Chương 30: Cây ngân hạnh

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki

Chính Ngụy La cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng bệnh của

nàng đã đỡ rồi, nhưng hết lần này tới lần khác lại tái phát, lần sau so

với lần trước còn nghiêm trọng hơn.

Nàng uống cháo xong liền nằm xuống ngủ, ngủ được một lát chỉ cảm thấy

đầu đaumuốn nứt ra, hơn nữa trong dạ dày vô cùng khó chịu, nghĩ muốn ói. Sau khi nàng ói xong thì bệnh tình không những không có chuyển biến tốt hơn, mà thân thể thậm chí còn bắt đầu run rẩy, nàng không thể kiểm soát được bản thân mình, ngay cả đầu óc cũng mơ hồ không rõ ràng.

Vừa nhìn liền biết là dấu hiệu của trúng độc.

Nhưng nàng chỉ ăn một chén cháo củ từ bách hợp, còn có đường Thường Hoằng cho, cũng không ăn gì khác, tại sao lại trúng độc?

Ngụy La không kịp nghĩ những thứ này, hô hấp tiếp tục yếu dần, lông mi

thật dài từ từ buông xuống, che đi đôi mắt sáng lung linh, nàng hôn mê

rồi!

Sắc mặt Ngụy Côn khó coi, bảo Kim Lũ và Diệp Thị gọi hết hạ nhân trong

phòng tới, mặt khác sai người cấp bách đi gọi đại phu. Hắn muốn điều tra xem là ai to gan như vậy, dám công khai hại nữ nhi của hắn!

Không lâu sau, đại phu vội vã chạy đến, bắt mạch cổ tay cho Ngụy La

xong, lại lật mí mắt và đầu lưỡi, sau đó ngưng trọng nói: “Là bị trúng

độc”

Ngụy Côn nắm chặt nắm tay, khàn giọng nói: “Độc gì? Có thể trị không?”

Đại phu lắc đầu nói: “Trước mắt vẫn không rõ ràng lắm”. Ông ta buông tay Ngụy La ra, gọi hai nha hoàn tới, việc cấp bách trước tiên là giải độc

cho Ngụy La rồi tính sau. Cũng may phát hiện kịp thời, độc tính không

phải hết sức nghiêm trọng, nếu là chậm một chút nữa, chỉ sợ không kịp,

cho dù cứu về cũng để lại di chứng. Ông nói với hai nha hoàn: “các ngươi nghĩ cách để tiểu thư ói ra, tốt nhất là nhanh một chút, nàng so với

lúc nãy càng thêm suy yếu. Ta ở bên ngoài chờ, khi nào xong thì gọi ta”.

Chuyện khẩn cấp, nha hoàn không dám trễ nãi, vội vàng theo phương pháp

đại phu nói khiến Ngụy La ói ra. Nàng ăn mấy thứ cũng không nhiều lắm,

chưa đầy một lát đã ói ra sạch sẽ, người cũng tốt hơn một chút, có điều

nhìn vẫn còn suy yếu.

Đại phu kiểm tra hết những thứ Ngụy La phun ra, sắc mặt ngưng tụ hỏi nha hoàn đứng đầu giường: “Hôm nay Tứ tiểu thư ăn gì?”

Kim Lũ vừa cầm khăn lụa giúp Ngụy La lau miệng, vừa tự trách mình không

chăm sóc tốt cho tiểu thư, tuy khó qua nhưng vẫn nhất nhất đáp lời đại

phu: “Hôm nay khẩu vị tiểu thư không tốt, chỉ ăn một chén cháo củ từ

bách hợp, cũng không dùng thêm gì nữa”.

Đại phu hỏi chén cháo kia còn thừa hay không, Kim Lũ nói có, vội kêu

người bưng từ dưới bếp lên. Nàng vốn dĩ lo lắng Ngụy La sau khi tỉnh sẽ

thấy đói, liền để trên bếp liên tục đun nóng, chờ nàng tỉnh dậy sẽ ăn.

Không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, cháo đó là nàng tự bưng từ

phòng bếp vào, ở giữa không có bất kỳ ai đυ.ng vào, chẳng lẽ thật sự có

vấn đề?

