Lúc Ly Nam Khê biết tin phủ Quốc công đưa thϊếp mời đến thì có chút ngoài ý muốn.
Nếu nàng không lầm thì Vệ Quốc công phủ trước nay chưa từng vội vàng như vậy, bọn họ hẳn là tính toán chờ Ly gia bên này quyết định đại khái rồi mới thương nghị việc làm thân. Sao bỗng nhiên lại muốn mời tỷ muội các nàng đi qua?
Nhưng là lời này không tiện thương nghị cùng mẫu thân và tỷ tỷ, chỉ có thể gác ở trong lòng.
Hôm sau, khi mẹ con ba người trở lại trong phủ liền đi Hải Đường Uyển thỉnh an Lão phu nhân. Lão phu nhân cũng cho gọi các phu nhân và cô nương của Đại phòng Nhị phòng tới, cùng nhau nói về chuyện thϊếp mời.
Tuy hôm qua Lão phu nhân cho người mang thư thông báo cho Trang thị, nhưng ở Ly phủ thì bà lại không để lộ ra dù chỉ nửa chữ.
Đại phu nhân Ngũ cô nương, Nhị phu nhân Lục cô nương sau khi nghe nói đều chấn kinh.
Hai người trước là bởi vì sự tình bỗng nhiên xuất hiện chuyển biến tốt mà kinh hỉ. Hai người còn lại là vì không biết nơi nào lộ ra sơ hở mà âm thầm buồn bực.
Trịnh thị rất là tức giận đối với chuyện bất ngờ lần này.
Bà ta thật vất vả mới thuyết phục được Trọng Nhị phu nhân mời bà cùng Lục cô nương đi dự tiệc, một phần cũng bởi vì muốn sớm lưu lại ấn tượng tốt với Trọng Đại phu nhân. Kết quả hiện giờ biến thành Quốc công phủ mời toàn bộ nữ nhi của Ly gia, Lục cô nương mất đi tiên cơ, chẳng phải là mọi sự trù tính từ trước đến nay đều uổng phí?
Chỉ là, tuy trong lòng bà rất không thoải mái, nhưng Lục cô nương lại không nghĩ như vậy.
Lúc trước Lục cô nương chỉ cho là đi gặp Trọng Nhị phu nhân xong thì bà ta sẽ thuận thế mà dẫn nàng đi bái kiến Trọng Đại phu nhân. Nhưng hôm nay, mọi chuyện lại biến thành Trọng Đại phu nhân trực tiếp mời, tất cả đều không giống như trước.
Đại phòng cùng Nhị phòng của Trọng gia không phải ở cùng một chỗ. Nếu nàng ngồi lại bên phủ Quốc công phủ nhiều hơn một lát cũng sẽ bị người ta nói là chính mình lấy cớ muốn gặp Vệ quốc công.
Lục cô nương lặng lẽ quan sát mấy người tỷ muội, phát hiện Tứ cô nương cùng Ngũ cô nương đều lộ vẻ mặt chờ mong, không khỏi khẽ hừ một tiếng, lại quét mắt nhìn Ly Nam Khê.
Tuy rằng Ly Nam Khê cũng không có bất kỳ ý muốn tranh đoạt nào, nhưng chỉ dựa vào dung mạo kia của nàng cũng đủ để cho Lục cô nương khó chịu trong lòng.
“Tổ mẫu, Thất muội muội đến lúc đó cũng phải đi sao?” Lục cô nương nhịn không được hỏi.
“Ừ.” Ly Lão phu nhân nói: “Tây Tây rời khỏi kinh thành đã lâu, đã sớm xa cách cùng mấy vị cô nương trong kinh, vừa lúc, mượn cơ hội này ra ngoài giao du cũng tốt.”
Nghe ý định của tổ mẫu đối với Ly Nam Khê, Lục cô nương lúc này mới đem tầm mắt thu về.
“Qua hai ngày nữa là phải đi Quốc công phủ. Nơi đó không giống như nhà chúng ta, mỗi lời nói, hành động đều phải hết sức cẩn thận, chớ để cho người khác nắm được cái gì.” Ly Lão phu nhân nói: “Các ngươi nếu có điều gì thắc mắc thì cứ mở miệng nói ra. Ta cũng sẽ hảo hảo nói cho các ngươi.”
