Chương 9: Ông không thương bà, ngay cả con bà cũng cảm thấy dư thừa

Người trong phòng khách đều cả kinh, không ai nghĩ ở thời khắc quan trọng như vậy, Đỗ thị lại có thai.

Ban đầu Đỗ thị té xỉu ở cửa, mọi người cho rằng bà ta vì lo lắng tức

giận công tâm, không có ai nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy. Bây giờ đại

phu chẩn đoán chính xác, bà ta thật sự có thai, hơn nữa vừa được nửa

tháng.

Thái phu nhân phản ứng kịp thời, hỏi đại phu kia: “Thế nào rồi, thai nhi có ổn không?”

Đại phu gật đầu: “Chỉ là động thai khí. Mới rồi lão phu đã kê đơn cho

Ngũ phu nhân, theo đơn thuốc uống vài ngày liền không có gì đáng lo

ngại”.

Thái phu nhân gật đầu, nhìn tiểu nhi tử Ngụy Côn, trong nhất thời không biết phải nói gì với ông cho tốt.

Nếu Đỗ thị không có thai thì cũng thôi đi, không nghĩ bụng bà ta cũng

rất cố gắng. Mọi người cho rằng không giữ lại được Đỗ thị, không ai biết thời điểm này vậy mà Đỗ thị có thai. Nếu bây giờ Ngụy Côn hưu thê, đem

Đỗ thị về Phủ Trung Nghĩa Bá, người Phủ Trung Nghĩa Bá nhất định sẽ có

khúc mắc, Phủ Anh Quốc Công cũng sẽ lưu lại danh tiếng không tốt.

Việc hưu thê bây giờ thật không thể lập tức tiến hành, ít nhất cũng phải chậm lại.

Thái phu nhân chuẩn bị khuyên nhủ Ngụy Côn đôi lời, để ông lấy đại cục

làm trọng. Không nghĩ Ngụy Côn bỗng nhiên đứng lên, giống như gió bay

nhanh ra khỏi phòng, theo hướng hậu viện mà đi.

Thái phu nhân cho rằng Ngụy Côn muốn tìm Đỗ thị gây chuyện, vội nói Đại

lão gia và Tam lão gia ngăn cản ông. Nhưng Tam lão gia không nhúc nhích, nói: “Ngay cả nữ nhân của mình đều quản không được, còn muốn con quản

dùm sao!”

Đại lão gia trách mắng: “Tam đệ!”

Từ khi nào thì giữa hai huynh đệ không thể hòa thuận một chút? Huynh đệ

ruột thịt còn mang điểm thù hận, bọn họ chẳng lẽ muốn mang thù hắn đó

vào quan tài sao?

Thái phu nhân bị Tam lão gia chọc sinh khí, ngón tay run rẩy chỉ vào

Ngụy Xương: “Lão Ngũ giận nương, ngươi cũng muốn giận nương…”.

Ngụy Xương vẫn là thương mẫu thân, ông tức Ngụy Côn không phải oán hận

Thái phu nhân. Nghĩ nghĩ, cuối cùng Ngụy Xương nói vài câu hay với Thái

phu nhân, bồi bà một lúc rồi mới rời khỏi phòng khách.

Ngoài cửa phòng khách có một tiểu nha đầu gầy teo, nàng mặc một thân

xiêm y màu xanh non, khả ái lại mềm mại. Nàng ngẩng cái đầu nho nhỏ, ánh mắt ngập nước lộ ra chút tò mò; “Tam bá phụ, cháu vừa rồi nghe thấy,

phu nhân có phải mang thai không? Phu nhân là muốn sinh tiểu đệ đệ sao?”

Tiểu nha đầu này chính là Ngụy La, nàng không thể vào phòng khách, nhưng lại muốn biết có chuyện gì xảy ra, cho nên đành trốn ở ngoài nghe lén.

Khi biết được tin Đỗ thị mang thai, A La ngoại trừ phẫn nộ, nhiều hơn là bừng tỉnh đại ngộ.

