Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 72

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đến ngày mười lăm, từ sáng sớm Lệ Nam Khê đã thu thập sẵn sàng, đi qua Trung Môn thỉnh an lão phu nhân. Lão phu nhân bảo Lệ Nam Khê ở lại nói chuyện một lúc, còn Lương thị thì mang theo bọn hậu bối quốc công phủ về Mộc Miên uyển trước.

Vừa vào Mộc Miên uyển, Lương thị liền hỏi Trương di nương đang canh giữ bên cạnh: "Lúc trước tặng lễ vật Phạm tiên sinh đều trả lại hết?"

"Vâng." Trương di nương rũ mắt nói: "Đều trả lại hết. Bất luận là giấy, bút hay nghiên mực, sách cổ quý đều không giữ lại thứ gì."

"Tiếp tục đưa!" Bước chân của Lương thị càng thêm nhanh, sức giẫm xuống cũng tăng thêm: "Ta không tin ta không cạy được miệng ông ta ra! Chuyện này phải để cho ông ta tự mình mở miệng mới được."

Trương di nương có chút do dự: "Nhưng mà đưa cái gì đi thì thích hợp?"

Lấy thân phận của bà, mấy chuyện tặng lễ vật như vậy tự nhiên không tới lượt bà đi. Chỉ là, xưa nay Lương thị để cho bà phụ trách mấy thứ này, cho nên không tránh khỏi phải hỏi mấy câu.

"Ngươi xem thử thường ngày mấy vị tiên sinh dạy Huy nhi thích gì thì đưa cái đó." Lương thị rất buồn bực, thậm chí có chút không nhịn được: "Mấy tên văn nhân phụ tá này... đều cũng không khác nhau lắm. Không được cái này thì đổi cái khác!"

Vừa dứt lời, bà hiếm khi thu lại khí thế sát phạt quyết đoán của mình, hơi do dự: "Nếu ta nhớ không lầm thì sắp tới là sinh thần của Phạm tiên sinh."

Đã như vậy thì nhân dịp sinh thần sắp tới đưa cho ông ta một lễ vật tốt nhất.

Hiện nay Phạm tiên sinh chính là một học giả uyên thâm. Nếu như có thể khiến ông ta mở miệng đồng ý dạy sách luận cho Huy nhi, như vậy việc học của Huy nhi tự nhiên có thể càng ngày càng tinh tiến.

Vị Phạm tiên sinh kia cực kỳ thích Thẩm nhị công tử. Lúc trước, Thẩm nhị công tử ba lần bốn lượt tự mình đi thỉnh, ông ta mới đồng ý đến Thẩm gia làm môn khách. Còn người khác muốn xin ông ta chỉ điểm một hai đều là chuyện không thể.

Trương di nương đi tới nửa bước, muốn nói lại thôi. Bà suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nói mà lui trở lại.

Lương thị nhất thời không nhìn nổi bộ dạng sợ hãi rụt rè như vậy. Khóe mắt bà dư quang thấy được động tác của Trương di nương, cau mày nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Vị Thẩm nhị công tử kia là tỷ phu của lục thiếu phu nhân. Nếu như lục thiếu phu nhân đồng ý giúp đi thuyết phục thì Phạm tiên sinh..."

"Phải không?" Lương thị cười lạnh nói: "Gần đây nàng ta càn rỡ không thèm để ta vào mắt. Ta tội gì phải đi tìm nàng?" Huống chi, chỉ bằng tính tình của nàng ta, cho dù có đến tìm nàng ta, sợ là nàng ta cũng sẽ viện đủ cớ để từ chối.

Trương di nương lo sợ liếc nhìn Vu di nương bên cạnh, cúi mặt xuống không nói nữa.

Chuyện Lương thị muốn tìm Phạm tiên sinh cũng không che giấu những người khác.

Lệ Nam Khê rất ít khi đến Mộc Miên uyển, Lương thị ba lần bốn lượt hạ lệnh không được nói chuyện này cho lục thiếu phu nhân, bởi vậy trước mặt Lệ Nam Khê mọi người đều không nhắc tới cho nên nàng tự nhiên không biết. Nhưng những người thường đến Mộc Miên uyển bồi Lương thị thật ra đều biết chuyện này.

Lúc này vãn bối đại phòng đều cùng Lương thị quay về viện, những lời này liền tiến thẳng vào tai.

Trọng Phương Linh tiến tới khuyên Lương thị: "Phạm tiên sinh bất quá cũng chỉ là một phu tử thôi, phu tử trong nhà chúng ta cũng rất tốt, nương cần gì phải..."

"Con thì biết cái gì?" Lương thị không nhịn được nói: "So với bắn tên cưỡi ngựa thì đúng là tốt rồi. Tiên sinh tốt thì chỉ cần chỉ điểm hai ba câu là học sinh có thể biết mình kém ở chỗ nào, làm sao để cải thiện. Những người tầm thường đó sao có thể làm được điểm này?"

Tuy rằng lời này của bà có nói trắng ra nhưng mà đạo lý lại không sai. Cho nên Trọng Phương Linh cũng không nói nữa.

Giọng nói do dự của Trọng Phương Nhu ở phía sau vang lên: "Kỳ thực nếu như mẫu thân muốn chuẩn bị lễ vật sinh thần, thật ra con có thứ này, khó khăn lắm mới có thể làm được. Chỉ là không biết đưa cho vị Phạm tiên sinh kia thì có thích hợp hay không."

Lương thị vốn không muốn phản ứng đến nàng, nhưng nghe nói là muốn tặng cho Phạm tiên sinh, lúc này mới quay đầu lại: "Ngươi nói đi."

"Ban đầu là chuẩn bị lễ vật năm mới cho mẫu thân, con có thêu một bộ mặt của bình phong có chữ Bách Thọ. Hôm nay không bằng lấy ra trước đưa cho Phạm tiên sinh?"

Trong số các nữ nhi thì nữ hồng của Trọng Phương Nhu là tốt nhất.

