Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ sau khi biết được thân phận của nam nhân trước mặt này, Lệ Nam Khê vẫn luôn gọi hắn là "lục gia". Lúc này, nghe hắn nói muốn đổi một cách xưng hô khác, nàng lại nhất thời không thể nghĩ ra.

Trời rất nóng, nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh cũng cao hơn.

Lệ Nam Khê cảm thấy hai người dính sát vào nhau như vậy rất khó chịu, liền giãy dụa một chút, nói: "Đợi ta nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho lục gia nghe."

"Khi nào mới có thể nghĩ xong? Mà như thế nào mới coi như là nghĩ xong?"

Thấy nàng muốn nhảy xuống, cánh tay của Trọng Đình Xuyên càng siết vào mạnh hơn, ôm chặt nàng vào trong ngực: "Nếu ta không cẩn thận, sợ là nàng sẽ cứ mãi dùng cái cớ "vẫn chưa nghĩ xong" để thoái thác mất."

Lệ Nam Khê suy nghĩ một chút, chuyện này cũng có khả năng xảy ra rất cao đấy…

Nàng càng giãy dụa lại càng bị hắn ôm chặt vào trong l*иg ngực không thể động đậy, hắn lại cứ liên tục hỏi như vậy, khiến nàng nhất thời suy nghĩ không thông, liền thử thăm dò nói: "Hay gọi bằng "lão gia", hoặc là tên tự của chàng, được không?"

Hai cách xưng hô này đều là cách xưng hô bình thường giữa phu thê với nhau. Lệ Nam Khê hỏi như vậy, cũng rất hợp lý.

Nhưng Trọng Đình Xuyên vẫn cảm thấy hai cách xưng hô này quá mức xa cách. Giữa hắn và nàng, vốn không nên như vậy nhưng mà trước mặt người khác gọi như vậy cũng không có vấn đề gì, nàng nói như vậy cũng không sai.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trọng Đình Xuyên vẫn cứ cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó, nhưng vẫn không thể nghĩ ra rốt cuộc là thiếu thứ gì.

Sự do dự trong nháy mắt này của hắn liền bị Lệ Nam Khê bắt được.

Nàng vội vàng đẩy cánh tay hắn ra, nhảy xuống đất, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi hắn có thể duỗi tay đến.

Cảm thấy mình đã đủ an toàn rồi, lúc này Lệ Nam Khê mới tươi cười xoay người lại, mi mắt cong cong nhìn Trọng Đình Xuyên.

Nhìn thấy thỏa mãn và tự đắc trong mắt của nàng, Trọng Đình Xuyên không khỏi bật cười, lắc đầu than nhẹ một tiếng.

Thật ra, một chút khoảng cách như vậy, với hắn mà nói cũng không có vấn đề gì, chỉ cần nháy mắt là có thể lướt qua.

Thấy nụ cười rực rỡ của nàng, hắn thật sự không muốn phá vỡ bầu không khí tốt đẹp này, cứ để tiểu nha đầu tự đắc đi. Hắn ngược lại vẫn ung dung nhàn tản ngồi trên ghế, cười điềm tĩnh, lẳng lặng nhìn nàng.

Lệ Nam Khê thấy hắn không nói gì cả, thậm chí còn không định làm khó nàng, cảm thấy rất kỳ lạ. Đang định mở miệng hỏi hắn, ánh mắt của nàng lại vô tình lướt qua chồng miếng lót giày trên bàn. Trong lòng ý niệm vừa động, liền hỏi: "Ta thấy đường kim mũi chỉ của những cái kia rất tốt. Nếu không dùng thì rất lãng phí. Không bằng lục gia cứ thử một lần xem sao? Nếu vừa chân, bình thường cũng có thể dùng. Dù sao cũng là được đặt trong giày, sẽ không có ai nhìn thấy đâu."

Vừa nói đến những thứ liên quan đến Vu di nương kia, thần sắc Trọng Đình Xuyên liền nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

Một người mười mấy năm nay đều chưa từng để ý đến hắn, còn có thể trông cậy bà ấy sẽ làm được cái gì tốt cho hắn chứ? Chẳng qua chỉ là làm cho có lệ thôi.

Nhưng dường như thê tử của hắn rất nhiệt tình.

Thậm chí Lệ Nam Khê còn lôi từ trong ngăn tủ ra một đôi giày hắn chưa từng mang qua, cẩn thận đặt miếng lót giày vào đó.

Nhìn kích cỡ, vậy mà lại rất vừa vặn.

Nếu đặt vừa giày, như vậy mang vào chân chắc hẳn cũng rất thoải mái.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lệ Nam Khê liền đứng một bên, cười tủm tỉm nhìn Trọng Đình Xuyên, thái độ rất kiên trì: "Hay là chàng thử một chút đi."

Với người khác, Trọng Đình Xuyên có thể không hề bận tâm mà bày ra thái độ lạnh nhạt đến cực điểm, nhưng mà, đối với Lệ Nam Khê thì khác.

Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Trọng Đình Xuyên đành bất đắc dĩ thở dài: "Tạm thời thử một lần vậy."

Thấy dáng vẻ không tình nguyện của hắn, Lệ Nam Khê liền mỉm cười, cầm đôi giày đi đến bên cạnh bàn, định mang vào cho hắn.

Nhưng nàng chỉ mới cúi xuống một chút, đã bị hắn duỗi tay ngăn lại.

"Không cần." Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt nói: "Để tự ta làm."

"Chuyện nhỏ mà thôi, cũng chẳng tốn nhiều sức lực gì." Lệ Nam Khê nói.

"Không cần." Trọng Đình Xuyên kiên trì nói.

Hắn không muốn nàng phải làm những chuyện như vậy.