Lục cô nương kìm nén không được, không màng đến cảnh cáo của Trịnh thị, cắn cắn môi hỏi: “Kia... đến lúc đó có thể nhìn thấy Quốc công gia sao ạ?”
Ly Lão phu nhân nghe xong lời này liền có chút phản cảm, nhưng nhìn thấy Lục cô nương mặt đầy thẹn thùng, ánh mắt hoảng loạn, liền có chút mềm lòng, nhàn nhạt nói: “Trọng Đại phu nhân không có đề cập.”
Đôi mắt sáng ngời của Lục cô nương bỗng dưng ảm đạm, cúi thấp đầu xuống.
Lão phu nhân lại hỏi lại mấy vị cô nương: “Các ngươi nếu còn có gì nghi vấn thì đừng ngại, cứ nói ra. Ta sẽ giải thích rõ, miễn cho đến lúc đó lại hoảng loạn.”
Ngũ cô nương liền hỏi đi Quốc công phủ thì cần phải chú ý lễ nghi gì, Tứ cô nương lại hỏi về tính tình của Trọng Đại phu nhân.
Ly Lão phu nhân đối với mấy chuyện này đều giải thích rõ ràng.
Chờ cho các tỷ tỷ không còn vấn đề gì nữa thì Ly Nam Khê mới mở miệng: “Không biết thϊếp mời ‘thưởng mai yến’ này của Trọng gia là có ý gì? Họ là mời luôn cả các vị phu nhân và cô nương có danh vọng trong kinh hay chỉ mời mấy người bọn con thôi?”
Ly Lão phu nhân đang dựa vào lưng ghế ngồi, nghe Ly Nam Khê hỏi xong liền ngồi thẳng dậy ngay ngắn, cười hỏi: “Tây Tây vì sao lại hỏi như vậy?”
“Nếu chỉ là mở tiệc chiêu đãi, bọn con tự nhiên sẽ phải trang điểm đẹp một chút, xiêm y cũng phải đoan trang. Nếu chỉ là tiệc trà bình thường thì đơn giản tùy ý một chút sẽ tốt hơn, quá mức hoa lệ ngược lại không ổn.”
Ly Lão phu nhân gật đầu nói: “Không sai. Chính là như vậy.” Dù sao mấy người cháu gái của bà cũng là lần đầu tiên đến phủ Quốc công, nếu qua loa, sợ rằng sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho Trọng Đại phu nhân.
Bà không dự đoán, trong mấy người thì Ly Nam Khê lại là người nghĩ đến điều này trước tiên.
Hôm qua khi phái người sang phủ Quốc công tặng quà đáp lễ, Ly Lão phu nhân đã cố ý dặn dò vài câu, đem chuyện này hỏi rõ ràng. Bây giờ liền nói: “Là Trọng Đại phu nhân muốn gặp các ngươi nên chỉ cho mời mấy người các ngươi thôi, chuẩn bị thỏa đáng hơn ngày thường một chút là được.”
Mấy vị cô nương đồng thanh trả lời “Vâng”.
Trịnh thị bỗng nhiên nói: “Nếu tiểu Thất có thể đi, vậy tiểu Bát cũng có thể đi theo?”
Ly Nam Khê cùng bát cô nương là sinh cùng năm, chỉ kém mấy tháng mà thôi.
Trước kia khi Ly Lão phu nhân nhắc tới việc hôn nhân này, Trịnh thị đã từng có ý định cho bát cô nương tham dự, thêm một người chính là thêm một phần thắng. Kết quả bị Ly Lão phu nhân lấy lý do tuổi còn quá nhỏ mà cự tuyệt.
Nghe Trịnh thị nhắc tới Bát cô nương, Ngũ cô nương ở bên cười nói: “Tổ mẫu để cho Tây Tây đi theo là muốn để cho nàng có thể làm quen cùng các vị phu nhân và cô nương trong kinh. Bát muội muội vẫn luôn ở kinh thành, cần gì như thế?”
Tuy bị Ngũ cô nương không nhẹ không nặng phản đối, Trịnh thị cũng không nói gì, dù sao lúc trước cũng là ý của Lão phu nhân. Quan trọng nhất chính là, sau khi bà ta lên tiếng, Lão phu nhân rõ ràng lộ vẻ mặt không vui. Lúc này đây là thời điểm mấu chốt, không cần thiết nổi lên tranh chấp chọc giận Lão phu nhân.
