. Trương lão thái y dừng lại, không quấy rầy hắn nữa mà phân phó bọn nha hoàn chuẩn bị sẵn sàng chén thuốc ấm.

Lệ Nam Khê mê man tỉnh lại, toàn thân gân cốt đều kêu lên đau đớn. Nàng chỉ nhớ mình bị đẩy ngã khỏi núi giả, nhưng sau khi rơi xuống đất thì sao nàng lại không nhớ rõ.

Lệ Nam Khê muốn trở mình xoay người, nhưng hơi khẽ động một chút liền đau không thể chịu được. Nàng chỉ có thể kìm lại mọi suy nghĩ, thả lỏng hơi thở để giảm bớt cảm giác khó chịu trên người.

Sau khi cảm giác khó chịu ban đầu giảm đi một chút, Lệ Nam Khê phát hiện hơi ấm tỏa ra từ đầu ngón tay mình. Cái cảm xúc này nàng rất quen thuộc, rõ ràng đó là bàn tay của Trọng Đình Xuyên. Nhưng nhiệt độ lại không giống với trong trí nhớ của nàng.

Trong trí nhớ của nàng, bàn tay của hắn luôn rất nóng, rất ấm. Lúc này lại mang theo một chút lạnh, không ấm áp như mọi khi.

Lệ Nam Khê muốn mở mắt, sau một hồi cố gắng thì lúc đôi mắt nàng sắp nhìn thấy ánh sáng lại bị một bàn tay che phủ.

“Cứ từ từ, đừng nóng vội.” Giọng nói khàn khàn của nam nhân bên cạnh vang lên: “Đừng nóng vội.”

Mấy tiếng dịu dàng nhẹ nhàng vang lên liên tục làm lòng Lệ Nam Khê dâng lên một tình cảm ấm áp.

Lệ Nam Khê gật đầu, đợi hắn từ từ lấy tay ra nàng mới mở mắt.

Trong ánh nến lung linh, ngước mắt lên là màn trướng quen thuộc, muốn quay đầu lại để nhìn người bên cạnh, nhưng cổ lại đau nhức, đầu thì đau như muốn nứt ra. May mắn hắn phát hiện được ý muốn của nàng liền chủ động xích lại.

Trọng Đình Xuyên đứng dậy dịch góc chăn bông cho Lệ Nam Khê, nhìn thẳng vào tầm mắt nàng, dịu dàng nói: "Khá hơn chút nào không?"

Lệ Nam Khê muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng khô khốc đến mức không nói được lời nào.

Trọng Đình Xuyên thấy bộ dạng nàng cố gắng nói chuyện với hắn thì trong lòng đau không chịu nổi, nhưng trên mặt lại hơi mỉm cười: "Khát không? Ta đi lấy nước cho nàng." Dứt lời liền quay đầu lại nhìn Trương lão thái y.

Trương lão thái y nói: "Uống một chút cũng không sao. Nhưng, uống chậm lại một chút, từ từ uống. Chẳng qua, thiếu phu nhân chưa thể uống trà được, phải uống nước ấm."

Trọng Đình Xuyên gật đầu đáp lại.

Quách ma ma sớm đã hỏi Trương lão thái y nếu thiếu phu nhân tỉnh lại thì nên ăn gì, nên uống gì. Bà vẫn luôn chuẩn bị sẵn nước ấm, lúc này thấy Trọng Đình Xuyên ra hiệu liền đem chén nước có độ ấm vừa phải đưa đến bên giường.

Trọng Đình Xuyên không để người khác giúp đỡ, tự mình ôm lấy Lệ Nam Khê, dùng chăn bao phủ lấy nàng, giúp nàng ngồi dậy một chút, dựa vào người hắn. Hắn đặt chén nước lên cái bàn nhỏ cạnh giường, dùng thìa đút từng chút nước một cho nàng uống.

Lệ Nam Khê thực sự rất khát. Trọng Đình Xuyên lại chăm chú cẩn thận đút nước, cho nên chỉ chốc lát sau đã uống hết phân nửa.

Trương lão thái y đang yên lặng nhìn, đột nhiên kêu lên: "Được rồi. Được rồi. Đừng uống quá nhiều một lúc. Để lát nữa uống nhiều thêm một chút."

Nghe nói vậy, Trọng Đình Xuyên liền đặt cái thìa vào trong chén. Sau đó giúp Lệ Nam Khê nằm xuống một lần nữa.

Lệ Nam Khê lúc trước mê man, chuyện gì cũng không biết. Bây giờ thật vất vả mới tỉnh lại nên cực kỳ tham luyến hơi ấm mà Trọng Đình Xuyên mang lại cho nàng liền kéo tay áo của hắn không chịu buông.

Cảm nhận được nàng quyến luyến, tay Trọng Đình Xuyên hơi dừng lại, rồi đột nhiên choàng qua vai nàng, ôm chặt Lệ Nam Khê vào lòng.

Thân thể của nàng quá yếu, hắn không dám dùng quá nhiều lực. Nhưng Lệ Nam Khê vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được sự khẩn trương của hắn khi ôm nàng, cũng như khát vọng được ôm chặt lấy nàng sau khi mất mà tìm lại được.

Lệ Nam Khê chôn mặt vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đập đều đặn mà mạnh mẽ của hắn, đưa tay ôm lấy thắt lưng gầy của hắn.

“Ta không sao.” Nàng nhẹ nhàng nói: “Ta rất khỏe. Chàng không cần lo lắng.”

Trọng Đình Xuyên đã rất nhiều lần nghĩ tới câu đầu tiên nàng nói khi tỉnh dậy.

Nàng rất sợ đau, hắn biết. Cho nên hắn nghĩ có lẽ nàng sẽ kêu đau đầu, cũng có thể nói mình không khỏe...