Đại phu dùng thìa khuấy lên, lấy ra bên trong một viên ngân hạnh, sắc mặt ngưng trọng hỏi: “Ai thêm vào? Khi nào?”

Kim Lũ trì trệ, việc này nàng không rõ, đây là vấn đề do phòng bếp chịu trách nhiệm.

Sắc mặt Ngụy Côn khó coi, từ kẽ răng rít ra một câu: “Gọi hạ nhân trong phòng bếp tới!”

Không lâu sau, đầu bếp chịu trách nhiệm nấu cháo bị dẫn tới, vừa thấy

Ngụy Côn liền quỳ xuống, dập đầu ba cái: “Lão gia, tiểu nhân tuyệt đối

không có tâm tư hại Tứ tiểu thư…”

Ai có thể nghĩ tới vấn đề nằm ở thứ nho nhỏ trên cây ngân hạnh?

Ngân hạnh hay còn gọi là cây bạch quả, bình thường nấu chín ăn không

những không có việc gì mà còn tốt cho cơ thể. Nhưng nếu ăn sống thì sẽ

bị trúng độc, loại độc tính này ở trên người tiểu hài tử thể hiện rõ

nhất, nhẹ thì choáng váng nôn mửa, nặng thì suy tim! Vừa rồi đại phu

thấy Ngụy La phun ra ngân hạnh chưa tiêu hóa hết, không có nấu chín, vừa nhìn liền thấy.

Nhưng cháo Kim Lũ bưng lên có chứa ngân hạnh đã bị nấu, chắc chắn lúc

mới thêm vào còn sống, ở trên lò lửa một thời gian dài như vậy, đến bây

giờ đã nấu mềm.

Ngụy Côn biết được tiền căn hậu quả, nghiêm nghị hỏi đầu bếp Tống Tam: “Cháo là ngươi nấu, trừ ngươi ra còn có thể là ai?”

Tống Tam lên tiếng phủ nhận, dựng thẳng ba ngón tay lên đầu lấy tính mạng bảo đảm: “Tiểu nhân thật sự không biết…”

Không biết, không biết, điều này trong mắt Ngụy Côn chính là ngụy biện.

Ngụy Côn đang muốn gọi người dẫn hắn xuống đánh hai mươi hèo, bỗng nhiên hắn nói: “Tiểu nhân sau khi nấu xong cháo có rời đi một lát, lão gia,

nhất định là có người nhân lúc đó mà thêm vào!”

Sắc mặt Ngụy Côn trầm xuống, suy nghĩ một lát, cho rằng lời hắn cũng

không phải không thể tin, liền sai người thăm dò hôm nay có qua đi qua

phòng bếp, khi nào đi, đi làm gì.

Rất nhanh liền có kết quả, hôm nay nha hoàn đi qua phòng bếp có hai người, một người là Kim Lũ, một người là Kim Từ.

Kim Lũ đi lấy cháo cho Ngụy La, Kim Từ gần đây không được Ngụy La trọng

dụng, rất lâu cũng chưa từng hầu hạ bên cạnh nàng, vậy nàng ta đi phòng

bếp làm gì?

Vừa nói như vậy Kim Lũ đột nhiên nhớ ra, cháo hôm nay chính là nàng ấy có hảo tâm bưng đưa cho nàng.

Kim Lũ đem việc này nói ra, Ngụy Côn phẫn nộ đem khay mực trên bàn bát

tiên ném xuống đất, đứng dậy đi tới trước mặt Kim Từ, nhấc nàng ta lên

hỏi: “Nói, có phải ngươi muốn hại tiểu thư không?”

Ngụy Côn vẫn là người tốt tính, đối đãi người khác khoan dung độ lượng,

ôn hòa có lễ. Nhưng mọi việc đều có ranh giới cuối cùng, chỉ cần chuyện

có liên hệ tới hài tử, hắn sẽ trở nên giống như bây giờ, nôn nóng dễ

giận.