--- Nữ hài nhi của hắn, vốn vẫn còn có thể vui vẻ sống sung sướиɠ bên phụ mẫu, lại bất đắc dĩ bị mưu kế của hắn phá hỏng tất cả, phải xuất giá trước khi trưởng thành.

Nàng như thế làm sao hắn có thể để cho nàng chịu khổ được? Dù chỉ là một chút?

Mặc dù mang giày cho hắn chỉ là việc nhỏ, nhưng hắn vẫn không muốn nàng phải làm.

Nữ hài nhi của hắn nên được hắn cẩn thận yêu thương, chăm sóc.

Trọng Đình Xuyên cũng không nói thêm gì cả, chỉ cố chấp để Lệ Nam Khê ngồi xuống một bên, sau đó hắn liền tự mình mang giày vào.

Đổi xong hết hai chiếc, hắn đứng dậy, dùng sức đạp đạp vài cái.

… Thế mà lại rất vừa chân, vô cùng thoải mái.

Trọng Đình Xuyên rất kinh ngạc. Đi lại trong phòng vài chục bước, sau đó cúi đầu nhìn xuống chân một lúc.

Lệ Nam Khê cười đến cong cong mi mắt: "Ta đã nói mà, tài may vá của Vu di nương thật sự rất tốt, đầu sợi chỉ tinh tế mịn màng như vậy, mang vào chắc chắn rất thoải mái. Chàng còn không tin ta."

Trọng Đình Xuyên đột nhiên ngẩng đầu hỏi nàng: "Có người nói cho bà ấy kích cỡ sao?"

"Không có." Lệ Nam Khê vội vàng phủ nhận: "Nếu là đã biết được từ trước, còn cần liên tục hỏi ta nữa sao?"

Trọng Đình Xuyên làm sao không hiểu được cơ chứ?

Chẳng qua miếng lót giày này quá vừa chân khiến hắn không thể không nghi ngờ.

"Đã là như vậy, không bằng…"

"Đừng nhắc đến bà ấy nữa."

Trọng Đình Xuyên cắt ngang lời nói của Lệ Nam Khê, cởi giày ra ném qua một bên: "Ta chẳng qua chỉ là thử một lần thôi."

Lệ Nam Khê còn muốn khuyên nhủ, nhưng chuyện giữa Vu di nương và Trọng Đình Xuyên, nàng chỉ mơ hồ biết được một chút. Đối với khúc mắc trong lòng của Trọng Đình Xuyên, nàng cũng không thể giúp ích được gì.

Nhớ lại dáng vẻ của Vu di nương khi đưa những thứ này cho nàng, nàng vẫn cảm thấy bà ấy cũng không phải là người lạnh nhạt. Nhưng mà hiểu biết của nàng về quốc công phủ quá ít ỏi, không thể khuyên giải được Trọng Đình Xuyên điều gì.

Thấy Trọng Đình Xuyên không muốn nói đến chuyện này nữa, nàng cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ, qua một thời gian nữa quan sát kỹ hơn, lúc ấy chuyện này sẽ nói sau.

"Nếu có thể làm vừa vặn như vậy, chắc là có nguyên nhân gì đó." Lệ Nam Khê cười nói: "Không bằng sau này để ta tìm cơ hội hỏi bà ấy."

Trọng Đình Xuyên cũng không quan tâm đáp án thế nào. Tuy trong lòng hắn cũng có chút tò mò, nhưng nếu người ta đã không muốn để ý hắn, hắn đương nhiên cũng không muốn quan tâm đến.

Nhưng nhìn thê tử của hắn kiên trì như vậy, hắn cũng không muốn ngăn cản nàng.

Quốc công phủ này là nhà của hai người bọn họ. Thân là nữ chủ nhân, nàng có quyền quyết định.

Vì thế, đối với quyết định của nàng, Trọng Đình Xuyên cũng không nói thêm cái gì.

Một lát sau, có người đến truyền lời, nói là đại phu nhân đã gọi tất cả cái di nương đến Mộc Miên uyển, muốn mời thiếu phu nhân đến gặp mặt một chuyến.

Lúc trước Lương thị cũng đã nhắc đến chuyện này. Nhưng bởi vì Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê sắp sửa vào cung nên đành tạm gác lại. Lúc này đi đến đó, cũng là chuyện đương nhiên.

Lão Hầu gia có ba thị thϊếp. Hai người trước đây vốn là thông phòng, một người là con nhà lành được lão Hầu gia nạp vào làm thϊếp. Sau này hai nha hoàn thông phòng đều có con nên đều được nâng lên làm di nương.

Bây giờ Lệ Nam Khê đã được gả đến quốc công phủ, làm quen một chút cũng là điều phải làm.

Thấy Lệ Nam Khê sắp sửa đi đến Mộc Miên uyển, Trọng Đình Xuyên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn cố ý nhắc nhở nàng một phen.

"Bà ấy trước đây là nha hoàn của đại phu nhân, sau đó lại từ thông phòng được nâng lên làm di nương, vẫn luôn nhớ đến tình cảm chủ tớ năm ấy. Đại phu nhân nói cái gì, bà ấy đều nghe theo. Nàng nên đề phòng một chút."

Tuy Trọng Đình Xuyên vẫn chưa nói rõ "bà ấy" là ai, nhưng Lệ Nam Khê cũng hiểu được, đó chính là Vu di nương.

Lệ Nam Khê không hiểu được, khúc mắc quan hệ giữa Trọng Đình Xuyên và Vu di nương mấu chốt là nằm ở đâu. Nhưng Trọng Đình Xuyên hiếm khi mở miệng giải thích một chút sự tình trong quốc công phủ, nàng đương nhiên sẽ cố gắng lắng nghe, nghe xong liền tươi cười đáp ứng.

