Chương 20: Ăn nàng không ngon đâu!

Mừng thọ Trần Hoàng Hậu là ngày mùng tám tháng năm.

Mấy năm nay, Đế - Hậu ngày càng bất hòa, quan hệ giằng co, nháo đến nỗi

mọi người đều biết. Ngay cả lúc này là đang thiết yến, cũng không còn

long trọng như lúc xưa. Thọ yến của Hoàng Hậu được thiết lập tại cung

Thái Dịch, ở cạnh ao của Tân Nhạn Lâu và Lâm Giang lâu, hai tòa lâu này

dựa núi gần sông, rường cột chạm trổ, mái ngói lưu ly sặc sỡ lóa mắt, mỏ diều hâu nằm cuộn mình ở hai đầu, mái ngói cong cong, lợp xanh một

mảng. Đưa mắt nhìn ra xa, nơi đây giống như cảnh tiên, xa không với tới. Đi tới gần, liền nhìn thấy hai tao lâu khắc hoa văn long phượng, long ở trên, phượng ở dưới, xoay quanh quấn quýt, cưỡi mây đạp gió.

Hai tòa lâu phân ra tiếp đại quần thần trong triều và gia quyến, Ngụy

Côn tự mình đem mấy đứa nhỏ đưa tới Tân Nhạn lâu, không yên tâm giao lại cho Tứ phu nhân Tần Thị: “Mấy hài tử này phiền Tứ tẩu chiếu cô… Tứ tẩu

nếu không tiện mang theo chúng,cứ thỉnh ma ma chiếu cố là được”.

Tần Thị có ba nhi tử của mình, hơn nữa Ngụy La, Ngụy Tranh và Thường

Hoằng thật có chút giật gấu vá vai. Nguyên bản trường hợp này nên là Đỗ

Thị mang theo chúng đi, nhưng Đỗ Thị vừa phạm sai lầm lớn, Ngụy Côn nói

gì cũng không chịu để bà ta đi ra, vẫn nhốt bà ta ở trong viện. Ngụy

Tranh không có mẫu thân, tuổi lại nhỏ, đến hoàng cung rộng lớn liền

khϊếp đảm, nhắm mắt theo đuôi đi phía sau Ngụy Côn, cũng ít nói hơn hẳn

bình thường.

Tần Thị tiếp nhận mấy đứa nhỏ, trêu ghẹo: “Ngũ thúc nói mấy lời này làm

gì! Đây cũng không phải việc gì khó, thúc yên tâm đem bọn nhỏ giao cho

tẩu là được”.

Phủ Anh Quốc Công đến sớm, lúc này trước hai tòa lâu cũng không có bao

nhiêu người, chỉ có công công tỳ nữ lui tới bận rộn, vội vàng hướng bên

trong điện chuẩn bị. Ngụy Côn thấy Tần Thị mang theo ba ma ma, ba đứa

nhỏ lại có bà vυ" của mình làm bạn, nghĩ sẽ không có chuyện gì lớn, liền

gật đầu, xoay người đi theo hướng Lâm Giang lâu.

Tần Thị nhìn Ngụy Côn đi xa, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Đỗ Thị không phải lương xứng của hắn, Ngụy Côn nhiều năm như vậy tuy có

nữ nhi dưới gối, nhưng trong lòng lại thiếu người, thủy chung vẫn là cô

đơn. Nếu Khương Diệu Lan còn thì tốt biết mấy, Đỗ Thị còn chỗ mà hoành

hành sao.

Tần Thị một mặt tưởng nhớ, một mặt dẫn mấy đứa nhỏ đi vào trong lâu,

nhìn một cái, chỗ này thật sự đủ náo nhiệt. Trong lâu tổng cộng có sau

đứa nhỏ, mõi người nói một câu liền đem không khí ồn ào hẳn lên. Đại phu nhân đứng bên cười nói: “Muội có chiếu cố được không? Nếu không thì đem A La và Thường Hoằng giao cho tẩu đi!”