Nhưng ngàn vạn lần hắn cũng không ngờ câu đầu tiên của nàng lại là trấn an hắn, nói với hắn là nàng không có việc gì.

Trong lòng có hàng ngàn hàng vạn cảm xúc không nói nên lời, Trọng Đình Xuyên ôm nàng, cọ cằm vào mái tóc mềm mại của Lệ Nam Khê, thật lâu mới tìm được thanh âm của mình, nhẹ nhàng nói: "Nàng không có việc gì thì tốt rồi."

Lệ Nam Khê bật cười, nhưng sau nụ cười này, nàng hít một hơi, vẫn không nhịn được khẽ rên: "Đau quá".

Trọng Đình Xuyên không dám để nàng ngồi quá lâu, vội vàng cẩn thận đặt nàng tiếp tục nằm xuống.

Trương lão thái y chỉ lặng lẽ nhìn, không lên tiếng. Thấy Lệ Nam Khê nằm xuống, mới nói: "Mới tỉnh dậy nên có chút không khoẻ. Lại bị thương ở đầu, cần phải nghỉ ngơi vài ngày. Có điều sau đó là khỏe thôi."

Lúc này, chợt vang lên giọng nói của một nam đồng: "Vậy thì bao lâu mới khỏi hẳn?"

Trọng Lệnh Bác đầy mong đợi nhìn Trương lão thái y, muốn nhận được một đáp án thỏa đáng từ ồng. Kết quả là còn chưa đợi được Trương lão thái y trả lời thì đã bị một ánh mắt sắc bén đằng trước thình lình quét qua.

Trọng Lệnh Bác nhìn thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị của Trọng Đình Xuyên, rụt cổ lại, không dám nói tiếp nữa.

Trương lão thái y nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn Trọng Đình Xuyên, nói: "Thiếu phu nhân đã tỉnh sẽ không có vấn đề gì, nhưng vẫn cần nằm nghỉ ba ngày, sau đó sẽ bắt đầu xuống giường đi lại. Qua ba bốn ngày nữa là có thể hoàn toàn khỏe."

Có nghĩa là sáu bảy ngày sau sẽ khỏi hẳn.

Trọng Lệnh Bác vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe Trương lão thái y nói: "Cũng may lần này chỗ thiếu phu nhân rơi xuống có cỏ, nếu không, e rằng vết thương sẽ không chỉ đơn giản là ngoài da không thôi, cũng sẽ không dễ dàng hồi phục như vậy. Đợi đến sáu bảy ngày nếu vết thương trên người kết vảy thì phải chăm sóc cẩn thận mới không để lại sẹo."

Đây rõ ràng là nói, chấn thương của Lệ Nam Khê lần này không quá nghiêm trọng, thuần túy là do vận khí nàng tốt. Nếu không, ngã từ trên núi giả xuống, sợ rằng ngã quá nặng, thậm chí có thể bị thương gân cốt.

Tim của Trọng Lệnh Bác lại giật thót lên.

Quả nhiên, ánh mắt Trọng Đình Xuyên ngày càng lạnh thấu xương đứng dậy.

“Lại đây.” Trọng Đình Xuyên lạnh lùng nói.

Trọng Lệnh Bác đặt bút trong tay xuống, vịnh cái bàn nhỏ đứng dậy, xoa đầu gối, chậm rãi đi về phía trước.

“Nên làm gì thì ngươi biết rồi.” Giọng điệu của Trọng Đình Xuyên rất lạnh lùng.

Trọng Lệnh Bác suy nghĩ một hồi, không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn: "Không phải quốc công gia nói muốn ta chép kinh văn cầu phúc sao? Đã vậy thì để ta tiếp tục chép, kêu ta lại đây làm chi?"

Hai hàng lông mày của Trọng Đình Xuyên chợt cau lại, lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, nhìn thấy vẻ mặt hắn vẫn còn mờ mịt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, trong lúc nhất thời toàn thân đầy sát khí. Ánh mắt nhìn hắn đều không kiềm được cơn tức giận.

Trọng Đình Xuyên đang muốn quát lớn thì Trương lão thái y bên cạnh vội vàng khuyên giải: "Đừng tức giận, đừng tức giận, để ta nói với hắn vài câu."

Lão nhân gia chậm rãi đi đến bên cạnh Trọng Lệnh Bác, lấy thân thể che tầm nhìn của Trọng Đình Xuyên, nói với Trọng Lệnh Bác: "Lúc này nên nói xin lỗi mới đúng. Không ai dạy ngươi sao?"

Trọng Lệnh Bác nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lắc đầu, trên trán khẩn trương đến toát mồ hôi, nói: “Ta xin lỗi, ta xin lỗi.” Hắn nhìn Lệ Nam Khê nói: “Ta xin lỗi ngươi. Ngươi nghe thấy không?"

Một cái tát giáng xuống đỉnh đầu hắn, Trọng Lệnh Bác ủy khuất che đầu nhìn Trọng Đình Xuyên, lập tức bị tia tàn khốc trong mắt của Trọng Đình Xuyên dọa sợ, hắn lại nhìn Trương lão thái y.

Trương lão thái y vuốt râu nói: "Xin lỗi quan trọng là phải chân thành. Nếu có lòng thì mới là "xin lỗi" còn nếu không chỉ là "có lệ" thôi. Ngươi nghĩ kỹ một chút nên làm thế nào cho phải."

Trọng Lệnh Bác cái hiểu cái không, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lâu lại có chút không phục, ngẩng đầu lên: "Cái gì có lệ với không có lệ... Không phải nàng đã khỏe rồi sao?"