Trịnh thị suy nghĩ một chút, lại cảm thấy với tính tình của Bát cô nương, nếu thật sự đi theo không khéo lại phá hỏng mọi chuyện. Vì thế bà ta cũng thấy thoải mái hơn.
Ly Lão phu nhân lại dặn dò vài câu liền cho mọi người lui xuống, trở về chuẩn bị.
Hạnh Mai thấy Lão phu nhân vẫn không nhắc tới chuyện để mình đi cùng Tứ phòng, nên cũng tùy tiện nói gì với Ly Nam Khê. Đợi cho các phu nhân cùng các cô nương khác đều đều đi rồi, nàng mới hướng Lão phu nhân hành lễ, nói ra nghi hoặc trong lòng.
Ly Lão phu nhân nói: “Trước không vội. Tới lúc xuất phát, ngươi liền đi theo là được.”
Hạnh Mai lúc này mới hiểu được, Lão phu nhân thế nhưng lại tính không nhắc đến chuyện này với Thất cô, tuy nàng vẫn có chút khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều.
Bởi vì thời gian eo hẹp, ba sân viện đều vội vội vàng vàng chuẩn bị.
Huệ lan uyển thì còn tốt. Có Tam phu nhân lại đây giúp đỡ, lại có Ly Nam Khê ở bên tương trợ, Trang thị cùng Tứ cô nương cũng không quá hoảng loạn. Xiêm y cùng trang sức trước kia đã chuẩn bị tốt mấy bộ, bây giờ chỉ cần chọn ra bộ nhất thích hợp để mang là được. Về phần lễ nghi cử chỉ, Tứ cô nương vốn là người có khí độ đoan trang dịu dàng, lại học thêm một chút về thế gia quy củ, sẽ không đến mức phạm phải sai lầm ở phủ Quốc công.
Tam phu nhân vui tươi hớn hở nhìn Tứ cô nương đem một bộ xiêm y mặc lên, quay đầu nói với Ly Nam Khê: “Tây Tây đã có xiêm y chưa? Mặc vào cho bá mẫu nhìn xem, ngươi mặc vào chắc chắn cũng sẽ đẹp mắt như vậy.”
Ly Nam Khê không thấy việc đi Quốc công phủ là chuyện gì quá to tát. Dù sao tuổi nàng còn nhỏ, phía trên còn có ba ba vị tỷ tỷ, chuyện này nàng hoàn toàn không cần xen vào. Vì thế cười uyển chuyển từ chối Tam phu nhân, “Sáng mai con tùy ý chọn một kiện là được rồi.”
Tam phu nhân vốn còn muốn khuyên, cân nhắc nghĩ lại một chút, bộ dáng Tây Tây vô luận mặc xiêm y gì cũng đều đẹp. Cho dù chỉ là kiện vải bông sam giá rẻ, đứa nhỏ này mặc lên trên người đều có thể để lộ ra nhu nhược động lòng người. Huống chi một cái rương xiêm y kia của nàng đều là do Ly Tứ lão gia cùng Trang thị ở Giang Nam cẩn thận đặt mua cho?
Cho nên Tam phu nhân lại tiếp tục giúp đỡ Tứ cô nương ra chủ ý.
--------------------------------------------------
Tới ngày, Ly Nam Khê dậy sơm hơn bình thường một chút.
Ly Lão phu nhân cũng miễn thỉnh an sang sớm nay, vì chính là để mấy người cháu gái có đủ thời gian chuẩn bị.
Ly Nam Khê biết mẫu thân lúc này nhất định là đang khẩn trương giúp tỷ tỷ chải chuốt trang điểm, nên không có đi qua phòng của bà. Nàng mặc chỉnh tề xong thì thong thả ung dung dùng đồ ăn sáng, rồi mới đi sang phòng của Tứ cô nương.
Hôm nay Tứ cô nương mặc xiêm y màu xanh ngọc bích, vạt tay áo được viền triền chi cân, chải búi tóc song bình, lại mang thêm khuyên tai dương chi ngọc nhỏ nhắn tinh xảo. La ma ma bên người Trang thị đang giúp Tứ cô nương cắm một đóa ngọc lan châu lên tóc.
Tứ cô nương tướng mạo thanh lệ, khí chất dịu dàng, kiểu trần trang điểm phiêu nhiên xuất như vậy quả thật rất thích hợp nàng.
Ly Nam Khê mới vừa nhìn thoáng qua liền khen ngợi không dứt: “Tỷ tỷ hôm nay thật xinh đẹp. Người khác đều so không bằng.”
Người khác trong miệng nàng tự nhiên là nói Ngũ cô nương và Lục cô nương.
Trong lòng Tứ cô nương vốn đang thấp thỏm bất an, nghe nói muội muội nói như vậy, còn thêm vào vài phần bỡn cợt, khuôn mặt liền nhuốm hồng. Ngặt nỗi lúc này lại khôn thể quay đầu, chỉ có thể lại thẹn thùng trừng mắt nhìn muội muội trong gương nói: “Mấy ngày này muội luôn khi dễ ta. Sau này muội gặp chuyện như vậy, xem ta một ngày ba lần nói muội thế nào.”
“Tỷ tỷ sẽ luyến tiếc a.” Ly Nam Khê đi tới bên người Tứ cô nương, cùng nói chuyện với Trang thị cách đó không xa.
Đợi cho Tứ cô nương thu thập sẵn sàng, Trang thị lại sai người bôi phấn vẽ mày, điểm son môi cho nàng, hết thảy xong xuôi mới đi Hải Đường Uyển.
Trên đường khi Ly Nam Khê nắm tay Tứ cô nương cùng đi, Tứ cô nương thấp giọng nói “Đợi chút”. Nhìn bộ dáng cẩn thận của tỷ tỷ, Ly Nam Khê cẩn thận nhìn xuống tay mới phát hiện móng tay tỷ tỷ được nhuộm mà, là màu phấn nhạt, không khỏi thở dài: “Thật xinh đẹp a.”
“Sau khi trở về ta nhuộm cho muội.” Tứ cô nương thấp giọng nói: “Đây là nương cố ý tìm cánh hoa, buổi tối hôm qua mới tìm màu sắc thích hợp, nhuộm một buổi tối, sáng nay lại phải tỉ mỉ thêm một lần nữa mới được như vậy. Ta có để lại cánh hoa cho muội, chỉ tiếc là khi đó muội đã ngủ, nên không kêu muội.”
Ly Nam Khê cười nói: “Tỷ tỷ chỉ cần chuẩn bị cho mình cho tốt là được. Ta ngày thường không có kiên nhẫn làm cái này đâu.” Nàng luôn cảm thấy đem cánh hoa xoa nát, gác ở đầu ngón tay thì có chút đau lòng, trong khoảnh khắc khiến cho một đóa kiều diễm mất đi nhan sắc vốn có, cho nên nàng chưa bao giờ nhuộm móng tay.
Tứ cô nương biết thói quen của nàng, lại khuyên nhủ: “Lúc trước là vì tuổi muội còn nhỏ, không làm cũng không sao. Nhưng sang năm muội đã có thể mai mối, không trang điểm cũng không tốt. Đến lúc đó mẫu thân nhất định sẽ lo lắng.”
Ly Nam Khê trầm mặc một lát, cuối cùng gật gật đầu, “Ta đã biết, cảm ơn tỷ tỷ.”
Cố ma ma đem hành động của mấy phu nhân cùng cô nương bẩm báo cùng Lão phu nhân cong, Ly Lão phu nhân liền cho người đi kêu Hạnh Mai, lại nói với Cố ma ma: “Ngươi đem cái tráp trong ngăn kéo thứ hai bên tay trái lấy ra, đưa cho Hạnh Mai mang theo đi.”
Cái tráp kia chính là mấy chiếc vòng nạm phỉ thúy khảm tơ vàng thọ tự, rất thích hợp cho các vị phu nhân lớn tuổi đeo. Đó là đồ vật mà trước đó vài ngày, lúc Tứ lão gia cho người mang đồ tới, cố ý mang cho Ly.
Hiện giờ nghe Lão phu nhân nói muốn đem nó tặng cho người ta, Cố ma ma vội nói: “Nhưng những thứ kia là Tứ lão gia hiếu kính Lão phu nhân.”
“Vậy mới thích hợp.” Ly Lão phu nhân vẫy vẫy tay, ý bảo bà không cần nhiều lời, “Quốc công phủ thứ tốt gì không có? Nếu quá kém, sẽ không Được đại phu nhân coi trọng.”