Lúc này Trọng Đình Xuyên mới yên tâm một chút, tiễn nàng ra khỏi viện, nhìn theo bóng lưng của nàng đi đến Mộc Miên uyển.

Trước đây Trọng Đình Xuyên vốn là ở ngoại viện, bởi vì Lệ Nam Khê gả đến đây, nên hắn liền chọn nơi này để ở, dùng hai chữ "Thạch Trúc" làm tên.

Mộc Miên uyển của Lương thị ở sát bên cạnh cửa Thùy Hoa. Sau khi Trọng Đình Huy mười tuổi cũng dọn ra ngoại viện ở, nên Lương thị cũng dọn đến nơi đó, chẳng qua chỉ là muốn ở gần nhi tử của mình một chút mà thôi.

Lúc Trọng Đình Xuyên lựa chọn Thạch Trúc uyển, vừa cố ý muốn cách xa Lương thị ra, vừa có thể gần với sân tập võ hơn.

Như vậy, sẽ thuận tiện cho việc hắn đi luyện võ mỗi ngày, lại còn có thể làm cho Lệ Nam Khê cách xa Lương thị hơn một chút. Nếu nữ nhân kia muốn động tay động chân lên tiểu kiều thê của hắn, đường xá xa xôi ắt sẽ lộ ra một chút sơ hở.

Dựa vào ý tứ của Trọng Đình Xuyên, trừ khi hai người cùng nhau tản bộ trong phủ, còn lại vào thời điểm khác, Lệ Nam Khê chỉ cần ngồi kiệu đi là được rồi.

Hắn còn sai Thường Phúc nhanh chóng tìm đến bốn bà tử nâng kiệu, đều là người khỏe mạnh, lại còn biết võ.

Đầu tiên là có thể bảo vệ tốt cho Lệ Nam Khê, thứ hai là người tập võ sức lực rất lớn, lúc nâng kiệu cho nàng, bước đi cũng có thể vững vàng hơn.

Nhưng Lệ Nam Khê lại từ chối ý tốt này của hắn.



Hiện tại, nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng là phải nhanh chóng làm quen với quốc công phủ, không chỉ quen thuộc với người ở đây, mà còn phải quen thuộc với cả với hoàn cảnh nơi này. Nếu đã như vậy, từ từ đi bộ sẽ có thể nhanh chóng quen thuộc hơn là ngồi kiệu.

Trọng Đình Xuyên cũng chỉ có thể làm theo ý nàng nhưng hắn vẫn cố chấp để mấy bà tử kia đi theo bảo vệ nàng. Sau khi Lệ Nam Khê rời đi, Trọng Đình Xuyên lại gọi Thường Khang tới, phân phó hắn tăng cường thúc giục một chút, làm hai "nha hoàn" tìm được lúc trước kia mau chóng đến kinh thành.

Mặt trời đã chuyển về tây, thời tiết cũng không còn quá oi bức như ban ngày nữa.

Quốc công phủ cây cối rậm rạp, hai bên đường đều có đại thụ san sát nhau. Cây cối xum xuê, cành lá đan xen với nhau, che đi hơn phân nửa ánh mặt trời gay gắt.

Chậm rãi đi bộ dưới tán cây xanh, từng cơn gió nhẹ thỉnh thoảng thổi đến, làm vơi bớt nhiệt khí trong người.

Lệ Nam Khê vừa đi, trong lòng cũng vừa định chủ ý.

Vừa đi đến cửa Mộc Miên uyển, liền nghe được từng đợt tiếng cười truyền đến.

Thanh âm này có chút quen tai. Lệ Nam Khê ngưng thần lắng nghe, nghe ra được đây là giọng của bát tiểu thư Trọng Phương Linh, trong lòng liền có tính toán. Đợi nha hoàn vén màn lên, nàng liền chậm rãi cất bước đi vào.

Người trong phòng thấy Lệ Nam Khê đến, ngoại trừ Lương thị, tất cả đều đứng lên.

Trọng Phương Linh và một thiếu nữ khác có vẻ lớn hơn nàng một chút đều uốn gối nhìn nàng, cười gọi: "Lục tẩu."

Thiếu nữ kia hôm nay lúc gặp gỡ họ hàng nàng cũng đã nhìn thấy, là thứ muội của Trọng Đình Xuyên, tên là Trọng Phương Nhu, nói chuyện mềm mại uyển chuyển, dường như tính nết cũng không tồi.

Lệ Nam Khê mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu với bọn họ, sau đó đi đến hành lễ vấn an với Lương thị.

Lúc này Lương thị cũng không làm khó nàng như lúc sáng. Chỉ nói vài câu để nàng ngồi xuống bên cạnh. Sau đó Lương thị nghiêng người nói gì đó với người đang đứng bên cạnh. Tức khắc ba người phụ nữ trung niên đang đứng hầu cạnh đó đều tiến đến.

Có một người Lệ Nam Khê đã gặp từ trước, cũng chính là Vu di nương.

Tiếp theo là Trịnh di nương. Trịnh di nương là mẹ đẻ của tam tiểu thư và tứ tiểu thư. Tam tiểu thư đã xuất giá, tứ tiểu thư cũng chính là Trọng Phương Nhu.

Người cuối cùng là Trương di nương. Trương di nương chỉ có một nữ nhi, chính là đại tiểu thư đã xuất giá.

Hai phòng Trọng gia trên danh nghĩa vẫn chưa phân ra, vì thế hài tử hai phòng đều cùng xếp theo thứ tự.