Lúc nữ nhi còn nhỏ, Lương thị có mời tú nương đến dạy các nàng tú nghệ. Sau đó Trọng Phương Nhu và Trọng Phương Linh lại đi Tĩnh Nhã nghệ giới, trong đó cũng có tiên sinh dạy cái này. Ở đó Trọng Phương Nhu lại là nhân tài kiệt xuất.

Lương thị quan sát Trọng Phương Nhu từ trên xuống dưới vài lần: "Ngươi đưa mặt bình phong đến cho ta xem một chút." Nếu thật sự là chữ Bách Thọ, nếu thật sự là tú nghệ tốt, lại thêm một cái khung thích hợp làm thành bình phong đưa cho Phạm tiên sinh, ngược lại cũng không tồi.

Trọng Phương Nhu đem tú phẩm của mình cầm đến.

Quả nhiên, tú kỹ rất tốt.

Lương thị liền kêu người đo kích thước, rồi sai người đi mua một cái khung bình phong vừa vặn, lại căn dặn vật liệu gỗ nhất định phải lựa chọn kỹ càng.

Trọng Phương Nhu cười nói: "Nghe nói ngày mai lục thiếu phu nhân muốn tới Hầu phủ làm khách. Không bằng để cho nàng cầm theo cùng tới đó?"

"Không thích hợp." Lương thị nói, cân nhắc nói: "Không bằng để Phương Linh đưa đi đi." Dứt lời liền nhìn về phía Trọng Phương Linh.

Trọng Phương Nhu biết ý của Lương thị là chuẩn bị đem vật kia nói là Trọng Phương Linh tự mình thêu, cho nên muốn thử an bài một chút, nàng không khỏi thầm hận trong lòng.

Nàng đang muốn mở miệng thì lúc này tiểu nha hoàn bên ngoài cao giọng bẩm: "Lục thiếu phu nhân tới."

Vừa dứt lời, Lệ Nam Khê liền cất bước vào phòng.

Hôm nay nàng mặc một thân màu hồng cánh sen, điểm xuyến cành mẫu đơn, cổ áo thẳng đứng, vạt chéo, phối với kim lũ đinh hương và váy mộc lan bên dưới, đầu cài bộ diêu đôi nụ hoa ngọc lan, thanh lệ trang nhã, thập phần thỏa đáng.

Mọi khi, chỉ ngày mười lăm phải qua Cựu Trạch thỉnh an lão phu nhân mới gặp mặt, còn nếu không đủ thời gian thì Lệ Nam Khê sẽ không tới Mộc Miên uyển.

Nhưng từ sau lần nghe Vu di nương bộc bạch mấy ngày trước, mỗi ngày Lệ Nam Khê đều lấy danh nghĩa thỉnh an nương để đến Mộc Miên uyển một chuyến. Có đôi khi nàng sẽ nói mấy câu với Vu di nương còn không có cơ hội thì thôi.

Lệ Nam Khê vừa vào trong phòng, tất cả âm thanh đều hơi ngừng lại.

Lệ Nam Khê cũng không thèm để ý, thỉnh an Lương thị xong liền đi đến chỗ ngồi.

Trong phòng chỉ còn một mảnh tĩnh lặng.

Người phá vỡ sự yên lặng đầu tiên chính là Trọng Phương Nhu.

Lời vừa nãy của Trọng Phương Nhu còn chưa kịp nói hết. Nàng biết nếu bây giờ nàng không cự tuyệt thì một phen tâm huyết này chắc chắn sẽ may giá y cho người khác liền vội nói: "Nhưng mà châm pháp của con với bát tiểu thư không hề giống nhau. Nếu như bị người khác nhìn ra điểm bất thường, sợ là sẽ khiến cho Phạm tiên sinh không vui."

Năm đó ở Tĩnh Nhã nghệ giới đọc sách ngoại trừ các nàng còn có không ít nữ nhi của họ hàng Thẩm gia, không nói tới bên cạnh còn có nữ nhi Thẩm gia, Thẩm Thanh Na cũng ở đó. Chỉ là Thẩm Thanh Na cùng Trọng Phương Nhu và Trọng Phương Linh đều không phải nhập học cùng một năm, cho nên cũng coi như không quen biết.

Nhưng nữ hồng của Trọng Phương Nhu vô cùng tốt, có không ít tú phẩm được các tiên sinh lưu lại trong nghệ giới cho nữ nhi thưởng thức, cho nên cũng không biết tiểu thư Thẩm gia có thể phát hiện hay không.

Lương thị chỉ có thể bỏ qua suy nghĩ đó. Bà có ý muốn để cho Trọng Đình Huy đưa qua nhưng tính tình của Phạm tiên sinh này có chút cổ quái. Lúc trước, văn phòng tứ bảo mà Trọng Đình Huy tự mình đưa qua, từng món từng món đều bị ông ta cự tuyệt trả về. Lần này để đương sự tự mình đưa bức bình phong tới chắc hẳn càng tỏ rõ thành ý.

Bởi vì chuyện này có liên quan đến nhi tử nên Lương thị trái lo phải nghĩ một lúc mới quyết định, nói: "Đã như vậy, đến lúc đó ngươi đưa đồ đi đi."

"Vâng." Trọng Phương Nhu rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Nhưng ngày mai đã là sinh thần của Phạm lão tiên sinh rồi, con phải lấy lý do gì để đến Hầu phủ?"

Lời này khiến cho Lương thị kinh hãi. Nếu bà nhớ không lầm thì ngày mai Khánh Dương Hầu phủ mời Lệ Nam Khê đến quý phủ làm khách. Lúc trước thỉnh an lão phu nhân, Lệ Nam Khê đã từng nhắc đến chuyện này với lão phu nhân.

Lương thị phải đi xem Lệ Nam Khê. Nếu như Lệ Nam Khê dẫn theo Trọng Phương Nhu thì chuyện này cực kỳ thích hợp.

