Nếu là người nóng tính chắc chắn sẽ trêu đùa cậu một phen, nhưng Khúc Ngọc Thư là người hiền lành có tiếng, dù là Hạng Hồng Đạt cũng đã từng nghe qua.
Làm cho người ta thắc mắc không biết người này sống trong hoàn cảnh như thế nào mà lớn lên, nuôi dạy thành một bạch liên hoa.
Bị Hạng Hồng Đạt nhìn chằm chằm, trong lòng Cam Minh Tri chột dạ, không nhịn được cầm tay Khúc Ngọc Thư: “Cậu đừng đi, chúng ta ngủ cùng đi.”
Khúc Ngọc Thư mỉm cười: “Tôi không đi.”
Vừa mới chuẩn bị theo cậu ta rời đi, cổ tay kia đã bị Hạng Hồng Đạt nắm lấy: “Cậu đắc tội với người này, không sợ cậu ta bắt nạt cậu sao? Lúc trước rất xảo quyệt đó? Còn bảo ba cậu tìm dị năng giả bảo vệ cậu.”
“Cậu ta không phải loại người như vậy!”
Quay đầu liếc mắt nhìn Khúc Ngọc Thư, cho dù bị vu oan, trên mặt Khúc Ngọc Thư cũng không tức giận, chỉ hơi bất đắc dĩ, cổ tay Cam Minh Tri lắc vài cái nhưng cũng không giãy ra.
Khúc Ngọc Thư nhíu mày: “Tôi bắt nạt cậu ấy làm gì?”
Tự nhiên nghe Khúc Ngọc Thư nói vậy, trong nháy mắt cả mặt Cam Minh Tri đều đỏ lên: “Cậu ta không có bắt nạt tôi!”
Rõ ràng cậu mới chính là nhân vật phản diện chân chính!
Cho dù về sau nhân vật phản diện là người xấu, bây giờ ở đây là sân nhà của cậu mới đúng chứ.
Bị người khác dễ dàng bắt nạt thật là mất mặt.
Không nghĩ Cam Minh Tri phản ứng dữ dội như vậy, Khúc Ngọc Thư hơi sửng sốt.
Được rồi, lòng tự trọng của trẻ con thật lớn.
Hung hăng bỏ tay Hạng Hồng Đạt ra, Cam Minh Tri mím môi đi theo Khúc Ngọc Thư.
Mọi người dựng trại rất nhanh, bởi vì thính lực của thây ma rất nhạy nên xung quanh đều im lặng.
Cam Minh Tri nhìn lén Hạng Hồng Đạt, phát hiện ra hắn đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Khúc Ngọc Thư giống như thú dữ bị cướp bạn đời, hận không thể một ngụm cắn chết cậu ta.
Người này còn xấu xa hơn cả cậu, trong lòng Cam Minh Tri có chút bất an, cũng hơi chán nản, vì sao tự dưng hắn lại làm vẻ mặt như sát thủ gϊếŧ người vậy?
Haiz…
Có điều cậu chỉ có thể bảo Khúc Ngọc Thư chăm sóc bản thân, thân là nhân vật thụ, lại giúp cậu dựng lều trại, trải túi ngủ, thật đáng thương.
Ngáp một tiếng, Cam Minh Tri ngồi vào lòng Khúc Ngọc Thư, cũng không cảm thấy có gì không đúng, chờ cậu ta lấy đồ ăn.
Hạng Hồng Đạt ở bên kia có chút phiền não: “Cậu chủ nhỏ, đồ của cậu đều ở chỗ tôi.”
“Không sao.” Tâm trạng Khúc Ngọc Thư khá tốt, không chút để ý ném cho Cam Minh: “Tôi cũng mang rất nhiều đồ ăn.”
Không nhìn tới phản ứng của Hạng Hồng Đạt, đôi mắt Cam Minh Tri nhìn chằm chằm Khúc Ngọc Thư: “Cậu mang theo cái gì?”
Cậu hơi tò mò, dù sao nhân vật phụ chắc là cũng chu đáo hơn nhân vật công và boss phản diện đúng không?
Hai người đàn ông thô kệch kia căn bản không thể so sánh được, nhưng Tỉnh Văn Diệu có em gái cho nên cũng có bánh quy, nhưng món chính vẫn là mì ăn liền.
Hạnng Hồng Đạt cũng không cần phải nói, chính là mì ăn liền.
Khúc Ngọc Thư không hiểu sao hơi đỏ mặt: “Tôi không biết cậu có ăn được cái này không.”
“Cái gì…”
Khúc Ngọc Thư lấy ra một hộp điểm tâm, nhìn qua rất khéo léo, Cam Minh Tri ngây người: “Cái này là cậu làm sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà sợ cậu ăn không hợp nên mới hỏi cậu có muốn ăn không.”
Nghĩ tới lúc trước Cam Minh Tri luôn được Hạng Hồng Đạt đút ăn, Khúc Ngọc Thư hơi chần chừ một chút, hỏi: “Cậu cần tôi đút ăn không?”
“Không sao, điểm tâm thì có gì mà ăn không hợp.” Cam Minh Tri chưa quen với đồ ăn của cậu ta, cầm ăn thử một miếng, sau đó liền đóng lại: “À cái này…”
Hơn nửa ngày cậu mới ngượng ngùng trả lại hộp điểm tâm đã cắn một miếng lại cho Khúc Ngọc Thư: “Thực xin lỗi.”
Cậu tốt nhất vẫn nên ăn mì ăn liền.
Tại sao cái điểm tâm này lại là món thịt hầm đậu đỏ!
Khúc Ngọc Thư cũng không để ý, thổi phù phù cười một tiếng.