Kim Từ lắc đầu phủ nhận, khó nhọc nói: “Nô tỳ… Nô tỳ… oan uổng…”

Sự thật đều ở ngay trước mặt, Kim Lũ đối với Ngụy La trung thành và tận

tâm, tuyệt đối không thể hại nàng, chỉ có nàng ta là người bị hiềm nghi

nặng nhất, ngoại trừ nàng ta ra thì còn có thể là ai? Ngụy Côn hỏi không được, nộ hỏa công tâm ném Kim Từ xuống đất: “Nếu đã không thể nói thật, giữ lại đầu lưỡi có ích lợi gì? Chi bằng cắt!”

Sắc mặt Kim Từ trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy trắng, thân thể ngã xuống đất.

Này còn chưa đủ, Ngụy Côn lại nói: “Có ý định mưu hại chủ tử, lang tâm

cẩu phế! Nô tài như vậy không cần cũng được. Cắt hết lưỡi không cần để

lại, ném tới ngoại thành cho dã thú ăn đi”.

Làm mồi cho dã thú hoang, nghĩ đã thấy đáng sợ, những thứ súc sinh kia

gặm thịt nàng từng chút một, ngay cả sức kháng cự cũng không có, cuối

cùng chỉ còn dư lại một đống xương trắng. Lúc này Kim Từ mới biết sợ

hãi, quỳ trên mặt đất đông đông dập đầu cầu xin tha thứ, nước mắt chảy

đầy mặt, “Lão gia tha mạng, không phải nô tỳ tự nguyện… Là, là tam phu

nhân sai sử nô tỳ…”

Thân thể Ngụy Côn cứng đờ, nghiêng đầu hỏi: “ngươi nói là ai?”

Kim Từ vì giữ mạng nhỏ, liền đem chuyện Liễu Thị sai sử nàng nói toàn

bộ, Liễu Thị nói tiểu thư thích ăn ngân hạnh, ngoài Ngân Hạnh Viên có

một cây ngân hạnh, nếu hái mấy quả tới thả vào trong cháo của tiểu thư,

sẽ làm bệnh của tiểu thư nhanh khỏi hơn. Kim Từ còn muốn giãy giụa nói:

“Lão gia, nô tỳ vô tội.. Nô tỳ không biết ngân hạnh ăn sống có độc…”

Ngụy Côn một cước đá văng nàng, cho dù không biết ngân hạnh sống có độc, nhưng bỏ loạn đồ vào trong chén của tiểu thư, cũng đủ trị tội nàng ta!

Ngụy Côn một lần nữa ngồi xuống ghế bát tiên, thở hổn hển mấy lần, tay đỡ trán, không lường được lại có kết quả này.

Tam phu nhân vì sao phải hại Ngụy La? Hắn vốn cho rằng đây là tà tâm của Đỗ Thị, hại chết Ngụy La một lần không đủ, còn muốn hại nàng lần thứ 2, không nghĩ tới là Liễu Thị!

*** *** ***

Ngụy Côn tự nghĩ rất lâu, không thể không gọi Tam lão gia Ngụy Xương tới.

Hai huynh đệ đã rất lâu không ngồi cùng một chỗ nói chuyện, mấy năm nay

hệt như người xa lạ, cho dù ở cùng một Phủ Anh Quốc Công cũng ít nói

chuyện với nhau. Bây giờ Ngụy Xương đến, tự nhiên không có sắc mặt gì

tốt, ngồi trên ghế đối diện hỏi: “Huynh tìm ta có chuyện gì?”

Ngụy Côn cũng không vòng vo, trực tiếp kêu người dẫn Kim Từ lên, làm cho Kim Từ đem chuyện vừa rồi lặp lại.

Kim Từ vốn dĩ thu được đồ tốt từ chỗ Liễu Thị, Liễu Thị hứa hẹn với nàng ta chỉ cần đợi chuyện này qua, đến lúc đó sẽ đưa nàng ra ngoài phủ, vì

nàng ta tìm mối hôn sự tốt. Bây giờ không qua được, tính mạng quan trọng hơn, nàng ta không còn lựa chọn nào khác, đành phải một năm một mười kể lại tiền căn hậu quả.