Lệ Nam Khê không phản ứng, mỉm cười nói chuyện với Trọng Lệnh Nguyệt ở bên cạnh.

Lương thị biết nàng không chịu liền nói với Trọng Phương Nhu: "Một lát ta viết một bái thϊếp xin tới đó bái phỏng lão nhân gia trước. Tới lúc đó ngươi đưa đồ qua." Sau đó lại nói với Trọng Phương Linh: "Linh nhi cũng sẽ đi thỉnh lão tiên sinh với ngươi."

Bà nghĩ là có đích nữ ở đó, lão tiên sinh nhất định có thể nể mặt một chút.

Trọng Phương Linh quay đầu nói: "Con không đi." Vừa nãy mẫu thân muốn nàng mạo nhận tú phẩm của Trọng Phương Nhu là của nàng, nàng đã cảm thấy thập phần mất mặt. Bây giờ lại còn để cho nàng và Trọng Phương Nhu đi làm chuyện như vậy...

Nàng kiên quyết không đồng ý.

Lương thị khuyên can mấy lần cũng không được, lại không đành lòng trách móc nặng nề nữ nhi thân sinh, nên đành để cho Trọng Phương Nhu tự mình đi làm chuyện này. Dù sao trong khoảng thời gian này, Trọng Phương Nhu cũng coi như kính cẩn nghe theo bà.

Chỉ là Lương thị vẫn phân phó Hướng ma ma đi theo bên người Trọng Phương Nhu, không được rời nửa bước.

Trịnh di nương ở bên cạnh vẫn một mực không nói một lời. Thẳng đến khi mọi chuyện đã định đoạt xong xuôi, mọi người đều tản đi, bà mới sai người lặng lẽ đi tìm Trọng Phương Nhu, hẹn Trọng Phương Nhu đến tiểu hoa viên gặp mặt.

Lúc Trọng Phương Nhu còn chưa tới thì Trịnh di nương đã đi qua đi lại không ngừng dưới tàng cây.

Bà biết Trọng Phương Nhu không chỉ thêu một cái mặt bình phong này, thậm chí càng dụng tâm, càng khéo léo hơn, còn cố ý thêu lên đó một câu: "Mừng sinh thần Phạm tiên sinh."

Sở dĩ bà biết rõ như vậy là bởi vì tấm tú phẩm thứ hai của Trọng Phương Nhu là làm ở trong phòng bà. Lúc đó bà còn hỏi Trọng Phương Nhu, vì sao nàng đã không tránh tị hiềm mà thêu một tấm trước mặt mọi người, hôm nay lại còn mỗi ngày mượn cớ đến phòng bà để thêu một tấm nữa. Lúc đó, Trọng Phương Nhu chỉ nói là từ thêm vào này sẽ có ích trong tương lai.

Ai có thể nghĩ đúng là cái này có ích thật.

Lúc này Trịnh di nương mới hiểu được vài phần ý tứ của Trọng Phương Nhu lúc muốn thêm dòng chữ này. Phạm tiên sinh nhìn thấy những chữ này sẽ hiểu được bình phong này là cố ý là cho ông, so với chữ Bách Thọ đơn thuần thì sẽ hài lòng hơn rất nhiều.

Nhưng Trịnh di nương nghĩ thế nào cũng không ra, rốt cuộc Trọng Phương Nhu biết được sinh thần của Phạm tiên sinh từ đâu mà có thể bắt đầu chuẩn bị trước cái này, hơn nữa vì sao nàng lại lưu ý đến sinh thần của Phạm tiên sinh như vậy.

Sau khi Trọng Phương Nhu vào tiểu hoa viên, đầu tiên là nhìn xung quanh một vòng, xác nhận không có người ngoài, lúc này mới đi đến bên cạnh Trịnh di nương.

Nghe câu hỏi của Trịnh di nương, Trọng Phương Nhu liền biết nếu không nói cho bà biết thì sau này Trịnh di nương nhất định sẽ truy vấn nàng không ngừng, liền ậm ờ nói: "Chung quy là vì con muốn tới Khánh Dương Hầu phủ một chuyến. Tú kỹ của Thẩm phu nhân thập phần xuất chúng, tú phẩm xấu bà ấy chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt được. Năm đó con còn được bà ấy khen qua vài lần, cho nên chắc hẳn là bà ấy vẫn còn nhớ con."

Trịnh di nương biết hiện tại Trọng Phương Nhu coi trọng nhất chính là chuyện hôn nhân của mình.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trịnh di nương vừa sợ vừa nghi hoặc: "Ba vị công tử Thẩm gia đều đã thành thân, con rốt cuộc là muốn là cái gì?"



Trọng Phương Nhu nhìn Trịnh di nương đã nghĩ thông suốt liền không nhiều lời, cười lạnh nói: "Thà làm thϊếp cao môn cũng không làm thê hàn môn."

Nghe nàng nói như vậy, Trịnh di nương ngược lại đã yên tâm một chút: "Tiểu thư, con là thân muội muội của quốc công gia, làm sao hắn có thể để cho con gả vào hàn môn chứ? Phu nhân cũng sẽ không để con gả quá thấp đâu."

Người ngoài chỉ nhìn thấy Lương thị làm việc nhất quán, biết tính bà xưa nay đều sĩ diện hảo cho nên làm việc chắc chắn sẽ không để cho người khác có thể lên án.

Ví dụ như ngũ gia. Tuy nói tính tình ngũ thiếu phu nhân không tốt, nhưng xuất thân lại không có gì để nói.

Trịnh di nương biết phu nhân có thể sẽ cho phép tứ tiểu thư tự tìm lương duyên, điều duy nhất bà không yên lòng chính là tính khí của người mà tứ tiểu thư sẽ gả. Đối phương không được có tật xấu, nếu không phu nhân sẽ bị người ngoài chỉ trích nhưng mà trăm người trăm loại tính tình, chỉ sợ tính tính đối phương không tốt.