Đại phu nhân chỉ có một nhi tử là Đại thiếu gia Ngụy Thường Dẫn, không

có nữ nhi, đối với mấy cô nương trong phủ vì thế cũng vô cùng yêu quý.

Tần Thị mím môi, từ chối: “Bình thường đều là muội dẫn Ngụy La và Thường Hoằng đi, lần này chắc cũng không có vấn đề gì!”

Vừa dứt lời, Ngụy Tranh liền đẩy tay Tần Thị ra, chạy về phía Tam phu nhân Liễu Thị: “Con muốn Tam bá mẫu!”

Liễu Thị bị nàng ta giữ chặt, kinh ngạc quay đầu lại nhìn, rất nhanh

hiểu được chuyện gì xảy ra, hướng Tần Thị cười cười, liền dẫn Ngụy Tranh lên lầu. Liễu Thị và Đỗ Thị đi lại gần với nhau, cũng vì thế mà đối với Ngụy Tranh thân cận hơn, cho nên Ngụy Tranh tình nguyện đi cùng Tam bá

mẫu cũng không muốn thân cận với Tứ bá mẫu.

Tần Thị hơi ngây người, chợt cười một tiếng, có chút bất đắc dĩ. Bà dưa

ra một tay trống, liền dắt Thường Hoằng, ôn nhu nói: “Chúng ta cùng lên

lầu!”

Tân Nhạn lâu tổng cộng có ba tầng, tầng thứ nhất là chỗ cho mọi người

cùng nhau ngắm cảnh, bốn phía đều trong bích họa, bốn góc đặt bình sứ

họa điểu văn, Ở hướng Đông hđặt một Lưu Ly Bảo Tháp, trên tháp đặt gối

nhỏ màu đỏ thẳm, chốc nữa Trần Hoàng Hậu tới đây chính là ngồi ở chỗ đo. Lầu ha và lầu ba bày những cái bàn nhỏ khám xà cừa, trên đó có đặt hạt

dưa, đậu phộng, hạt đào và mấy loại trái cây.

Ngụy La đi theo sau Tần Thị bước vào, liền nhìn thấy một tiểu cô nương

mặc váy vàng nhạt thêu hoa cẩm tú đang ngồi ở đó bóc đậu phộng. Trước

mặt nàng ta toàn là vỏ đậu phộng, bản thân nàng ấy cũng không kén ăn,

đem đậu phộng ăn hết, vỏ còn tạo thành hình chim nhạn. Nàng ấy ước chứng sáu bảy tuổi, mặt tròn, mắt hạnh, lúc cười rộ lên còn có hai lúm đồng

tiền.

Ngụy La nghe nha hoàn bên cạnh nàng gọi” Nhị tiểu thư”, đang chuẩn bị

nghiên cứu xem đó là nhị tiểu thư nahf ai, liền bị Lương Ngọc Dung gọi

đi qua.

Lương Ngọc Dung mặc yếm màu xanh lá mạ dệt kim, la quần màu xanh, trên

đầu vấn tròn tròn ao kế, bộ dáng nàng tinh xảo, một thân xiêm y càng

khiến nàng trơn tròn như ngọc. Lương Ngọc Dung nửa ngồi trên tháp thấp,

một tay vịn lấy tay vịn bằng gỗ nhìn ra phía ngoài, hưng trí bừng bừng

chỉ vào chỗ đối diện: “A La, nhìn này, chỗ này có thể nhìn sang cảnh

tượng bên kia”.

Ngụy La phối hợp đi lên, ngồi xuống kế bên nàng, quả thức thấy được tình huống bên Lâm Giang lâu. Lâm Giang lâu không bị màn trướng che quanh

ba mặt như bên này, mà tứ phía lộ thiên, hai tòa lâu lại cách nhau không xa, thậm chí rõ thể thấy rõ hành vi diện mạo của người lâu bên kia.

