Chương 2

04.

Thục phi nương nương đúng thật không thấy ai ở bên ngoài.

Tiểu cung nữ vừa mới nói xong không lâu, Hoàng Hậu còn chưa kịp làm bộ làm tịch nói một câu thì Thục phi đã đến.

Vào trong điện, nàng ta vừa nhìn thấy Hoàng Hậu liền lập tức lộ ra một nụ cười châm chọc.

“Nha, Hoàng Hậu nương nương cũng ở đây.”

Hoàng Hậu nhìn về phía Thục phi, sắc mặt đã lạnh xuống.

Kẻ thù gặp mặt sao, tất nhiên là hết sức đỏ mắt.

“Thục phi, đừng vội hồ nháo.” Hoàng Hậu bày thân phận ra, chỉ lạnh lùng răn dạy một câu.

Thục phi lại không thèm để ý mà bật cười.

Nàng ta tiến lên, lập tức đi đến trước mặt ta.

Tầm mắt của nàng ta quét lui quét tới ở trên mặt ta, cuối cùng, cười nhạo một tiếng.

“Chẳng qua cũng chỉ như vậy.” Thục phi nói.

Ta: “……”

Thục phi ném ra những lời này xong liền quay đầu nhìn về phía Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, người trở thành một kẻ thiếu kiên nhẫn từ khi nào vậy? Chỉ là vài câu đồn đãi mà thôi, cũng đáng giá để người mắt trông mong chạy tới nịnh bợ một mỹ nhân mới tiến cung?”

Hoàng Hậu nghe vậy, không giận còn cười.

“Thục phi, nói năng cho cẩn thận.” Thái độ đó của Hoàng Hậu, có thể nói là ôn nhu, trong mắt lại là ý cười xen lẫn xem kịch vui.

Thục phi nhìn lên, lửa giận bị khơi mào.

Nàng ta hiển nhiên cũng không phải thật sự giống như lời nói của bản thân, cảm thấy đó chỉ là một ít lời đồn đãi mà thôi.

Nàng ta lại nhìn về phía ta.

Cực hung tợn.

“Bổn cung không thích nhất là có người giống y bổn cung.”

Nàng ta mở miệng và duỗi tay muốn sờ mặt của ta.

Vừa duỗi tay vừa nói: “Bổn cung là độc nhất vô nhị, những đồ dỏm khác, nên bị hủy……”

Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong, bởi vì Thục phi lập tức sắp đυ.ng tới mặt của ta, mà ta lại “Phản xạ có điều kiện”trực tiếp ra tay, bóp chặt cổ tay của Thục phi, vật ngã nàng ta thành tướng ch* ăn cứt.

Tiếng “Rầm” kia khiến tất cả những người có mặt ở đây đều bị dọa sốc.

Hoàng Hậu cũng trợn tròn mắt.

Mà Thục phi bị ta ném văng ra và đang ngã trên mặt đất càng tỏ vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.

Nhưng cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng ta, sau khi kịp phản ứng lại liền chạy nhanh qua đỡ Thục phi.

Cú ngã này của Thục phi, rớt rất nhiều trâm, búi tóc cũng có chút rối loạn.

Có thể là ta ra tay quá nặng, hoặc là do da thịt nàng ta thật sự quý giá, cú ngã này khiến trán và mặt nàng ta đỏ một mảng.

Nàng ta dưới sự nâng đỡ của cung nữ, chỉa vào ta, hai mắt đỏ bừng, lửa giận ngập trời: “Thịnh Liên Nghi, ngươi dám! Ngươi cư nhiên dám!”

Ta dám gì cơ?

Ta chỉ có thể nhìn Thục phi và thở dài: “Thục phi nương nương, người cũng không nên trách thϊếp thân, thϊếp thân có bệnh, không thích bị người khác chạm vào, nếu không thân thể sẽ mất khống chế, mà mất khống chế thì như thế nào nhỉ, Thục phi nương nương cũng đã nhìn thấy rồi đó.”