Sau khi ba vị di nương ra mắt, Lương thị liền nói với Lệ Nam Khê: "Bọn họ đều là lão nhân trong phủ. Ngươi còn trẻ, mới vừa đến phủ, sợ là cái gì cũng không biết. Bình thường ta bận bịu xử lý sự vụ trong phủ, e là không giúp được gì cho ngươi. Nếu ngươi có gì không hiểu, cứ đi hỏi bọn họ. Bọn họ sẽ hết lòng giải đáp cho ngươi."

Bà vừa dứt lời, Vu di nương và Trương di nương thật ra cũng chưa có phản ứng gì quá lớn.

Chỉ có Trịnh di nương, nụ cười hơi cứng ngắc một chút, tầm mắt nhanh chóng đảo qua Lệ Nam Khê, sau đó cũng chỉ cúi đầu không nói.

Tiểu cô nương này, mặc dù tuổi còn trẻ, mặc dù cái gì cũng không biết, nhưng cũng đường đường là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.

Để quốc công phu nhân đến thỉnh giáo ba thị thϊếp như bọn họ, cũng không biết là đại phu nhân đang muốn cảnh cáo ba người bọn họ, hay là muốn hạ thấp địa vị của vị thiếu phu nhân trẻ tuổi này đây.

Lệ Nam Khê đương nhiên cũng nghe ra ý tứ của Lương thị, nhưng cũng không có phản ứng gì, chỉ khẽ mỉm cười nói: "Vâng."

Thấy nàng nhu hòa kính cẩn nghe theo như vậy, sự lo lắng lúc trước của Lương thị cũng vơi đi phân nửa. Lại thấy nàng cũng không quá chú ý đến Vu di nương, giống như chỉ là hai người xa lạ, ý cười trên mặt Lương thị càng thêm sâu hơn.

Lệ Nam Khê vốn không phải là người thích nói nhiều, huống chi với Lương thị, nàng càng không muốn nhiều lời. Vì thế, sau khi nói xong chữ "vâng" kia, nàng cũng chỉ yên lặng ngồi đó.

Nhất thời, không khí trong phòng liền có vẻ hơi lạnh lẽo.

Lúc này, Trọng Phương Linh đang ngồi cạnh đó cười nói: "Không biết bình thường tẩu tẩu hay làm gì để gϊếŧ thời gian? Muội thì thích cắm hoa, vẽ tranh, thêu thùa. Nếu khi nào tẩu tẩu rảnh rỗi, cứ đến Mộc Liên uyển tìm muội chơi."

Lệ Nam Khê nhàn nhạt cười: "Lúc rảnh rỗi ta thường đọc sách. Nhưng bây giờ có quá nhiều việc phải làm, mọi thứ vẫn chưa sắp xếp xong, sợ là tạm thời không có thời gian rảnh."

"Đúng rồi, muội quên mất chuyện này. Là muội sai sót." Trọng Phương Linh nói: "Không bằng muội đến Thạch Trúc uyển tìm tẩu chơi nhé. Muội thích chạy nhảy lung tung, không chịu ngồi yên một chỗ, tẩu tẩu đừng chê muội phiền là được."

Lệ Nam Khê nói: "Lúc này nơi đó của ta rất loạn, chỗ nào cũng có đồ vật, sợ là không có chỗ để bát tiểu thư đặt chân."

Cự tuyệt rõ ràng như vậy khiến ý cười trên mặt Trọng Phương Linh liền tức khắc thay đổi, sắc mặt có chút không quá đẹp.

Đúng lúc này, Trọng Phương Nhu đang ngồi gần đó bỗng nhiên mở miệng: "Lục tẩu của hồi môn nhiều, còn phải tốn nhiều thời gian để sắp xếp. Bát muội, hay là chuyện này để nói sau đi."

Trọng Phương Linh tốt xấu cũng đã có một bậc thang đi xuống, không để ý đến Lệ Nam Khê nữa, ngược lại liền nói chuyện với Trọng Phương Nhu bên cạnh: "Tỷ tỷ, gần đây có thêu được cái gì đẹp hay không? Mấy hôm nay tỷ tỷ đều không bước ra khỏi viện, bình thường cũng chẳng thấy được tỷ."

Trọng Phương Nhu dịu dàng cười: "Chẳng có cái gì đẹp cả. Chẳng qua chỉ là thêu mấy cái phương khăn để gϊếŧ thời gian mà thôi."

Trọng Phương Linh thuận miệng đáp một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn mũi chân của mình, một lúc lâu cũng không nói gì nữa.

Lương thị nhàn nhạt nhìn Lệ Nam Khê vài lần, cuối cùng nói với tất cả mọi người trong phòng: "Nếu không còn việc gì nữa, vậy thì tất cả đều về trước đi. Trương di nương ở lại, ta có chuyện muốn nói."

Trương thị vóc người hơi mập mạp, trên mặt mang theo ý cười.

Bà cũng giống như Vu di nương, đều là nha hoàn hồi môn của Lương thị, rất được Lương thị tín nhiệm.

Trước khi Trọng Đình Xuyên được chọn làm thế tử, người Lương thị tín nhiệm nhất là Vu di nương. Nhưng từ sau khi định ra người được chọn, Lương thị cũng dần dần lạnh nhạt với Vu di nương, ngược lại càng trọng dụng Trương di nương hơn.

Nghe thấy Trương di nương được giữ lại, hai vị di nương còn lại hiển nhiên cũng đã luyện thành thói quen, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, đồng thời hành lễ với Lương thị, sau đó liền đi ra ngoài.