Khó trách kiếp trước Đỗ thị để lạc mất nàng lại không phải chịu phạt,

vẫn như cũ yên ổn làm Ngũ phu nhân. Hóa ra nguyên nhân quan trọng nhất

nằm ở đây: Đỗ thị sau khi đi Hộ Quốc tự về được kiểm tra ra có thai,

Ngụy Côn cho dù phẫn nộ, cho dù trách cứ bà ta không chăm sóc tốt nàng,

nhưng niệm tình bà ta đang mang thai, cũng sẽ tạm thời không động tới.

Hơn nữa, lúc đó nàng không trở về, không thể vạch trần âm mưu của Đỗ

thị, Ngụy Côn cho dù hoài nghi cũng không có chứng cứ xác thật. Cho nên

chuyện lớn như vậy, chờ đến khi Đỗ thị sinh cho Ngụy Côn một đứa nhỏ,

chuyện này liền cứ thể bỏ qua.

Bọn họ dần dần quên nàng, quên Tứ tiểu thư của Phủ Quốc Công.

Bọn họ chỉ nhớ đứa nhỏ của Đỗ thị: Ngụy Tranh và Ngụy Thường Di.

Nàng và Thường Hoằng đối với Đỗ thị bất quá cũng chỉ là chướng ngại vật, đá văng đi rồi, con đường phía trước liền thuận buồm xuôi gió.

Đá không ra, liền ngã bổ nhào một cái thật đau.

Nàng nghĩ nghĩ, kiếp trước Đỗ thị sinh con trai, tính ra vừa vặn là lần

mang thai này. Đỗ thị muốn dùng nhi tử trói chặt tâm Ngụy Côn, đáng tiếc nhi tử của bà ta không chịu cố gắng, không học vấn không nghề nghiệp,

không có ý định tiến tới; cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, chơi bời

lêu lổng, là điển hình của một hoàn khố công tử (1). Có một lần Ngụy La

tận mắt chứng kiến hắn ở trên đường đánh chết người, đối phương là gia

bộc thân cận của Thế tử Thụy Vương, Thế tử Thụy Vương không nguyện ý,

báo án lên quan phủ; sau này Ngụy Thường Di bị đưa vào lao ngục, nghe

nói ở bên trong sống không tốt lắm.

Đỗ thị vì nhi tử này mà hao hết tâm tư, khi còn bé cưng chiều quá đáng

cho nên sau này, khi hắn lớn lên, muốn đưa hắn vào chính đạo cũng rất

khó khăn, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Ngụy La không phải không có tư tưởng độc ác. Nếu nàng có một đệ đệ như vậy, chết một trăm lần đều không đáng tiếc.

Tam lão gia Ngụy Xương nhìn nàng rất lâu, mãi vẫn không nói gì.

A La lại gọi một tiếng: “Tam bá phụ?”

Ngụy Xương giật mình, hoàn hồn, ông vươn bàn tay rộng lớn xoa đầu nàng,

hoàn toàn khác với biểu hiện căm ghét khi đối mặt với Ngụy Côn, Ngụy

Xương bây giờ vô cùng thân thiết với Ngụy La: “Tiểu A La, sao cháu biết

là đệ đệ?”

A La càng lớn càng giống mẫu thân nàng, đặc biệt là đôi mắt trong veo

linh động, làm cho người ta nhìn một lúc rồi không tự chủ nhớ tới Khương Diệu Lan.

Ngữ khí Ngụy La non nớt: “Cháu không thích muội muội, Ngụy Tranh không đáng yêu chút nào!”

Ngụy Xương cười cười, trong tươi cười mang theo chút đau xót: “Phải

không?” Ông không nói gì nữa, cất bước rời đi, khi đi còn nghe được mấy

câu: “Nếu nàng vẫn còn, làm sao có thể có Ngụy Tranh…”

Tuy rằng rất nhỏ, nhưng Ngụy La vẫn nghe thấy được.