Lương Ngọc Dung nhàn rỗi không có việc gì làm, liền bắt đầu tìm người mà mình quen, đây là phụ thân của nàng, kia là ca ca, còn kia nữa là mấy

thúc bá mà nàng quen… Đột nhiên, Lương Ngọc Dung chỉ vào một chỗ hỏi: “A La, đó có phải đại ca của ngươi không?”

Ngụy La nương theo phương hướng nàng chỉ mà mình, quả thật nhìn thấy

thân ảnh đại ca mình ở ven hồ Thái Dịch, Ngụy Thường Dẫn ngồi trên xe

lăn, bởi vì khoảng cách quá xa, nên không thấy rõ biểu tình của hắn. Hắn ngồi đối diện một thiếu niên, người này lại quay lưng về phía các nàng, đứng chắp tay, không nhận ra là ai.

Ngụy La gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên dừng lại.

Bây giờ, Lương Ngọc Dung mới thấy qua đại ca vài lần, đối với đại ca

cũng chỉ có chút đồng tình. Ngụy La nghĩ tới kết cục đời trước của họ,

nghĩ nghĩ liệu có nên ngăn cản bọn họ từ bây giờ hay không? Đời trước

Lương Ngọc Dung cố gắng như vậy cũng không có kết quả, lại vì thế mà khổ cả đời, còn không bằng ngay từ đầu liên đoạn tuyệt.

Nàng kéo Lương Ngọc Dung về, lấy nắm đậu phộng trên bàn đưa qua: “Xa như vậy không nhìn thấy rõ.. chúng ta đừng xem nữa, ăn đậu phộng đi”.

Lương Ngọc Dung tiếp nhận đậu phộng, vừa mới bóc ra chuẩn bị ăn, cảm

giác đối diện có ánh mắt không thân thiện nhìn mình. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, phía sau bàn nhỏ có một nữ oa đang lườm nàng, nàng không rõ ràng

lắm nháy mắt mấy cái, hào phóng đem đậu đã lột rồi đưa qua; “Ngươi cũng

muốn ăn sao?”

Nào biết đối phương không phải muốn ăn, mà là “chim nhạn bay về nam” ở

trước mặt nàng chưa làm xong, đại đậu phộng bị Ngụy La lấy đi liền không đủ dùng. Nàng ta thở phì phò đem đậu phộng trước mặt đẩy đi, đồ ăn được nàng ta bày biện nửa ngày bỗng chốc hóa thành hư ảo, nàng ta mím mối

nói: “KHÔNG được động, không được động!’.

Hóa ra vị tiểu cô nương này là Nhị tiểu thư Phủ Trấn Quốc Công, tên là

cao Tình Dương, cùng lứa với Ngụy La và Lương Ngọc Dung, cũng khoảng sáu tuổi. Phu nhân của Trấn Quốc Công là muội muội ruột của Trần Hoàng Hậu, dưới gối không có nhi tử, chỉ có hai nữ nhi. Dù là như vậy, Trấn Quốc

Công phu nhân vì nhà mẹ đẻ có quan hệ với Trần Hoàng Hậu, địa vị không

thể lay động, nhiều năm như vậy Trấn Quốc Công chỉ nạp thϊếp thất, cho

dù thϊếp có sinh nhi tử cũng sẽ ghi vào danh nghĩa do bà ta nuôi nấng.

Trấn Quốc Công phu nhân đối với hai nữ nhi vô cùng sủng ái, ngoại trừ

tiểu nữ nhi này, bà ta còn có một đại nữ nhi tên Cao Đan Dương. Cao Đan

Dương năm nay mười bốn, nghe nói diễm lệ vô song, chính là đệ nhất mĩ

nhân.

Bây giờ Cao Tình Dương tức giận, Lương Ngọc Dung chẳng những không giống người khác a dua lấy lòng, ngược lại còn tò mò hỏi: “Đậu phộng này cô

còn muốn sao?”