Trọng Phương Linh bước đến đi song song với Lệ Nam Khê, tươi cười xán lạn giới thiệu cây cối trong viện với nàng: "... Hoa mai ở đây rất đẹp. Đợi đến năm sau, hoa mai lần lượt nở, ta và tẩu tẩu sẽ cùng nhau hái hoa cắm vào bình, rất là đẹp đấy."

Lệ Nam Khê không nghĩ đến, lãnh đạm vừa rồi của chính mình không những không khiến Trọng Phương Linh lùi bước, ngược lại vẫn kiên trì đến nói chuyện với nàng.

Lệ Nam Khê suy nghĩ một lát, nói: "Tài cắm hoa của ta cũng bình thường thôi. Đến lúc đó e là chỉ có thể nhìn bát tiểu thư làm thôi."

"Thì có sao đâu chứ?" Trọng Phương Linh cười nói: "Tài nghệ không tốt, thì cắm đơn giản một chút là được. Còn muội thì nhất định phải cắm thật hoàn hảo, mới bằng lòng bày ra cho mọi người nhìn xem."

Lệ Nam Khê cười cười, cũng không nói thêm gì cả.

Lúc này, đột nhiên Trọng Phương Nhu bỗng đi đến, cười hỏi: "Không biết muội muội và tẩu tẩu đang nói chuyện gì? Cho ta tham gia với được không?"

Thấy nàng như vậy, Lệ Nam Khê không khỏi nhìn nàng nhiều thêm vài lần.

Lúc nãy cũng vậy, lần này cũng như thế. Mỗi khi Trọng Phương Linh cố ý gây khó xử, Trọng Phương Nhu liền sẽ đi đến mở miệng giải vây cho nàng.

Cũng không biết là vì sao?

Nhưng mặc kệ như thế nào, nếu nàng đã cố ý giúp đỡ, Lệ Nam Khê cũng không có ý muốn cự tuyệt. Hơn nữa hiện giờ Lệ Nam Khê cũng đang có chuyện muốn làm. Thấy Trọng Phương Linh và Trọng Phương Nhu đang bắt đầu trò chuyện với nhau, nàng liền nhân cơ hội lấy lý do chính mình có việc mà đi trước một bước. Sau đó cũng không để ý đến Trọng Phương Linh đang nói gì, chỉ lo cất bước rời đi.

Khi quay về đến con đường lúc sáng đã gặp được Vu di nương, Lệ Nam Khê liền cố ý dừng lại một lát, sai Kim Trản lưu ý bốn phía xung quanh. Đợi Vu di nương đi đến, liền dẫn bà đến bên này.

Nàng chắc chắn Vu di nương sẽ đến tìm nàng.

Bà đã hao tổn tâm huyết mà đem đồ vật giao cho nàng, nếu không hỏi được kết quả, chỉ sợ là sẽ không thể an tâm.

Quả nhiên. Không bao lâu sau, đã thấy Vu di nương vội vàng đi đến. Không cần Kim Trản nói thêm cái gì, bà liếc mắt đã thấy được Lệ Nam Khê đang đứng dưới gốc đại thụ kia, liền lập tức lặng lẽ bước tới.

"... Không biết đồ vật có dùng được không?" Sắc mặt của Vu di nương lúc này càng tái nhợt hơn so với lúc sáng, nhưng vẫn không thể giấu được vui mừng trong ánh mắt: "Lúc nãy ta không phải là ta không muốn để ý đến thiếu phu nhân. Chỉ là, trong phủ quốc công này, ta thật sự không tiện nói chuyện với thiếu phu nhân, cũng không tiện nói chuyện với quốc công gia. Mong thiếu phu nhân thứ lỗi."

Lệ Nam Khê cố ý không đề cập đến chuyện này, chỉ nói về chuyện mấy miếng lót giày kia: "Của ta thì hơi lớn một chút, nhưng chắc sang năm sẽ có thể mang vừa. Còn quốc công gia thì rất vừa vặn."

Nghe vậy, Vu di nương trên mặt liền lộ ra kinh hỉ.

Lệ Nam Khê cười nói: "không biết di nương đã làm cách gì mà có thể may được vừa vặn như vậy? Quốc công gia cũng rất kinh ngạc." Đối mặt với dáng vẻ vui mừng của Vu di nương, nàng cuối cùng cũng không đành lòng nhắc đến chuyện Trọng Đình Xuyên không muốn dùng những miếng lót ấy.

"Thật sự là rất vừa chân sao?" Vu di nương cười sung sướиɠ: "Thật ra cũng không có gì. Chẳng qua là lúc vào đông, tuyết rơi dày, ta thấy quốc công gia đạp lên tuyết mà đi qua, liền thấy được dấu giày của ngài ấy để lại, mới dùng tay ước lượng thử. Xem thử độ dày của dấu chân kia, cũng tính được đại khái chiều dài của miếng lót bên trong."

Nói xong, bà hơi xấu hổ cúi đầu, cười than nhẹ một tiếng: "Cũng may là vừa chân."

Lệ Nam Khê nghe vậy, tuy trên mặt vẫn là tươi cười như cũ, nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc.

Nàng không nghĩ đến, Vu di nương lại quan tâm đến Trọng Đình Xuyên như vậy, cũng không dự đoán được bà lại có thể vì Trọng Đình Xuyên mà làm đến mức như thế.

Chắp nối lại mọi chuyện đã xảy ra trước đây, nàng cảm thấy, suy đoán của chính mình không sai. Vu di nương vẫn rất quan tâm đến Trọng Đình Xuyên. Chẳng qua là không biết vì lý do gì, lại khiến khoảng cách giữa bọn họ lại trở nên xa xôi đến vậy.

Nhưng đây không phải là lúc nói về chuyện này.

Lệ Nam Khê ngược lại hỏi: "Sao ngũ thiếu phu nhân không đến?