Ngụy La đối với mẹ ruột của mình vẫn rất tò mò, đến tột cùng nữ nhân đó

phải như thế nào mới có thể sinh ra rồi vứt bỏ con mình? Mẫu thân có yêu nàng và Thường Hoằng sao? Có phải cũng giống như Đỗ thị yêu thương Ngụy Tranh không?

Ngụy La không biết.

Người trong phòng khách đều đã đi hết, Ngụy La vẫn đứng im ở cửa không nhúc nhích, càng nghĩ càng thấy phẫn nộ.

Mẫu thân người khác đều biết bảo hộ con mình, còn mẫu thân của nàng và

Thường Hoằng ở đâu? Bà quả thật đã chết rồi sao? Hay là giống như Tứ bá

mẫu nói, chỉ là rời đi?

So với việc Khương Diệu Lan rời đi, A La càng hi vọng bà đã chết.

Bởi vì chỉ có như vậy, Ngụy La mới có thể tự lừa dối mình, cho là bà yêu nàng và Thường Hoằng, rời khỏi bọn họ cũng là vì bất đắc dĩ. Nếu như bà không chết, lại vứt bỏ họ, vậy đời này nàng đều sẽ không tha thứ cho

Khương Diệu Lan. A La nhìn chằm chằm bình hoa lớn khắc hình như ý trước

mặt, phảng phất giống như Khương Diệu Lan đang ở trước mặt nàng; Ngụy La bỗng nhiên đưa tay, hung hăng đẩy nàng ta ra.

Chờ Ngụy La lấy lại tinh thần, âm thanh đổ vỡ đả vang vọng bên tai; rầm một tiếng, mảnh sứ tung tóe.

A La đứng trước mấy mảnh vỡ, đầu gục xuống, cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

Hồi lâu sau thanh âm của Thường Hoằng truyền tới, giọng nói của hắn nhẹ nhàng lại có chút kinh ngạc: “A La, tỷ đang làm gì?”

Ngụy La rụt bả vai, không muốn để cho Thường Hoằng nhìn thấy vẻ mặt âm u của nàng. Ngụy La nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, nàng đưa tay vỗ vỗ hai má, bỗng nhiên quay đầu chạy tới chỗ Thường Hoằng, lôi kéo

tay hắn cùng chạy, gương mặt nhỏ nhắn mang theo ý cười, không có chút áy náy nào: “Tỷ không cẩn thận đem bình hoa làm vỡ rồi; chúng ta chạy mau, để tổ mẫu biết được nhất định sẽ nổi giận!”

Thường Hoằng bị nàng lôi kéo chạy về phía trước, vẻ mặt không biết phải làm gì cho đúng.

A La chạy đi, vừa chạy vừa nghĩ, không có mẫu thân, nàng còn có Thường

Hoằng, còn có bản thân. Đỗ thị cho rằng chỉ như vậy liền tránh được một

kiếp sao? Chưa xong đâu, giữa bọn họ còn chưa xong! Nàng có rất nhiều

phương pháp, muốn áp dụng lên người bà ta từng cái từng cái một.

Giống như cái bình hoa lúc nãy, nàng muốn hung hăng đẩy ngã nó, để nó vở làm năm bảy mảnh, thịt nát xương tan.

*** *** ***

Tùng Viên.

Ngụy Côn sải bước đi tới của Tùng Viên, đứng ở cửa nhìn hồi lâu mới chần chờ bước vào nội viện.

Trước ngày hôm nay, Ngụy Côn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phát sinh biến cố như vậy trong đời ông.

Hạ nhân trong viện vừa mới bị phạt nặng, vẫn phải kéo thân thể bị thương đi hầu hạ chủ tử, lại sợ hãi ngậm miệng, sợ chọc Ngụy Côn không thoải

mái, bọn họ lại phải ăn hèo.

Ngụy Côn trực tiếp đi vào chính phòng, bên ngoài chính phòng có hai nha

hoàn, nhìn thấy ông liền liên tục hấp khí, cũng không dám lên tiếng gọi

người. Ông vòng qua tấm bình phong mười hai phiến vẽ hình sơn nước làm

bằng lá trúc tùng, mặt không thay đổi đi vào nội thất.

Trong phòng, Đỗ thị nửa ngồi trên giường làm từ gỗ hoa lê, vừa mới uống

xong chén dược. Biểu tình trên mặt bà so với lúc nãy hòa hoãn hơn nhiều, thậm chí còn mang theo ý cười; chắc hẳn Đỗ thị đang cho rằng đứa nhỏ

trong bụng tới quá đúng lúc, cứu bà ta một mạng. Hai tiểu nha hoàn đứng

hầu hạ ở đầu giường, Ngưng Tuyết và Ngậm Sương bị đánh một trận, hiện

giờ còn đang bị nhốt trong sài phòng. Đỗ thị một chút cũng không nóng

vội, mắt vừa chuyển liền nhìn thấy Ngụy Côn tiến vào, cười hỏi ông:

“Thịnh Minh, ông nghe thấy đại phu nói chưa? Chúng ta lại có đứa nhỏ!

Không biết lần này là nam hai hay nữ hài…”

Thịnh Minh là tên chữ của Ngụy Côn.

Ngụy Côn thủy chung đứng sau tấm bình phong, ánh mắt không chút cảm tình nhìn bà, không nói một câu.

Đỗ thị chống lại ánh mắt ông, ẩn ẩn cảm thấy bất an, nhưng vẫn cường

ngạnh lấy lại ý cười: “Ông thích nhi tử hay là thích nữ nhi? Để thϊếp

nói, chúng ta đã có Tranh tỷ nhi, lần này vẫn là sinh con trai thì tốt

hơn…”

Không chờ bà nói xong, Ngụy Côn bình tĩnh ngắt ngang: “Phía sau Tùng

Viên có một Ngân Hạnh Viên, bà để nha hoàn thu thập một chút, tối hôm

nay liền chuyển tới ở đó đi!”

Sở dĩ viện đó có tên Ngân Hạnh Viên là bởi vì ngoài viện có thưa thớt

mấy cây Ngân hạnh (2). Tòa nhà đó đã bị bỏ hoang từ lâu, bình thường

cũng không có người qua lại, hạ nhân không quét tước chỗ đó; nhiều năm

trôi qua, ở ngoài viện mọc đầy cỏ dại, trong chốc lát không thể để người vào ở. Bây giờ Ngụy Côn muốn bà chuyển qua, căn bản là vô cùng thất

vọng, một điểm tình ý cũng không có.

Tươi cười trên mặt Đỗ thị cứng đờ, không dám tin hỏi: “Ông nói cái gì?”

Đến cả việc nhìn lâu hoặc liếc mắt nhìn bà một cái, Ngụy Côn cũng không

nguyện ý; ông xoay tầm mắt, nhìn ra cửa sổ; “Nếu bà không muốn đi vào đó ở, tôi liền viết hưu thư, để bà trở về Phủ Trung Nghĩa Bá”.

Đỗ thị rốt cuộc không nhẫn được nữa, vành mắt đỏ hồng kêu tên ông: “Ngụy Thịnh Minh, trong bụng tôi còn có con của ông!”

Vậy thì làm sao chứ? Ngụy Côn không yêu Đỗ thị, ngay cả đứa nhỏ của bà cũng cảm thấy dư thừa.

Trước kia, Ngụy Côn không nhận rõ bản tính của Đỗ thị, đối với bà còn

vài phần áy náy. Bởi vì ông có thể cho bà hết thảy những gì trượng phu

nên cho, chỉ có tình yêu lại không thể. Nay ông nhận rõ gương mặt chân

thật của bà, ngược lại thở phào một hơi, còn có loại cảm giác được giải thoát. Ông không bao giờ có thể chịu được khi ở chung một chỗ với bà

nữa, cũng không nghĩ nhìn thấy bà; nếu đã không thể hưu thê, vậy thì tạm thời tách ra, dù sao cũng không thể cùng nhau sinh hoạt giống như trước đây.