Nàng ta hừ một tiếng: “Không cần.”

Chỉ thấy Lương Ngọc Dung cầm túi lụa, Cao Tình Dương cho rằng nàng muốn

ăn, đang muốn khinh thường châm chọc mấy lời, ai ngờ nàng đã mở miệng

nói:”A La, chúng ta ra sau lâu uy mèo nhỏ ăn đi. Lúc mới tới ta thấy có rất nhiều mèo nhỏ, rất đẹp, ở ngay sau lâu này!”

DÙ sau ở trên lầu cũng không có chuyện gì làm, cũng chẳng biết bao giờ

Trần Hoàng Hậu mới tới, Ngụy La liền gật đầu nói được, lại hỏi Tần Thị:

“Tứ bá mẫu, con có thể xuống dưới chơi một lát không?”

Tần Thị đang nói chuyện với phu nhân Phủ Định Lăng Hầu, nghe nàng nói

vậy có chút do dự, nhưng thấy vẻ mặt trông mong của tiểu nha đầu, hơn

nữa bên ngoài cũng không thiếu người, liền đồng ý. Bà thủy chung vẫn

không yên tâm, lại cho hai ma ma đi theo đứa nhỏ, dặn dò Ngụy La: “Đừng

đi xa, đi một lúc nhớ phải trở về”.

Ngụy La cười cười, thanh âm thanh thúy ừ một tiếng.

Cao Tình Dương còn đang tức giận ở bên kia, nghẹn một ngụm khí không thả ra được, trừng mắt nhìn theo phương hướng hai người rời đi. Nàng ta

đang muốn nắm lấy đậu phộng trên bàn ném đi, bỗng nhiên có người che

trước mặt. Gương mặt nhỏ nhắn của Thường Hoằng nhíu chặt, lông mi dài

đen nhánh chăm chú nhìn nàng ta, ngăn trở bàn tay đang định vung lên:

“Không cho!”

Cao Tình Dương chưa từng thấy qua người này, theo bản năng hỏi: “Không cho cái gì?”

Hắn không nói lời nào, thật là kiệm lời đến cực điểm, lại rất nghiêm túc mở tay nàng ta ra, đem đậu phộng trong tay lấy ra, để lên trên bàn. Sau đó không hề liếc tiếc, không thèm nhìn nàng ta một cái, xoay người đuổi theo bước chân Ngụy La đi xuống dưới lầu.

Cao Tình Dương nhìn hắn, mãi đến khi người đi xa mới phản ứng kịp. Hóa ra là người nóng tính!

*** *** ***

Ngụy La đi theo Lương Ngọc Dung xuống lầu, men theo đường phủ đầy đá

cuội, quả thật nhìn thấy cách đó không xa, dưới dàn hoa chuối đỏ sẫm có

hai, ba con mèo trắng nhỏ.

Mèo nhỏ nhìn không lớn lắm, xem ra cũng chỉ mới sinh được mấy tháng, nằm trên mấy tán lá xanh, nho nhỏ chọc người thương cảm. Xung quanh có mầy

cung nữ, đám mèo nhỏ này không có ai chiếu cố, Lương Ngọc Dung ngồi xổm

trước mặt chúng, nhịn không được lấy tay sờ sờ: “A La, đám mèo này thật

xinh đẹp, lông trắng mượt không chút lẫn luôn, ngươi mau nhìn xem!”

Ngụy La không quá thích mấy loài động vật nhỏ có lông, nàng cùng Lương

Ngọc Dung đi ra ngoài này thuần túy vì ở bên trong quá nhàm chán. Ngụy

La nghe Lương Ngọc Dung nói như vậy, do dự thật lâu mới tới gần từng

chút một, ngồi xổm trước mặt đám mèo. Ba con mèo nhỏ thật xinh đẹp, ánh

mắt màu xanh ngọc, cả người trắng như tuyết, dường như chúng cũng biết

nàng đang nhìn chúng, cả bọn đều ngóng trông nhìn lại nàng.

