Chương 23-2: Nàng là cây ớt nhỏ, không phải hoa trong nhà kính (2)

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki

Trải qua một phen truy hỏi của Ngụy La, Thường Hoằng mới nói cho nàng biết tại sao hắn và Lý Tụng tranh chấp.

Ngụy La và Thường Hoằng là thai long phượng, bộ dáng hai người cũng vì

vậy mà giống nhau đến bảy tám phần, ngũ quang xinh đẹp, mặt mày tinh

xảo. Chuyện này là chuyện tốt đối với Ngụy La, nhưng đối với Thường

Hoằng lại mang lại phiền toái. Hắn lúc này còn nhỏ, mặt mày còn chưa nảy nở, thoạt nhìn có điểm giống bé gái. Bình thường cũng có người nghị

luận về dáng vẻ của Thường Hoằng, nhưng đều lặng lẽ, bí mật bàn luận,

chưa từng có ai dám nói ra ngoài miệng; Nhữ Dương Vương Thế tử Lý Tụng

là người đầu tiên.

Lý Tụng không chỉ nhạo báng Thường Hoằng giống nữ nhi, còn muốn Thường

Hoằng học theo bộ dáng của tiểu cô nương, thậm chí không biết lấy ở đâu

được một đóa hoa lụa (1) trên đầu cung nữ, nhất định muốn cài lên đầu

Thường Hoằng. Ngụy Thường Hoằng hiển nhiên không đồng ý, hắn ít nói

không có nghĩa sẽ để mặt người ta bài bố. Lý Tụng thấy hắn không đồng ý, cũng không buông tha, nhất định muốn Thường Hoằng cài hoa lên, hai

người cứ như vậy xảy ra tranh chấp, thậm chí động tay động chân. Thường

Hoằng nhỏ hơn Lý Tụng hai tuổi, đánh cũng không đánh lại, bụng chịu vài

quyền của hắn, sau cùng còn bị Lý Tụng xách cổ áo ném vào Thái Dịch Trì.

Ngụy La nghe nói bụng hắn bị thương, vội bảo hắn nhấc y phục lên: “Để tỷ xem xem!”

Đây là bên ngoài, xung quanh lại có nhiều người như vậy, Thường Hoằng

đương nhiên không chịu, nắm chặt y phục nói: “Không có việc gì… Không

đau!”

Không đau mới là lạ! Lý Tụng có phụ thân là võ tướng, thân thủ chắc chắn không kém hơn phụ thân hắn là bao, Thường Hoằng bị hắn đánh hai quyền,

làm sao chịu nổi.

Lại còn lừa gạt nàng nói là không đau.

Ngụy La ngước lên trừng mắt nhìn Lý Tụng ở phía đối diện, ánh mắt lạnh

băng như châm phóng tới, tuyệt không che giấu phẫn nộ của mình. Lý Tụng

lần đầu tiên bị một tiểu cô nương nhìn như vậy, hắn bị hù đến nhảy dựng, nhưng rất nhanh hoàn hồn, mạnh miệng nói: “Nhìn cái gì? Hai người các

ngươi bộ dáng giống nhau như vậy, ngươi là nữ, hắn là nam, ta làm sao

phân biệt được? Trách không được ta chơi đùa sai người!.

Đúng là cưỡng từ đoạt lý. (2)

Nhữ Dương Vương nghe thấy vậy, quát lớn một tiếng: “Vô liêm sỉ!”, sau

đótúmhắn tới trước mặt Thường Hoằng, hướng tầng tầng lớp lớp quan lại

nói: “Ta dạy ngươi thế nào? Còn không xin lỗi người ta”.

Lý Tụng lảo đảo hai cái, khó khăn lắm mới đứng vững, con mắt nhìn Thường Hoằng, lại nhìn Ngụy La, một chút thành ý nhận lỗi cũng không có.

Người xung quanh đều tản đi, chỉ để lại một vài công công nội thị đứng

đó cùng với người của Phủ Nhữ Dương Vương và Phủ Anh Quốc Công. Lý Tri

Lương chắp tay với Ngụy Côn, có chút hổ thẹn nói: “Đều do bản Vương

không có cách dạy con, đắc tội với tiểu thiếu gia, mong rằng Thịnh Minh

huynh đại lượng, tha thứ cho tiểu nhi!”

