Bởi vì Tô Nhược Hàm nói một câu mang theo vài phần thăm dò, Thanh Nguyên ở trên giường hóa đá một hồi lâu, mà phản ứng của hắn vừa vặn cũng làm cho Tô Nhược Hàm lộ ra vẻ cổ quái.
Chẳng lẽ nàng nói trúng rồi?
Bởi vì tâm tư của hai người trong phòng đều đặt trên câu nói kia, mà thanh âm có gì đó rơi trên mặt đất ở bên ngoài cũng không phải rất rõ ràng, ngược lại làm cho hai người đã xem nhẹ đi.
Chủ yếu nhất là, Tô Nhược Hàm nàng nghĩ Tiểu Bạch ở trong nhà, cho nên nàng cảm thấy không ai dám không mời mà đến xuất hiện ở bên ngoài phòng của mình mới đúng. Nói cho cùng hành vi hộ chủ của Tiểu Bạch, đã làm cho nàng hoàn toàn buông xuống đề phòng.
Thanh Nguyên sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
Dung nhan tuyệt mỹ của hắn xung huyết đỏ bừng, cũng không biết là thẹn quá thành giận hay là nguyên nhân gì khác, hắn hung hăng trừng mắt với nàng, phẫn nộ không thôi rống lớn: "Nữ nhân chết tiệt, ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Chính ngươi không biết liêm sỉ thì cũng quên đi, còn nghĩ người khác cũng giống như ngươi, ngươi thật sự là rất không biết xấu hổ." Khi nói đến câu sau, hắn giống như là tìm lấy được một cái cớ, đúng lý hợp tình trừng mắt với nàng.
Tô Nhược Hàm cong môi, một đôi mắt hạnh khép hờ nhìn kỹ Thanh Nguyên, khi nhìn thấy trong đôi mắt phượng câu hồn của hắn có vẻ chột dạ và trốn tránh, nàng không nhanh không chậm mở miệng nói: "Ngươi biết không, hiện tại bộ dáng của ngươi chỉ có một từ ngữ có thể biểu đạt, đó chính là... Chột dạ, ngươi chột dạ... Bởi vì ta nói trúng ý tưởng chân chính trong nội tâm của ngươi, cho nên ngươi thẹn quá thành giận. Thanh Nguyên... Ngươi nói xem ta nói có đúng không?"
Một câu lại một câu, làm cho mặt Thanh Nguyên từ hồng chuyển sang trắng, sau đó lại từ trắng chuyển xanh, cuối cùng vẻ phẫn nộ trên mặt hắn dần dần thối lui, trên mặt chỉ còn lại có vẻ lạnh như băng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tô Nhược Hàm.
Tô Nhược Hàm bị lãnh ý trên mặt Thanh Nguyên Lãnh mà kinh ngạc một chút, cảm giác ánh mắt của Thanh Nguyên nhìn nàng giống như hắn đang nhìn người chết, giống như hắn nổi lên sát ý với mình... Khụ, bị ý tưởng này làm hoảng sợ, đột nhiên nàng lui về phía sau nửa bước. Khi phát hiện Tiểu Bạch ở bên cạnh đang hung tợn trừng mắt với Thanh Nguyên trên giường, đột nhiên nàng lại hít thở sâu, hiện tại Thanh Nguyên bị thương, cho dù hắn thẹn quá thành giận cũng không có khả năng gϊếŧ mình được.
Nàng điều chỉnh thân hình, giọng nói đúng lý hợp tình lạnh lùng nói: "Ngươi trừng cái gì mà trừng, chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Ngươi luôn nói hận ta, nói ta hại chết muội muội của ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết là lý do này quá mức gượng ép sao? Năm năm trước cho dù Mạc Tử Khanh bị ta cái gì kia, thì có cái quan hệ gì tới ngươi, ngươi canh cánh ghi nhớ ở trong lòng như vậy? Năm năm sau ta mang theo Mặc nhi muốn tái giá thì lại làm sao chứ, chuyện này có quan hệ gì tới ngươi? Nếu không phải ngươi thích Mạc Tử Khanh, ngươi lại kích động tức giận vì hắn như vậy là vì cái gì?"