Ánh mắt kia, một con lại một con, vô tội vô cùng, nhìn lâu thật dễ làm người ta say mê.

Lần đầu tiên Ngụy La cảm thấy có hứng thú với mèo, đưa tay muốn sờ lỗ

tai chúng, ai biết được chúng nó lại duỗi chân ra, nhào tới ôm lấy cánh

tay nàng. Ngụy La giật mình, đột ngột đứng lên, theo bản năng muốn vứt

bỏ con mèo trên tay nàng xuống, Ý nghĩ vừa tới, Ngụy La cũng nhớ ra

rằng đám mèo này được nuôi trong cung, lại là giống loài hiếm, nhất định là có người nuôi dưỡng, vạn nhất người đó lại là vị tần phi hay công

chúa nào, lỡ mèo có bị gì thì thật phiền toái. Nàng đành đứng đơ mình

như tượng, ý đồ để đám mèo tự bò về chốn cũ, nhưng hiểm nhiên đám mèo

này thích dính nàng, gắt gao nắm lấy tay nàng không buôn, còn lè lưỡi

liếʍ liếʍ mu bàn tay nàng.

--- Ăn nàng ko có ngon đâu!

Ngụy La kêu Lương Ngọc Dung: “Mau giúp ta lấy xuống…”

Cánh tay nàng đều nổi da gà hết cả, thật sự không yêu nổi mấy loài động vật nhỏ nhiều lông này.

Lương Ngọc Dung thấy thế, không khỏi ôm bụng cười, chẳng những không

giúp, ngược lại còn bày ra tư thế xem náo nhiệt. Nàng vốn định nhờ

Thường Hoằng giúp đỡ, nhưng Thường Hoằng mới rồi vừa xuống lầu đã bị

người bên cạnh Ngụy Côn gọi đi. Ngụy La thật sự không có biện pháp, lại

bị đám mèo liếʍ rồi lại liếʍ,tư vị này… thật là tứ cố vô thân mà!

Lương Ngọc Dung thấy hốc mắt Ngụy La phiếm hồng, lúc này mới thu hồi

tràng cười, chuẩn bị giúp nàng, vừa muốn động thủ bỗng nghe truyền tới

giọng nữ trong trẻo: “Các ngươi là ai? Tại sao ở chỗ này?”

Lương Ngọc Dung ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một vị

cô nương đứng dưới hàng chuối, trên người mặc xiêm y thêu hoa đang cau

mày nhìn về đám mèo trắng đang bám trên tay Ngụy La. Người vừa tới ước

chừng mười ba mười bốn tuổi, tóc đen da trắng, mắt ngọc mày ngài, sinh

ra vừa kiều lại vừa mị, xinh đẹp động lòng người.

“Chúng tôi…” Lương Ngọc Dung cho rằng người đó là chủ cảu đám mèo,

ngẩng người muốn trả lời. Cô gái kia liền đi tới trước mặt Ngụy La, cánh tay duỗi ra, đem đám mèo trên người Ngụy La cầm xuống.

Thiếu nữ nói: “Mèo này không phải là thứ các ngươi có thể chạm vào…”

Nói dứt lời nàng ta xoay người về phía sau, nói bằng giọng bất mãn:

“Tĩnh biểu ca, huynh sao lại đem mèo nuôi ở chỗ này? Đây là muội tặng

cho huynh, huynh không thể để tâm chăm sóc bọn chúng một chút sao?”

Cách họ vài chục bước, Triệu Giới mặt xiêm y màu thiên thanh thêu hoa

văn như ý, dáng người cao ngất, đối với lời nói của nàng ta không bảy tỏ cảm xúc gì, ánh mắt lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang nhíu lại của Ngụy

La.