Chương 48: Nhiệt huyết thiếu niên

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki

Ngụy La mở to mắt, làm sao hắn biết được?

Hơn nữa ôm ở đâu? Vì sao giọng nói Triệu Giới lại nghiêm trọng như vậy?

Mặc dù nàng không biết tại sao Triệu Giới lại hỏi những cái này, nhưng

vẫn là muốn giải thích: “Hắn ta không có ôm muội, là muội không cẩn thận đâm vào hắn, bị đám người chen đẩy mà đυ.ng vào nhau”.

Lúc ấy dòng người di chuyển đông đúc, nàng căn bản không thể tự khống

chế, nếu có thể, nàng cũng không muốn đυ.ng chạm với Lý Tụng. Hết lần này tới lần khác, không những đυ.ng phải hắn ta, còn bị hắn đè trong góc.

Nhưng sao Triệu Giới lại rõ? Không phải tối hôm qua hắn mới về sao,

không phải không ra ngoài đường sao?

Triệu Giới nhìn thấu nghi ngờ của nàng, mặt không đổi sắc giải thích:

“Dương Hạo về kinh sớm hơn, trên đường ngẫu nhiên nhìn thấy muội và

hắn”. Nói xong lông mày trũng xuống: “Hai người còn liên lạc?”

Ngụy La cuống quít lắc đầu, ai sẽ liên lạc với tên kia chứ, nàng còn ước gì hắn ta đừng bao giờ xuất hiện: “Chỉ là ngẫu nhiên gặp phải trên

đường, nói vài câu mà thôi”. Nói xong lại nhớ tới gì đó, trầm ngâm một

lát, vẫn lựa chọn nói với hắn: “Hắn ta đi chung với Ngũ hoàng tử, Ngũ

hoàng tử còn mời Thường Hoằng và Tống Huy ca ca đầu mùa xuân sang năm

tham gia đại điển săn bắn”.

Triệu Giới nghĩ gì đó, cười cười hỏi: “Lão Ngũ còn nói gì không?”

Ngụy La lắc đầu: “không có”.

Triệu Giới xoa xoa đầu nàng: “Muội cũng đi đi, đến lúc đó bản vương săn cho muội một con hồ ly”.

“Tĩnh Vương ca ca cũng đi?”

Triệu Giới gật đầu.

Đại điển săn bắn là nơi hậu duệ quý tộc thể hiện thực lực và nắm lấy cơ

hội, mặc dù Hoàng Đế Sùng Trinh không có mặt, nhưng kết quả mỗi năm đều

được báo lại cho ông biết. Hàng năm Hoàng Đế đều trao thưởng cho ba

người đứng đầu,nếu như có thể một lần đạt được vị trí đứng đầu, lọt vào

mắt của Hoàng Đế, cũng là một cơ hội tốt để vượt lên trên người khác.

Nhiệt huyết thiếu niên sôi trào, không thể chờ đợi được biểu hiện ra

huyết khí của bản thân. Lúc săn bắn, bọn họ còn thích mời quý nữ thế gia tới xem. Dù sao có cô nương ở đó, mới có thể kí©h thí©ɧ nhiệt tình săn

bắn của bọn họ. Nếu chỉ có đám đàn ông đổ mồ hôi tranh đoạt, lại không

có cô nương thưởng thức, thật là quá tiếc nuối.

Đây không phải chuyện hi hữu gì, Tràng Tầm Sơn có một sơn trang, là nơi

Hoàng thất chuyên dùng cung cấp cho các thiếu niên tham gia săn bắn và

cũng là nơi các quý nữ ở lại. Lúc đó đi hai ngày một đêm, cũng không lo

không có chỗ tá túc.

Ngụy La không đồng ý ngay, chỉ nói:”Nếu Thường Hoằng đi, muội sẽ đi”.

Nàng không thích xem loại náo nhiệt này, so với xem bọn đàn ông tranh

đoạt con mồi, nàng càng thích ở nhà loay hoay với đống hương liệu của

mình hơn. Hơn nữa nàng cũng không thích hồ ly…. Đối với tất cả động vật

lông dài nàng đều sợ hãi, trước đây Triệu Giới nuôi ba con mèo nhỏ nàng

đều sợ muốn chết, chứ đừng nói tới hồ ly. Ngụy La biết rõ Thường Hoằng

sẽ không đi, cho nên những lời này là có ý từ chối.

Đứng bên ngoài lâu không tránh khỏi sẽ khiến cho người đi đường chú ý.

Ngụy La cáo từ Triệu Giới: “Tĩnh Vương ca ca, nếu không có việc gì, muội liền về đây”.