Ngũ thiếu phu nhân Ngô thị là thê tử của ngũ gia Trọng Đình Phàm. Trọng Đình Phàm là thứ trưởng tử của Hầu gia, cũng là nhi tử sở sinh của Vu di nương.

Trọng Đình Xuyên từ nhỏ đã không thân thiết với Trọng Đình Phàm và Vu di nương, vì thế lúc này Lệ Nam Khê liền dùng theo cách nói của Trọng Đình Xuyên, chỉ gọi là "ngũ gia" và "ngũ thiếu phu nhân" thay vì ngũ ca, ngũ tẩu.

Tuy rằng cách xưng hô này lộ vẻ xa cách rõ ràng, nhưng sau khi Vu di nương nghe thấy liền nhẹ nhàng thở ra.

"Nàng rất muốn đến, nhưng lại bị vướng chân bởi hài tử, nhất thời không được rảnh rỗi. Trước khi ta đến, nàng còn nhờ ta cáo lỗi với thiếu phu nhân."

Lệ Nam Khê nói: "Không sao. Vốn cũng không phải chuyện gì to tát."

Lệ Nam Khê đến Mộc Miên uyển một chuyến này vốn là để gặp mặt ba vị di nương. Lúc trước gặp mặt họ hàng, ngũ thiếu phu nhân cũng có mặt ở đó, vì thế lúc này có gặp hay không cũng không có gì quan trọng.

Nhắc đến Ngô thị, chẳng qua chỉ là muốn chuyển đề tài đi mà thôi.

Thấy Lệ Nam Khê cũng không nói gì thêm nữa, Vu di nương liền nhanh chóng nói lời từ biệt, nhìn chung quanh một chút, thấy không có ai để ý đến, lúc này liền vội vàng rời đi.



Lúc Lệ Nam Khê quay về, Trọng Đình Xuyên đang phân phó người chuẩn bị lễ vật lại mặt để ngày mai quay về Lệ phủ.

Rạng sáng ngày mai bọn họ phải thức dậy sớm để khai từ đường tế tổ, làm lễ viết tên Lệ Nam Khê lên trên gia phả. Như vậy sẽ không có thời gian chuẩn bị lễ vật lại mặt, vì thế lúc này liền chuẩn bị trước.

Lệ Nam Khê không nghĩ đến Trọng Đình Xuyên sẽ chuẩn bị nhiều đồ vật như vậy. Khoảng chừng mười mấy rương vật phẩm, sợ là sẽ phải nhét đầy hai chiếc xe ngựa.

Những rương gỗ lấp kín lối đi trong ngoài viện, chưa được đậy nắp lại, vì bên trong chỉ mới đầy khoảng bảy tám phần, vẫn còn nhiều chỗ chứa. Cho nên Trọng Đình Xuyên đang sai người không ngừng chuyển đồ vào trong rương.

"Sao lại nhiều như vậy?" Lệ Nam Khê đi đến bên cạnh Trọng Đình Xuyên, nhỏ giọng hỏi: "Dùng không hết đâu."

Nếu nàng nhớ không lầm, tỷ tỷ sau ba ngày quay về lại mặt cũng chỉ mang sáu rương lễ. Tuy mỗi rương đều được nhét đầy đồ vật, nhưng cũng đều là những rương kích cỡ bình thường. Mà những cái rương trước mắt này, rõ ràng là lớn gấp hai lần.

"Lúc trước cũng đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng vẫn chưa cẩn thận lựa chọn kỹ càng được. Bây giờ đã chọn xong, nên lúc này mới đặt vào rương."

Trọng Đình Xuyên vừa nói, vừa phân phó hạ nhân nâng mấy sọt dược liệu vừa mới được mang đến đặt vào rương, lại vuốt nhẹ chóp mũi của Lệ Nam Khê, cười nói với nàng: "Phụ mẫu gả nàng cho ta, ta có mang nhiều đồ quý giá đến mấy cũng không thể đáp tạ hết được. Sao nàng lại keo kiệt đến vậy, lại bắt đầu giữ của cho chúng ta rồi sao?"

Lệ Nam Khê dở khóc dở cười.

Nàng chẳng qua chỉ thấy rất kinh ngạc nên mới hỏi hắn như vậy thôi. Đâu như hắn tưởng tượng xa như vậy...

Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ của nam nhân.

Trọng Đình Xuyên dịu dàng ôm lấy bả vai của Lệ Nam Khê, nói nhỏ với nàng: "Nàng nhìn thử xem còn thiếu cái gì, để ta sai người nhanh chóng đi chuẩn bị."

Nghe hắn nói như vậy, Lệ Nam Khê lại bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.

Chuyện hôn sự giữa bọn họ đã khiến phụ thân tức giận không nhẹ. Mỗi khi nhắc đến Vệ Quốc công, ông đều không cho được một sắc mặt tốt.

Nàng cũng không thể giúp được gì. Chuyện này, cần tiểu tế như hắn tự mình đến dỗ phụ thân mới được.

"Phụ thân ta thích uống trà." Lệ Nam Khê suy nghĩ một lát, nói: "Nhưng khẩu vị thanh đạm, không thích trà quá đặc."

Trọng Đình Xuyên liền nháy mắt hiểu được, tiểu thê tử đây là muốn chỉ điểm hắn cách lấy lòng nhạc phụ đại nhân.

Nhớ đến sắc mặt đen kịt của nhạc phụ đại nhân lúc đón dâu, Trọng Đình Xuyên chắc chắn ngày mai cũng sẽ không trôi qua được dễ dàng liền gọi Vạn Toàn đến, nhẹ giọng phân phó một lúc. Nói xong, liền thúc giục nói: "Đi nhanh về nhanh. Đừng làm mất thời gian."