Nói xong chỉ thấy sắc mặt Ngụy Xương đen như đít nồi hỏi: “Ngươi có chứng cứ gì?”

Kim Từ lấy từ trong tay áo ra một vật, đưa tới trước mặt Ngụy Xương: “Đây là phu nhân đưa cho nô tỳ, lão gia xem qua…”

Đó là một đôi hoa tai khảm ngọc, kiểu dáng bình thường, không có gì đặc

biệt. Nhưng Ngụy Xương biết. bởi vì đôi hoa tai này bị Liễu Thị ghét bỏ, oán hận nó không hợp với phong cách của bà, phối xiêm y cũng không tốt. Bây giờ nó lại nằm trong tay Kim Từ… Ngụy Xương nhắm mắt, nắm chặt tay

vịn ghế, rất lâu không nói lời nào.

Ngụy Côn bảo hạ nhân dẫn Kim Từ xuống, lạnh lùng nói: “Cắt đứt đầu lưỡi của nàng ta, bán ra ngoài phủ, tự sinh tự diệt”.

Cắt đầu lưỡi sẽ không ăn nói lung tung, hành động này của Ngụy Côn coi như suy tính cho Phủ Anh Quốc Công.

Kim Từ không nghĩ thoát được tội tử, còn có hình phạt khác chờ mình! Lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, không ngừng khóc hướng Ngụy Côn cầu

xin:”Lão gia khai ân…”

Ngụy Côn giống như không nghe thấy, thị vệ mang nàng ta ra khỏi viện,

nắm cằm, rút đao kề lên, động tác nhanh trong nháy mắt, liền có máu tươi từ trong miệng nàng ta phun ra, nhiễm đỏ một mảng đất lớn. Kim Từ đau

đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc không nói nên lời, té trên mặt

đất không ngừng run rẩy.

Trong phòng, Ngụy Xương ngồi rất lâu, mặt không chút thay đổi cầm lấy

đôi hoa tai, đứng dậy ra khỏi Tùng Viên, hướng Lê Viên Tam phòng mà đi.

Hắn vừa mới từ bên ngoài về, còn chưa kịp về Lê Viên, đã bị Ngụy Côn gọi tới Tùng Viên.

Lúc này hắn bước vào phòng, Liễu Thị từ bên trong ra đón, quan tâm nói:

“Hôm nay sao lại về trễ như vậy? Có chuyện gì sao, lão gia dùng bữa tối

chưa? Để thϊếp kêu người hâm nóng thức ăn rồi bưng lên”.

Nói xong, bà thấy Ngụy Xương không nói lời nào, thậm chí vẻ mặt cũng

không biểu lộ gì, nhìn thẳng vào bà. Nội tâm Liễu Thị hoảng hốt, trên

mặt lại vẫn bày ra vẻ thật sự bình tĩnh, che miệng khẽ cười hỏi: “Sao

lại nhìn thϊếp như vậy, trên mặt thϊếp có gì sao?”

Ngụy Xương nhìn bà, thê tử cùng mình bảy tám năm thân cận, lần đầu tiên

lại thấy như người xa lạ. Những năm nay hắn tự thấy có lỗi với bà, liên

tục dùng phương thức lớn nhất để bù đắp, cho dù bà kiêu căng vô lễ hắn

cũng nhịn, bà không thích Ngụy La và Thường Hoằng hắn cũng có thể hiểu.

Chỉ là không nghĩ tới, bà ấy sẽ sinh ra tâm tư hại người!

Đứa bé kia chỉ mới sáu tuổi, bà ấy đến tột cùng là đang nghĩ cái gì?

Liễu Thị dần cảm thấy bất an, tiến lên giữ tay ông dẫn tới bàn tròn: “Hôm nay phòng bếp có làm món ông thích, ông xem một chút…”

Ngụy Xương không nhúc nhích, từ trong tay áo lấy ra đôi hoa tay khảm ngọc, đặt trên bàn bát tiên.

Dưới ánh chiều tà rực rỡ, vẻ mặt Liễu Thị đột nhiên cứng đờ.