Lúc này hắn không gọi nàng lại, đưa mắt nhìn nàng đi vào phủ. Triệu Giới đứng ở cửa một lúc lâu, cho tới khi thân ảnh nàng biến mất không còn

thấy gì nữa, mới xoay người lên ngựa.

*** *** ***

Ngụy La tới nhà kính hái được hơn nửa giỏ cánh hoa hồng, thấy Hàn Thị

đang ở Mộc Lan Viên, nhờ Hàn Thị giúp nàng điều chế mấy loại hương liệu

mới.

Hàn Thị đồng ý, kêu nàng ba ngày sau tới lấy.

Dặn dò hết chuyện của mình, Ngụy La cũng không đi, ngồi trên tháp mỹ

nhân có chút ấp úng, thẹn thùng nói: “Hàn di, ngực đau không có biện

pháp gì sao?”

Chình là bởi vì đời trước đã trải qua chuyện này, cho nên mới không muốn lần thứ hai nữa. Hai bên ngực vừa trướng vừa đau, lúc đi đường cũng

không ngoại lệ, nếu có cách nào khiến nó không đau nữa thì tốt rồi, hoặc là khiến nó lớn nhanh một chút… Nàng không muốn mỗi ngày đều chịu thống khổ như vậy. Hàn Thị hiểu nhiều, cũng biết loại vấn đề này cần phải

giải quyết thế nào? Ngụy La không có mẫu thân, lại ngại phải hỏi Tứ bá

mẫu những việc này, đành phải đi hỏi Hàn Thị.

Sau khi Hàn Thị nghe xong, quả nhiên có biện pháp, xoay người từ trong

tủ đứng lấy ra một cái bình men nhỏ nhiều màu, đưa cho nàng nói: “Lấy

thuốc này, đổ một ít ra tay, chà nóng sau đó xoa lên chỗ đau, mỗi tối

dùng một lần. Thuốc mỡ này chỉ có thể giúp lớn mau một chút, cũng không

thể thật sự giảm trừ đau đớn, bất quá hiệu quả cũng giống nhau. Lớn rồi

cũng sẽ không đau nữa, ngươi kiên trì dùng thử mấy tháng đi”.

Hàn Thị nói thẳng ra, mặt Ngụy La nóng lên, nhận lấy đáp một tiếng. Cầm

trong tay như khoai lang nóng bỏng tay, không ở Mộc Lan Viên chơi với

Hàn Thị nữa, rất nhanh liền cáo từ.

Buổi tối Ngụy La rửa mặt xong, ngồi trên giường, nàng phủ màn xuống che

khuất, lấy bình sứ Hàn Thị đưa cho thử một chút. Nàng xoa nhẹ vài vòng,

vân vê đến khi làn da hết cảm giác nong nóng, cũng không biết có tác

dụng hay không.

Vài ngày đầu hiệu quả không rõ rệt, vẫn đau như cũ. Nhưng ước chừng sau

nửa tháng, loại căng đau đó tuy vẫn còn, nhưng ít hơn một chút. Không

những thế, lúc nàng mặc yếm cũng không căng đau như trước kia, xem ra

vẫn có hiệu quả, tối thiểu bắt đầu lớn lên rồi.

Nàng đành phải nói Kim Lũ theo số đo của nàng may lại yếm, mỗi ngày tiếp tục sử dụng thuốc mỡ mà Hàn Thị cho, một mình nhốt mình phía trong màn

mà dùng, ai cũng không được nhìn.

Ngày hôm đó Ngụy La ở trong lều tưới nước cho hoa tường vi, liền nhìn

thấy Bạch Lam vội vội vàng vàng chạy tới nói: “Tiểu thư, việc lớn không

tốt rồi!”

Ngụy La để ấm nước trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn: “Có việc gì mà nóng vội không yên vậy?”

Nàng ấy lấy lại bình tĩnh, sắp xếp từ ngữ tốt rồi nói: “Lão gia và Ngũ

thiếu gia phát sinh tranh chấp, lão gia nóng giận phạt thiếu gia đi quỳ

từ đường”.

Ngụy La dừng lại, thật có chút không dám tin, Thường Hoằng và phụ thân

có tranh chấp? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Nàng nhíu mày, cất bước đi về phía từ đường, vừa đi vừa hỏi Bạch Lam: “Đến tột cùng là có

chuyện gì xảy ra? Ngươi nói cặn kẽ với ta đi!”

Bạch Lam cũng không rõ ràng, nàng ấy nghe được từ trong miệng một đứa

nha hoàn khác. Hình như lão gia muốn vì thiếu gia định một mối hôn sự,

thiếu gia không đồng ý, ý kiến hai người bất đồng, nói hồi lão gia liền

tức giận.

