Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 113

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên trong đại lao Tông nhân phủ vừa âm u vừa ẩm ướt. Lương phu nhân đã từng ở trong lao ngục, vốn dĩ bà cho là phòng giam của bà ở lúc trước đã là rách nát đến mức không tả nổi nhất nhưng khi thấy phòng giam Trọng lão phu nhân, bà mới biết, chỗ rách nát bà ở trước đây so với chỗ này còn tốt hơn nhiều.

Không gian căn phòng giam này rất nhỏ, chỉ đủ để giam một người. Chiều dài bằng chiều dài của một chiếc giường, chiều rộng cũng chỉ bằng hai chiếc giường. Một nửa không gian trống, ngoại trừ cái bô bên ngoài thì cũng chỉ còn một khoảng rất nhỏ.

Không biết là cái bô đã bao lâu không có ai đi mà trong phòng tràn ngập một mùi rất khó ngửi. Nhưng quan trọng nhất, phiền toái nhất chính là hiện tại đang là mùa hè, trong đây lại không có cửa sổ, chỉ có trên bức tường bên ngoài có một cái lỗ nhỏ để không khí lưu thông, tránh cho người trong phòng bị ngộp thở mà chết.

Nhưng một cái lỗ nhỏ như vậy thì có thể làm gì? Tất nhiên là không thể có gió. Ở cái chỗ ngột ngạt này, độ ẩm trong phòng rất nặng, vừa đi vào, hơi nóng hôi thối đã xộc thẳng vào mặt, thậm chí còn nóng hơn bên ngoài mấy phần.

Lương phu nhân nhẫn nhịn chịu đựng để không nôn ra, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói với bóng người đang ngồi bên trong: "Lão phu nhân, ta đến thăm ngài đây."

Sở dĩ nói là bóng người là vì bà không thể thấy rõ mặt mũi đối phương. Người nọ ngồi trên giường, đối diện với bức tường, chỉ có thể nhìn thấy một mái đầu muối tiêu rối bù và bờ lưng hơi còng xuống.

Nghe Lương phu nhân nói, đối phương liền xoay người lại.

Quả đúng là Trọng lão phu nhân. Lúc này Lương phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bà vừa mới thở phào được một nửa thì đã bị mặt mũi của đối phương dọa sợ, hơi thở như nghẹn lại nơi cổ họng, không lên được cũng không xuống được đến mức khó chịu.

"Ngài... Ngài..."

Bà chỉ nói hai chữ đó rồi không nói nổi một tiếng nào nữa.

Có điều Trọng lão phu nhân hiển nhiên cũng không mong Lương phu nhân tiếp tục.

Sắc mặt Trọng lão phu nhân xanh xao, hai mắt vẩn đυ.c vô hồn, trông còn già hơn bà lão tám mươi tuổi. Bà nhìn Lương phu nhân, giọng khàn khàn nói: "Ngươi tới đây làm gì?"

Bà không nói được lời nào, vừa định mở miệng ra thì một mùi hôi thối phả vào người khiến Lương phu nhân không nhịn được nôn mửa.

Thấy Lương phu nhân như vậy, ánh mắt Trọng lão phu nhân đột nhiên thay đổi, vừa sắc bén vừa dữ tợn. Có điều một chút tàn độc này chỉ xuất hiện trong chốc lát, chớp mắt đã bị ép xuống.

"Có chuyện gì?" Trọng lão phu nhân hờ hững nói: "Ngươi không nói thì thôi."

Mặc dù bộ dạng người trước mắt đã sa sút đến cực điểm nhưng sau biết bao năm, trong lòng Lương phu nhân ít nhiều gì cũng có phần kiêng kỵ bà.

Lương phu nhân đặt cái khay trong tay xuống thành giường, suy nghĩ một chút lại cầm cái khay lên trước khi Trọng lão phu nhân chạm tới.

"Cái này, là muốn đưa cho ngươi." Lương phu nhân biết sau chuyện này chính là lúc mọi người đều xé rách mặt với nhau, cho nên ngay cả khách sáo nói một chữ "ngài" bà cũng không muốn làm. Suy nghĩ một hồi, Lương phu nhân lại nói: "Từ đâu đến thì chắc trong lòng ngươi cũng biết rồi."

"Ta không biết." Giọng điệu Trọng lão phu nhân bỗng cất cao, vốn dĩ thanh âm của bà đã khản đặc vì không nói chuyện một thời gian dài. Bây giờ bà đột nhiên quát lớn, thanh âm chói tai không nghe như tiếng chiêng bị hỏng: "Ta không làm gì cả, không biết cái gì hết! Ta bị oan!"

Thấy Trọng lão phu nhân đến bây giờ vẫn còn gào thét mình vô tội, người biết rõ nội tình nhất như Lương phu nhân cuối cùng cũng nổi giận, quát lớn: "Ngươi có ý gì? Ngươi bị oan? Ngươi bị oan thì chẳng lẽ nào mọi chuyện đều do chúng ta nghĩ ra à?" Tội nghiệp các nàng năm đó căn bản không biết rõ nội tình.

Trọng lão phu nhân cười nhạt vài tiếng, quay sang chỗ khác không để ý đến Lương phu nhân nữa.

Lương phu nhân để bảo vệ tính mạng của mình nên mới đến đây, đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy. Bà tự mình nhấc miếng vải trên khay lên, để lộ món đồ bên trong.

Sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong, Trọng lão phu nhân không còn bình tĩnh như trước được nữa. Bà sửng sốt một lúc rồi bắt đầu sợ hãi kêu lên: "Không thể nào! Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!"

Tiếng gào thét chói tai lập tức kinh động đến cai tù. hắn nhanh chóng chạy tới xem thì nhìn thấy hai tay hai chân của Trọng lão phu nhân đều bị trói chặt, chắc chắn không thể khiến Lương phu nhân bị thương, hắn liền quay về.

Lương phu nhân nhìn đồ vật trong khay cũng ngũ vị tạp trần.

Ở trong đó là một lọ độc dược.

Mà người đưa thuốc này cũng vô cùng ác độc, viết thẳng tên thuốc lên đó. Loại độc dược này phàm là cao môn thế gia đương triều đều mơ hồ biết được một ít, biết nó có thể khiến cho một người bị liệt nửa người, nhưng không gϊếŧ chết người đó.

Vốn dĩ đây là bí dược trong cung, người ngoài không thể nào biết được. Nhưng sau này có một cung phi bị người ta hạ loại độc dược này, bị một phi tần thân thiết phat hiện, sau đó làm ầm ĩ lên nên chuyện này mới truyền ra ngoài.

Chỉ là loại độc này đã thất truyền mấy chục năm nay, tại sao hiện giờ lại xuất hiện ở đây?

Hai người Lương phu nhân và Trọng lão phu nhân ngầm hiểu trong lòng.

Nhưng chính vì trong lòng hiểu rõ cho nên Trọng lão phu nhân vừa rồi càng thêm mất tự chủ.

—— Nữ nhi của bà là hoàng hậu. Bà nghĩ cuối cùng nữ nhi của bà cũng sẽ tìm cách đưa bà thoát khỏi đây. Cho nên dù ở trong này nhưng bà vẫn nuôi một chút hy vọng.

Nhưng nếu bà "mắc" phải "căn bệnh" không bao giờ chữa được thì cho dù có ra ngoài thì sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Trọng lão phu nhân đang định mắng Lương phu nhân nhưng thấy Lương phu nhân đang nhìn cái lọ, ngón tay run rẩy đưa về phía trước, do dự cầm lấy lọ độc dược.

“Chờ đã!” Trọng lão phu nhân run rẩy, giơ tay lên nói: “Ngươi muốn làm gì?"

Lương phu nhân biết nếu còn tiếp tục rề rà nữa thì tất cả dũng khí của bà nhất định sẽ tiêu hao hết, liền thấp giọng nói: "Xin lỗi" rồi đi tới.

Bà là thê tử của võ tướng, lại hiếu kỳ với võ nghệ cho nên ít nhiều cũng luyện võ, khí lực lớn hơn nữ tử khuê các bình thường rất nhiều.

Trọng lão phu nhân đã lớn tuổi sao có thể là đối thủ của bà? Sau một hồi giãy dụa, thuốc kia đã đút vào miệng của lão phu nhân...

Lúc rời khỏi Tông nhân phủ, tay của Lương phu nhân vẫn run lẩy bẩy. Từ trước đến nay bà đều không muốn tay mình dính đến mạng người, cũng vì vậy mà năm đó bà mới cố gắng thuyết phục lão phu nhân giữ lại tính mạng của những người đó.

Vì thế hôm nay là lần đầu tiên bà hạ thủ tàn nhẫn với một người như vậy. Huống hồ, lần đầu tiên này, bà còn xuống tay với người quen thuộc với mình.

Đầu óc Lương phu nhân hoàn toàn hỗn loạn, dựa vào vách tường bên ngoài một hồi lâu mới từ từ tỉnh táo lại.

Cũng may trong chuyện này không cần phải lấy mạng người, bà suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lại nghĩ, nếu năm đó bà không phản đối kiến nghị của lão phu nhân thì trên tay bà không biết đã sớm dính bao nhiêu mạng người nữa. Hiện tại chỉ dùng nửa cái mạng của lão phu nhân để đổi lại sự sống cho những người đó, coi như bà cũng có công.

Lương phu nhân tự an ủi bản thân như vậy, âm thầm cao hứng. Nghĩ đến Lương đại tướng quân vẫn đang đợi bà ở nhà liền vội vàng đi nhanh trở về.

Nhưng vừa đi được mấy bước, bà chợt nhớ tới một chuyện.

Đại tỷ nhi chết rồi.

Đại nữ nhi của bà đã không còn trên cõi đời này nữa.

Trước đây, vì phải bảo vệ tính mạng của mình nên bà chỉ một lòng suy nghĩ việc xử lý tốt chuyện của Trọng lão phu nhân, chưa từng nghĩ đến chuyện này, hoặc là từ sâu trọng nội tâm, bà cũng muốn trốn tránh sự thật này, cho nên chưa từng để ý kỹ.

Hiện tại chuyện của Trọng lão phu nhân cũng đã xử lý ổn thỏa, Lương phu nhân liền không khỏi nghĩ tới.

Trái tim của bà như thắt lại, đau đến tột độ. Bà cũng không thèm bận tâm đến thể diện tôn quý gì gì đó nữa, ngồi bệt xuống đất gào khóc.

Vốn dĩ lúc ở trong ngục, cơ thể bà đã suy nhược. Sau khi ra ngoài, tâm tình lại lên xuống dữ dội đi tới chỗ của Trọng lão phu nhân, lại bị sự thật tàn khốc bóp nghẹt, Lương phu nhân rốt cuộc cũng không nhịn được mà gào khóc, không bao lâu sau liền hôn mê bất tỉnh.

May mà bà đã ra khỏi Tông nhân phủ. Xa phu và mấy bà tử của Lương gia ở đằng xa thấy một màn kia liền vội vàng chạy tới, vừa lôi vừa kéo đưa bà về phủ.

...

Cuối cùng Trọng lão phu nhân bị khiêng về Trọng gia.

Nhắc tới cũng lạ, những người khác bị tê liệt một bên đều là nửa người không thể động đậy còn một nửa vẫn có thể. Nhưng lão phu nhân Trọng gia, ngoại trừ nửa người bên phải không có tri giác ra thì ngay cả cánh tay trái cũng không cử động được.

Hiện tại bà nói không nên lời, cũng không viết được chữ nào. Cho dù bà có cố gắng lúng búng nói thế nào, người khác cũng không thể nào nghe hiểu được, không biết rốt cuộc bà muốn biểu đạt cái gì.