Nghe ý tứ của hắn, rõ ràng là muốn Vạn Toàn đi xa một chuyến. Nếu là đoán không sai, hình như là muốn xuất môn?

Lệ Nam Khê rất hiếu kỳ, liền hỏi nhiều thêm hai câu.

"Định vương rất am hiểu trà đạo. Trà ở quốc công phủ không so sánh được với Định vương phủ." Trọng Đình Xuyên thuận miệng nói: "Ta sai hắn đến Định vương phủ lấy một ít đem về."

Lệ Nam Khê nghe thấy ngữ khí đương nhiên của hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng yên lặng không nhiều lời thêm nữa.

Đến khi việc này xong xuôi, sắc trời cũng đã tối đen.

Trọng Đình Xuyên thấy trời đêm mát mẻ, lại có trăng sáng vằng vặc, liền sai người dọn bữa tối trong sân viện. Phân phó hạ nhân thắp khoảng hơn hai mươi ngọn nến to bằng cánh tay trong sân khiến bàn đá trong sân sáng lên một mảng, sau đó mới gọi Lệ Nam Khê đến dùng bữa.

Lệ Nam Khê vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt đẫm.

Trọng Đình Xuyên cũng mới tắm xong, tóc vẫn chưa khô. Nhưng hắn cũng mặc kệ, cầm khăn vải đi đến lau tóc cho Lệ Nam Khê, lại cùng nàng nói chuyện.

Hai người nói qua nói lại vài câu, Lệ Nam Khê liền nói về cách Vu di nương đo chiều dài của giày cho Trọng Đình Xuyên nghe.

Bàn tay đang lau tóc của Trọng Đình Xuyên rõ ràng ngừng lại một chút, sau đó nhàn nhạt nói: "Phải không?" Cuối cùng cũng yên lặng không nói.

Lệ Nam Khê cũng không biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì, thấy hắn yên lặng, nàng cũng không nói gì thêm nữa.

Cũng may lúc này tóc của nàng đã gần khô, hai người liền ngồi xuống cùng nhau dùng bữa tối.

Không biết do hai ngày này quá bận rộn mà thân thể quá mức mệt mỏi, hay là vì dùng bữa dưới bầu trời đêm đầy sao như thế này sẽ dễ dàng trở nên buồn ngủ. Vì vậy, ăn chưa no, Lệ Nam Khê đã nhịn không được mà ngáp lên vài lần.

Nàng muốn buông đũa để về phòng ngủ ngay lập tức, nhưng Trọng Đình Xuyên lại không đồng ý.

"Ăn thêm một chút nữa đi." Trọng Đình Xuyên gọi nàng ngồi xuống sát bên cạnh, ôm nàng vào ngực giống như đang dỗ hài tử, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nếu nàng không ăn no, nửa đêm sẽ đói bụng đấy."

Tối hôm qua Lệ Nam Khê bị hắn lăn lộn suốt một đêm, đến lúc chịu không nổi nữa, liền than một câu đói bụng.

Lúc ấy hắn chỉ nghĩ là loại "đói bụng" khác, nghĩ là phải làm nàng càng vui sướиɠ hơn một chút mới tốt, vì thế càng ra sức làm. Thẳng đến sáng hôm sau, nói ra mới biết được, thì ra "đói bụng" của nàng khác với "đói bụng" mà hắn nghĩ.

Ngày hôm nay cũng đã xảy ra nhiều chuyện, vì thế Trọng Đình Xuyên cũng quyết định cho nàng ăn no rồi sẽ cùng nhau đi ngủ.

Nào biết người tính không bằng trời tính.

Lúc này, Lệ Nam Khê đang rúc vào trong ngực hắn, ngửi được hơi thở mát lạnh trên người hắn, chỉ cảm thấy an tâm vô cùng, vì thế càng thêm mơ màng buồn ngủ. Cho dù Trọng Đình Xuyên có dỗ như thế nào, thậm chí có đưa thức ăn đến bên miệng, nàng cũng không chịu ăn nữa, ngược lại còn vươn tay ra, ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, nhẹ giọng hừ một tiếng, để hắn vòng tay qua ôm nàng.

"Ta no rồi, không muốn ăn nữa. Để ta ngủ đi. Không ăn nữa không được sao?"

Trọng Đình Xuyên cũng đâu muốn ép nàng, hắn sợ nàng nửa đêm đói bụng nên mới làm như thế. Nhưng nghe được thanh âm mềm mại kiều nhược cầu xin hắn như vậy, hắn làm sao còn có thể kiên trì được nữa? Lập tức vỗ nhẹ sống lưng của nàng, cười nhẹ một tiếng, nói: "Được."

Nghe thấy hắn đồng ý, Lệ Nam Khê vui mừng không thôi. Mơ màng buồn ngủ nên cũng không biết làm cách nào để biểu đạt cao hứng của mình, liền theo bản năng vòng ai tay lên ôm lấy cổ hắn, hôn bẹp một cái.

Không ngờ lại thật sự gây họa.

Ban nãy lau tóc cho nàng, hương thơm nữ nhân thoang thoảng bay vào chóp mũi, Trọng Đình Xuyên đã có chút kìm nén không được, nhiệt độ trong người đã bắt đầu nóng lên. Chẳng qua nghĩ đến tiểu thê tử còn chưa ăn tối, sợ nàng bị đói, nên mới cố gắng nhẫn nhịn vất vả. Chỉ làm như không có chuyện gì, vẫn vân đạm phong khinh mà thúc giục nàng ăn cơm.