Vừa dứt lời, Trương lão thái y liền trừng mắt nhìn hắn một cái. Trọng Lệnh Bác chột dạ cúi đầu.

Sau khi Trọng Đình Xuyên khẽ cười nhạt liền không phản ứng đến hắn nữa, tiếp tục thì thầm nói chuyện với Lệ Nam Khê.

Trọng Lệnh Bác lững thững trở lại bên cạnh cái bàn, rề rê nhấc bút lên, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Quách ma ma bưng đồ ăn lên, nuốt nước bọt.

Trương lão thái y ngồi xuống chuẩn bị dùng cơm, lại vẫy tay ra hiệu cho Trọng Lệnh Bác.

Trọng Lệnh Bác ban đầu không dám đi qua. Hắn cẩn thận nhìn Trọng Đình Xuyên mấy lần, thấy Trọng Đình Xuyên một mực thì thầm nói chuyện với Lệ Nam Khê, chỉ lo bên kia, vẫn không bảo đem bát đũa nhỏ xuống, hắn liền yên tâm. Sau khi được Quách ma ma hầu hạ rửa tay, Trọng Lệnh Bác nhanh chóng chạy đến bàn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Lệ Nam Khê chỉ tỉnh một chút lại ngủ thϊếp đi. Lần này nàng ngủ chứ không phải hôn mê, tảng đá trong lòng Trọng Đình Xuyên liền rơi xuống, đợi đến khi hô hấp nàng đều đều mới cất bước ra khỏi phòng.

Lúc này đêm đã khuya. Trong đêm nay tâm trạng của mọi người vô cùng nặng nề.

Trọng Đình Xuyên bước ra khỏi phòng, định đến viện của thứ nữ kia. Nhưng nhìn những vì sao sáng trên bầu trời, hắn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng không tự mình đến đó mà sai người đi tìm hiểu sự tình. Còn hắn thì đi vòng về phòng, lặng lẽ canh giữ bên giường của Lệ Nam Khê.

Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, Trọng Đình Xuyên cũng không cho Trọng Lệnh Bác quay về Lục La uyển, mà sai dọn một gian phòng bên cạnh cho hắn.



Sáng hôm sau, Trọng Đình Xuyên thu thập cho Lệ Nam Khê xong xuôi, nhìn nàng ăn non nửa bát cháo nhỏ, mới lưu luyến rời nhà.

Hắn vừa đi không lâu thì Trọng lão phu nhân đích thân đến Thạch Trúc uyển thăm Lệ Nam Khê.

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của tiểu tiểu thư trên giường, Trọng lão phu nhân nghẹn ngào mấy lần, nắm tay Lệ Nam Khê mắng Trọng Lệnh Bác: "Sao ngươi lại không biết nặng nhẹ như vậy hả?"

Trọng Lệnh Bác xoa tay nói: "Con chỉ là muốn đùa một chút..."

"Từ trên cao ngã xuống như vậy, bất kỳ người nào cũng có thể bị thương! Mấy năm trước, ngươi ngã từ trên tảng đá xuống, đau mấy ngày liền không đứng dậy được. Núi giả còn cao hơn tảng đá đó rất nhiều, ngươi còn không biết người khác sẽ bị thương thế nào sao? Rõ ràng là rắp tâm hại người, cố tình thì có! Đánh ngươi như vậy đúng là vẫn còn nhẹ mà!"

Trọng Lệnh Bác ngập ngừng hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục phản bác.

Trọng lão phu nhân nói với Lệ Nam Khê: "Con cứ yên tâm dưỡng thương. May mắn là con chi quản lý dụng cụ cho nên không cần vội chuẩn bị, đến ngày đó con trực tiếp bắt tay vào làm là được."

Lệ Nam Khê không ngờ lão phu nhân thật sự để cho mình lo liệu đồ dùng trên yến tiệc, vội vàng nói: “E rằng đến lúc đó mới làm thì không kịp an bài.” Cho dù vật dụng là vật chết, cứ phân phó đặt ở đâu là được. Nhưng đến lúc dùng tới mấy thứ này mới phân công thì cũng hao tổn không ít tinh lực.

"Nếu cảm thấy lúc đó không kịp làm thì con cứ dưỡng thương cho tốt. Trước yến tiệc một hai ngày chúng ta sẽ thương lượng một chút." Lão phu nhân ôn nhu nói.

Bà vốn định để Lệ Nam Khê lộ mặt trước các phu nhân, nhân tiện gõ một cái cho Tằng Văn Linh, để Tằng tiểu thư kia thấy quốc công phu nhân ở Trọng gia rất được tôn kính, miễn cho vị tiểu thư kia lại suy nghĩ nhiều.

Lão phu nhân nghĩ, nếu đến lúc đó Lệ Nam Khê đã hồi phục tốt thì quản lý vật dụng còn nếu không khỏe thì để Tưởng thị quản luôn việc này, Lệ Nam Khê chỉ cần dự yến tiệc là được.

Lệ Nam Khê không biết trong lòng lão phu nhân có bao nhiêu suy nghĩ, còn hơn mười ngày nữa mới đến yến tiệc, vậy thì nàng nhất định sẽ khỏe lại trước đó nên im lặng đồng ý.

Lão phu nhân đi rồi Trọng Lệnh Nguyệt ở bên kia được di nương dẫn tới.

Vừa nhìn thấy Lệ Nam Khê, tiểu cô nương đã nhào tới bên giường oa oa khóc rống lên. Lệ Nam Khê khuyên cũng không được, đành phải để mặc nàng khóc, sai người mang khăn ấm đến cẩn thận lau hai mắt và mặt cho Trọng Lệnh Nguyệt.