Ngày Trọng lão phu nhân bị khiêng về, Trọng gia còn xảy ra một chuyện lớn khác.

Mười mấy vị công công trong cung tới, trực tiếp phong tỏa cả Cựu Trạch và quốc công phủ, lại còn lấp kín Trung Môn.

Trọng nhị phu nhân Từ thị không đồng ý, lập tức tranh cãi ầm ĩ với đám công công.

Chu công công dẫn đầu nói đây là ý tứ của hoàng thượng. Nếu như hai nhà đã sớm không giống người một nhà thì dứt khoát triệt để tách ra đi. Nếu không Trọng nhị lão gia lại xảy ra nợ phong lưu gì, có thêm tử nữ để ảnh hưởng đến công tử và tiểu thư nhà quốc công gia sẽ không tốt.

Đây quả thật là ở ngoài sáng châm chọc Trọng nhị lão gia không đứng đắn chỉ biết tìm hoa vấn liễu, còn ám chỉ chuyện của Sam nhi và Mạnh Man Vũ.

Điểm chết người là lần này hoàng thượng an bài, gọn gàng dứt khoát nói rõ đây là "người hai nhà", mà Trọng lão phu nhân vừa bị đuổi về Cựu Trạch, đương nhiên không phải người một nhà với quốc công phủ. Nếu vậy sau này Trọng lão phu nhân sống chết thế nào thì Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê đều không cần để ý, không cần quan tâm.

Chu công công nói xong cũng không quản người của Cựu Trạch kêu la thế nào, dứt khoát dẫn đám cung nhân về cung.

Trọng nhị lão gia thì không sao, nghe nói xong, nên làm cái gì thì làm cái nấy. Còn nhị phu nhân Từ thị lại tức giận đến mức đóng cửa không ra ngoài, lại càng không thèm đến Hương Bồ viện của lão phu nhân. Theo bà thấy, lão phu nhân đột nhiên bị bắt, bản thân bà cũng rất nghi hoặc, vả lại, hơn nửa người của Hương Bồ viện không biết đã đi nơi nào, càng khiến cho người khác cảm thấy mạc danh kỳ diệu.

Giao du với kẻ xấu này bà mới không thèm đi.

Trọng lão phu nhân thấy nhị nhi tử căn bản không quản không hỏi bà, mà nhị nhi tức càng không để bà vào mắt, lão phu nhân vừa tức vừa giận, lại hận chân trái không theo ý bà, nhúc nhích cũng khó khăn.

Tình thế trong Cựu Trạch Trọng gia dần trở nên căng thẳng mà Lương gia cũng tràn ngập một bầu không khí khẩn trương.

Lương phu nhân từ khi ở trong ngục về tâm tình có chút không đúng lắm, lúc khóc, lúc cười, cũng có lúc bình thường, có thể xử lý sự vụ trong nhà. Nhưng thời gian bà bình thường rất ít, phần lớn thời gian đều như đi vào cõi tiên, người khác cũng không biết bà đang nghĩ gì. Người hầu bẩm báo sự tình với bà, bà cũng không trả lời khiến người ta khó hiểu.

Lương đại tướng quân nhìn tình trạng của Lương phu nhân như vậy thì rất lo lắng, liền thường xuyên khuyên bà đi ra ngoài đi dạo một chút, đi sắm sửa coi như là giải sầu.

Lương phu nhân lần lượt bác bỏ đề nghị của ông: "Tại sao lại muốn ta ra ngoài? Ở nhà không phải rất tốt sao? Còn muốn ta ra ngoài để ta thương tâm. Rốt cuộc là ông nghĩ cái gì vậy?"

Có con đường nào mà không phải bà đi với nữ nhi đâu? Hiện tại nữ nhi đã chết, một mình bà đi, còn không phải là tự rước lấy khổ sao?



Mỗi ngày Lương đại tướng quân đều nhìn Lương phu nhân khắc khẩu với ông, cảm giác không ổn trong lòng càng ngày càng rõ ràng. Ông luôn cảm thấy Lương phu nhân có chỗ nào đó không đúng lắm nhưng lại không nói được là không đúng chỗ nào.

Ông là người thô lỗ, đánh trận thì còn được còn chuyện suy xét tâm tư của nữ nhân thì ông chịu thua, cho nên ông mới muốn bà ra ngoài đi dạo giải sầu.

Ngày qua ngày, qua một khoảng thời gian ngắn, Lương phu nhân vẫn chưa chịu ra ngoài thì lại một tin tức khác truyền đến tai Lương đại tướng quân, gần như khiến ông sụp đổ.

Thái tử Ngụy Hạo Văn lúc trong triều chống đối hoàng thượng, cho nên hoàng thượng trong cơn tức giận đã ra lệnh bắt hắn đóng cửa hối lỗi.

Ngụy Hạo Văn vừa mới qua nhược quán (*), mới được lập làm thái tử chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện này, triều đình lập tức chia làm hai phái.

(*) nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi

Một phái là tạm thời quan sát. Dù sao thì lúc này hoàng hậu đang bị bệnh, cũng không biết bệnh tình thế nào mà lúc nào cũng không thấy bóng dáng. Hiện giờ thái tử lại xảy ra chuyện này, cho nên bọn họ muốn quan sát thái độ của hoàng thượng trước, không lập tức tỏ thái độ.

Còn một phái khác thì ủng hộ thái tử, cảm thấy hoàng thượng mới lập thái tử không được bao lâu, hẳn là đã suy nghĩ kỹ càng. Hiện tại chỉ là ngài muốn khảo nghiệm thái tử mà thôi, cho nên mỗi ngày đều cố gắng thuyết phục hoàng thượng tha cho thái tử lần này.

Không lâu sau, thái tử bị phế.

Tin này truyền ra, mọi người trong triều đều ồ lên.

Ngay cả người của phái quan sát cũng không ngờ sự tình lại quyết định nhanh như vậy.

—— Hoàng hậu nương nương còn chưa khỏi bệnh, hoàng thượng đã vội vã hạ ý chỉ này, cũng không biết hoàng thượng có ý tứ gì.

Nghe tin này xong, người sợ hãi nhất chính là Lương đại tướng quân.

Vốn dĩ Lương đại tướng quân còn khẳng định thái tử sẽ không bị phế, cho nên nghĩ Lương phu nhân cũng sẽ không có chuyện gì, Dù sao thì sau này Trọng gia và Lương gia sẽ như nước với lửa là điều hoàng thượng muốn nhìn thấy. Tân đế cũng sẽ vì chuyện của lão phu nhân mà ghi hận Lương gia, như vậy hoàng thượng càng yên tâm.

Ai ngờ thái tử thực sự bị phế...

Lương đại tướng quân càng nghĩ càng hoảng sợ, dặn dò Lương phu nhân ngàn vạn lần không được ra ngoài.

"Lúc này bà mà ra ngoài chắc chắn sẽ bị không ít người nhìn chòng chọc." Mỗi ngày trước khi ra ngoài, Lương đại tướng quân đều dặn đi dặn lại: "Lỡ như đυ.ng phải người không nên đυ.ng thì càng thêm phiền phức."

Lúc ông nói điều này, Lương phu nhân đều một mực lắng nghe, lại còn đáp ứng. Nhưng chỉ chớp mắt một cái, Lương đại tướng quân vừa ra khỏi cửa, bà liền sai người lập tức sắp xếp xe ngựa, chuẩn bị ra ngoài.

Đám người hầu nghe Lương phu nhân phân phó đều hai mặt nhìn nhau.

Lương đại tướng quân đã sớm phân phó mọi người không được tùy theo tính tình của Lương phu nhân. Nhưng gần đây Lương phu nhân âm tình bất định, nghe bà nói vậy, đám người hầu cũng không thể không theo. Nếu không sợ bà tức giận lên thì người chịu khổ cuối cùng chính là bọn họ. Nhưng nếu nghe theo Lương phu nhân thì sau khi đại tướng quân trở về bọn họ nên ăn nói như thế nào đây?

Lúc mọi người ở đây đang không quyết định được thì Lương phu nhân lại rất thẳng thắn, dứt khoát dắt con ngựa ra tự mình lên đường.

Lương đại tướng quân xưa nay đều rất thương yêu thê tử, Lương phu nhân cưỡi ngựa là do ông đích thân dạy. Nghiêm túc mà nói thì kỹ năng cưỡi ngựa của Lương phu nhân thực sự không tệ, ít nhất là mạnh hơn các phu nhân và quý nữ trong kinh thành chín phần. Nhưng cho dù bà có thành thạo kỹ thuật đi chăng nữa thì nếu đυ.ng phải người cố tình soi mói cũng có chút dùng được.

Trên con đường rộng rãi cỡ ba chiếc xe ngựa đi song song, Lương phu nhân đυ.ng phải nguy cơ chưa từng có.

Người bình thường không hợp với bà đường đường chính chính chắn trước mặt bà khiến bà không thể đi tiếp.

Bà cưỡi ngựa sang bên phải, người nọ cũng giục ngựa sang bên phải. Bà cưỡi ngựa định vòng sang bên trái, người nọ cũng giục ngựa sang trái, vẫn chắn đường của bà.

Vốn dĩ Lương phu nhân vẫn còn tự hỏi không biết có phải là do trùng hợp hay không, nhưng sau rất nhiều lần bà mới biết đây là cố ý.

Trong khoảng thời gian này tính tình bà cực kỳ không tốt, nhẫn nhịn như vừa rồi đã là hiếm có. Hiện tại tính khí bạo phát, đương nhiên là hận đến bốc hỏa trong lòng, trực tiếp vung roi đáng một cái, lấy đầu ngựa của mình húc vào ngựa đối phương.

Chuyện này thập phần nguy hiểm, người bình thường sẽ không bao giờ làm như vậy, bởi vì chỉ cần hai bên điều khiển không tốt, rất có thể sẽ lưỡng bại câu thương, người ngựa hai bên đều ngã lăn ra đất.

Đối phương hiển nhiên không nghĩ tới bà còn có một chiêu này, lắc lư dữ dội vội vàng thắng dây cương.

Tuy nhiên, ngay khi Lương phu nhân muốn đi vòng qua, đối phương lại huýt sáo một tiếng, từ bên cạnh đột nhiên một đám người cưỡi ngựa nhảy vọt ra bao vây bà.

Lương phu nhân nhìn kỹ lại mới phát hiện đối phương lại là phế thái tử Ngụy Hạo Văn, cũng không biết hắn được giải trừ lệnh cấm từ lúc nào mà ngang nhiên bước ra đường như thế này.

Hiện tại Lương phu nhân nghĩ sao liền nói vậy: "Ta nói ai mà không biết lễ nghi quy củ vậy chứ, hóa ra lại là ngươi."

Ban đầu lúc mới gặp Ngụy Hạo Văn, thái độ của bà cực kỳ cung kính hữu lễ.

Nhưng gần đây tâm tình của bà không ổn định, đừng nói là hữu lễ, ngay cả lời ăn tiếng nói hàng ngày cũng rất lung tung, có khi nói chuyện với gia nhân lại dùng một tiếng "ngài", nhưng quay sang Lương đại tướng quân lại vênh mặt hất hàm sai khiến.

Nhưng Ngụy Hạo Văn không biết chuyện này.

Ngụy Hạo Văn vừa trải qua cảm giác từ đỉnh núi cao xuống vũng bùn lầy lội, vốn là cực kỳ nhạy cảm, thấy thái độ của Lương phu nhân như vậy, chỉ nghĩ bà đang cười nhạo chuyện hắn bị phế.