Thục phi: “……”

Hoàng Hậu cũng sửng sốt một chút, sau đó chỉ có thể cúi đầu, liều mạng đè nén mới có thể không bật cười thành tiếng.

Có lẽ Hoàng Hậu cảm thấy vừa nãy nắm ta tay ta chẳng sao cả, ta đây là không thích Thục phi.

Được rồi, ta đúng thật là cố ý.

Nhưng có trời đất chứng giám.

Nếu như nắm tay thì không sao, nhưng có ai mới vừa gặp lại động chạm sờ mặt đâu?

Hơn nữa, Thục phi kia hiển nhiên là có ác ý.

Thục phi vốn đã tức giận, nghe cách giải thích này của ta xong lại càng giận hơn.

“Thịnh Liên Nghi, ngươi bất kính với bề trên, người tới, bắt nàng ta lại cho ta!” Thục phi cảm thấy bản thân không đánh lại được ta nên chuẩn bị kêu giúp đỡ.

Hoàng Hậu thấy thế, trầm mặt và nói: “Thục phi, ngươi làm gì vậy?”

Thục phi hung ác nhìn Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, Thịnh Liên Nghi dám ra tay với bổn cung, Hoàng Hậu nương nương đây là chẳng phân biệt phải trái đen trắng mà cố tình bao che?”

Hoàng Hậu nghe vậy bèn đáp: “Thục phi, là ngươi nói năng lỗ mãng trước.”

Thục phi cười khinh thường: “Vậy hãy để Hoàng Thượng tới phán xét thay chúng ta.”

Lời này vừa ra, Hoàng Hậu nhìn Thục phi giống như coi kẻ ngốc.

Thục phi bị Hoàng Hậu nhìn như vậy, trong lòng cũng lộp bộp một chút.

Còn ta thì sao?

Ta vui mừng khôn xiết vỗ vỗ tay: “Liễu Lục, ngươi mau đi mời Hoàng Thượng lại đây một chuyến.”

Nói xong, ta lại cảm thấy không được.

“Hay là, Hoàng Hậu nương nương, Thục phi nương nương, hai người chịu khó chút, tự mình đi tìm Hoàng Thượng?”

Thục phi nghe vậy, hung tợn nhìn ta như cũ: “Ngươi không đi?”

Ta có chút đồng tình nhìn nàng ta một cái và hồi: “Thϊếp thân cảm thấy, thϊếp thân không đi thì tốt hơn.”

Thục phi có lẽ vốn tồn tại ý lui nhưng lại bị lời nói này của ta kí©h thí©ɧ.

“Muốn đi liền cùng đi.” Nàng ta trừng mắt nhìn ta và nói.

Ta nghe vậy, bất đắc dĩ thở dài: “Được thôi.”

Liễu Lục bên cạnh ta bày vẻ mặt chết lặng.

Chắc là hoàn toàn không ngờ rằng cảnh tượng này đột nhiên bị ta đưa tới tình trạng như vậy.

Mặc kệ thế nào, ta, Hoàng Hậu và Thục phi, ba người mang theo cung nữ của riêng mình, mênh mông cuồn cuộn đi tới Càn Thanh cung của Tần Quân.

05.

Sau khi nghe cung nhân thông báo, ta và Hoàng Hậu, Thục phi bị nghênh vào Càn Thanh cung.

Vừa vào trong, ta liền đối diện với ánh mắt ngập tràn hứng thú của Tần Quân.

Ta trầm mặc một chút.

Ta biết ngay mà.

Nếu ta không tới, hắn sẽ bị Hoàng Hậu và Thục phi làm phiền.

Còn nếu ta tới, đó chính là sân khấu của ba nữ nhân, hắn thì ngồi xem kịch.

Nghĩ vậy, ta hung tợn trừng mắt nhìn Tần Quân.

Tần Quân bị ta trừng mắt nhìn xong liền lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Hắn thu hồi tầm mắt, nghiêm trang nhìn về phía Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu, lúc này tới đây là có chuyện gì?”

Đừng nhìn hỏi thật nghiêm túc, ta cảm thấy có lẽ hắn đang thầm kêu gào trong lòng: “Mau nói đi, nhanh lên.”

Hoàng Hậu cũng không phụ sự kỳ vọng của Tần Quân.

Nàng ta tiến lên trước, sau khi uốn gối hành lễ liền nói: “Hoàng Thượng, chuyện nơi hậu cung, thần thϊếp vốn không nên quấy rầy Hoàng Thượng, nhưng chuyện này có liên quan đến Thịnh mỹ nhân, thần thϊếp mạo muội muốn xin Hoàng Thượng đưa ra chủ ý.”

Tần Quân vừa nghe xong liền kích động.

Đương nhiên, hắn vẫn kìm chế cảm xúc muốn xem kịch của bản thân, nhưng biểu tình thì tạm được, còn giọng điệu lại nhanh hơn rất nhiều.

Hắn hỏi: “Thịnh mỹ nhân làm sao vậy?”

Bộ dáng vội vã này, chẳng phải vừa lúc đúng với câu nói ta là bạch nguyệt quang của hắn sao?

Nếu không hà tất nôn nóng như thế?

Tay ta lại bắt đầu ngứa ngáy.

Muốn mài đao.

Hoàng Hậu thực vừa lòng với thái độ của Tần Quân, nhưng nàng ta chưa kịp mở miệng thì đã bị Thục phi cắt ngang.

Thục phi trực tiếp đi tới bên cạnh Tần Quân, vừa nói vừa nghiêng người về phía Tần Quân: “Hoàng Thượng, Thịnh mỹ nhân dĩ hạ phạm thượng, bắt nạt thần thϊếp……”

Thục phi còn chưa nói xong, Tần Quân thấy nàng ta mò qua, đôi mắt đột nhiên trừng lớn, trực tiếp nhảy bật khỏi ghế.

Nói nhảy cũng không quá đúng.

Chỉ là tốc độ đứng dậy nhanh chóng, hơn nữa còn tránh khỏi Thục phi.

Vì thế……

Thục phi trực tiếp đâm đầu vào ghế dựa.

Trán trực tiếp đập vào trên thành ghế.

Nghe tiếng vang kia khiến ta cũng có chút đau lòng cho nàng ta.

Trong phòng chìm vào yên tĩnh.

Nhưng ta biết, Hoàng Hậu đang nhịn cười, Tần Quân cũng đang nhịn cười.

Chỉ mỗi ta là thật sự cười ra tiếng.

Thật sự là tư thế ngã này của Thục phi có chút buồn cười, đặc biệt là nàng ta giờ đây còn bày ra bộ dáng đầu tựa trên ghế dựa, tứ chi lại đung đưa một cách điên cuồng.

Đến khi Thục phi đứng vững thân thể, tầm mắt đầu tiên dừng ở trên người ta, hung tợn nhìn chằm chằm ta.

Ta nỗ lực nhịn cười, mở miệng: “Thục phi nương nương, ta từ nhỏ đã có một tật xấu, mỗi khi bị sợ hãi liền sẽ bật cười.”

Điểm gây cười thấp thật sự không phải lỗi của ta a.

Đặc biệt là khi nhìn vết sưng càng lúc càng lớn trên trán Thục phi nương nương……

Thục phi tức giận muốn chết, nhưng lúc này nàng ta không trút lửa giận lên ta mà là quay đầu nhìn Tần Quân.

“Hoàng Thượng.” Thục phi vừa kêu rên nũng nịu vừa dậm dậm chân.

Bộ dáng kia……

Thực xin lỗi, rởn cả da gà.

Tần Quân hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, hắn yên lặng rời xa Thục phi một bước.

Thục phi đang chìm trong cảm xúc của bản thân nên không nhận ra được.

Nàng ta bắt đầu cáo trạng.

“Mới vừa rồi thần thϊếp chỉ là muốn chạm vào Thịnh mỹ nhân một chút, Thịnh mỹ nhân liền trực tiếp đẩy ngã thần thϊếp, Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thϊếp!”

Đôi mắt Thục phi đỏ bừng, thật đúng là một nữ nhân đáng thương.

Nữ nhân đáng thương còn biết làm bộ làm tịch.

“Thần thϊếp cũng không có ác ý với Thịnh mỹ nhân, chỉ là muốn thân cận nàng ấy hơn chút thôi, nàng ấy không thích thần thϊếp đã đành, vì sao còn ra tay với thần thϊếp cơ chứ? Thần thϊếp tốt xấu gì cũng là một trong tứ phi*, Thịnh mỹ nhân dám ra tay với thần thϊếp ở trước mắt bao người, nếu không trừng phạt, sau này chẳng biết sẽ gây ra thêm bao nhiêu phiền toái nữa đây.”

(*) Tứ phi bao gồm Quý phi, Thục phi, Đức phi và Hiền phi, địa vị chỉ thua mỗi Hoàng Hậu.

Thục phi cảm thấy kéo một mình ta xuống còn chưa đủ.

Nàng ta lại oán giận: “Hoàng Hậu nương nương thân là chủ của hậu cung, không thưởng phạt phân minh thì thôi, lại còn bao che cho Thịnh mỹ nhân. Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thϊếp.”

Nàng ta chỉ vào phần trán của bản thân: “Hoàng Thượng, người nhìn vết thương này của thần thϊếp này thật nghiêm trọng.”

Tần Quân nghe vậy, hắng giọng hỏi: “Liên Nghi, có chuyện này thật sao?”

Thấy Tần Quân kêu tên của ta, ta đang muốn mở miệng thì Thục phi lại đoạt trước.

“Hoàng Thượng, Thịnh mỹ nhân không chỉ bất kính với thần thϊếp mà còn biện minh ra một lý do cực kỳ thái quá, quả thực là coi thần thϊếp như kẻ ngốc.” Thục phi nói.

Tần Quân tò mò, hỏi: “Lý do gì vậy?”

“Nàng ấy nói, nàng ấy từ nhỏ liền mắc bệnh, nếu có kẻ chạm vào nàng ấy, nàng ấy liền sẽ vì mất khống chế mà đánh người khác.” Thục phi tức giận nói.

Tần Quân nghe vậy đáp: “À thì, nàng ấy đúng thật mắc căn bệnh này.”

Thục phi: “?”

Tần Quân nói một cách nghiêm túc: “Trẫm và nàng ấy là thanh mai trúc mã, trẫm đã biết việc này từ khi còn nhỏ.”

Thục phi: “?”

Trong mắt Thục phi tràn ngập không dám tin tưởng.

Mà trên mặt nàng ta hiện rõ một câu.

“Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao?”

“Các ngươi thật sự coi ta là kẻ ngốc sao?!”

Trong lòng Thục phi đúng thật nghĩ như vậy.

Còn vì sao ta lại biết……

Bởi vì Tần Quân có thuật đọc tâm, sau đó hắn đã nói cho ta nghe.

Đương nhiên, giờ phút này ta vẫn còn chưa biết.

Thục phi nghe vậy xong tức giận đến nỗi liên tục rớt nước mắt.

Tần Quân cũng không cao hứng, hắn nói: “Nàng ấy cũng là thân bất do kỷ, ngươi chỉ té ngã một chút, nhưng Liên Nghi đã bị căn bệnh lạ này tra tấn thật lâu, Thục phi, ngươi từ trước đến nay đều thiện giải nhân ý, vì sao không thể thông cảm cho Liên Nghi? Ngươi đúng là làm trẫm quá thất vọng!”

Thục phi mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin tưởng.

Mà ta, chỉ nghĩ vỗ tay cho Tần Quân.

Omggg.

Có chút ý tứ.