Lúc này xin lỗi thì có ích gì, huống chi ông ta còn tự xưng “Bản Vương”, Ngụy Côn có thể làm gì con ông ta chứ? Sắc mặt Ngụy Côn không tốt, lại

vẫn phải như cũ đáp lễ: “Tiểu hài tử nghịch ngợm, cãi nhau ầm ĩ là

chuyện thường, Vương gia không cần tự trách!” Ông dừng một chút, lại

quay lại tính tình ôn hòa thường ngày: ‘Chỉ là Thường Hoằng chỉ có một

mệnh, chịu không được giày vò, hy vọng sẽ không có lần sau!”

Nhữ Dương Vương cười, vội vàng nói: “Thịnh Minh huynh nói rất đúng, bản vương trở về nhất định sẽ hảo hảo quản giáo tiểu nhi!”

Lý Tụng đứng bên kia chậm chạp không chịu xin lỗi Thường Hoằng, cuối

cùng Nhữ Dương Vương nắm tay thành quả đấm uy hϊếp, hắn mới bĩu môi,

không có chút thành ý xin lỗi: “Vừa rồi là ta không đúng, không nên ném

ngươi xuống nước. Dù sao ngươi cũng không sao, chuyện này coi như xong

đi!”.

Ngụy La bỗng nhiên bị hắn chọc đến muốn cười, cái gì gọi là: “Dù sao

cũng không có chuyện gì?” Nếu có chuyện gì, chẳng phải tất cả đều đã

muộn sao?

Nhữ Dương Vương cũng cảm thấy lời này quá đáng, tức giận đến vung quyền muốn đánh hắn: “Ngươi nói chuyện dễ nghe cho lão tử…”

Ngụy La nhìn hắn, trong mắt lóe lên một tia gian xảo. Giọng nói của nàng phẫn nộ, mang theo bộ dáng ngang ngược của tiểu cô nương: “Ngươi đẩy đệ đệ ta xuống nước, nếu cũng để ta đẩy một lần, chúng ta liền tha thứ cho ngươi!”

Ngụy Côn la nàng: “A La!”

Nhưng rồi ông ngừng lại, không tiếp tục ngăn cản. Đây là chuyện của tiểu hài tử, có đôi khi người lớn bọn họ không tiện nhúng tay. Hơn nữa Ngụy

La là bé gái, tuổi lại nhỏ, cho dù nói gì cũng sẽ trở thành: “Lời trẻ

nhỏ không kiêng kỵ!”.

Ngụy Côn nhìn Lý Tri Lương, Lý Tri Lương nhíu nhíu mày, tựa hồ cảm thấy yêu cầu này có chút vô lý.

Lý Tri Lương chưa kịp mở miệng. Lý Tụng lại không cho là đúng cười một

tiếng, tự phụ đáp lại: “Đây có là gì? Đừng nói cho ngươi đẩy một lần,

chính là đẩy một trăm lần cũng không có vấn đề gì!”

Lý Tụng ỷ vào bản thân có chút võ công, lại học bơi từ nhỏ, căn bản

không đem lời Ngụy La nói để vào mắt, ngược lại còn cảm thấy chơi rất

vui, sảng khoái đáp ứng. Coi như tắm rửa một cái, lòng dạ hắn rộng

lượng, không so đo với nàng!

Lý Tri Lương có chút không đồng ý, sợ tiểu nhi xảy ra chuyện gì ngoài ý

muốn, nhưng nghĩ tới mình ở một bên trông chừng, cũng sẽ không nói gì.

Cũng nhân dịp này, vừa vặn tỏ rõ mười phần thành ý bồi tội, sẽ không bị

người ta nói là ỷ thế hϊếp người.

Ngụy La đã tính trước chuyện Lý Tụng đồng ý, khẽ mím môi.

Cười đi, thừa dịp còn cười được thì cứ cười.

*** *** ***

Lúc này Sùng Trinh Hoàng Đế và Trần Hoàng Hậu vẫn chưa tới, nhưng nhìn

thời gian thì cũng sắp rồi, lúc này mọi người đều đứng chờ trước Tân

Nhạn Lâu và Lâm Giang Lâu, không có mấy ai chú ý tới tình huống Ngụy La

bên này.

Mặt hồ bằng phẳng, thế lấy ngọc thạch, khoảng cách với mặt nước ước

chừng nửa thước, mỗi một chỗ đều có độ sâu giống nhau. Ngụy La đứng trên bờ, ngẩng đầu nhìn Lý Tụng: “Ta đem ngươi từ nơi này đẩy xuống, nếu

ngươi có thể đi lên, chúng ta coi như thanh toán xong!”