Cơn tức giận Ngụy Hạo Văn tích tụ bấy lâu nay cuối cùng cũng bạo phá, lập tức chỉ vào Lương phu nhân quát mắng: "Thân phận của ngươi là gì? Lại dám vô lễ với ta như vậy!"

Lương phu nhân quay phách đi, không để ý đến hắn.

Thấy thái độ của Lương phu nhân, Ngụy Hạo Văn nghĩ đến những lời mà hoàng hậu lặng lẽ nói với hắn mấy ngày trước, càng khẳng định mẫu hậu nói không không sai, căm hận nói: "Lương đại tướng quân khi đó vừa ra khỏi đại lao đã cầu kiến phụ hoàng, ngươi vừa ra khỏi đại lao lập tức đến Trọng gia... Trọng lão phu nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ai rõ ràng hơn các ngươi. Các ngươi rốt cuộc đã làm biết bao chuyện không thể cho người khác biết? Chúng ta đã làm gì có lỗi với ngươi?"

Nói đến đây, Lương phu nhân thực sự rất tức giận.

Mặc dù bây giờ bà không tỉnh táo lắm, chuyện đó vẫn luôn đè nặng trong lòng bà khiến bà muốn quên cũng khó. Nhưng hiện tại bà không suy nghĩ trước khi nói, lúc lời ra khỏi miệng liền nói: "Ta gả nữ nhi tốt của ta vào nhà bà ta, bà ta dựa vào cái gì mà đối xử tệ bạc với nàng? Nữ nhi của ta sống mấy năm nay có được ngày nào thư thái hay không?"

Chỉ là không thể sinh được hài tử thôi, nàng đã cho thϊếp thị của Hầu gia ngừng canh tránh thai, kết quả là một thϊếp thị mang thai. Nhưng nếu không có chuyện này thì làm gì có cái tên cứng đầu Trọng Đình Xuyên kia?

Nghĩ kỹ lại, Lương phu nhan thật sự càng thêm tức giận.

Nếu không có Vu di nương và Trọng Đình Xuyên, Lương gia đã không đến tình cảnh ngày hôm nay!

Đều là do lão phu nhân đối xử tệ bạc với nữ nhi bà, cho nên nữ nhi bà mới từng bước rơi xuống cái nông nỗi này!

Trong đầu Lương phu nhân hỗn loạn, nhưng nghĩ đến lão phu nhân, nỗi uất hận trong lòng không hề giả.

Nhìn khuôn mặt tức giận của Lương phu nhân, Ngụy Hạo Văn bật cười. Hắn không biết Lương phu đang vừa hận vừa giận lão phu nhân, hắn chỉ cảm thấy người trước mặt rất hận mình.

Tại sao lại hận hắn? Hắn rốt cuộc đã làm gì khiến bà có tâm tình như vậy với hắn?

Ngụy Hạo Văn nghĩ không ra, càng khẳng định Trọng lão phu nhân gặp chuyện bất trắc có liên quan đến Lương phu nhân. Nếu Trọng lão phu nhân gặp chuyện không may có liên quan đến người của Lương gia, vậy thì có phải liên lụy khiến hắn bị phế hay không?

Dù sao thì lúc đó chỉ có một mình Lương đại tướng quân một lòng muốn cầu kiến phụ hoàng!

Mà Lương đại tướng quân và Nghiêm các lão là bạn tri kỷ. Nữ nhi Nghiêm các lão cũng ở trong cung, hơn nữa cũng có một nhi tử!

“Ngươi chờ đó.” Ngụy Hạo Văn lạnh lùng nhìn Lương phu nhân: “Tất cả những chuyện các ngươi làm, ta đều nhớ kỹ. Sau này chắc chắn sẽ trả gấp bội!"

Dứt lời, hắn vung roi giục ngựa, chạy như bay.

Lương phu nhân muốn thúc ngựa đuổi theo tiếp tục tranh luận thị phi với hắn, nhưng gia nhân Lương gia đi theo lại sợ hãi. Bọn họ rất sợ Lương phu nhân đuổi theo sẽ lại chọc giận đại hoàng tử, liên tục kéo bà lại, khuyên bà về phủ.

Lúc Lương phu nhân về tới phủ, Lương đại tướng quân đã ở nhà, nhìn thấy Lương đại tướng quân, bà không nói hai lời, bắt đầu oán giận, nói: "Đều tại ông, ta đã nói là không đi dạo cái quỷ gì gì đó rồi. Hiện tại thì hay rồi, bị người ta chế nhạo còn không nói, còn tự đâm đầu vào cho người ta khiển trách."

Lương đại tướng quân trước phải chịu nỗi đau mất nữ nhi, sau lại phát hiện tình trạng Lương phu nhân không ổn nên cố gắng chịu đựng mọi chuyện vì thê tử. Nay bị Lương phu nhân chỉ trích như vậy, ông có muốn kiềm nén cơn giận của mình cũng không thể.

Lương đại tướng quân nổi giận đùng đùng đứng dậy: "Lúc trước ta bảo bà ra ngoài thì bà không ra. Hiện tại ta không cho bà ra ngoài, sao bà lại muốn ra ngoài làm gì?

"Ta muốn ra ngoài?" Lương phu nhân cười lạnh nói: "Ta làm gì còn nhớ hôm nay ông đã nói cái gì? Rõ ràng là mấy ngày trước ông còn ở bên cạnh ta liên tục kêu la ta ra ngoài đi dạo một chút nên ta mới đi, Hôm nay ông chỉ nói có một lần là ta không được ra ngoài, ta đương nhiên sẽ nhớ mấy lời lúc trước hơn rồi. Ta không nhớ được hôm nay ông đã nói gì đó."

Lương đại tướng quân tức giận đến mức đầu óc quay cuồng, hóa ra bà cảm thấy bản thân mình có lý.

Có điều lúc này Lương đại tướng quân không có thời gian để ý đến bà, hiện tại ông đang bận một chuyện khác.