Trọng Lệnh Nguyệt đoạt lấy khăn mặt, tự mình lau lung tung lên mặt, liên tục nói: "Lục thiếu phu nhân bị bệnh rồi nghỉ ngơi đi. Con tự mình làm."

Những lời non nớt của tiểu cô nương xuyên qua khăn mặt truyền đến bên ngoài, nghe có chút nũng nịu đáng yêu.

Lệ Nam Khê mỉm cười, nói: "Được."

Trọng Lệnh Nguyệt dừng tay, bỏ khăn mặt ra rồi tiến đến bên giường Lệ Nam Khê ngồi xuống, cúi đầu đầy áy náy nói: "Lục thiếu phu nhân, xin lỗi. Lần này là con sai. Con không nên nói ngài đi đến chỗ nguy hiểm như vậy."

Tiểu cô nương nói, thanh ấm bắt đầu nghẹn ngào, bờ vai nhỏ run rẩy như đang khóc.

Lệ Nam Khê cười nói: "Con sai chỗ nào?"

Trọng Lệnh Nguyệt thút tha thút thít nói: "Đều là con hại ngài. Nếu không phải con kêu ngài đi qua, làm sao ngài có thể bị thương được? Lại càng không tỉnh lại."

Lệ Nam Khê sợ Trọng Lệnh Nguyệt càng nghĩ sẽ càng đi vào chỗ bế tắc. Tiểu cô nương vốn đã nhát gan rồi, nếu cứ tiếp tục tự trách bản thân như thế này thì sẽ càng thêm nhát gan. Nàng cân nhắc rồi nói: "Mặc dù là con đã kêu ta đi qua đó, nhưng quyết định có đi hay không là do ta. Huống chi nếu như không phải do ngoài ý muốn thì nơi đó vốn dĩ rất an toàn."

Nàng cười hỏi Trọng Lệnh Nguyệt: "Nếu Nguyệt nhi biết trước nơi nào sắp xảy ra chuyện thì có gọi ta đến đó không?"

“Đương nhiên sẽ không.” Trọng Lệnh Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy: “Nếu như có nguy hiểm, con nhất định sẽ không để cho ngài đi.”

“Chính là vậy đó.” Lệ Nam Khê nói: “Nếu là ngoài ý muốn, con cũng không biết sẽ có nguy hiểm ở đó. Ta gặp chuyện không may sao có thể liên quan đến con được?"

Trọng Lệnh Nguyệt suy nghĩ một lúc, cuối cùng có chút mờ mịt gật đầu. Nhưng cũng không khóc nữa.

Vu di nương bên cạnh hỏi nhỏ Trọng Lệnh Bác: "Ở đây đã quen chưa?"

Trọng Lệnh Bác ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh giường. Lệ Nam Khê nghe thấy câu hỏi của Vu di nương, không nhìn qua mà chờ nghe Trọng Lệnh Bác trả lời.

Ngoài dự liệu của nàng chính là người vẫn luôn yếu ớt như Trọng Lệnh Bác lại không khóc tố cáo các kiểu tình huống không tốt ở đây, mà chỉ nói: "Tất nhiên là quen rồi. Không phải chỉ là chép kinh văn thôi sao? Thật đơn giản. Ngài quá coi thường con rồi."

Lệ Nam Khê có chút bất ngờ liếc nhìn Trọng Lệnh Bác.

Trọng Lệnh Bác hiển nhiên không ngờ nàng sẽ nhìn sang. Sau khi bốn mắt nhìn nhau, hắn sờ mũi rồi quay mặt đi, kiên quyết đuổi Vu di nương ra, tiếp tục cúi đầu viết.

Vu di nương cực kỳ áy náy đến thăm Lệ Nam Khê, lại cẩn thận dặn dò hồi lâu.

Chứng đau đầu của Lệ Nam Khê vẫn chưa khỏi hẳn nhưng đã chuyển biến tốt. Trương lão thái y sợ mọi người ở lâu sẽ quấy rầy nàng nghỉ ngơi, thấy không sai biệt lắm liền mời mọi người đi ra ngoài.

Đợi Trọng Lệnh Nguyệt và Vu di nương đi rồi, Trọng Lệnh Bác nhìn Lệ Nam Khê, muốn nói lại thôi.

Lệ Nam Khê coi như không thấy, tiếp tục khép hờ mắt nghỉ ngơi. Lúc nghe thấy tiếng bước chân nhỏ bên cạnh, nàng cũng chưa từng nhìn qua, chỉ làm như không biết.

Một lúc lâu sau, giọng Trọng Lệnh Bác vang lên bên cạnh giường nàng: "Ngươi ngủ chưa? Ngươi đang ngủ à?"

Lệ Nam Khê chậm rãi mở mắt ra nhìn hắn: "Cho dù ta đang ngủ, sợ là cũng bị đánh thức."

Trọng Lệnh Bác thấy nàng đối xử với hắn không hiền lành như lúc đối với Trọng Lệnh Nguyệt liền ngượng ngùng cười. Sau đó như nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi nàng: "Ngươi nói xem, tại sao Nguyệt nhi thấy ngươi bị thương hôn mê thì sẽ khẩn trương?"

Hắn sẽ không sợ. Hắn không thích nàng nên thấy nàng bị hôn mê như thế, hắn rất hài lòng.

Lệ Nam Khê biết Trọng Lệnh Nguyệt lo lắng khẩn trương là vì tình cảm với nàng thâm hậu, nhưng nếu nàng nói thẳng với Trọng Lệnh Bác thì với tính khí của hắn hình như không thể lý giải được cái thứ tình cảm này.

Suy nghĩ một lát Lệ Nam Khê hỏi: "Nếu ngũ thiếu phu nhân ngã sấp xuống, ngươi sẽ thế nào?"