Nhưng nếu bỏ đi mấy thứ ngoài lề này thì xuất thân cũng không cần lo lắng quá mức. Đây là chuyện liên quan đến mặt mũi cho nên phu nhân sẽ không ở trên ngăn cản xuống.

Trịnh di nương muốn nói tường tận mấy lời này cho Trọng Phương Nhu nghe. Trọng Phương Nhu lại không muốn nghe bà lải nhải.

"Di nương cảm thấy mình rất hiểu phu nhân, vậy thì di nương có thể hiểu được bà ấy bao nhiêu?" Trọng Phương Nhu giễu cợt nói: "Phu nhân có ý tưởng gì cũng nói với Hướng ma ma, nói với Trương di nương và Vu di nương, lại kiên quyết không nói cho di nương biết."

Hướng ma ma là ma ma thân tín bên người của Lương thị. Trương di nương và Vu di nương vốn đều là nha hoàn hồi môn trước đây của Lương thị.

Trịnh di nương nghe nữ nhi nói xong, chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng, liền siết chặt khăn tay nhỏ giọng nói: "Phải. Lòng của phu nhân có lẽ ta không biết được. Nhưng con có biết cảm giác làm thϊếp là như thế nào hay không? Mấy năm nay tiểu thư đều thấy trong mắt, tại sao còn muốn đi làm thϊếp cho người ta?"

Trọng Phương Nhu nở nụ cười: "Tính tình phu nhân không tốt, di nương tự nhiên sẽ sống không tốt. Nhưng nếu như tính tình của chủ mẫu ôn hòa thì không cần phải lo lắng."

Trịnh di nương suy nghĩ một chút, hơi do dự: "Ta nhớ thế tử phu nhân của Khánh Dương Hầu phủ không phải là người dễ đối phó."

Nghe nói tính tính của thế tử Khánh Dương Hầu phủ cũng không sai lắm, chỉ là thế tử phu nhân có chút không nóng nảy.

"Ai nói bọn họ?" Trọng Phương Nhu liếc mắt nhìn Trịnh di nương: "Ta nghe nói tính tình tỷ tỷ của lục thiếu phu nhân vô cùng tốt."

Trịnh di nương lúc này mới hiểu được hóa ra Trọng Phương Nhu lại tính lên người tứ tỷ phu của Lệ Nam Khê, bà liền sợ đến trợn tròn hai mắt: "Tứ tiểu thư, con, con không thể làm như vậy được..."

"Sao lại không thể?" Trọng Phương Nhu không nhịn được nói: "Di nương xem bọn họ là thân nhân, bọn họ cũng sẽ không để ý đến ngài. Chuyện này của con làm quá gấp, ngài ngàn vạn lần đừng có làm hỏng chuyện của con. Còn về phần lục thiếu phu nhân bên kia, nếu như ngài dám nói cho nàng ta biết thì sau này đừng mong con để ý đến ngài."

Dứt lời, Trọng Phương Nhu vẫy khăn rồi đi trước. Trịnh di nương thở dài, chỉ trong chốc lát cũng rời khỏi đó.

Sau khi các nàng rời đi ước chừng được một chén trà thì một cái đầu nho nhỏ từ trong cái hốc bên dưới một cái cây lớn thận trọng dò xét đi ra.

Nàng đi xung quanh nhìn một chút, xác nhận không có người, mới chậm rãi leo ra.

Cái hốc cây này không lớn, người bình thường không thể chui vào trong đó được cho nên không ai để ý đến nó. Trọng Phương Nhu cũng vậy, chưa từng nhìn qua.

Mà tuổi nàng còn nhỏ, vóc người cũng nhỏ nên có thể chui vào đó.

Trọng Lệnh Nguyệt trong tay cầm một nắm tùng quả chưa kịp buông xuống đã chui vào hốc cây, đôi mắt to không thèm nháy một cái. Nàng lẳng lặng đứng một hồi, bỗng nhiên chuyển hướng, bắt đầu chạy như điên đến Thạch Trúc uyển.

Muốn tìm một cái khung bình phong vừa quý vừa thích hợp cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho nên hôm nay Lương thị đã phải sai người tìm kiếm rất lâu mới tìm được.

Trong lúc này, Trọng Phương Nhu lại ở trong phòng thêu thêm mấy chữ vào tấm mặt bình phong chỉ có chữ Thọ, chính là: "Mừng sinh thần Phạm lão tiên sinh." —— Công phu phải làm hoàn chỉnh. Nếu đã thêu thêm chữ thì dù sao cũng phải khiến cho mọi người thấy quá trình nàng thêm vào.

Tuy rằng bọn nha hoàn đi ngang qua đều khen nàng thêu rất đẹp, nhưng Trọng Phương Nhu cũng tự biết, bởi vì tâm thần nàng không yên nên mấy chữ này thật ra thêu không được tốt. Mặc dù có hình chữ nhưng lại không có khí khái, thua xa cái tấm lặng lẽ để ở chỗ của Trịnh di nương.

Có điều cũng không sao cả. Bình phong nàng chuẩn bị trước vốn không hề kém cái này.

Chỉ cần người bên ngoài cho rằng mấy chữ trong tấm mặt bình phong này là sau khi Lương thị đồng ý mới bắt đầu thêu là được.

Ngày mai, bên trong Khánh Dương Hầu phủ.

Thẩm Trúc Khê từ sáng sớm đã bắt đầu trông ngóng. Sau khi đợi rất lâu, nàng liền sai người ra ngoài xem thử một lần nữa. Không bao lâu sau, bà tử vội vàng trở lại cười bẩm: "Thiếu phu nhân, xe ngựa của quốc công phủ đã đi qua ngõ nhỏ, không bao lâu nữa là tới cửa."

"Thật sao?" Lệ Trúc Khê vui mừng đứng lên: "Ta đi xem!"

Ma ma ở bên cạnh đỡ nàng, hết lời khuyên nhủ: "Thiếu phu nhân chú ý thân thể, hay là đừng đi. Quốc công phu nhân một lát nữa là tới rồi, ngài cần gì phải nhất thời nóng vội chứ."