Hắn đang vào độ tuổi khí huyết dâng trào. Bây giờ nàng nói no rồi không muốn ăn nữa, lại chủ động thân cận với hắn như vậy, làm sao hắn có thể tiếp tục kiềm chế được nữa?

Trọng Đình Xuyên lập tức bế ngang nàng lên, bước chân sải dài đi đến phòng ngủ.

Cánh tay hắn kiên cố hữu lực, Lệ Nam Khê nằm ở trong l*иg ngực của hắn, cảm thấy rất thoải mái, cũng rất tự tại. Chỉ có điều...

Cánh tay không biết để ở chỗ nào.

Nàng xoay tới xoay lui, cứ cảm thấy dựa sát vào hắn như vậy khiến cánh tay có chút vướng bận, làm thế nào cũng không dễ chịu được. Thử qua thử lại một lúc, cuối cùng liền đơn giản đưa cánh tay lên, dùng sức ôm lấy cổ của hắn.

… Ừ, thoải mái hơn rồi.

Lệ Nam Khê nửa ghé vào trên vai hắn, cọ cọ qua lại một chút, dán mặt vào trong hõm vai của hắn, thỏa mãn thở dài một tiếng.

Nàng xem ra rất thoải mái, nhưng Trọng Đình Xuyên lại phải chịu khổ.

Thân mình mềm mại của tiểu kiều thê cứ cọ tới cọ lui trong ngực như vậy, nam nhân nào cũng không thể chịu nổi.

Trọng Đình Xuyên lập tức dùng một chân đá văng cửa, cất bước vào phòng ngủ, lại dơ chân đem cửa khép lại. Bước ba bước đã đến được mép giường, đặt nữ hài nhi trong ngực nằm xuống trên chăn gấm đỏ thẫm.

Chăn gấm đỏ tươi, chói rực bắt mắt. Nữ hài nhi da thịt trắng nõn tinh tế.

Trên nền đỏ diễm lệ, da thịt trắng tuyết càng có vẻ kiều nộn trơn bóng hơn, vô cùng mịn màng, khiến người ta hận không thể...

Hận không thể đem thân thể này dung hợp vào trong lòng ngực, thâm nhập vào xương cốt, mãi mãi ở bên nhau.

Hắn nháy mắt không thể nhịn được nữa, nâng tay khẽ vuốt ve đôi môi hồng nhuận non mềm của nàng, sau đó vội vàng thoát y phục, cúi người phủ xuống.

Lệ Nam Khê mơ mơ màng màng. Chỉ nhớ được mình không muốn ăn nữa, chỉ muốn đi ngủ. Sau đó, nàng đã nằm ở trên giường.

Cọ cọ chăn gấm dưới thân, cảm thấy vô cùng mềm mại. Đang muốn xoay người muốn ngủ, lại giống như đang mơ, trên trời bỗng rơi xuống một khối đá khổng lồ, đè chặt thân thể nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích.

Lệ Nam Khê xưa nay rất thích ngủ.

Lúc còn ở nhà, nếu không ngủ đủ sẽ không chịu thức dậy. Mà hôm qua xuất giá phải dậy sớm, hôm nay lại phải đi kính trà, lại phải dậy sớm, giữa trưa còn không thể nghỉ ngơi.

Hai ngày liên tục không ngủ đủ, nàng đã sớm mệt mỏi đến mơ màng.

"Đừng quậy. Ta muốn ngủ."

Nàng nhẹ giọng nói, tay chân dùng sức vừa đá vừa đẩy. Nhưng mà vùng vẫy một lúc lâu, không những không thể khiến khối đá kia biến mất, ngược lại nó còn dính sát vào nàng hơn.

Lệ Nam Khê rất bực bội, giãy giụa muốn khối đá kia lăn xuống dưới, nhưng nàng càng nỗ lực, lại càng bị ép chặt hơn, thậm chí còn... thậm chí hai chân còn bị giữ chặt lại, không thể động đậy.

Cho đến khi dưới thân có vật gì đó cứng rắn chống vào, Lệ Nam Khê mới có thể từ trong mơ màng phản ứng lại. Sau đó, liền bị vô số nụ hôn nóng cháy lưu luyến trằn trọc đánh úp xuống.

Lệ Nam Khê thử ngăn hắn lại.

Nhưng lúc này Trọng Đình Xuyên đã có chút điên cuồng, căn bản không thể ngừng lại. Từng cái giãy dụa của nàng chạm vào trên người hắn, ngược lại càng đốt lên dục hỏa trong lòng khiến hắn chỉ muốn thân mật với nàng hơn từng chút, từng chút một.

Cũng may một khắc cuối cùng, hắn vẫn còn biết điểm dừng, vẫn còn có thể ngừng lại. Nhưng nữ hài nhi dưới thân quá ngon miệng, khiến hắn luyến tiếc từ bỏ. Vì thế liền dùng ngón tay, từ từ tiến vào từng chút, từng chút.

Cuối cùng Lệ Nam Khê cũng không thể chịu nổi, liền khóc kêu lên: "Chàng cái người xấu này."

Bởi vì là âm thanh lúc động tình, cho nên một tiếng "người xấu" này thật sự là thiên kiều bá mị, quyến rũ đến vô hạn, khiến tâm người ngứa đến phát run.

Nhìn mị nhãn như tơ cùng với đôi môi đỏ thắm của nữ hài nhi trong l*иg ngực, trong nháy mắt khiến Trọng Đình Xuyên cảm thấy, hai chữ kia là tiếng xưng hô êm tai nhất mà hắn từng nghe.

Thật hận không thể thời thời khắc khắc chơi xấu với nàng, thời thời khắc khắc nhìn dáng vẻ như vậy của nàng, dùng ngữ khí như vậy gọi hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »