Chương 6-1: Về sau phụ thân sẽ bảo vệ con (1)

Ngụy Côn sửng sốt, ôm lấy thân thể nho nhỏ của nàng, khϊếp sợ hỏi: "Sao A La lại nói thế? Phu nhân sao có thể bán con đi? Bà ấy không phải mang

con đến hộ quốc tự dâng hương sao, bà ấy đâu rồi?" Nói xong nhìn chung

quanh một vòng, không thấy được bóng dáng của Đỗ thị, mày cau lại thật

chặt: "Sao chỉ có một mình con trở lại?"

Nha hoàn đưa Ngụy La đến phòng khách ngập ngừng nói: "Tứ tiểu thư được

một người thị vệ đưa về... Lúc ấy bên cạnh không có người khác, chỉ có

một mình Tứ tiểu thư."

Đỗ thị đưa nàng ra ngoài, nay lại chỉ có một mình nàng trở về. Mặc kệ

nói như thế nào, đều là Đỗ thị không chăm sóc tốt Ngụy La. Sắc mặt Ngụy

Côn thật sự không tốt, A La còn đang thút thít rơi lệ, nước mắt thấm ướt áo ông, làm ông đau lòng không thôi, ngồi xổm xuống ôm khuôn mặt nhỏ

nhắn của A La ôn nhu hỏi: "A La nói thật rõ cho phụ thân biết, rốt cuộc

đã xảy ra chuyện gì? Tên hộ vệ kia là ai, phu nhân đâu?"

Bên cạnh, sắc mặt của Ngụy Thường Hoằng cũng không tốt, tỷ tỷ của hắn

khóc, nhưng hắn lại không biết chuyện gì. Hắn muốn bước lên an ủi nàng

nhưng lại không biết nên mở miệng từ đâu.

Hắn chậm rãi nắm lấy bàn tay đang thả lỏng bên người của Ngụy La, càng nắm càng chặt, "A La..."

Ngụy La khóc thật đáng thương, không kịp thở, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh

đẹp đỏ ửng, nàng vừa gạt lệ vừa nói không ngừng: "Phu nhân mang con lên

núi dâng hương, trên đường về đi vào một khu rừng, trong rừng có hai

người... Kim Lũ tỷ tỷ nghe được, phu nhân nói muốn đem con bán cho bọn

họ..."

Nàng đem chuyện xảy ra sáng nay kể lại hết, kể từng chuyện, một đứa bé

sáu tuổi, nhưng cách kể lưu loát, mỗi một câu đều nhắm thẳng vào Đỗ thị. Đỗ thị có qua lại với bọn buôn người, Đỗ thị chuẩn bị mê dược làm bọn

họ ngất xỉu, Đỗ thị nhào đến cướp nàng... Nàng càng khóc càng thương

tâm, cuối cùng vừa bất an lại vừa sợ hãi hỏi Ngụy Côn: "Phụ thân, có

phải A La đã làm sai chuyện gì? Cho nên phu nhân mới không cần con, phụ

thân cứ nói với A La nói, A La có thể thay đổi..."

Sắc mặt của Ngụy Côn đen giống như đáy nồi, ngón cái lại ôn nhu lau đi

nước mắt trên mặt nàng, giọng đầy thương yêu: "A La không hề làm sai

chuyện gì, A La vẫn là nữ nhi bảo bối của cha."

Vừa dứt lời, Ngụy Tranh đứng ở cửa nghe được từ đầu tới đuôi tức giận hô to: "Ngươi nói bậy! A nương ta không hề làm như thế, a nương không phải người xấu, ngươi lừa phụ thân!"

Ngụy Tranh mặc dù năm tuổi, nhưng mơ hồ nghe hiểu được đã xảy ra chuyện

gì, Ngụy La đang mách lẻo với phụ thân, Ngụy La nói a nương làm chuyện

xấu. Nàng thấy phụ thân dường như rất tức giận, lát nữa nhất định sẽ

trách phạt a nương, nàng theo bản năng biết bảo hộ nương của mình, không thể để cho mưu kế của Ngụy La thực hiện được.

Chuyện này Ngụy Tranh đúng là không biết, Đỗ thị giấu nàng, lén lút an

bày xong tất cả. Một ngày trước khi lên đường, Ngụy Tranh vừa khóc vừa

náo loạn muốn Đỗ thị mang theo nàng cùng đi đến Hộ quốc tự, còn nói Đỗ

thị bất công, chỉ mang theo Ngụy La không mang theo nàng. Đỗ thị bất đắc dĩ đành phải nói cho nàng rằng, chỉ cần nàng nghe lời, từ nay về sau là có thể sẽ không còn được gặp lại Ngụy La, nàng suy nghĩ thật lâu, gật

gật đầu đồng ý.

Ngụy Tranh cùng Ngụy La từ trước đến nay không hợp, tính tình của Ngụy

Tranh rất giống Đỗ thị, tranh cường háo thắng, có làm cái gì cũng nhất

định phải là số một, phải xuất sắc hơn bất kì ai. Cho nên mỗi khi Anh

quốc công khích lệ Ngụy La, trong lòng nàng cho tới bây giờ đều không

phục.

Ngụy La làm sao tốt hơn nàng? Vì sao tất cả mọi người thích nàng ta? A

nương nói Ngụy La không có nương, là một đứa con hoang, nàng đem những

lời này đều lặng lẽ nhớ ở trong lòng, cho nên nàng vẫn luôn cho rằng

thân phận của Ngụy La thấp kém hơn nàng, nay gặp Ngụy Côn lại đang dỗ

dành Ngụy La, càng thêm giận dữ.

Ngụy Tranh tiến lên, chuẩn bị đem A La kéo ra khỏi vòng tay của Ngụy Côn, lớn tiếng nói: "Ngươi nói dối, ngươi là kẻ lừa đảo!"