Nàng học theo lời nói của hắn vừa rồi, nãi thanh nãi khí, rõ ràng là bộ

dáng con nít không hiểu chuyện, hết lần này tới lần khác trưng ra gương

mặt nhỏ nhắn, lại giả bộ nghiêm túc. Lý Tụng cảm thấy buồn cười, căn bản không để nàng vào mắt, gật đầu lung tung: “Được, ngươi mau động thủ,

không phải là…”

Hắn nói còn chưa xong, Ngụy La liền đưa tay đặt vào l*иg ngực hắn, hung hăng đẩy xuống.

Lý Tụng đứng bên bờ hồ, bất ngờ không kịp chuẩn bị đã bị đẩy ngã về phía sau, hai mắt mở to, “Bịch” một tiếng rơi vào trong nước!

Nước hồ rất nhanh trùm lêи đỉиɦ đầu hắn, cũng may Lý Tụng biết bơi, rơi

vào nước một lúc liền điều chỉnh cơ thể xong. Hắn lấy khí, thậm chí nhởn nhơ tự đắc bơi lội một vòng trong hồ, mới một lần nữa nổi lên mặt nước, vẻ mặt dương dương tự đắc nhìn Ngụy La. Nhữ Dương Vương Lý Tri Lương

đứng bên kia thở phào nhẹ nhõm, kêu lên: “Nghịch tử, còn không mau đi

lên!”

Hắn vạch hai tay bơi về phía trước, chuẩn bị từ chỗ vừa rồi bị đẩy xuống leo lại lên bờ, nhưng tay vừa mới bấu vào thạch bích, lại cảm thấy có

gì đó kỳ lạ. Ngụy La ngồi xổm trước mặt hắn, gương mặt nhỏ nhắn mỉm

cười, nụ cười kia thế nào cũng cảm thấy cổ quái, làm cho Lý Tụng chẳng

biết vì sao có cảm giác hắn đang bị rơi vào bẫy. Hắn nhíu mày: “Tránh

ra, để bản thế tử đi lên!”

Hóa ra Ngụy La chọn chỗ này vì trên bờ rêu xanh bám đầy lên thạch bích

trơn trượt, không dễ dàng lên được. Nếu là trước kia mà nói, việc này

đối với Lý Tụng không phải việc khó, nhưng hôm nay Ngụy La lại ngồi xổm

trên bờ, trong tay cầm một cành cây, lưng đưa về phía mọi người, dùng

cành cây đó hung hăng đè lên mu bàn tay của hắn, mỉm cười nhìn hắn bằng

nửa con mắt: “Tiếp tục!”

Lý Tụng ánh mắt biến đổi, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi dám…”

Không chờ hắn nói hết lời, Ngụy La liền dùng thêm sức, cành cây hung

hăng cắm vào thịt hắn, nàng còn cố tình cười hết sức ngây ngô: “Xuống

hay không xuống?”

Lý Tụng đau đến gào lên, nhanh chóng rút tay về, phịch một tiếng, lại rớt vào trong nước lần nữa.

Người đứng bên bờ không trông thấy tình huống của bọn họ, còn tưởng rằng Lý Tụng đứng không vững lại té xuống, Lý Tri Lương cuối cùng vẫn xót

con, vội vàng nói thị vệ: “Mau, mau cứu tiểu Thế tử lên!”

Vừa dứt lời, một giọng nói khác đã lên tiếng - -

“Chậm đã!”

Triệu Giới đứng ở bên kia, thú vị nhìn xem bóng dáng Ngụy La. Xem đủ

rồi, hắn nghiêng đầu nói với Lý Tri Lương: “Nhữ Dương Vương mới vừa rồi

không phải đã đáp ứng sao? Đây là chuyện của bọn tiểu hài tử, tiểu Thế

tử nguyện ý rơi xuống nước, đương nhiên cũng muốn tự mình đi lên. Sao

vậy, Nhữ Dương Vương không tin tưởng nhi tử của mình sao?”

Không lường trước được Tĩnh Vương lại nhúng tay vào chuyện này, Lý Tri

Lương cứng đờ, miễn cưỡng cười một tiếng nói: ”Cũng không phải, chỉ là…”

Triệu Giới không cho ông ta cơ hội nói hết, ánh mắt liền dời đi: “Nếu đã không phải, vậy thì chờ đi!”

Lý Tri Lương đành phải tiếp tục chờ.