Hiện giờ ông đặt hy vọng vào phế thái tử chỉ là tạm thời.

Chỉ cần thái tử vẫn là đại hoàng tử Ngụy Hạo Văn, vậy thì tân hoàng tương lai sẽ ở thế bất lưỡng lập với Lương gia, hoàng thượng sẽ yên tâm về Lương gia mà không đuổi cùng gϊếŧ tận.

Nhưng trời không chiều lòng người.

Không bao lâu sau liền có tin tức truyền đến, tân thái tử đã được quyết định.

Là tứ hoàng tử do Tiêu tần sở sinh.

Nói đến Tiêu tần này, trước đây không có quá nhiều người chú ý tới nàng, bởi vì nàng xuất thân thấp hèn, phụ thân nàng chỉ là một Huyện lệnh, nhà mẹ đẻ cũng không có thế lực gì, ngoại trừ phụ thân làm quan thanh liêm thế nào cũng không thăng chức được của nàng thì chỉ có một ca ca. Vị ca ca này còn không có tiền đồ, đọc sách không tốt cuối cùng "cam chịu" đi vào con đường buôn bán.

Tuy nhiên, vị Tiêu công tử này cũng là một nhân vật, tuy hắn một mình đến kinh thành làm ăn, nhưng cũng lăn lộn được chút thành tựu. Hiện tại danh gia vọng tộc ở kinh thành hầu như đều đã từng nghe đến tên của hắn.

Đó là chưởng quỹ của Phỉ Thúy lâu, Tiêu Viễn.

Lúc tin này truyền đến tai Lệ Nam Khê, nàng đang cật lực đi bộ trong viện.

Bây giờ thai nàng đã lớn tháng, cơ thể ngày càng nặng nề, thời tiết lại nóng bức nên mỗi lần đi lại nàng đều phải nghỉ ngơi một lúc lâu, nếu không toàn thân mồ hôi nhễ nhại nóng nực khiến nàng không chịu nổi.

Quan hệ của Tiêu tần và Tiêu Viễn, Lệ Nam Khê chưa bao giờ nghe Trọng Đình Xuyên nhắc tới.



Thực ra là Lệ Nam Khê cũng chưa từng hỏi hắn, mà Trọng Đình Xuyên có thể là quên mất, hoặc là không để ý nên cũng không đề cập với nàng. Cho nên khi Vạn Toàn nói chân tướng trong đó cho nàng nghe, Lệ Nam Khê mới bắt đầu có cảm giác ngoài ý muốn, lại khϊếp sợ.

“Tiêu chưởng quỹ?” Lệ Nam Khê phản ứng hơi chậm một chút: “Tiêu tần?"

Nàng đã từng gặp Tiêu tần, nhưng chỉ nhớ đó là một nữ tử dịu ngoan, không phô trương khiến người khác chú ý, dễ bị coi thường. Nếu không phải nàng mang thai sinh hạ được tứ hoàng tử thì dựa vào thân phận của nàng, sợ là sẽ không thể tiến tới tần vị được.

Về phần tứ hoàng tử, Lệ Nam Khê không hề có một chút ấn tượng nào, dù sao thì trước đây nàng chủ yếu chỉ tiếp xúc với hoàng hậu, rất ít cơ hội gặp được phi tần của hoàng thượng và tử nữ của hắn.

“Không thể vậy sao?” Vạn Toàn cười đến mặt mày giãn ra: “Bọn họ chính là huynh muội. Trước đây, Tiểu chưởng quỹ đã nhiều lần nói với ta, đừng nhắc việc Tiêu tần là muội muội hắn với ai. Hắn nói hắn làm mất thể diện của Tiêu gia, đừng để liên lụy đến muội muội. Hắn đã nói không ít lần đến mức nô tài ghi nhớ lời này trong đầu. Nào ngờ cũng quên nói cho thiếu phu nhân biết."

Lệ Nam Khê dở khóc dở cười, muốn nói cái gì đó nhưng lập tức lại cảm thấy hiện tại nói cái gì cũng dư thừa.

“Không sao đâu.” Lệ Nam Khê cuối cùng nói: “Không ngại. Sau này ta sẽ thương nghị với quốc công gia xem chuyện này nên làm thế nào.”

Thật ra thì cũng không có gì phải thương nghị nữa. Kết cục đã định, nàng còn có thể làm gì? Nhưng vừa nghĩ đến cữu cữu của hoàng đế tương lai lại là hạ nhân dưới danh nghĩa Phỉ Thúy lâu của mình...

Lệ Nam Khê thực sự không nói được tư vị trong lòng mình là như thế nào.

Hôm nay Vạn Toàn cố tình đến đây một chuyến là còn có chuyện khác muốn bẩm báo với Lệ Nam Khê, Bằng không loại chuyện này cũng không đến mức khiến hắn cố tình đến nội viện nói với Lệ Nam Khê.

"Quốc công gia vừa phái người đến, nói là đại công chúa một lát nữa sẽ có thể đến quốc công phủ.” Vạn Toàn hiện tại đã thu hồi dáng vẻ mỉm cười vừa rồi, sắc mặt lạnh lùng nói: “Vì chuyện của hoàng hậu nương nương và đại hoàng tử mà mấy ngày gần đây đại công chúa liên tục đến tìm hoàng thượng nhưng hoàng thượng vẫn không chịu gặp nàng. Nếu đại công chúa có đến tìm thiếu phu nhân thì thiếu phu nhân vẫn nên cẩn thận một chút."

Kỳ thực những động thái liên tiếp của hoàng đế trong những ngày gần đây khiến người ta rất sốt ruột.

Đầu tiên, giam lỏng hoàng hậu rồi tuyên bố với bên ngoài là hoàng hậu bị bệnh, sau đó là xử phạt cũng như phế truất thái tử, sau đó lại lập tân thái tử.

Những chuyện này xảy ra chỉ vỏn vẹn trong vòng hơn mười ngày.

Trong khoảng thời gian hơn mười ngày ngắn ngủi, cục diện đột nhiên thay đổi, nhất thời không ai có thể chấp nhận được. Nhưng vị tứ hoàng tử kia có người nói hắn học thức vô cùng tốt, có tài văn chương, tính tình lại hào sảng độ lượng. Ngoại từ hắn không phải đích, trưởng tử, thân phận nhà mẹ đẻ thấp kém ra thì hắn không có gì để soi mói.

Nhưng chỉ riêng chuyện "không phải đích, không phải trưởng" này cũng đủ khiến người ta lên án.

Mấy ngày trước, Trọng Đình Xuyên từng nói với Lệ Nam Khê hoàng hậu đã nói với đại hoàng tử và đại công chúa là bà không bị bệnh. Mặc dù cả đôi nhi nữ đều không tin, nhưng bà vẫn một mực khẳng định như vậy. Hoàng thượng xử trí đại hoàng tử, bà cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ở đó "dưỡng bệnh".

Lệ Nam Khê hỏi Trọng Đình Xuyên, hoàng hậu định làm gì?

Trọng Đình Xuyên trầm ngâm một lúc rồi nói, hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết hoàng hậu vẫn chưa làm gì ngăn cản chuyện này.

Nghe hắn nói vậy, Lệ Nam Khê liền hiểu tại sao hoàng đế lại dễ dàng phế truất thái tử như vậy.

Khi hoàng hậu không có tính toán để bảo vệ nhi tử của mình thì những quyết định của người khác đối với hoàng thượng mà nói lại càng không đáng để lưu tâm.

“Thực ra, ta nghĩ nương nương chắc là đang tranh thủ một chút.” Lúc Trọng Đình Xuyên nhắc tới vấn đề này vẫn không khỏi thở dài: “Hoàng thượng không nhất thiết phải phế Văn Hạo.”

Thái tử không phạm trọng tội, hoàng thượng lại khư khư cố chấp muốn phế truất thái tử, kỳ thực đã gây ra không ít biến động trong triều.

Lệ Nam Khê lập tức không trả lời hắn.

Nàng suy nghĩ cẩn thận những gì Trọng Đình Xuyên đã nói, trong lòng cũng nghĩ ra một vài hướng: "Có thể nương nương cố ý không tranh."

“Sao lại nói vậy?” Trọng Đình Xuyên hơi kinh ngạc, hắn không hiểu được tâm tư của nữ tử. Ở phương diện này, hắn muốn nghe ý kiến

của Lệ Nam Khê: "Nàng biết tại sao nương nương lại làm vậy sao?"

Hắn gần đây không gặp hoàng hậu, chỉ dựa vào lời từ một phía của đại hoàng tử và đại công chúa mà suy đoán thôi.

"Dù sao cũng phải để cho hoàng thượng xả giận, có lẽ nương nương cho rằng giữa bà ấy và đại hoàng tử chỉ có thể giữ lại một người." Lệ Nam Khê trầm ngâm nói: "Cho nên bà ấy mới quyết định không ngăn cản hoàng thượng."

Nếu hoàng thượng không phế hậu, dành cho bà sự tôn trọng mà hoàng hậu nên có thì hoàng hậu không nên phản đối và ngăn cản các quyết định khác của hắn.

Thậm chí phế đi vị trí thái tử của đại hoàng tử, bà cũng không tiếc.

Chân mày Trọng Đình Xuyên chợt nhíu chặt: "Người làm mẫu thân ——"

Hắn hơi dừng lại, cuối cùng lại không tiếp tục nói nữa.

Lệ Nam Khê thở dài, nắm tay hắn, không nhắc đến việc này nữa.

Bất kể thế nào, Vu du nương năm đó mặc kệ không quan tâm hắn cuối cùng vẫn khiến hắn thương tâm. Mặc dù Vu di nương có nỗi khổ riêng nhưng đối với Trọng Đình Xuyên mà nói, rào cản cuối cùng trong lòng kia vẫn rất khó vượt qua.

Vì vậy, khi nhìn thấy hoàng hậu không đau lòng nhi tử mình như vậy, thái độ của Trọng Đình Xuyên lại hết sức rõ ràng.

"... Thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân?" Vạn Toàn ở bên cạnh không nhịn được khẽ gọi.

Lệ Nam Khê chợt hoàn hồn, nhìn hắn.

"Nghe nói đại công chúa đã đến quốc công phủ. Thiếu phu nhân có muốn gặp hay không?" Vạn Toàn nói: "Quốc công gia đã phân phó, nếu thiếu phu nhân không muốn gặp đại công chúa, nô tài sẽ tìm cách mời người về."

Lệ Nam Khê cân nhắc, lắc đầu nói: "Không cần. Ta sẽ gặp nàng một lần."

Nàng còn nhớ khi trong cung thiết yến, Trọng Đình Xuyên đã đến tìm đại công chúa nhờ hỗ trợ. Đại công chúa và Phần Hưng quận chúa đã tới chỗ nàng hỗ trợ.

Đại công chúa là một người rất tốt. Lệ Nam Khê nghĩ đối phương đã có ý tốt giúp đỡ nàng, thì không nói những cái khác, nàng vẫn nên gặp một lần. Ít nhất cũng phải nghe thử xem đối phương muốn nói gì, xem thử đối phương muốn làm gì.

Thấy Lệ Nam Khê đồng ý, Vạn Toàn liền lĩnh mệnh rời đi.

Không lâu sau, Nhạc ma ma dẫn một nữ tử đi tới đây. Giữa hai hàng lông mày của nàng ẩn chứa u sầu, nhưng khóe môi vẫn nở một nụ cười nhẹ nhưng thỏa đáng khiến người ta có hảo cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Hiện tại thân thể thiếu phu nhân nặng nề, cứ ngồi xuống đi, không cần đa lễ.” Nhìn thấy Lệ Nam Khê đứng dậy hành lễ, đại công chúa Ngụy Mẫn Văn bước tới vài bước, ngăn cản nàng: “Ta chỉ tới nói chuyện với ngươi thôi. Ngươi đừng đứng lên, chỉ cần ngồi với ta một lúc là được."

