Chương 11
Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ mười một: Nam sinh mười mấy tuổi thích phụ nữ da trắng xinh đẹp tầm hai mươi tuổi; Đàn ông hơn hai mươi tuổi yêu phụ nữ da trắng xinh đẹp tầm hai mươi tuổi; Đàn ông hơn ba mươi tuổi yêu phụ nữ da trắng xinh đẹp tầm hai mươi tuổi; Đàn ông hơn bốn mươi tuổi, hơn năm mươi tuổi, hơn sáu mươi tuổi vẫn yêu phụ nữ da trắng xinh đẹp tầm hai mươi tuổi. Từ điểm này mà nói, thực ra đàn ông chính là sinh vật chung thủy nhất trên thế giới.
***
Điều làm Cố Thắng Nam kinh ngạc là người đàn ông này lại rất biết cách chăm sóc người khác. Anh ta xoa bóp chân cho cô rất nhẹ nhàng, thật sự giúp cô đỡ đau hơn nhiều.
"Thế nào? Đã đỡ hơn chưa?" Anh ta hỏi cô với vẻ mặt quan tâm.
Từ nhỏ đến giờ Cố Thắng Nam chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy bao giờ, hai tai hơi nóng lên, cô gật đầu như đập tỏi: "Ờ ờ, đỡ hơn nhiều rồi, không còn đau như lúc nãy nữa".
"Lưng thì sao? Có cần tôi cũng thoa thuốc giúp cô hay không?"
Cố Thắng Nam vội lắc đầu.
"Vậy thì..." Lộ Tấn nhìn cô, hơi dừng lại một lát: "Vào bếp làm món gì đó cho tôi ăn đi".
Lòng biết ơn của Cố Thắng Nam lập tức vỡ tan rơi tung tóe khắp mặt đất, mình phải sớm nghĩ ra hắn ta hảo tâm chăm sóc mình như vậy chính là vì chuyện này chứ...
"Trong tủ lạnh vẫn còn một ít mì Ý tôi làm, nếu anh không chê thì lấy ra hâm nóng ăn tạm vậy".
Quả nhiên ngay sau khi cô nói xong, Lộ Tấn đã lộ ra nguyên hình. Vẻ ân cần đang tràn đầy trên gương mặt cũng tan thành mây khói theo: "Cô cho rằng tôi sẽ ăn thứ cơm thừa canh cặn đó của cô à?"
Cố Thắng Nam nhún vai không nói gì.
Thấy thái độ của cô rất kiên quyết, Lộ Tấn suy nghĩ rất lâu, đôt nhiên lạnh mặt đứng dậy, bỏ đi không quay đầu lại. Nhìn điệu bộ này, tuyệt đối là anh ta sẽ sập cửa bỏ về. Cố Thắng Nam dỏng tai nghe nhưng lại không nghe thấy tiếng sập cửa, cô đưa mắt nhìn nghi hoặc, lại nhìn thấy anh ta đang mở cửa tủ lạnh ra.
Chỉ chốc lát sau anh ta đã dùng lò vi sóng hâm lại đĩa mì Ý. Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, Cố Thắng Nam mỉm cười nhắc nhở anh ta: "Trong tủ lạnh có một lọ gia vị điều chế với bí quyết của riêng tôi, anh có thể trộn vào mì mà ăn".
Chuyện phải ăn cơm thừa canh cặn vẫn canh cánh trong lòng, người nào đó lập tức quay đầu lia ánh mắt sắc như dao về phía Cố Thắng Nam.
Thoáng nhìn bàn ăn chất đầy các loại đồ đạc linh tinh với vẻ chán ghét, cầm lọ gia vị và đĩa mì Ý đến bàn uống nước với vẻ chán ghét, đá văng cái chân không bị thương của Cố Thắng Nam đang đặt trên bàn trà ra với vẻ chán ghét.
Cau có mở lọ gia vị, cau có xúc một ít trộn vào đĩa mì Ý, cau có ăn miếng đầu tiên.
Lộ Tấn sững người.
Chép chép miệng ngẫm nghĩ hồi lâu, xác định vị ngon tuyệt vời nơi đầu lưỡi quả thật là đến từ thứ gia vị này, trong nháy mắt, vẻ mặt cau có chán ghét biến mất không còn tăm tích, Lộ Tấn ăn miếng thứ hai với tâm tình sung sướиɠ.
Quan sát toàn bộ từ đầu đến cuối, Cố Thắng Nam không nhịn được bật cười một tiếng. Người nào đó lại lập tức lia ánh mắt sắc lạnh về phía cô, Cố Thắng Nam đành phải tránh ánh mắt đó, quay lại cầm lấy máy tính, chụp tai nghe xem hoạt hình. Để che giấu sự vui sướиɠ mĩ thực mang đến, Lộ Tấn cũng cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn uống nước, bật ti vi lên.
Vì đeo tai nghe nên Cố Thắng Nam không nghe thấy âm thanh của ti vi, còn khóe mắt lại liếc thấy Lộ Tấn bên cạnh đột nhiên toàn thân cứng đờ không biết vì sao. Cố Thắng Nam nghi hoặc bỏ tai nghe xuống: "Làm sao thế?"
Vừa dứt lời, bên tai Cố Thắng Nam đang vang lên tiếng rêи ɾỉ của đàn ông...
Đây... Hình như... là từ ti vi phát ra! Cố Thắng Nam lập tức giật bắn, kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía ti vi, chỉ thấy hai người đàn ông trên màn hình đang quấn lấy nhau...
Tên Vivian chết tiệt, đến nhà cô thăm người bệnh lại còn mang loại đĩa này đến gϊếŧ thời gian nữa!!!
Mang loại đĩa này đến gϊếŧ thời gian cũng không sao, xem xong lại còn không nhớ lấy đĩa ra khỏi đầu DVD?
Đối với Lộ Tấn, đây rõ ràng là một thế giới hoàn toàn mới mà trước đây anh ta chưa bao giờ biết đến, chỉ thấy anh ta chậm rãi quay sang nhìn về phía Cố Thắng Nam, trong mắt hiện lên rõ ràng hai chữ: Biếи ŧɦái...
Cố Thắng Nam bị ánh mắt này của anh ta triệt để đánh cho tỉnh mộng, nhào tới đòi giật lấy điều khiển từ xa, không ngờ trong tình thế cấp bách, bàn tay cô vồ trượt, đập thẳng xuống mép đĩa mì Ý.
Lộ Tấn nhanh tay nhanh mắt lập tức lắc người tránh sang bên cạnh, đĩa mì Ý bay thẳng lên mặt Cố Thắng Nam...
Bẹt!
Lộ Tấn nhìn người phụ nữ bị mì Ý dính đầy đầu đầy mặt bên cạnh, khóe miệng không nhịn được giât giật.
Cuối cùng tại sao mọi chuyện lại biến thành tình hình như bây giờ? Cố Thắng Nam không rõ, cho dù quả thật cô đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh bồn tắm, cho dù quả thật cô chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy người đàn ông cầm vòi hoa sen xả tóc giúp cô này, nhưng Cố Thắng Nam vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
"Tôi không tin anh lại tốt đến mức giúp tôi gội đầu".
"Tôi chỉ muốn thử xem xem nếu bây giờ chúng ta vẫn còn ở cùng một chỗ thì sẽ còn chuyện bất ngờ kiểu gì xảy đến với cô nữa". Lộ Tấn vừa bóp dầu gội đầu lên tóc cô vừa nói.
Mặc dù bây giờ Cố Thắng Nam chỉ cần hơi nhấc tay lên một chút là sống lưng sẽ đau nhói, cũng chính vì vậy nên không thể tự mình gội đầu, nhưng nghe thấy anh ta nói như vậy, cô vẫn thật sự rất muốn nhịn đau vung tay cho anh ta một đấm.
Nghĩ đến cái lưng đã chịu quá nhiều đau khổ của mình, Cố Thắng Nam cũng chỉ có thể mạnh miệng: "Tôi là phần tử trí thức kiểu mới của đất nước Trung Quốc, tôi không mê tín như anh đâu".
"Phần tử trí thức kiểu mới của Trung Quốc?" Lộ Tấn ra vẻ suy xét: "Loại người như các cô này không phải vẫn được gọi là hủ nữ sao?"
Sắc mặt Cố Thắng Nam sa sầm.
Anh ta cười đắc ý: "Yên tâm, tôi sẽ không kỳ thị cô đâu".
"Cái đĩa đó không phải của tôi..." Cố Thắng Nam vừa định giải thích thì tiếng chuông điện thoại bên ngoài đã vang lên. Lộ Tấn xối sạch bọt trên tay, đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Cố Thắng Nam đành phải dựa đầu vào thành bồn tắm chờ anh ta quay lại.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, bọt dầu gội trên đầu đã sắp chảy xuống đến mắt. Cố Thắng Nam không ngồi thẳng dậy được, tay lại không thể giơ lên quá cao, đành phải chống một tay vào thành bồn tắm, nâng người lên, đưa tay kia với chiếc khăn tắm trên giá.
Còn một chút nữa, 1, 2, 3...
Cuối cùng cũng thành công tóm được một góc khăn tắm, Cố Thắng Nam không khỏi buông lỏng tinh thần, đúng lúc này...
"Cô đang làm gì vậy?"
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh của Lộ Tấn.
Cố Thắng Nam giật mình, bàn tay chống trên thành bồn tắm bỗng dưng trượt xuống...
Trong nháy mắt chiếc khăn tắm bị cô kéo xuống khỏi giá, cả người Cố Thắng Nam cũng hoàn toàn mất thăng bằng, cô ngã thẳng vào trong bồn tắm chứa nửa bồn nước.
***
Trải qua việc này, Cố Thắng Nam không mê tín cũng không được nữa.
Từ Chiêu Đễ tuyệt đối không ngờ được chỉ trong vòng 3 ngày mình đã phải đến thăm bạn ốm những hai lần. Mà khi Cố Thắng Nam kể lại tất cả những chuyện không thể tưởng tượng nổi này với Từ Chiêu Đễ, bộ não vẫn luôn vận hành cực nhanh của Từ Chiêu Đễ cũng không thể không dừng lại một lúc lâu.
"Làm thế nào? Một tuần sau Tử Kinh có một bữa tiệc quan trọng, bọn họ trả lương cao mời tớ đến chính là để giải quyết vấn đề khẩn cấp này. Trưởng phòng hành chính đã nói rõ với tớ, nếu đến lúc đó tớ vẫn chưa khỏi thì sau này cũng không cần đi làm nữa".
Cố Thắng Nam rầu rĩ muốn chết.
Từ Chiêu Đễ cau mày suy ngẫm rất lâu, chợt nảy ra một ý, đôi mắt to chớp chớp trợn mắt nhìn Cố Thắng Nam: "Có một bộ phim hình như cũng na ná với tình huống của bạn bây giờ..."
Cố Thắng Nam sửng sốt: "Phim
Một tiếng sau.
Cố Thắng Nam nằm ở chính giữa, Từ Chiêu Đễ, Vivian chia ra ngồi hai bên, bộ phim bắt đầu được chiếu.
Đó là một phim hài hước về đề tài tình yêu. Xem đến cuối phim, Cố Thắng Nam lại đau khổ đến mức không còn có hứng thú nói chuyện nữa.
Vivian cũng liên tục lắc đầu: "Xong rồi, Cố Thắng Nam, nhất định cả đời bạn cũng không thể đổi vận được".
Thấy Vivian khẳng định như vậy, Cố Thắng Nam không thể không kinh ngạc: "Vì sao?"
"Lần trước bạn và anh ta hôn nhau chỉ là bất ngờ. Bạn cho rằng không phải trong tình huống bất ngờ, một người đàn ông như Lộ Tấn sẽ cam tâm tình nguyện hôn bạn sao?"
Vivian lúc nào cũng có thể vạch rõ chân tướng chỉ với một câu, tinh thần Cố Thắng Nam lập tức sa sút.
Đây là lần đầu tiên Từ Chiêu Đễ không tham dự vào cuộc đối thoại của hai người này. Hai hàng lông mày cau lại rất lâu, đột nhiên Từ Chiêu Đễ hưng phấn búng ngón tay: "Tớ biết phải làm thế nào rồi!"
Cố Thắng Nam và Vivian cùng nhìn về phía Từ Chiêu Đễ: "Làm thế nào?"
Từ Chiêu Đễ cười cười thần bí: "Mềm không được, ta sẽ làm cứng".
"Nghĩa là sao?" Cố Thắng Nam nghe không hiểu.
"Nghĩa chính là: Cưỡng bức!"