Lệ Trúc Khê giơ tay lên xoa bụng, cười nói: "Không cần quá mức lo lắng. Đại phu đã nói thân thể ta rất tốt, không có gì đáng ngại."

"Không có gì đáng ngại cũng phải cẩn thận một chút. Lỡ như bị thương thì rất phiền phức."

Lệ Trúc Khê suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không tiếp tục kiên trì nữa mà chậm rãi ngồi xuống, lại sai người bên cạnh đi đóng Lệ Nam Khê.

Xe chạy một đường rất lâu, Lệ Nam Khê đã vùi trong chiếc chăn gấm dày êm ái ngủ cực kỳ thoải mái. Mãi cho đến khi xe ngựa dừng lại, Sương Ngọc lên xe đánh thức nàng, sửa sang lại trâm cài đầu và xiêm y cho nàng, lúc này mới đỡ nàng xuống xe.

Cả đường đều ngủ dưỡng sức nên tinh thần của Lệ Nam Khê tốt hơn rất nhiều. Nàng lững thững đi vào trong, trên đường lại không nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình cho nên cực kỳ kinh ngạc.

Tính tình của Lệ Trúc Khê nàng cũng biết. Thường ngày thương yêu nhất chính là muội muội này, gặp trễ một khắc cũng không chịu. Nếu như đã biết nàng muốn tới, vậy sao tỷ tỷ không vội vàng đến tìm nàng?

Lệ Nam Khê sợ Lệ Trúc Khê bị bệnh hay có chuyện gì không tốt, vội nhẹ giọng hỏi Mã Não đến đón nàng.

Mã Não vốn là người đã theo Lệ Trúc Khê nhiều năm, lúc còn ở Giang Nam nàng ngày ngày hầu hạ Lệ Trúc Khê. Nghe câu hỏi của Lệ Nam Khê, nàng liền cười nói: "Thiếu phu nhân có thai, đại phu nói không thể tùy ý hoạt động. Chuyện này có phần không thỏa đáng nên thiếu phu nhân đành phải ở trong phòng đợi không đi ra."

"Tỷ tỷ có thai?"

Lệ Nam Khê dừng chân, ngạc nhiên hỏi Mã Não: "Chuyện khi nào vậy? Bao lâu rồi? Sao không báo cho ta một tiếng?"

"Quốc công phu nhân vẫn như trước đây, vừa thấy chuyện có liên quan đến thiếu phu nhân liền không nhịn được, nhất định phải hỏi cho rõ." Mã Não che miệng cười nói: "Vừa chẩn ra hồi cuối tháng trước thôi. Thiếu phu nhân vội vàng muốn nói cho quốc công phu nhân chứ, chỉ là ngài không thể tới được. Hôm nay lại vừa đúng lúc có thể cùng nhau đến."

Lệ Nam Khê nghe một câu "cùng nhau đến" này dường như có quá mức nội tình liền nhỏ giọng hỏi Mã Não: "Lời này là sao?"

Mã Não che miệng nói: "Trong phủ có một vị lão tiên sinh rất được Hầu gia và thế tử gia coi trọng. Nhị thiếu gia và tam thiếu gia đều phải đọc sách cho nên đã mời lão tiên sinh tới phủ làm môn khách. Hôm nay vừa đúng là sinh thần của lão nhân gia. Lão tiên sinh tính tình quái dị, không chịu làm tiệc. Phu nhân đã nói hôm nay đúng lúc mời nhà lão phu nhân đến, bảo là muốn làm tiệc rượu cho thiếu phu nhân và các thiếu gia, cũng thuận tiện chúc mừng lão tiên sinh luôn."

Sau khi Lệ Nam Khê nghe nói liền có chút lo lắng cho tỷ tỷ, lại hỏi: "Sao lại cùng nhau làm? Thẩm phu nhân có ý gì?"

Nàng vừa nghe lời kia liền biết hôm nay nhất định phải làm sinh thần cho Phạm lão tiên sinh.

Thật ra Lệ Nam Khê cũng không thể xem là được mời. Lấy thân phận của nàng, người Thẩm gia không dám làm gì nàng. Nàng chỉ sợ Thẩm phu nhân coi thường Lệ Trúc Khê cho nên mới không để ý đến tiệc rượu chiêu đãi huynh muội các nàng như vậy.

Mã Não thấy Lệ Nam Khê vẫn thân cận với Lệ Trúc Khê như trước, thậm chí còn hỏi mấy lời này liền nở nụ cười. Sau đó mở miệng nói: "Quốc công phu nhân không cần lo lắng. Phu nhân sợ thiếu phu nhân vất vả, nếu mở tiệc sinh thần của Phạm tiên sinh một lần, rồi thiếu phu nhân và các thiếu gia đến lại thêm một lần nữa, sợ là thiếu phu nhân ăn không tiêu cho nên mới hợp hai cái lại làm một lần."

Vừa nói nàng vừa chuyển tầm mắt, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh.

Xung quanh đều là hạ nhân của Hầu phủ. Lệ Nam Khê nhìn Mã Não ra hiệu, không nói gì nữa.

So với quốc công phủ thì Khánh Dương Hầu phủ nhỏ hơn rất nhiều, rộng cỡ Cựu Trạch của Trọng gia, nhưng lại không có vẻ tinh xảo, trang nhã như Cựu Trạch.

Lối đi trong Thẩm phủ hơi hẹp, nhưng mà phòng trạch lại mở rộng hơn nhiều. Vì đang giữa mùa thu nên hai bên đường có thêm một hàng chậu hoa cúc, dọc theo đường đi điểm xuyết cúc mùa thu ánh vàng rực rỡ khiến cho lòng người có chút thoải mái.

Lệ Nam Khê đi gặp Thẩm phu nhân trước, nàng ngồi lại một chút sau đó mới đến chỗ của tỷ tỷ.

Mặc dù Lệ Trúc Khê không ra cửa đón nhưng sớm đã đi ra viện của mình, kiễng chân trông ngóng.