Thấy thái độ của Ngụy Mẫn Văn như vậy, Lệ Nam Khê cũng thả lỏng, nói: "Không biết hôm nay công chúa tới tìm ta có chuyện gì không? Ngài cứ nói thẳng đi, tránh cho ta lại lo lắng đoán mò, làm lãng phí công sức của ta."

Ngụy Mẫn Văn không ngờ Lệ Nam Khê vẫn y như vậy, không khỏi bật cười thành tiếng. Nàng sai người bưng ghế gấm đến bên cạnh Lệ Nam Khê, ngồi bên cạnh Lệ Nam Khê rồi nói: "Kỳ thực, ta chỉ muốn đến thăm ngươi một chút thôi, tiện thể để giải sầu."

Lệ Nam Khê quay sang nhìn nàng.

Ngụy Mẫn Văn không nói ngay mà dìu nàng vào phòng, sau đó đưa mắt nhìn những người hầu hạ xung quanh.

Lệ Nam Khê hiểu ý nàng, gật đầu với mấy người Quách ma ma. Người hầu trong phòng lần lượt rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Không còn người ngoài, Ngụy Mẫn Văn cuối cùng cũng không nhịn được mà oán giận nói với Lệ Nam Khê: "Gần đây phụ hoàng cũng không biết có chuyện gì mà không lưu tình chừa mặt mũi cho đệ đê, đối với mẫu hậu cũng cực kỳ lãnh đạm. Ngươi nói, ta nên làm gì mới tốt?"

Lệ Nam Khê đã nghĩ đến vô số khả năng, nhưng không ngờ Ngụy Mẫn Văn lại đến tìm nàng để xin nàng nghĩ cách.

“Sao công chúa lại hỏi ta?” Nàng bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết phải làm sao mới phải."

Không ngờ Ngụy Mẫn Văn căn bản là không tin: “Ngươi nhất định có biện pháp.” Ngụy Mẫn Văn rất nghiêm túc nói với nàng: “Ngươi xem, Vệ Quốc công khó đối phó như vậy cũng phải nghe lời ngươi, ngươi nhất định phải có thủ đoạn gì đúng không?"

Lời này của Ngụy Mẫn Văn cũng không phải là không có lý, nàng còn nhớ hôm đó trong cung thiết yên, Trọng Đình Xuyên để ý tiểu kiều thê hắn như thế nào, còn đi tìm nàng nhờ nàng chăm sóc nữ tử này.

Trong suy nghĩ của Ngụy Mẫn Văn, đây là một sự kiện hiếm có trên đời.

"Ngươi không biết tính tình của biểu đệ ta rất thối thôi," Ngụy Mẫn Văn nói, "Ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu đều nói hắn là nam nhân khó đối phó nhất. Cuối cùng người lại có thể xử lý hắn."

Ngụy Mẫn Văn kéo tay Lệ Nam Khê: "Tư Tư, ngươi xem, nam nhân đều giống nhau có đúng không? Vệ Quốc công chịu nghe lời ngươi thì ngươi cũng có biện pháp để đối phó với phụ hoàng ta có đúng không?"

Lệ Nam Khê thực sự bị ấn tượng bởi suy nghĩ của công chúa.

Tuy rằng có một số chuyện khó nói, nhưng đối với đại công chúa nghiêm túc chân thành như vậy, dù khó nói thế nào nàng cũng phải nói: "Quốc công gia và ta là phu thê, phu thê ở chung với nhau sao có thể giống như phụ nữ (*) được? Lại nói, nếu như ta có thể đả động được hắn, thì cũng không phải ta có cách mà là do hắn thương tiếc ta."

(*) Phụ nữ ở đây là phụ thân và nữ nhi, tức là cha và con gái

Đại công chúa nghe vậy thì ngẩn người, nhưng vẫn lẩm bẩm: "Ngươi nhất định là có cách. Tại sao ngươi không có cách được?"

Nàng suy nghĩ lời Lệ Nam Khê nói, thay đổi chủ ý: "Nếu không thì ngươi nói cho ta biết bình thường ngươi đối phó với cha ngươi như thế nào đi, có được không?"

Thái độ "nghiêm túc ham học hỏi" của Ngụy Mẫn Văn khiến Lệ Nam Khê không khỏi mỉm cười, cười nói: "Công chúa, lời này của ngươi, ta..."

Lệ Nam Khê nói đến đó thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, câu tiếp theo không thể nào nói ra được.

Ngụy Mẫn Văn vội vàng nói: "Ngươi đừng cười, thật sự là lúc mang thai, ta cười đến mức bụng khó chịu."

Nói xong, Ngụy Mẫn Văn liền yên lặng chờ. Nàng chờ khó chịu của Lệ Nam Khê qua đi, sẽ nói chuyện với nàng.

Nhưng không ngờ nàng đợi một hồi lâu vẫn không có gì thay đổi, sắc mặt Lệ Nam Khê vẫn khó coi, hơn nữa bộ dạng Lệ Nam Khê ôm bụng cũng giống như càng khó chịu hơn.

"Tư Tư? Tư Tư? Ngươi có sao không?" Ngụy Mẫn Văn nói, thấy mồ hôi trên trán Lệ Nam Khê nhỏ từng giọt, lại thấy Lệ Nam Khê khẽ rên, bỗng nghĩ đến cái gì đó.

Nàng không dám chậm trễ một giây nào, vội vàng chạy tới cửa mở ra, gọi mấy người Nhạc ma ma và Quách ma ma vào phòng.

"Nhanh, mau sai người chuẩn bị đi! Thiếu phu nhân của các ngươi sợ là sắp sinh rồi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »