Chương 52: Bản vương cũng muốn ăn thử

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki

Kim Lũ mang theo một hộp đựng thức ăn làm từ gỗ tử đàn khắc hoa hải

đường từ bên ngoài đi tới, thứ đựng bên trong chính là anh đào mà Cảnh

Hòa Sơn Trang đưa cho mỗi sân viện. Đây là anh đào do sơn trang tự

trồng, mới hái từ trên cây xuống, tươi mới no đủ, trên cuống còn đọng

lại giọt sương đêm qua.

Kim Lũ vừa vào Đông Khóa Viện, vừa nghĩ tới chốc nữa nên làm gì ngon cho tiểu thư dùng? Anh đào dầm ra trộn với đường ăn cũng không tệ, tiểu thư thích ăn ngọt, tưới nhiều nước đường chút cũng ngon lắm… Nàng đang

chuẩn bị vào phòng bếp, ai ngờ suýt chút nữa đυ.ng phải tấm lưng người

đằng trước! Cũng may Kim Lũ phản ứng nhanh, vội vàng ổn định bước chân,

vỗ vỗ ngực nhìn đối phương.

Hắn ta mặc quần áo màu chàm cẩm bào dệt sợi ngang hình sông nước, mang

ủng dệt kim thêu hoa văn sẫm màu, ở eo thắt đai ngọc, tích thạch như

ngọc, liệt tùng như thuý (1).

Kim Lũ nuốt nước bọt, thầm nghĩ may mắn vừa rồi không có đυ.ng vào: “Tĩnh Vương điện hạ…”

Nhưng người trước mắt không có phản ứng, lông mày trong trẻo lạnh lùng,

không biến sắc nhìn hai người dưới tán cây ngô đồng. Kim Lũ nhìn theo

tầm mắt của hắn, chỉ thấy Ngụy La và Tống Huy không phát giác có người

tới gần, đại khái là đang nói tới chuyện lý thú trước đây, Ngụy La cong

mi mắt nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má. Tống

Huy đứng chắp tay, trên mặt đầy sủng ái mà nhìn tiểu thư. Hai người sóng vai đứng chung một chỗ, quả nhiên là Kim đồng ngọc nữ do ông trời tác

hợp.

Kim Lũ nhìn một màn hòa hợp trước mắt, không có gì kỳ quái, vì sao toàn thân Tĩnh Vương điện hạ lại tản ra hơi thở âm u?

Kim Lũ đang buồn bực, ánh mắt Ngụy La bên kia chuyển một cái, cuối cùng

phát hiện ra Triệu Giới tới, mày khẽ cong, cười khanh khách kêu lên:

“Tĩnh Vương ca ca!”

Triệu Giới cuối cùng cũng khẽ động, thu hồi lệ khí trong mắt, cánh môi cong lên một chút, cất bước đi tới trước mặt hai người.

Ngụy La nhìn Kim Lũ cầm hộp thức ăn rời đi, rồi lại nhìn Triệu Giới,

nghiêng đầu hỏi: “Tĩnh Vương ca ca tới khi nào? Vì sao không nói một

tiếng, huynh đứng đây lâu rồi sao?”

Ánh mắt Triệu Giới rơi vào trên người Tống Huy, ngữ khí không gợn sóng

nói: “Cũng không phải lâu lắm, vừa mới tới mà thôi”. Nói xong không chút dấu vết nhìn tay Tống Huy thay Ngụy La lấy đi cánh hoa, cong môi, ý tứ

sâu xa nói: “Ta đến xem một chút muội ở có quen không, không nghĩ Tống

công tử so với bản vương có tâm hơn, tới sớm hơn”.

Tống Huy lui về sau nửa bước, cúi người hành lễ: “Thần bái kiến Tĩnh

Vương điện hạ”. Nói xong đứng dậy nghênh đón ánh mắt Triệu Giới, hắn có

thể tinh tường cảm nhận được địch ý của Triệu Giới với hắn.

Tống Huy hắn mặc dù thường ở trong nhà đọc sách, nhưng thế không có

nghĩa là hắn không để ý đến chuyện bên ngoài, lúc này không khỏi nghĩ

tới mấy lời đồn đại bên ngoài. Tĩnh Vương có phần coi trọng Tứ tiểu thư

Phủ Anh Quốc Công, sủng ái vô cùng, còn thường xuyên tặng lễ vật cho

nàng. Người khác đều cho rằng đó là vì Thiên Cơ Công Chúa, Ngụy La và

Thiên Cơ Công Chúa có quan hệ tốt, tuổi cũng không sai biệt lắm, vì thế

Triệu Giới liền coi nàng như muội muội mà yêu thương. Tống Huy vốn cũng

cho là như vậy, nhưng hôm nay nhìn thấy, lại không nghĩ sự việc hoàn

toàn giống như vậy.

Nam nhân hiểu rõ ý nghĩ của nam nhân nhất. Triệu Giới đối với A La, có lẽ cũng không đơn giản như bên ngoài thường nói.

Tống Huy cười cười, không kiêu không nịnh nói: “A La yếu ớt, lại là lần

đầu tiên qua đêm trên núi, là thần cho rằng nàng ở không quen, tới xem

một chút cũng là chuyện nên làm” Nói xong dừng lại một chút, lại nói:

“Huống gì thuở nhỏ A La thân cận với thần, hai ngày nay dượng không ở

bên cạnh, thân là biểu ca ca của nàng, thần tự nhiên muốn chăm sóc nàng

nhiều một chút”.

Triệu Giới nhìn hắn, không nói lời nào. Bờ môi rõ ràng mang theo chút

vui vẻ, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, ẩn chứa gió táp mưa rào.

Hiếm khi Triệu Giới như có điều cần suy nghĩ gật gật đầu, không chấp

nhất đề tài này, đổi chuyện hỏi: “Bản vương nghe Tống công tử ngày mai

cũng muốn tham gia săn bắn, không nghĩ một kẻ nho sinh như Tống công tử

cũng hiểu được cưỡi ngựa bắn tên. Không biết tài bắn cung như thế nào?

Ngày mai có thể nguyện ý cùng bản vương tỉ thí một chút không?”

Săn bắn vốn là sự ganh đua của nam nhân, không có đạo lý khước từ. Mặt

Tống Huy không sợ hãi, thoải mái chấp nhận khiêu chiến của Triệu Giới:

“Vinh hạnh được Vương gia để mắt tới, ngay mai thần nhất định sẽ phụng

bồi. Chỉ là tài bắn cung của Tống mỗ không tinh, hy vọng vương gia có

thể hạ thủ lưu tình”.

Triệu Giới chắp tay, khóe môi nhếch lên, ý vị sâu xa nói: “Tống công tử

nói đùa sao, trên trận săn, nhìn trúng con mồi, nào có đạo lý chắp tay

nhường người”.

Sắc mặt Tống Huy đình trệ, không ngờ Triệu Giới sẽ nói trắng ra như thế, thật lâu cũng không có nói tiếp.

Con mồi ở đây không cần ai nói ra cũng biết, lòng dạ hai nam nhân càng

biết rõ, ai cũng không tình nguyện lui nhường dù chỉ một bước. Dù sao

cũng là tiểu cô nương chính mình nhìn thấy lớn lên, bây giờ duyên dáng

yêu kiều, thiên kiều bá mị, kêu bọn họ nhường cho đối phương, ai cũng

không làm được

Nhưng con mồi bị nhìn trúng lại hoàn toàn không biết sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người họ, cho rằng họ đang thật sự thảo luận truyện săn bắn

ngày mai, vừa ăn anh đào tẩm nước đường, vừa nói: “Rất lâu rồi Tống Huy

ca ca không có cầm cung tên, thật sự không có vấn đề gì sao?”

Tống Huy được nàng quan tâm, ấm ức trong lòng lập tức quét sạch, xoa xoa đầu nàng nói: “A La yên tâm, Tống Huy ca ca sẽ không làm muội bẽ mặt”.

Ngụy La cũng không phải sợ bản thân mất mặt, chỉ là lo lắng hắn có thể

ứng phó được không thôi. Trình độ của hắn và Thường Hoằng không hơn kém

bao nhiêu, nếu Tống Huy ứng phó được, vậy Thường Hoằng cũng như thế. Nói cho cùng chỉ là lo lắng cho Thường Hoằng thôi.

Ngụy La chân thành nói: “Vậy huynh cẩn thận, đừng để bị thương”

Tống Huy thập phần hưởng thụ, cười nói được.

Nàng còn muốn nói hắn chiếu cố Thường Hoằng một chút, nhưng lời còn chưa nói ra miệng, liền thấy ánh mắt sáng quắc của Triệu Giới nhìn sang, vui vẻ bên môi phai nhạt, ánh mắt đen tối không rõ. Ngụy La giật mình,

chẳng lẽ nàng nói sai gì rồi? Vì sao sắc mặt hắn khó coi như vậy? Cẩn

thận suy nghĩ một lần, lại chậm chạp bổ sung một câu: “Tĩnh Vương ca ca

cũng đừng để bị thương”.

Sắc mặt Triệu Giới cũng không có tốt hơn. Trước quan tâm Tống Huy sau

mới quan tâm hắn, chẳng lẽ trong lòng nàng, địa vị của hắn lại kém hơn

Tống Huy sao?

Ngụy La không biết suy nghĩ trong lòng Triệu Giới, thấy hắn không cảm kích, liền mím môi, cúi đầu yên lặng ăn anh đào.

Tống Huy hỏi nàng ở có quen không, nàng gật đầu nói quen rồi. Mặt khác

lại hỏi một chút vấn đề ăn ở, nàng đều nhất nhất nói tốt lắm, cái nên

hỏi cũng hỏi xong, Tống Huy không còn lý do lưu lại, liền cáo từ nói:

“Nếu đã không có việc gì, huynh liền về chỗ của mình trước. Nếu cần gì

cứ nói với huynh, huynh sai người đi chuẩn bị”.

Ngụy La gật đầu, cảm tạ nói: “Tống Huy ca ca nên nhanh đi chuẩn bị đi, không cần để ý tới muội”.

Tống Huy rời đi, lúc đi ngang qua Triệu Giới liền hỏi: “Sắc trời không còn sớm, vương gia còn chưa về sao?”

Triệu Giới cười như không cười liếc nhìn hắn: “Lưu Ly nhờ bản vương nói với A La vài câu, bản vương nói xong sẽ đi”

Tống Huy không còn lời nào để nói, cáo từ rời đi.

Một đĩa anh đào bị A La ăn hết hơn phân nửa, trong miệng nàng đều là vị

ngọt của đường. Nghe thấy lời của Triệu Giới, nàng tò mò hỏi: “Lưu Ly

muốn nói gì với muội?”

Trong viện cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người họ, Triệu Giới cất bước

tiến lên, lấy khăn từ trong tay áo thay nàng lau khóe miệng một chút,

không đáp hỏi ngược lại: “Anh đào ăn ngon sao?”

Ngụy La không rõ chuyện gì khẽ chớp mắt, gật đầu nói ăn ngon.

Triệu Giới nhìn chằm chằm cánh môi phấn nộn xinh đẹp của nàng, thấp giọng nói: “Bản vương cũng muốn nếm thử”.

Ngụy La cho rằng hắn muốn ăn anh đào, liền đẩy cái đĩa tới trước mặt hắn nói: “Vậy cái này cho ca ca”.

Tiểu cô nương quả nhiên trưởng thành rồi, khi còn bé sẽ là vẻ mặt khờ

dại đút hắn ăn, bây giờ chỉ biết nói: “Cho ca ca ăn”. Cuối cùng Triệu

Giới cũng không có ăn, hắn đứng dậy nói: “A La, muội trưởng thành rồi,

sau này không thể để nam nhân tùy ý xuất nhập sân nhỏ của muội được”.

Hơi thở mùi đàn hương của từ khóe miệng khẽ nhếch của Ngụy La: “Lưu Ly muốn ca ca nói gì với muội?”

Triệu Giới ngừng cười, có chút bất đắc dĩ: “Muội cứ nói xem?”

Nàng thông minh như vậy, không thể nào không biết rõ hắn đang muốn chỉ cái gì.

Ngụy La xác thực nghe hiểu, nói tới Lưu Ly chẳng qua chỉ là cái cớ, câu

nói vừa rồi của Triệu Giới mới là trọng điểm. Lông mi nàng run rẩy, phá

lệ không có đồng ý, phản bác: “Tống Huy ca ca không phải nam nhân khác,

huynh ấy với muội từ nhỏ đã định thân rồi”.

Tay Triệu Giới để trên bàn đá bỗng nhiên nắm chặt lại, gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

Nếu không phải cố kỵ có Ngụy La ở đây, có lẽ trong nháy mắt tiếp theo, hắn sẽ ném bàn đá này lên mặt đất

*** *** ***

Giờ Mẹo ngày hôm sau, đại điển săn bắn chính thức bắt đầu.

Trời chưa sáng trên núi đã thổi kèn, hơn mười con tuấn mã cùng lúc xông vào rừng núi, thanh to thế lớn, đinh tai nhức óc.

Sau khi Ngụy La bị thanh âm này đánh thức liền không thể ngủ lại, dứt

khoát ngồi dậy rửa mặt, dùng qua bữa sáng sau đó liền đi tìm Lương Ngọc

Dung. Lương Ngọc Dung cũng đã thức dậy từ sớm, đang chuẩn bị đi nguyệt

lâu ở hậu viện để xem săn bắn. Nguyệt lâu được xây ở đằng sau Cảnh Hòa

Sơn Trang, trên dưới có tổng cộng năm tầng, đứng ở tầng thứ năm có thể

xem toàn bộ quang cảnh của Tràng Tầm Sơn. Tầm nhìn chỗ đó vô cùng tốt,

chính là quan sát trận săn bắn cũng không vấn đề gì, chỗ đó giờ có không ít cô nương tới xem phong thái của thiếu niên anh kiệt.

Lương Ngọc Dung kéo nàng: “Chúng ta cũng đi xem một chút, nói không chừng có thể trông thấy Tống Huy ca ca của ngươi đó!”

Ngụy La ngượng ngùng cười một tiếng, không nói gì.

Hôm qua nàng nói xong mấy lời đó, Triệu Giới liền rời đi, lúc đi trên

mặt không có chút vui vẻ nào, nghĩ đến có lẽ tâm tình không tốt. Đây là

nàng cố ý nói như thế, nàng và Tống Huy còn có hôn ước trong người, cho

dù sau này nàng có gả cho Tống Huy hay không, Triệu Giới cũng không cần

lo lắng nhiều như vậy.

Đi đến nửa đường, đột nhiên nhớ ra gì đó, Ngụy La nói với Lương Ngọc

Dung: “Đúng rồi, có thể cho ta nhìn bút tích của ca ca ngươi được

không?”

Lương Ngọc Dung có chút khó hiểu: “Chữ của ca ca ta qua loa lại loạn,

ngươi xem làm gì? Không phải ngươi viết chữ trâm hoa nhỏ sao?”

Ngụy La sớm đã nghĩ kỹ lời giải thích: “Tiết tiên sinh dạo này có dạy ta viết lối chữ thảo, cuối cùng vẫn viết không tốt, lại không dám thỉnh

tiên sinh chỉ giáo. Nghe nói Lương đại ca ca viết chữ thảo tốt, liền

muốn mượn chữ của hắn về học tập một chút”.

Bình thường người có học thức uyên bác, cũng sẽ viết đến mấy loại thư

pháp, dạy đệ tử cũng vậy, lý do này Ngụy La nói ra cũng qua được. Lương

Ngọc Dung lộ ra vẻ mặt khó xử: “Thật sự lần này ta đến đây không có mang theo, chỉ có thể trở về liền mang qua…” Mới vừa nói xong, lại nhớ tới:

“Ca ca có mang theo một quyền , vừa vặn để chỗ của ta, đầu quyển còn có bút tích của hắn, ngươi có thể lấy về xem một

chút”. Nói xong liền bảo nha hoàn về phòng lấy ra.

Không lâu sau nha hoàn của Lương Ngọc Dung quay về, nàng ấy lấy sách

giao cho Ngụy La: “Ngươi cầm đi, dù sao ca ca cũng không vội, khi nào

xem hết trả lại cũng không muộn”.

Ngụy La nói cảm tạ với Lương Ngọc Dung, đem sách giao cho Bạch Lam, kêu Bạch Lam để vào trong phòng cho mình.

Việc nhỏ xen giữa này cũng không ai để ý.

Hai tiểu cô nương sóng vai đi vào Nguyệt Lâu, trên lầu đã có không ít

người, phóng tầm mắt nhìn, cũng không thiếu gương mặt quen thuộc. Giữa

tầng năm có đặt vài cái bàn nhỏ sơn đỏ khảm trai, trên bàn còn đặt điểm

tâm. Chỗ ngồi trải thảm len, có thể ngồi trên mặt đất, cũng có thể đứng ở sau lan can xem tình huống chỗ săn bắn.

Khu vực săn bắn đã là tình huống tranh đấu kịch liệt, tiếng vó ngựa kinh động động vật đang kiếm ăn trong rừng, động vật trong rừng chạy thục

mạng, hoảng hốt chạy bừa. Các thiếu niên giơ cung khảm sừng lên, lắp mũi tên, động tác lưu loát, nhắm ngay con mồi đã xem xét tốt, đột nhiên

buông tay - -

Mũi tên rời dây cung, “Vèo” một tiếng bắn trúng con mồi chỗ xa!

Lương Ngọc Dung ngạc nhiên nói: “Ca ca ta thật lợi hại!”

Cách đó không xa, thiếu niên bắn trúng con hươu sao kia, đúng là ca ca

của Lương Ngọc Dung – Lương Dục. Lương Dục mặc hồ phục, lộ ra dáng vẻ

cao ngất cường tráng, hắn hàng năm tập võ, phơi nắng ra nước da màu lúa

mạch, bộ dáng tươi cười trong sáng, rạng rỡ chói lòa. Lương Dục giục

ngựa tiến lên, nhặt con mồi của mình, giao cho tôi tớ phía sau. Lương

Dục kẹp chặt bụng ngựa, cầm dây cương trong tay, tư thế oai hùng, thân

ảnh rất nhanh biến mất trong rừng, lưu lại cho người ta vô hạn mộng mơ.

Ngụy La thu hồi ánh mắt, không chút dấu vết nhìn Lý Tương mặc một thân váy ngắn sắc thu.

Lý Tương không chớp mắt nhìn chằm chằm phương hướng Lương Dục rời đi,

ngay cả cô nương bên cạnh nói chuyện cũng không phản ứng. Cô nương ngồi

cạnh gọi nàng ta ba tiếng, cuối cùng mới chịu hoàn hồn: “Ngươi nói cái

gì?”

Cô nương đó tức giận nhìn Lý Tương nói: “Nhìn xem xem, ngươi cố mà xem lấy….”

Lý Tương nhanh tay lẹ mắt cầm lấy cái bánh ngọt đậu xanh nhét vào miệng

nàng ta, không để nàng ta nói tiếp. Cô nương kia cũng coi như hiểu

chuyện, nhai nhai nuốt xuống, còn chưa nói hết, mà đổi giọng nói đến đề

tài khác.

Ngụy La thu hồi ánh mắt, trong mắt chợt lóe lên chút vui vẻ.

Mặc kệ Võ trạng nguyên đời trước có phải Lương Dục hay không, tối thiểu

bây giờ, Lý Tương thật có hứng thú với Lương Dục là được.

*** *** ***

Ngày sân bắn đầu tiên mãi tới giờ Thân mới kết thúc.

Nam nhân lục tục từ trong núi trở về, mỗi người đều có thu hoạch khác

nhau, hoặc là hươu hoặc là thỏ. Bởi vì trận đấu còn tiếp tục vào ngày

hôm sau, đêm nay quản sự liền cố ý chuẩn bị dạ tiệc, để mọi người ăn

uống no đủ, bồi bổ tinh thần, ngay mai mới có thể toàn lực ứng phó.

Dạ tiệc bắt đầu vào giờ thân, cử hành trong sân lớn của Sơn Trang

Ngụy La đi thăm Thường Hoằng một chuyến, thấy hắn hoàn hảo không thương

tổn gì, lúc đó mới yên tâm. Nàng trở lại nội viện của mình, lấy quyền mà Lương Ngọc Dung cho nàng, lật đến trang có bút tích của Lương Dục. Nàng ngồi trên đầu án vểnh hai bên một lát, kêu Kim Lũ lấy giấy bút tới, chiếu theo bút tích của Lương Dục mà bắt chước một đoạn.