"Nương ta ngã thì tự bà ấy đứng dậy, có liên quan gì đến ta đâu?" Trọng Lệnh Bác ngẩng cao đầu nói.

Nghe câu trả lời của hắn, Lệ Nam Khê dở khóc dở cười, hỏi ngược lại: "Vậy nếu ngươi bị ngã thì ngũ thiếu phu nhân sẽ thế nào?"

"Nương ta đương nhiên sẽ khẩn trương rồi. Ta là nhi tử của bà ấy mà."

“Ừ.” Lệ Nam Khê gật đầu nói: “Ngũ thiếu phu nhân quan tâm ngươi, cho nên mới lo lắng cho ngươi. Cũng giống với việc Nguyệt nhi lo lắng cho ta."

Trọng Lệnh Bác cảm thấy khó hiểu.

Cơ thể Lệ Nam Khê nặng trĩu, đầu đau nhức, vì vậy không nói với hắn nữa.

Trọng Lệnh Bác càng nghĩ càng không nghĩ ra, định quay về chép kinh văn. Vừa đi được hai bước liền nhìn thấy Trương lão thái y vẫy tay ra hiệu với hắn liền đi tới dưới cửa sổ bên cạnh Trương lão thái y.

Trương lão thái y nhẹ giọng hỏi hắn: "Nếu nương ngươi ngã, ngươi không thấy hoảng sao?"

Trọng Lệnh Bác liền hiểu lão nhân gia vừa rồi đã nghe được hắn và Lệ Nam Khê nói chuyện, ngạc nhiên nói: "Nương ta lớn như vậy, nếu bà ấy bị ngã, tất nhiên sẽ bảo nha hoàn, bà tử đỡ dậy. Có gì mà phải hốt hoảng?"

"Vậy nếu như nương ngươi sau khi ngã xuống không tỉnh lại nữa thì sao? Ngươi không thể nói chuyện với bà ấy nữa thì sao? Ngươi sẽ có cảm giác gì?"

Trọng Lệnh Bác vô cùng tức giận giơ chân: "Ông dám nguyền rủa nương ta!"

Trương lão thái y nhìn liền biết hắn phát hỏa, cười nói: "Coi như là vẫn còn cứu được", nhưng lại hỏi ép hắn: "Tạm thời chúng ta có chuyện như vậy. Ngươi sẽ làm sao?"

Trọng Lệnh Bác chưa bao giờ nghĩ mình sẽ không bao giờ thấy mẫu thân nữa, suy nghĩ một chút, trong lòng cảm thấy có điểm khó chịu khó hiểu: "Nếu như không thể nói chuyện với nương ta nữa, ừ, trong lòng ta cũng có chút hoảng sợ."

"Đúng rồi.” Trương lão thái y nói: “Ai cũng có phụ mẫu, huynh trưởng. Nếu một ngày gặp chuyện không may, người thân sẽ lo lắng. Lục thiếu phu nhân lại là thẩm thẩm ruột của hai huynh muội các ngươi, ngươi suy nghĩ thật kỹ xem."

"Nhưng nàng - "

Trương lão thái y ngắt lời hắn, hỏi: "Lúc trước nói chuyện xin lỗi ngươi còn nhớ không?"

Trọng Lệnh Bác quay đầu không để ý tới.

Trương lão thái y hòa ái cười cười: "Nhớ hay không tất cả là do ngươi. Ta vẫn là câu nói kia, xin lỗi quý ở thành khẩn. Nếu ngươi không thật lòng, nói mấy lời khô khan kia cũng vô dụng."

Trọng Lệnh Bác nhìn Trương lão thái y không phản đối, quay trở lại chiếc bàn nhỏ của mình. Lúc này hắn mới phát hiện trước cái bàn nhỏ có thêm một chiếc ghế đẩu.

Lúc Lệ Nam Khê còn chưa tỉnh, Trọng Đình Xuyên tức giận đến mức bắt hắn quỳ xuống chép kinh văn, bây giờ đột nhiên có thể ngồi, hắn đương nhiên vui mừng khôn xiết. Mặc dù ngồi trên ghế đẩu chép một thời gian dài vẫn cảm thấy khó chịu như cũ, không thoải mái bằng ngồi trên cái ghế trước bàn bên cạnh, nhưng so với trước kia quỳ gối thì tốt hơn nhiều.

Trọng Lệnh Bác vịn bàn, đứng lên, ngồi xuống, đứng lên, lại ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thân ảnh đang nhắm mắt nằm trên giường, hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm bút tiếp tục viết.

Trọng Lệnh Bác thật ra chưa bao giờ nuốt lời, đã đáp ứng Trọng Đình Xuyên sẽ chép kinh cho Lệ Nam Khê thì trừ ăn và ngủ ra hắn đều canh giữ ở trước giường của Lệ Nam Khê cố gắng viết. Cũng may sau khi Lệ Nam Khê tỉnh lại cho hắn một cái ghế, thời gian sau đó cũng không được coi là quá khó khăn.

Lương thị chưa từng đến thăm Lệ Nam Khê, Ngô thị cũng không. Người trước thì bận việc thứ nữ sắp đến Thẩm gia, người sau thì bị gãy chân cần nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Ngô thị lại nhiều lần phái người đến trước mặt Lương thị khóc lóc kể lể, muốn Lương thị giúp gọi Trọng Lệnh Bác trở về miễn cho hắn ở Thạch Trúc uyển bị người ta khi dễ, nhưng đều bị Lương thị không nặng không nhẹ nói mấy câu rồi đuổi về.

Lương thị chỉ trấn an bà một phen, nói là để Ngô thị nghỉ ngơi nhiều hơi, để cơ thể khỏe lại các thứ. Sau mấy lần như thế, Ngô thị không sai người qua đó nữa.

Lương thị gần đây quả thực rất bận, Trọng Phương Nhu ở Thẩm gia xảy ra chuyện như vậy, chuyện mời Phạm lão tiên sinh đã vô vọng, bà đành phải tìm cách khác để thúc đẩy chuyện này. Mặt khác, chuyện Trọng Phương Nhu đến Thẩm gia, tuy đã quyết định ngày với Thẩm phu nhân, nhưng phải đặt mua cái gì, đặt mua loại nào cũng cần bà phải cân nhắc cẩn thận.

Thứ nhất mặt mũi phải xinh đẹp. Chung quy thì tiểu thư từ quốc công phủ ra, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể quá khó coi. Thứ hai, áσ ɭóŧ hay chăn không thể quá tốt. Trọng Phương Nhu khiến cho danh tiếng các tiểu thư trong phủ bị hao tổn, khẩu khí này Lương thị thế nào cũng không nuốt trôi.



Mặc dù lão phu nhân đã thương nghị với bà chuẩn bị những gì cho Trọng Phương Nhu, nhưng trong lòng bà lại có chủ ý khác, định chuẩn bị cho nàng những thứ xinh đẹp rực rỡ bên ngoài nhưng không thực dụng.

Bà là đích mẫu, tất cả đều do bà chuẩn bị. Bà muốn nó là dạng gì thì nó nhất định phải là dạng đó.

Sáng hôm sau, Lương thị xem lại danh sách đã chuẩn bị như thường lệ, nhìn xem còn có thiếu sót gì không.

Hướng ma ma vào phòng thấy bà vẫn còn rảnh rỗi liền nói: "Phu nhân, người lúc trước ngài kêu tìm đã có manh mối rồi."

“Ồ?” Lương thị đặt danh sách lên bàn, hứng thú hỏi: "Thật sao?"

"Vâng. Tất cả đều hợp ý phu nhân, cực kỳ thỏa đáng." Hướng ma ma thấp giọng nói: "Hai người này cũng không phải là hiền lành, đưa cho tứ tiểu thư là thích hợp nhất."

Lương thị hài lòng gật đầu: "Mang bọn họ vào đi."

Không lâu sau, có hai thân ảnh xinh đẹp thướt tha đi vào phòng. Cả hai đều là nữ nhi gia tướng mạo cực tốt, một người thì nhu thuận thông minh, người còn lại thì ôn nhu uyển chuyển. Dáng người yểu điệu xinh đẹp, giọng nói cũng cực kỳ êm tai.

Lương thị hỏi: "Trước kia các ngươi hầu hạ ở đâu?"

Hai tỷ muội nói tên một hộ gia, nói: "Vốn là khế ước ở đó năm năm. Sau khi đến hạn thì rời chủ nhân gia đến kinh thành tìm thân thích nương tựa. Không ngờ thân thích qua đời từ lâu, những người khác chẳng biết đã đi nơi nào. Hai tỷ muội chúng ta lúc này mới ủy thân làm nô tỳ."

Dứt lời, hai người đều bật khóc. Lúc khóc thần sắc, tư thái cũng thập phần điềm đạm đáng yêu, Lương thị là nữ tử nhìn mà cũng phải yêu thương.

Lương thị hết sức hài lòng, bảo hai ngươi lui ra lại sai nha hoàn dẫn các nàng đến Phù Dung uyển. Lúc này mới gật đầu cười nói với Hướng ma ma: "Không tệ. Hai người kia ngươi lấy được ở chỗ nào?"

"Ở chỗ mẹ mìn. Hôm qua mới đến, bởi vì tỳ nữ đều là do chủ mẫu chọn, cho nên không có nhà ai lại muốn hai tỷ muội như yêu tinh như thế. Vừa lúc chúng ta cần, nô tỳ nói với mẹ mìn một tiếng rồi mang đến cho phu nhân nhìn."

“Tốt lắm. Tốt lắm.” Lương thị gật đầu: "Cho các nàng ký khế ước bán thân, khế ước trước để ở chỗ ta. Đợi đến khi các nàng theo tứ nha đầu đến Hầu phủ rồi hẵng tính."

Khế ước bán thân ở trong tay bà, hai người các nàng phải nghe bà sai sử.

Thẩm tam công tử tuy rằng đang đọc sách, nhưng cũng thích phong lưu. Nhìn thấy hai tỳ nữ dung nhan xuất chúng này, đâu còn có thể nghĩ đến Trọng Phương Nhu mới đến nữa?

Nếu tự cam tâm thấp hèn vội vàng muốn làm thϊếp... bà sẽ thành toàn cho nàng! Không chỉ có thể làm thϊếp mà còn có thể làm thϊếp bị ghẻ lạnh không ai để ý!

Hướng ma ma có chút lo lắng: "Nếu Thẩm phu nhân biết chúng ta đưa hai tỳ nữ như vậy cho tam công tử, không phải sẽ khó chịu với phu nhân sao?"

Chuyện này Lương thị cũng không lo lắng, nói nhỏ với Hướng ma ma: "Thẩm phu nhân cũng vì tính tình của tam công tử mà phát sầu. Nếu hai người này có thể chiếm được lòng tam công tử một đoạn thời gian, khiến hắn ít chạy ra ngoài, Thẩm phu nhân ngược lại còn phải cảm tạ chúng ta."

Lúc này thần sắc Hướng ma ma mới thả lỏng đứng lên, trầm giọng nói: "Hai người không chỉ đẹp, nhìn cũng không bớt lo, cần phải có chút thủ đoạn nữa. Tất nhiên là có thể toại nguyện mong muốn của phu nhân và Thẩm phu nhân."