Ở dưới nước, Lý Tụng vốn định từ chỗ khác leo lên bờ, nhưng bơi một vòng liền nhịn không được miệng chửi ầm lên. Tiểu nha đầu này khẳng định là

cố ý? Nàng ta biết rõ phía dưới này đều là cỏ và dòng nước quấn quanh

nhau, căn bản không cách nào tới gần, một khi đến gần sẽ bị đám cỏ quấn

lấy kéo xuống đáy hồ! Như vậy xem ra, chỉ có chỗ Ngụy La đang đứng là có thể leo lên, hắn sinh khí, trong miệng chỉ còn sót lại chút không khí,

nước hồ ào ạt tràn vào mũi miệng, hắn bị uống vài ngụm nước, lần nữa ló

đầu lên, phẫn nộ trừng Ngụy La: “Ngươi cố ý!”

Ngụy La đứng lên, miệng nở nụ cười ngọt ngào: “Cái gì cố ý chứ? Ngươi đang nói gì thế?”

Có điều, nét mặt của nàng rõ ràng viết: “Đúng vậy, ta chính là cố ý!”

Lý Tụng chưa từng thấy tiểu nha đầu nào đáng giận như vậy, hận không thể đem nàng ăn vào bụng: “Để cho ta đi lên!”

Bọn họ, một người trên bờ, một người dưới nước, khí thế cũng không cách

nhau là mấy. Lý Tụng đã không còn vẻ tự phụ cuồng vọng như lúc nãy, mơ

hồ có chút nóng nãy, hắn ở trong nước quá lâu, hoặc bởi vì lòng nóng

vội, chân trái dần dần co rút đau đớn, chỉ sợ đây là điềm báo bị chuột

rút.

Nhưng hắn lại không muốn nhờ phụ thân giúp đỡ. Đến cùng cũng là bé trai, có tính sĩ diện, thua một bé gái thì còn ra thể thống gì? Hơn nữa, tiểu nha đầu này còn nhỏ hơn hắn hai tuổi!

Ngụy La rõ ràng đang cười, ánh mắt vậy mà lại lộ ra băng lãnh: “Ta không cản ngươi”.

Lý Tụng cắn chặt răng, nàng thật sự không cản hắn, nhưng lại làm cho hắn không đường để đi! Đây thật sự là cô nương sáu tuổi sao? Nội tâm sao

rắc rối như thế chứ!

Hai người, ai cũng không lùi bước, cùng nhìn nhau, xem xem ai chống đỡ đến cuối cùng.

Cuối cùng, tự nhiên là Lý Tụng thua, chân trái hắn bị chuột rút, càng

lúc càng không chịu nổi sức nặng cơ thể, từ từ chìm xuống dưới. Nước hồ

lại lần nữa bao phủ đỉnh đầu hắn, Ngụy La không nói một tiếng, qua một

lúc sau, người trên bờ cảm thấy không thích hợp, Nhữ Dương Vương cởϊ áσ

khoác, tự mình nhảy xuống hồ vớt nhi tử lên: ‘Tụng nhi, tụng nhi!”

Lý Tụng uống một bụng nước, có điều người chưa chết, chỉ có thần trí

không rõ ràng lắm. Hắn nghiêng đầu tìm kiếm thân ảnh của Ngụy La, chỉ

tay về phía nàng:”ngươi” cả nửa ngày cũng không nói ra được vế sau. Sau đó, nghẹo đầu, hôn mê bất tỉnh.

*** *** ***

Chuyện này coi như huề nhau, Lý Tụng đẩy Thường Hoằng xuống nước, Ngụy

La lại đẩy Lý Tụng xuống nước, ai cũng không nợ ai, ai cũng không có tư

cách nói ai.

Nhữ Dương Vương nghẹn một bụng khí, không biết làm thế nào, thế nhưng

đối phương lại có Tĩnh Vương làm chỗ dựa, cũng không thể nói cái gì,

đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Thọ yến năm nay cũng như mọi khi, sau khi chúc thọ Trần Hoàng Hậu, Sùng

Trinh Hoàng Đế sai người lập một sân khấu ở Thái Dịch Trì. Trên khán

đài, mấy phường hát quơ tay áo diễn tấu, thanh

âm y y nha nha, từ khúc tăm tối khó hiểu. Trần Hoàng Hậu không quen nghe loại hí khúc này, cố nén nhẫn nại nghe được một nửa, liền đứng dậy cáo

từ Sùng Trinh Hoàng Đế.