Lệ Nam Khê vội vàng đi qua cầm tay tỷ tỷ. Hai tỷ muội đã lâu không gặp, đột nhiên lúc này lại tương phùng, cho nên thiên ngôn vạn ngữ có chút nói không nên lời.

"Tư Tư đúng là xinh đẹp." Lệ Trúc Khê than thở cầm tay Lệ Nam Khê, đi vào trong phòng: "Không giống ta, gần đây khó coi hơn rất nhiều."

Nàng chẩn ra có thai đã được nửa tháng. Trong nửa tháng này nàng so với thường ngày rõ ràng mập hơn một chút.

Lệ Nam Khê nhìn cằm tỷ tỷ có chút tròn lên, cười nói: "Làm gì có chứ? Rõ ràng là tỷ tỷ trước đây quá gầy, hiện tại mập lên một chút mới vừa vặn. Vậy mà tỷ còn không hài lòng mà nói mình xấu xí nữa."

Nữ nhi gia đều thích nghe người khác khen mình đẹp. Mặc dù đó là thân muội muội nhà mình vì để giải sầu cho mình nên mới cố ý nói thế.

Lệ Trúc Khê cười mỹ mãn, nhẹ nhàng nói với Lệ Nam Khê: "Đều tại tỷ phu muội. Biết ta mang thai, hắn liền hận không thể mang đủ thứ cho ta ăn."

Nghe vậy Lệ Nam Khê biết tỷ tỷ chắc là không nôn ọe quá nhiều thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là vừa nãy Mã Não có ra hiệu cho nàng để nàng chú ý một chút. Lệ Nam Khê nhìn xung quanh không có ai liền hỏi tỷ tỷ.

Lệ Trúc Khê đè thấp thanh âm, nghiêng đầu nói với nàng: "Ta đang mang thai cho nên không thể hầu hạ tướng công. Mẫu thân có ý định tìm một người cho hắn, nhưng hắn không đồng ý." Lại nói: "Vì chuyện này mà sáng nay tướng công với mẫu thân còn ầm ĩ một trận."

Biết được cái này, trái lại Lệ Nam Khê lại yên tâm.

Với cái tính khí này thì Phạm tiên sinh khẳng định sẽ không đồng ý làm lớn sinh thần của mình, cùng lắm chỉ là người trong Thẩm phủ chúc mừng một chút. Lão tiên sinh là một học giả uyên thâm, người trong nhà tới tiện thể

đến chúc thọ cũng hợp lễ nghi.

Huống chi, hai vị huynh trưởng vẫn còn đang đi học, nói không chừng còn có thể thuận tiện thỉnh lão tiên sinh chỉ điểm một hai.

"Tỷ phu đối xử tốt với tỷ như vậy muội cũng yên tâm." Lệ Nam Khê nói: "Mấy chuyện còn lại thật ra thì không để ý tới mới tốt."

Ý của nàng là bảo Lệ Trúc Khê không cần để ý đến cách làm của Thẩm phu nhân.

Lệ Trúc Khê hiểu ý, khẽ vuốt cằm. Một lúc sau lại không nhịn được than thở: "Nương nói không sai. Chỉ cần phu thê đồng tâm thì không có chuyện gì là khó khăn cả."

Lệ Nam Khê cũng sâu sắc lĩnh hội, cầm tay tỷ tỷ thật lâu không nói gì.



Vì muốn mời muội muội đến cho nên Thẩm nhị thiếu phu nhân sáng sớm đã chuẩn bị rất nhiều hoa quả, điểm tâm. Điều khiến cho Lệ Nam Khê ngạc nhiên nhất là trên một trong những cái đĩa lớn, quế hoa đường ngẫu, cao hoa hồng, mẫu đơn cuộn được xếp lớp tạo thành một hoa văn hình bông hoa cực kỳ đẹp.

Có điều Thẩm nhị thiếu phu nhân Lệ Trúc Khê đối với cái này chỉ nhàn nhạt nói: "Cái này là hoa văn do Hương Xảo xếp lại, rất tốt."

Hương Xảo là nha hoàn Thẩm phu nhân sai đến hầu hạ trong phòng hai người, lớn lên có chút kiều mị. Có điều Thẩm Thanh Ninh chỉ cho nàng làm chút việc vặt vãnh bên ngoài, không để nàng vào phòng trong.

Lệ Nam Khê không nhìn món điểm tâm này nữa chỉ chuyên tâm nghe tỷ tỷ nói chuyện.

Không bao lâu thì có người đến bẩm, nói là các thiếu gia Lệ gia và Mai tam công tử tới. Còn nói quốc công phủ sai người tới đưa lễ vật cho Phạm tiên sinh, là một vị tiểu thư, đứng thứ tư.

Sau khi Lệ Trúc Khê nghe xong liền nhìn về phía Lệ Nam Khê.

Dáng vẻ tươi cười của Lệ Nam Khê không đổi: "Chắc là phu nhân bảo tứ tiểu thư tặng cái gì đó."

Nghe lời này của muội muội, Lệ Trúc Khê hiểu chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Lệ Nam Khê nên cũng không hỏi nhiều.

Nhớ đến mấy câu Trọng Lệnh Nguyệt ấp a ấp úng nói với nàng, vốn dĩ Lệ Nam Khê muốn đem chuyện này nói cho tỷ tỷ biết. Nhưng hôm nay thấy tỷ tỷ đang mang thai, mấy chuyện thế này sẽ khiến tỷ tỷ phiền lòng. Cho nên Lệ Nam Khê liền che giấu, định sau này sẽ xem xét kỹ càng rồi giải quyết.

Có điều Mai Giang Ảnh cũng đến, thật sự rất kỳ lạ.

Nghe Lệ Nam Khê hỏi, Lệ Trúc Khê nói: "Quan hệ của Mai tam lang với tứ ca rất tốt. Chắc là theo tứ ca tới đây."

Lệ Nam Khê ngẫm lại thấy cũng có lý liền đáp một tiếng.

Lại ngồi thêm một lát thì Thẩm phu nhân sai người đến kêu Lệ Trúc Khê, nói là tới giờ uống thuốc. Thuốc này là để an thai. Thẩm phu nhân mỗi ngày đều muốn nhìn nàng uống hết.

Lệ Trúc Khê kêu người dẫn Lệ Nam Khê đến hoa viên đi dạo còn nàng thì đến viện của Thẩm phu nhân.

Hoa viên của Thẩm gia không lớn nhưng lại rất tốt, vừa nhìn liền biết là có người tĩnh tâm chăm sóc.

Còn hoa viên trong quốc công phủ thì từ lúc Lệ Nam Khê gả qua mới chính thức bắt đầu chăm chút xử lý, cuối cùng cũng tốt lên một chút, nhưng nếu không bàn đến kích thước thì hiện tại hoa viên của quốc công phủ thật sự không bằng Thẩm phủ.

Lệ Nam Khê đi dạo trong hoa viên mà thầm nghĩ đáng tiếc.

Đáng tiếc lối đi của Thẩm phủ quá chật hẹp, nếu không thì hoa hai bên đường mà trồng như hoa ở hoa viên thì đẹp mắt hơn rất nhiều.

Nàng suy nghĩ như vậy, chợt nghe xung quanh có người than thở: "Đã có thể tìm được nhiều hoa tốt như vậy thì tại sao không mở rộng đường đi rồi trồng hoa hai bên? Còn tốt hơn là đặt nhiều chậu như thế này."

Âm thanh này nghe có chút quen tai.

Lệ Nam Khê nghiêng đầu nhìn sang, lại cười nói: "Mai tam công tử."

Mai Giang Ảnh nhướng mày cười, gật đầu nhẹ với nàng: "Lục thiếu phu nhân. Thật trùng hợp. Các nàng nói ở đây có hoa cho nên ta mới kêu người dẫn tới xem, lại không ngờ ngươi đang ở đây."

Dứt lời, hắn chỉ hoa tươi trong vườn nói: "Thiếu hu nhân cảm thấy lời ta nói ban nãy không đúng sao? Chung quy cũng là mấy loại hoa tốt hơn một chút mà thôi."

Lệ Nam Khê từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Thẩm phủ có quy củ của Thẩm phủ. Ta nghĩ thế nào thì cũng không thể chính xác được."

Mai Giang Ảnh híp mắt nhìn nàng một hồi rồi chắc nịch nói: "Ngươi chắc chắn nghĩ ta nói đúng cho nên mới tránh không đáp, chứ không phải là không trả lời."

Lệ Nam Khê bình tĩnh nói: "Ta đây nói ta nghĩ bày mấy chậu hoa này rất tốt. Mai tam công tử nghĩ thế nào?"

Mai Giang Ảnh hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên không tin.

Lệ Nam Khê liền chuẩn bị rời đi.

Mai Giang Ảnh vội vàng gọi nàng, thấy nàng không chịu dừng bước, hắn liền hỏi: "Ngươi có muốn để cho Trọng Đình Huy làm môn đồ trên danh nghĩa của Phạm tiên sinh không? Vừa rồi ca ca ngươi đi theo Thẩm Thanh Ninh đến bái phỏng lão tiên sinh, ta liền đến bên này. Vừa nãy nghe người của quốc công phủ tới ta mới hiểu."

Lệ Nam Khê quay đầu lại nhìn hắn. Một lát sau liền rũ mắt suy nghĩ cặn kẽ.

Mai Giang Ảnh thấy Lệ Nam Khê vẫn còn trầm ngâm liền đến gần một chút chủ động nói: "Ngươi cứ yên tâm. Nếu là người bên ngoài đi mời Phạm lão tiên sinh, chưa chắc có thể mời được. Nhưng nếu ta đi nói với hắn một tiếng thì chắc có thể thành được tám, chín phần."

Miệng hắn nói là tám, chín phần, nhưng nhìn bộ dạng chắc chắn, rõ ràng là thập phần nắm chắc.

Lệ Nam Khê nói: "Nguyện nghe tường tận."

"Cái con mọt sách Thẩm Thanh Ninh kia làm sao có thể đả động được Phạm tiên sinh!" Mai Giang Ảnh cười nói: "Lúc đầu là nhị ca ta cầu xin ta, ta mới đi giúp Thẩm mọt sách một tay. Luận đàm với Phạm tiên sinh đủ ba canh giờ, lại cùng hắn so tranh chữ, lúc này mới có thể thỉnh lão tiên sinh xuất sơn."

Hắn nhướng mày cười, đi đến trước mặt Lệ Nam Khê: "Cho nên Trọng gia các ngươi muốn thỉnh Phạm lão tiên sinh đến dạy cho Trọng Đình Huy thì tìm người bên ngoài không bằng đến tìm ta. Nếu như ngươi vì chuyện này mà cầu... ừm nhờ cậy ta thử xem, ta có thể sẽ xem xét một chút."

Sau khi Lệ Nam Khê nghe nói xong, trong lòng khẽ động. Nàng gật đầu với Mai Giang Ảnh ý bảo đã biết rồi rời đi.

Mai Giang Ảnh vội vàng đuổi theo, nhìn thần sắc nàng, vội nói lớn: "Thế nào? Lục thiếu phu nhân sinh khí sao? Chữ "cầu" vừa rồi chỉ là ta thuận miệng nói thôi. Ngươi cần gì phải coi là thật chứ?"

"Không có." Lệ Nam Khê chậm rãi nói: "Chỉ là chuyện của cửu gia ta không có biện pháp xen vào quá nhiều. Suy nghĩ kỹ thì chuyện này ta không nhúng tay vào được. Đa tạ ý tốt của Mai công tử."

Mai Giang Ảnh bị bộ dạng này của nàng làm cho tức cười, đỡ trán nói: "Mà thôi, mà thôi. Chuyện này ngươi không được quản nhiều vậy thì ta sẽ không nhúng tay vào nữa."