Sau khi Ngụy La nghe xong, ánh mắt trầm xuống, làm mai? Đời trước Thường Hoằng chỉ định qua một mối hôn sự, chẳng lẽ lúc này phụ thân đã thu xếp hôn sự giữa hắn và Lý Tương sao?

Mi tâm Ngụy La nhíu chặt, bước nhanh tới từ đường.

Từ đường nằm ở hậu viện Tùng Viên, lúc nàng tới Ngụy Côn không có ở đó,

chỉ có một mình Thường Hoằng quỳ trên bồ đoàn, trước mặt là bài vị của

liệt tổ liệt tông Ngụy Gia. Thường Hoằng cúi thấp đầu, sống lưng thẳng

tắp, có lại ý tứ bất khuất. Ngụy La tiến lên, vỗ vỗ bả vai Thường Hoằng: “Phụ thân nói gì với đệ?”

Thường Hoằng ngẩng đầu, thấy là nàng, ánh mắt lóe lên một cái: “Không nói gì”.

Ngụy La cư nhiên lại có thể cười được, cánh môi khẽ động: “Đệ không nên

gạt tỷ, không nói gì thì ông ấy sẽ phạt đệ quỳ sao? Mới rồi tỷ nghe Bạch Lam nói, muốn làm mai cho đệ đúng không?”

Thường Hoằng quay đầu đi, không thừa nhận cũng không chối bỏ.

Nàng lại hỏi: “Đối phương là ai, vì sao đệ không đồng ý.”

Hồi lâu sau Thường Hoằng mới nói: “Nữ nhi của Nhữ Dương Vương – Lý Tương”.

Hôm nay Ngụy Côn từ bên ngoài về, chưa kịp thay xiêm y đã gọi hắn vào

chính phòng, hỏi hắn có ấn tượng thế nào với nữ nhi Lý Tương của Nhữ

Dương Vương. Ngụy Thường Hoằng hầu như chưa từng nhìn thấy nàng ta,

đương nhiên cũng không có ấn tượng gì. Ai biết câu tiếp theo Ngụy Côn

nói Nhữ Dương Vương có ý muốn kết thông gia với Phủ Anh Quốc Công, thiếu gia trong phủ chỉ có hắn và Lý Tương là có niên kỷ thích hợp nhất, nên

muốn làm mai hắn và Lý Tương.

Ngụy Thường Hoằng không nghĩ ngợi liền từ chối, mới trước đây Lý Tụng

còn đẩy hắn vào nước, còn ở trên đường bắt nạt A La, đêm Nguyên Tiêu đó

còn động tay động chân với A La. Lý Tụng là ca ca của Lý Tương, Thường

Hoằng hắn đối với người của Lý Gia đều không có cảm tình. Nhưng Ngụy Côn lại nói hắn không để ý đại cục, hành sự tùy hứng. Cho dù Ngụy Côn nói

thế nào, hắn đều không gật đầu, cuối cùng Ngụy Côn hết cách với hắn,

liền bắt hắn quỳ gối ở từ đường suy nghĩ thật kĩ.

Có cái gì tốt mà nghĩ? Quỳ ba ngày ba đêm hắn cũng sẽ không đồng ý.

Ngụy La nghe được quả nhiên là Lý Tương, có chút kinh ngạc, hóa ra bọn

họ sớm như vậy đã đính hôn? Nàng rất đồng tình với cách làm của Thường

Hoằng, Lý Tương xác thật không phải người tốt, đời trước chính là vì

đính hôn với nàng ta, Thường Hoằng mới bị nàng ta liên thủ với Lý Tụng

mà hủy cả đời. Đời này nàng tự nhiên không thể để Thường Hoằng lại nhảy

vào hố lửa, người của Lý Gia đều không phải người tốt, cửa hôn sự này ai muốn kết thì kết, dù sao Thường Hoằng cũng không thể đồng ý.

Nàng suy nghĩ một chút nói: “Đệ trước đừng quỳ, để tỷ nói chuyện với phụ thân, khuyên ông bỏ ý nghĩ này đi”.

Thường Hoằng từ từ gật nhẹ đầu.

Ngụy La đi ra khỏi từ đường, kêu người hỏi tung tích của Ngụy Côn. Hạ

nhân nói ông ở trong thư phòng, nàng liền nhanh chân bước tới thư phòng.

Đến trước cửa thư phòng, Ngụy La đẩy cửa vào, chỉ thấy Ngụy Côn ngồi

trước bàn sơn đen khảm ngọc trai cong hai đầu, trước mặt bày một bức

họa. Bức họa này vẽ một nữ nhân, ánh mắt của hắn quyến luyến, nhìn đến

nhập thần, ngay cả nàng đi vào cũng không biết