Ngụy Côn không hề bị lay động, đứng chắp tay: “Hai nha hoàn này bà cũng

mang đi, mấy thứ trong phòng này cũng cùng nhau dọn qua bên đó. Tôi

không thể để A La ở cùng một chỗ với bà, nó còn nhỏ, còn cần tôi chiếu

cố. Từ nay về sau tôi sẽ đích thân chăm sóc A La”. Dừng một chút, ông

nói tiếp: “Về phần đứa nhỏ trong bụng bà…. Sinh ra liền đưa cho Tứ tẩu,

bà không thích hợp chăm sóc đứa nhỏ. Tôi sẽ nói với Tứ tẩu một tiếng,

thỉnh nàng giúp đỡ việc này”.

Đỗ thị kinh ngạc, nhìn ông giống như người xa lạ.

Ông không cần bà coi như xong, ngay cả hài tử của bà cũng muốn cướp đi

sao? Ông coi bà là cái gì, mang thai mười tháng, ngay cả một chút tưởng

niệm cũng không thể có sao?

Đỗ thị xốc lên chăn đệm trên giường, bất chấp đau đớn mang giày đi tới

trước mặt ông: “Ông thật sự tuyệt tình như vậy? một chút tình cảm với

tôi ông cũng không có sao? Nhiều năm như vậy, địa vị của tôi ở trong

lòng ông là gì hả?”

Ngụy Côn xoay người đi ra chính phòng: “Không phải tôi không có tình cảm với bà, mà là lần này bà thật sự quá phận. Tôi đi rồi, bây giờ liền thu dọn đồ đạc đi!”

“Ngụy Thịnh Minh!” Đỗ thị không kiềm được tức giận kêu ông, phẫn nộ và

tuyệt vọng, ngay cả thanh âm phát ra cũng vặn vẹo: “trong lòng ông còn

yêu Khương Diệu Lan phải không? Ông vẫn chưa quên nàng ta, có phải

không?”

Ngụy Côn dừng bước, gật gật đầu nói; “Phải”

Thời gian giống như dừng lại, Đỗ thị đứng thất thần tại chỗ, ngơ ngác

nhìn bóng dáng Ngụy Côn. Chờ ông ra khỏi phòng rồi, bà bỗng nhiên hoàn

hồn, hướng về bóng lưng ông mà hô to: “Đứa nhỏ chính là do tôi sinh, ai

cũng đừng mong lấy đi! Ông muốn đem nó cho Tứ tẩu, đừng mơ!”

Đáng tiếc Ngụy Côn đã đi xa, không nghe được mấy lời của bà.

Đỗ thị cực kỳ tức giận, cũng cực kỳ hận. Bà hận Ngụy Côn tuyệt tình, hận sự vô năng của mình, càng hận sự tồn tại của Khương Diệu Lan!

Sáu năm nay bà đều phải sống dưới bóng ma đó, cho dù chiếm được Ngụy Côn rồi, bà vẫn thua thảm hại, thua cho một người đáng lẽ phải chết từ sau

năm trước.

Bà không phục!

Đỗ Nguyệt Doanh cắn chặt răng, oán hận nhìn chằm chằm ra cửa, móng tay

khảm thật sâu vào lòng bàn tay. Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, Đỗ

thị bà không thể nhận thua như vậy! Ngụy Côn muốn bà dọn vào Ngân Hạnh

Viên, bà liền dọn vào, chỉ cần đứa nhỏ trong bụng còn, chỉ cần bà sinh

hạ nhi tử, bà không tin Ngụy Côn sẽ không hồi tâm chuyển ý.

“A nương…”

Một thanh âm thì thầm vang lên nơi ngưỡng cửa.

Đỗ thị ngẩng đầu lên liền thấy Ngụy Tranh đứng ở cửa. Có lẽ là bị biểu

cảm của bà dọa sợ, ánh mắt Ngụy Tranh nhìn bà hồng hồng, vẻ mặt luống

cuống.