Sùng Trinh Hoàng Đế đầu đội mũ Dực thiện (3) bằng lụa đen, người mặc

long bào cổ tròn, tuổi đã hơn bốn mươi, tinh thần vẫn mạnh khỏe như

trước, từ cặp lông mày có thể thấy được khí thế oai hùng của ông thời

trẻ.Nghe nói Trần Hoàng Hậu muốn rời chỗ, đôi mắt Hoàng Đế thâm trầm,

chợt ánh mắt mỉm cười, khôi phục bộ dáng nhu tình vô hạn như xưa: “

Hoàng Hậu cũng rời đi, một mình trẫm ở lại đây làm gì? Không bằng cùng

nhau trở về”.

“Không được, thần thϊếp đi với Trường Sinh là được rồi, vừa vặn cũng có

mấy lời cần nói với hắn. Bệ hạ bận rộn chính vụ, khó có khi rảnh, không

bằng bồi các đại thần trò chuyện”. Trần Hoàng Hậu ngay trước mặt cự

tuyệt Hoàng Đế, chậm chí không đợi ông mở miệng, liền nói với Triệu Giới đang ngồi phía dưới: “Đến, đỡ mẫu hậu trở về!”.

Trường Sinh là nhũ danh của Triệu Giới, tên đại biểu cho nguyện vọng,

Trần Hoàng Hậu hy vọng hai đứa bé này sống lâu trăm tuổi, cả đời yên

vui.

Triệu Giới đứng dậy, nói với Sùng Trinh Hoàng Đế cáo lui, liền đỡ Trần Hoàng Hậu ly khai.

Hoàng Đế ngồi trên long ỷ, rất lâu sau đó, mặt đều không biểu lộ chút cảm xúc gì

*** *** ***

Cung Khánh Hi, Điện Chiêu Dương.

Trần Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn trên ghế quý phi, nghe Thu ma ma đem

chuyện hôm nay Ngụy La khuyên Thiên Cơ Công Chúa uống thuốc thế nào,

giọng nói êm tai truyền tới: “… Công chúa liền lập tức nói muốn uống

thuốc. Nương nương, Phủ Anh Quốc Công Tứ tiểu thư thật sự có bản lĩnh”.

Trần Hoàng Hậu dựa vào ghế quý phi đằng sau, tay nâng lọ thuốc hít bằng

ngà voi, nghiêm túc nói. “Không phải nói nàng mới sáu tuổi sao, lại lợi

hại như vậy?”

Nói hai ba câu liền trị được Triệu Lưu Ly, để Triệu Lưu Ly tâm phục

khẩu phục, nếu không phải có Thu ma ma và các cung nữ khác đảm bảo,

Hoàng Hậu còn không tin được.

Thu ma ma liên tục gật đầu, nhịn không được lại nói: “Không những như thế, Tứ tiểu thư kia đá cầu cũng thật đẹp…”.

Triệu Giới ngồi ở ghế thái sư làm từ gỗ sưa (4) mặt không biến sắc, đuôi mắt mỉm cười, nghe Thu ma ma tán dương Ngụy La, không khỏi nhớ tới tình hình lúc ấy do chính hắn chứng kiến. khăn lụa màu đỏ trên đầu tiểu cô

nương phất phơ theo gió lướt trên mặt nàng, ánh mắt chuyên tâm, nàng

nhìn chằm chằm quả cầu giữa không trung, căn bản không phát hiện hắn

đang nhìn nàng.

Cặp mắt kia sâu thẳm như đầm nước màu xuân, sáng lạn mênh mông, hào

quang rạng rỡ. Đôi mắt biết nói, cũng biết gạt người. Nàng dùng đôi mắt

thiên chân ngây thơ này nhìn ngươi một lúc, nói không chừng đang ở trong lòng nghĩ xem làm sao hành hạ ngươi… Thật thú vị, Triệu Giới xoa xoa

tay, nhớ tới tình cảnh Ngụy La bắt nạt Lý Tụng. Hắn sao có thể quên

được? Nàng là quả ớt nhỏ cầm trâm phá mặt người khác, không mang theo bộ dáng kệch cỡm của bông hoa trong nhà kính, ai khi dễ nàng, cũng không

có kết cục tốt.

Triệu Giới nhìn Trần Hoàng Hậu, nhếch môi hỏi: “Mẫu hậu, thư đồng của Triệu Lưu Ly quyết định chưa?”