Dứt lời, hắn thấy Lệ Nam Khê quả nhiên là nhất quyết muốn rời đi, nghĩ nàng có thể là có dự định khác, hắn do dự một chút, cuối cùng cũng không ngăn cản nàng nữa mà quay đầu ly khai.

Mai Giang Ảnh quả thật đoán không sai.

Lệ Nam Khê thật sự có việc.

Nàng nghe nói Phạm lão tiên sinh tính tình cổ quái như vậy, phải tỉ thí với người ta một phen, thật sự phục người ta mời chịu đi dạy, trong đầu nàng liền có một chủ ý.

Nàng nhớ rõ tài đánh cờ của Trọng Đình Xuyên rất tốt, sát phạt quyết đoán, đại sát tứ phương.

Chỉ là không biết so với Phạm lão tiên sinh thì có được mấy phần thắng.

Lệ Nam Khê đi tìm Lệ Trúc Khê, trước tiên liền viết một phong thư, rồi gọi Sương Tuyết đưa đi: "Ngươi ra ngoài tìm người nghĩ cách đưa cái này cho quốc công gia."

Trọng Đình Xuyên đặc biệt an bài xa phu và gia đinh ra ngoài với Lệ Nam Khê. Những người này công phu đều là cao thủ, hơn nữa đều có thể liên lạc với tứ vệ Thường đại nhân. Đồ đưa cho bọn hắn, không bao luâ là có thể đến tay của Trọng Đình Xuyên.

Lệ Nam Khê vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng quan hệ của Trọng Đình Xuyên và Trọng Đình Huy vô cùng tốt, cho nên nói không chừng hắn cũng muốn giúp Trọng Đình Huy một tay. Vì thế mình cảm thấy mình nên nói chuyện này cho hắn một tiếng. Hơn nữa, sinh thần của Phạm lão tiên sinh là thời gian thuận lợi nhất.

Không ngoài Lệ Nam Khê sở liệu. Không đầy một canh giờ sau, Trọng Đình Xuyên đã nhận được thư của nàng.

Thấy nội dung trong thư của tiểu kiều thê, trong lòng Trọng Đình Xuyên liền hiểu rõ. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn không nhịn được cười khẽ.

Trong thư, Lệ Nam Khê đem việc này nói đại khái cho Trọng Đình Xuyên. Còn nói hôm nay đúng lúc là sinh thần của Phạm lão tiên sinh, lúc này thỉnh hắn dễ hơn rất nhiều.

Nàng cũng nói, chuyện giúp thỉnh Phạm tiên sinh này là do Trọng Đình Xuyên quyết định. Hắn muốn giúp Trọng Đình Huy thì chiều nay mà rảnh rỗi hắn sẽ tới đón nàng, thuận tiện xem chuyện này có thể thành hay không. Còn nếu như hắn không có ý định này thì thôi.

Có điều tuy rằng trong thư Lệ Nam Khê chủ yếu nhắc tới chuyện Trọng Đình Huy muốn theo học Phạm tiên sinh, còn có tính tính quái dị của hắn, nhưng Trọng Đình Xuyên cũng để ý đến câu cực kỳ ngắn gọn mà Lệ Nam Khê tiện tay viết xuống.

"Nếu như việc học của cửu gia thành công thì cũng rất có lợi cho quốc công gia."

Câu này nàng chỉ nói sơ, nhưng hắn liếc mắt liền nhận ra những lời này mới là điều khiến nàng đặc biệt đưa thư này cho hắn.

—— tiểu nha đầu rõ ràng nghĩ là, việc học của Đình Huy vô cùng tốt, sau này tất nhiên có thể đỗ cao, vào triều làm quan. Đã như vậy, hôm nay không ngại bán cho hắn một cái nhân tình, giúp hắn nhiều một chút. Nếu như thành thì dựa theo tính tình của Đình Huy, sau này hắn nhất định sẽ trả lại gấp bội.

Trọng Đình Xuyên nhịn không được mà nhìn đoạn thư ngắn nhiều thêm mấy lần. Mỗi lần nhìn thì trong lòng lại vui sướиɠ thêm một lần.

Nàng thích nhất là không buồn không lo, thảnh thơi nhàn hạ, vốn không phải là người thích tính toán, nhưng lại vì hắn mà từng bước lên kế hoạch, tính toán ổn thỏa mọi chuyện.

Có thê tử tốt như vậy, phu còn cầu gì hơn?

Trọng Đình Xuyên chậm rãi gấp thư lại rồi bỏ vào trong ngực.

Tâm trạng hắn vui sướиɠ, nhịn không được phân phó Thường Phúc nói: "Hôm nay đi tới Khánh Dương Hầu phủ đón người trước rồi mới hẵng về quốc công phủ."

Nếu tiểu nha đầu đã cố tình tính toán vì hắn thì hắn không thể không đi đến đó một chuyến.

Về phần Phạm lão tiên sinh...

Đồng ý thì tốt, không chịu cũng tốt, dù sao cũng không quan hệ lớn gì đến hắn.

Thường Phúc sau khi nghe Trọng Đình Xuyên nói thì không thể giải thích nổi, ồm ồm hỏi: "Gia, sáng sớm không phải đã phân phó hôm nay đi đón thiếu phu nhân trước hay sao?"

Trọng Đình Xuyên đang đắm chìm trong tình nồng ý đậm trong lá thư, sau khi nghe nói thì mặt mày trở nên lạnh lùng, lẳng lặng nhìn Thường Phúc, không nói một lời.

Thường Phúc sờ mũi một cái, không dám... nói nữa.

Bên trong Khánh Dương hầu phủ, Trọng Phương Nhu cũng không biết Trọng Đình Xuyên sẽ đến muộn.

Nàng âm thầm lập mưu chuyện của mình, ánh mắt kiên định, hạ quyết tâm.
« Chương TrướcChương Tiếp »