Lương thị cười gật đầu, sau đó nhớ tới Lệ Nam Khê, thuận miệng hỏi: "Thê tử Trọng lục thế nào?"

Gần đây Hướng ma ma cũng chú ý đến Thạch Trúc uyển bên kia, nghe vậy liền nói: "Nghe nói đã có thể xuống giường đi lại. Hôm nay đã bắt đầu đi dạo trong hoa viên, nhìn khí sắc cũng khá tốt."

“Ừ.” Lương thị cầm lấy danh sách lúc trước bị gác sang một bên, tiếp tục nhìn: “Mấy ngày nay nàng ta tốt nhất là phải khỏe hẳn. Đến lúc đó, chuyện tìm Phạm lão tiên sinh có thể còn phải cần nhờ đến nàng ta hỗ trợ nói tốt cho."

Nghĩ đến đây, Lương thị có chút phát sầu.

Bà muốn giúp tìm Phạm lão tiên sinh cho Trọng Đình Huy bái làm môn hạ, lại không muốn tiếp xúc nhiều với Trọng lục bên kia. Quả thật có chút khó khăn.

Hướng ma ma nói không sai, lúc này Lệ Nam Khê đang tản bộ trong hoa viên. Buổi tối ngày thứ hai chứng đau đầu của nàng đã tốt lên khá nhiều, lại thêm hai ngày nữa nàng bắt đầu xuống giường ra ngoài.

Hôm nay khí trời lành lạnh, trước khi ra cửa Kim Trản khoác thêm áo choàng cho nàng vì sợ nàng bị gió thổi khí lạnh qua. Mặc dù Lệ Nam Khê cảm thấy nàng mặc như thế này là quá nhiều nhưng cũng hiểu đây là do Trọng Đình Xuyên trước khi đi cố ý phân phó nên cũng không nhiều lời, chậm rãi đi về phía hoa viên, ngửi thấy mùi thơm tươi mát, nàng cảm thấy tâm trạng sảng khoái hơn rất nhiều.

Đi dạo trong sân một lát, sau đó nghỉ ngơi trong lương đình bát giác một lát, Lệ Nam Khê đang định quay về Thạch Trúc uyển thì có một tiểu nha hoàn vội vàng chạy vào trong hoa viên, thần sắc khẩn trương, bước chân gấp gáp.

Kim Trản nhìn về phía đó, ngạc nhiên nói: "Thiếu phu nhân, hình như là Phượng Tiên bên cạnh tứ tiểu thư. Nàng tới đây làm gì?"

“Phượng Tiên?” Lệ Nam Khê hoàn toàn không có ấn tượng với cái tên này: "Là ai?"

“Là tiểu nha hoàn lưu đầu.” Thu Anh bên cạnh nàng khoa tay múa chân: “Ngày thường tứ tiểu thư không thường dùng đến nàng. Các nha hoàn cũng chỉ biết đại khái nàng tên gì, còn lại thì không rõ ràng lắm."

Ngân Tinh cũng gật đầu nói phải.

Lạc Hà đã bị Quách ma ma đưa đi giúp chăm sóc hoa cỏ trong tiểu hoa viên, hôm nay không thể hầu hạ trước mặt Lệ Nam Khê.

Liên quan đến chuyện của Trọng Phương Nhu, từ lâu Lệ Nam Khê đã không muốn quan tâm nữa. Nghe vậy chỉ gật đầu không nói.

Không ngờ, Phượng Tiên lại chạy về phía nàng.

Lệ Nam Khê ngạc nhiên nhìn: “Chẳng lẽ nàng đến tìm ta?” Nàng không nhớ rõ mình và Trọng Phương Nhu có quan hệ gì mà khiến cho đối phương vừa thấy nàng ra ngoài đã đến tìm nàng.

Quả nhiên, Phượng Tiên thật sự dừng lại bên ngoài lương đình bát giác, nói rằng muốn cầu kiến lục thiếu phu nhân.

Lệ Nam Khê tất nhiên không để ý đến nàng, nhưng Quách ma ma bên cạnh nhắc nhở một câu: "Thiếu phu nhân không ngại gặp một lần xem tứ tiểu thư có chuyện gì muốn nói rồi tính tiếp cũng không muộn."

Lệ Nam Khê nhìn sang, Thu Anh đã dẫn tiểu nha hoàn Phượng Tiên đến lương đình.

Phượng Tiên vừa thấy Lệ Nam Khê liền quỳ xuống: "Lục thiếu phu nhân xin hãy giúp tiểu thư. Sáng sớm nay phu nhân đưa hai người đến phòng tiểu thư nói là làm tỳ nữ cho tiểu thư mang đến Thẩm gia. Hai người kia yêu kiều xinh đẹp, vừa nhìn liền biết không an phận, tiểu thư cũng không có biện pháp. Phu nhân không cho nàng xuất môn, nàng cũng không cách nào trừng trị hai người có dáng dấp như vậy, nên đến cầu xin thiếu phu nhân, thỉnh thiếu phu nhân giúp đuổi hai kẻ không bớt lo này đi."

Lệ Nam Khê nghe xong thật sự suy nghĩ chuyện này, nhưng không phải là nghĩ giúp đỡ nàng mà là nhớ tới một chuyện khác.

Hai ngày trước, nàng còn nghe Nhạc ma ma nói Lương thị muốn tìm hai tỳ nữ xinh đẹp cho Trọng Phương Nhu, tốt nhất là cái loại không bớt lo này, tướng mạo phải cực tốt. Đêm đó nàng hoàn toàn coi chuyện này là chuyện cười kể cho Trọng Đình Xuyên nghe, ai biết lúc này lại chợt nghe Hướng ma ma tìm được hai người như vậy.

Nàng cũng không muốn nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Trọng Đình Xuyên, nhưng nhìn kiểu nào cũng giống thủ đoạn của ai đó ——

Gì mà "vì lợi ích của người khác", "lo lắng cho người khác", bất cứ việc gì cần thiết đều gọn gàng dứt khoát đưa đến trước mặt, không hề có nửa lời vô nghĩa.

Hơn nữa, nàng cũng phát hiện gần đây Trọng Đình Xuyên đang nhằm vào Trọng Phương Nhu. Tuy là hắn không nói rõ nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy hắn đang mưu đồ đại sự gì đó, muốn một lần đánh nát toan tính của Trọng Phương Nhu.

Lẽ nào đây là một chiêu trong đó?

Bởi vì gần đây Lệ Nam Khê vẫn còn đau đầu cho nên Trọng Đình Xuyên hiếm khi nói với nàng mấy chuyện vặt vãnh trong phủ, kẻo nàng hao tâm tổn sức sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục. Tuy nhiên, mặc dù nàng không hiểu được tính toán của Trọng Đình Xuyên thì nàng cũng tuyệt đối sẽ không giúp đỡ Trọng Phương Nhu.

"Chuyện này ta không xen vào." Lệ Nam Khê bình tĩnh nói: "Ngươi trở về nói với tiểu thư của các ngươi, nàng tâm lớn, làm việc cũng lớn. Ta không hiểu cũng không giúp được."

Phượng Tiên gấp đến độ phát khóc, dụi mắt mới trấn định lại, nghĩ đến những gì Trọng Phương Nhu đã căn dặn lúc trước, Phượng Tiên hạ quyết tâm, nói với Lệ Nam Khê: "Lục thiếu phu nhân, tiểu thư chúng nô tỳ có mấy câu muốn nô tỳ chuyển lời đến thiếu phu nhân."

Ngân Tinh ở bên cạnh đang cắt điểm tâm thành miếng vừa ăn để cho Lệ Nam Khê ăn.

Lúc Phượng Tiên nói lời này, Lệ Nam Khê vừa cầm một miếng điểm tâm. Nghe xong cũng không dừng tay, trực tiếp đưa vào miệng.

Mềm mại, ngon miệng, hương thơm quấn quýt.

Lệ Nam Khê nhẹ nhàng gật đầu nói "Không tệ" với Ngân Tinh, lại cầm chén trà nhấp một ngụm. Lúc này mới nói với Phượng Tiên: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Dũng khí Phượng Tiên vừa gợi lên trong nháy mắt liền giảm đi phân nửa, thấy thế thì nói: "Tiểu thư chúng nô tỳ nói đích tỷ của lục thiếu phu nhân sau này sẽ ở chung một mái hiên với nàng. Hai người ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng phải gặp, có rất nhiều dịp chạm mặt. Nếu như thiếu phu nhân muốn tỷ tỷ ngài sống tốt thì không bằng hợp tác với tiểu thư chúng nô tỳ, có lẽ sẽ suy nghĩ ra biện pháp gì hay."

“Nga?” Lệ Nam Khê nói: “Vậy thì tiểu thư của ngươi chắc chắn cũng phải nói với ngươi nếu ta không đáp ứng thì nàng sẽ làm thế nào?”

Đầu của Phượng Tiên cúi xuống rất thấp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, có chút ẩm ướt: "Nếu không đáp ứng, tiểu thư sợ là không cùng một lòng với Thẩm nhị thiếu phu nhân. Nếu như tiểu thư làm chút gì đó với Thẩm nhị thiếu phu nhân, lục thiếu phu nhân cũng đừng có hối hận."

Nghe vậy Lệ Nam Khê liền lạnh nhạt nở nụ cười.

“Hóa ra là cái này.” Nàng khẽ gật đầu với Phượng Tiên: “Ta đã biết. Ngươi trở về đi."

Phượng Tiên không ngờ Lệ Nam Khê lại phản ứng như vậy. Theo tứ tiểu thư suy đoán, lục thiếu phu nhân lúc này hẳn là nên hỏi nàng vài câu về chuyện của Thẩm nhị phu nhân.

Nàng còn rất nhiều chuyện chưa nói! Cứ thế này trở về thì làm sao giao phó với tứ tiểu thư?

Kim Trản thấy nàng không đi liền vội vàng đuổi người: "Thiếu phu nhân chúng ta đến đây chính là để giải sầu. Ngươi tới đây quấy rầy cái gì? Còn không mau đi, đừng có ở đây cản mùi hoa."

Nàng vừa dứt lời, Thu Anh và Ngân Tinh không thể nhịn được cười.

Phượng Tiên quẫn đến mặt đỏ mang tai, gấp gáp nói: "Ta không mập, cũng không cao, có thể cản ở đâu? Ta có vài lời muốn nói với thiếu phu nhân cho nên dừng lại một lát có chỗ nào không đúng!"

"Ngươi đi nói với tiểu thư các ngươi, những lời này của nàng không cần nói cho ta biết." Lệ Nam Khê cười cười, chọn một khối cao Ngân Tinh cắt cho nàng: "Ngươi đi chuyển lời đi."

"Nhưng --"

“Không có nhưng nhị gì hết.” Quách ma ma không nhịn được nữa, bước tới: “Cho dù tứ tiểu thư có đến Thẩm gia thì cũng chỉ là thϊếp thị bên người của tam thiếu gia mà thôi. Một thϊếp thị không qua cửa còn vọng tưởng muốn làm gì thì làm, muốn uy hϊếp Thẩm nhị thiếu phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng sao?"

Quách ma ma hừ lạnh một tiếng: "Cũng quá coi trọng mình quá rồi."