Nhưng mà nàng vẫn chưa kịp đυ.ng tới xiêm y của Ngụy La, đã bị Thường

Hoằng đẩy ra, lảo đảo hai cái không đứng vững, bùm ngã ngồi dưới đất.

Thường Hoằng vững vàng đứng che chở ở trước mặt Ngụy La, khuôn mặt nhỏ

nhắn cực kì nghiêm túc, mắt lộ ra ánh sáng lạnh: " Không được đυ.ng vào

Ngụy La!"

Ngụy Tranh chưa từng gặp Thường Hoằng hung hãn như thế này, nàng bình

thường luôn gọi hắn là "Ngụy Thường Hoằng, Ngụy Thường Hoằng", chưa bao

giờ kêu hắn một tiếng Lục ca ca. Bởi vì Ngụy Tranh chưa từng xem hắn như ca ca, chứ đừng nói chi là tôn kính hắn. Nhưng bây giờ, nàng nhìn gương mặt hung hãn của Thường Hoằng, trong lúc nhất thời lại có chút khϊếp

đảm. Tầm mắt vừa chuyển, gặp Ngụy Côn đang trấn an Ngụy La nức nở khóc

kể, hoàn toàn không hề chú ý đến tình trạng hiện giờ của nàng ta, nàng

ta cảm thấy mất mát, miệng bẹt ra, bật khóc inh tai.

*

Ngụy Côn thật vất vả mới đem Ngụy La dỗ yên, bảo nha hoàn Kim Các ôm nàng trở về phòng nằm trong chốc lát.

Kim Các vừa đi đến gần nàng liền ôm chặt cổ Ngụy Côn không buông tay: "Không cần nàng ta!"

Kim Các cứng ở nguyên chỗ, hơi có chút luống cuống chân tay.

Những việc mà Kim Từ và Kim Các làm ở kiếp trước rành rành trước mắt,

chỉ cần vừa nhìn thấy các nàng, Ngụy La sẽ nhớ tới hình ảnh mình bị Đỗ

thị siết chặt cổ. Nàng hận tất cả mọi người có mặt trong lúc đó, càng

hận Kim Từ cùng Kim Các vẫn đứng im không hề nhúc nhích. Lúc này bọn họ

đã bị Đỗ Thị mua chuộc, nàng sẽ không bao giờ tin tưởng bọn họ nữa, nhất định phải tìm một cơ hội, cho hai người này một bài học thích đáng.

Nô tài không trung với chủ, có giữ trong tay cũng vô dụng.

Ngụy Côn nghĩ rằng bởi vì nàng quá sợ hãi, cho nên không dám cho ai đến

gần, vì thế cực kì chiều chuộng những yêu cầu của nàng: "Được, được,

không cần nàng ấy, để phụ thân ôm con qua."

Bên trong cánh cửa gỗ được chạm trỗ hoa văn tinh xảo, là một chiếc

trường kỷ dài bằng gỗ lim. Ngụy Côn đem nàng đặt nhẹ nhàng lên giường,

xoa đầu của nàng: "A La ngồi ở nơi này trong chốc lát, muốn ăn cái gì cứ nói với phụ thân, phụ thân sẽ cho người đi chuẩn bị."

Ngụy La mệt mỏi suốt một ngày, trừ bỏ buổi sáng ăn một chén hoành thánh

nhỏ ra thực sự không có gì trong bụng. Cả ngày hôm nay nàng mệt mỏi

không ít, bụng đương nhiên đói, nàng đưa mắt nhìn Thường Hoằng đến nay

vẫn nhớ rõ món ăn mà hai người đều thích: "Phụ thân, bánh chiên giòn, cá hấp."

Ngụy Côn trong lòng có tâm sự, cười miễn cưỡng: "Được, được, cha cho người đi làm ngay."

Sau khi ông rời đi, dặn dò nha hoàn đến phòng bếp chuẩn bị hai món ăn

này, ngoài ra làm thêm món gà bát bảo, và tôm chiên đậu hủ, cùng với món canh cá trích và mấy món điểm tâm ngọt tráng miệng. Ông mới từ Hàn Lâm

Viện trở về, kỳ thật lúc này cũng chưa kịp dùng cơm trưa, nhưng ông

không hề cảm thấy đói, thu xếp ổn thỏa hai hài tử trước, sau đó cho

người đến Tùng viên, gọi hết tất cả những hạ nhân hầu hạ Đỗ thị gần đây

nhất đến trước đại sảnh, quỳ hai hàng ngay ngắn chỉnh tề.

Những người này từng hầu hạ trước mặt Đỗ thị, chắc chắn sẽ biết chuyện

ít nhiều, nhưng bọn họ ngậm miệng không nói, dung túng Đỗ thị làm như

vậy. Nghĩ đến những người này hợp nhau hại A La, ông giận đến mức run

tay.

Nha hoàn bưng lên một bình trà Bích Loa xuân mới pha, ông cầm chén trà

lên ném mạnh trước mặt đám hạ nhân đang quỳ, trà nóng bắn tung tóe đầy

đất, ông nói: " Mỗi người đánh hai mươi côn, đánh thật mạnh!"

Bên dưới kêu rên không dứt, bọn hạ nhân kêu khóc bảo mình bị oan, bọn họ không biết gì hết.

Bọn họ cũng quả thật không biết, những chuyện Đỗ thị làm đều gạt bọn họ, chỉ có những ma ma và nha hoàn thân cận nhất mới biết chuyện. Nhưng

Ngụy Côn đang cực kỳ giận dữ, không hỏi nguyên do, thậm chí không đợi Đỗ thị trở về hỏi cẩn thận, đã đem những hạ nhân ở Tùng viên phạt thật

nặng.