Lúc này đây Thanh Nguyên không có phẫn nộ phủ nhận, chỉ nhìn nàng rất lâu, khi nhìn thấy trên mặt nàng cũng không có vẻ hèn mọn và chán ghét như hắn suy nghĩ, hắn lạnh lùng mở miệng nói: "Ngươi có biết hay không, ngươi thật sự thực làm cho người ta chán ghét." Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nàng một châm thấy máu nói toạc ra bí mật đáy lòng hắn mười mấy năm qua, trừ bỏ người kia, thậm chí ngay cả Thanh Linh cũng không biết bí mật này.
Tô Nhược Hàm tức giận dưới chân cũng chênh vênh, chính Thanh Nguyên hắn mới đáng chán ghét, lại còn có mặt mũi nói nàng làm cho người ta chán ghét. Hơn nữa nàng cũng không phải bạc, không làm được ai cũng thích.
"Ngươi cho là, ngươi thì ai cũng thích?" Nàng tức giận phất phất tay, xoay người đi đến bên một cái ghế ngồi xuống, thế này mới nhìn hắn nói: "Nhưng mà lại nói, cho dù ngươi thích Mạc Tử Khanh, vậy ngươi đi nói với hắn nói đi, thích nam nhân lại không có gì sai, nhưng mà ngươi không có việc gì thì tự dưng đến tra tấn ta làm cái gì?"
Đột nhiên Thanh Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng, lời của nàng giống kim châm chui vào trong lòng hắn, thần sắc âm lãnh trên mặt hắn càng biến hóa mãnh liệt, bàn tay tránh thoát dây thừng nắm chặt thành quyền. Nếu không phải đánh giá Ngân Lang kia như hổ rình mồi, phỏng chừng Thanh Nguyên hắn đã sớm động thủ nhào qua vặn gãy cổ của Tô Nhược Hàm.
"Ngươi biết cái gì? Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?" Thanh Nguyên ngẩng đầu, giọng điệu bén nhọn trừng mắt nàng nói.
Nữ nhân này có thể nói với đương nhiên như vậy, thích nam nhân lại không có sai, chẳng lẽ nàng không biết...
Thích nam nhân là không sai, nhưng mà nếu là nam nhân thích nam nhân, vậy không chỉ là có sai, mà là thế tục cũng không dung tha.
Tô Nhược Hàm không hiểu sao lại bị rống một trận, trong lòng cũng tức giận, Thanh Nguyên bởi vì tâm tư của bản thân hắn, lại coi nàng trở thành nơi trút giận, bây giờ còn rống nàng, nhất thời nàng liền nổi giận quát lên: "Nam nhân thích nam nhân có gì đặc biệt hơn người, cũng không phải chưa từng thấy qua, người ta còn có nữ nhân thích nữ nhân kìa!" Thế kỷ hai mươi mốt, cái dạng tình huống gì mà không có? Làm sao tên Thanh Nguyên này phải có bộ dáng ngạc nhiên muốn chết không muốn sống đây.
Thực hiển nhiên nàng chỉ thầm nghĩ lừa gạt gia hỏa Thanh Nguyên cực đoan làm trò gây sự với nàng đi phiền Mạc Tử Khanh. Nàng lại quên mất, nơi này căn bản không phải là thế kỷ hai mươi mốt, mà là cổ đại...
Mà lúc này ở bên ngoài ánh mắt của người kia hơi nhíu lại, nam nhân thích nam nhân không có sai? Còn có nữ nhân thích nữ nhân?
Cho nên không phải nàng sẽ thích nữ nhân đi?
Khi đáy lòng của người đứng ngoài cửa hiện lên suy đoán này, nhất thời sắc mặt lại khó coi hơn, dùng sức lắc lắc đầu, âm thầm bỏ đi suy đoán này. Không có khả năng nàng thích nữ nhân, mà mình cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý nàng thích nữ nhân.
Thanh Nguyên kinh ngạc ngồi ở trên giường, nam nhân thích nam nhân thật sự không có gì nghiêm trọng sao?
Hắn nghĩ tới, lúc trước mình che giấu không được cảm tình với người nọ, cuối cùng khi bị người nọ phát hiện, khϊếp sợ trên mặt người nọ, còn có thần sắc cự tuyệt rõ ràng của người nọ, tâm của hắn lại đột nhiên đau đớn như bị xé nát. Khi hắn lại ngẩng đầu lần nữa, một đôi mắt đã tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm Tô Nhược Hàm.
Lúc trước sau khi người kia biết được cảm tình của mình đối với hắn, chỉ lạnh lùng mà lại nói trắng ra cho hắn, giữa bọn họ chỉ có thể là bằng hữu, tuyệt đối không có khả năng có quan hệ mà hắn muốn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Cho nên một ngày nọ sau đó, người nọ biết rõ nữ nhân Liễu Hương tính kế, lại vẫn uống vào ly trà bị bỏ dược, lại... lại cùng nữ nhân kia...
Khi nghĩ đến đây, Thanh Nguyên ở trên giường hai mắt đỏ bừng, môi mỏng khêu gợi bị hắn cắn chặt, thống khổ mà lại phẫn hận mở miệng nói: "Vì sao? Vì sao hắn thà rằng ở cùng một chỗ với nữ nhân như ngươi vậy, vì sao rõ ràng hắn chán ghét ngươi đến cực điểm, biết rõ chén trà kia có dược hắn còn muốn uống vào, biết rõ là ngươi thiết kế, hắn lại vẫn cưới ngươi, lại cùng ngươi sinh hoạt ở cùng dưới một mái hiên năm năm, vì sao? Ngươi nói... Chẳng lẽ cũng bởi vì ngươi là nữ nhân, mà ta là nam nhân?"
Lúc nói đến phía sau, trong giọng nói của Thanh Nguyên đã khàn khàn lại lộ ra tuyệt vọng, Tô Nhược Hàm ở một bên nhìn mà bất đắc dĩ không thôi. Tục ngữ nói người đáng thương tất có chỗ đáng giận, những lời này xem như nói không hề sai.
Vốn đang muốn hung hăng ngược Thanh Nguyên, kết quả lúc này nhìn cái bộ dáng sống dở chết dở của hắn, đột nhiên Tô Nhược Hàm cảm thấy trong lòng có chút phiền chán, nàng có tính là tự bê tảng đá đập mình chân không? Ý định ban đầu là muốn cứu sống hắn rồi hung hăng ngược hắn, kết quả lúc này mới đánh Thanh Nguyên một cái tát tai, tay nàng cũng đã nóng rát và đau cả nửa ngày, hiện tại giống như nàng lại không có tâm tình động thủ ngược hắn lần nữa.
Đang lúc Tô Nhược Hàm đứng ở nơi đó buồn bực không biết nên làm cái gì bây giờ, trên giường Thanh Nguyên lại đột nhiên có bộ dáng cầu xin nhìn nàng, làm cho nàng "Bá" một cái liền đề phòng lên: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng chuyện Mạc Tử Khanh và ta cũng không có quan hệ gì tới ngươi, ngươi ít có đổ oán khí lên trên người ta đi."
Thấy vẻ mặt phòng bị của nàng, gương mặt tuyệt mỹ lạnh lùng của Thanh Nguyên lộ ra cười khổ nhàn nhạt, hắn ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Không phải trước kia thực thương hắn sao? ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Vì sao hiện tại lại đột nhiên muốn mang theo đứa nhỏ của hắn tái giá với người khác?"
"Không cần ngươi quản." Tô Nhược Hàm không kiên nhẫn nhíu mày, nghiêm mặt lạnh lùng nói.
Yêu Mạc Tử Khanh là Liễu Hương trước kia, nàng chết thì cũng đã hết, còn nói cái này làm gì.
Thấy bộ dáng nàng nói không cần suy nghĩ, Thanh Nguyên lại phức tạp mở miệng: "Vậy ngươi có thể trả Mặc nhi lại cho hắn hay không?"
Những lời này vừa ra, Tô Nhược Hàm phía trước giường trực tiếp tạc mao (xù lông), giọng lạnh lùng nói: "Nằm mơ... Mặc nhi là của ta, chỉ cần nó nguyện ý chung sống cùng với ta, ai cũng không thể cướp nó từ bên người ta đi."
"Nhưng mà Mặc nhi cũng là đứa nhỏ của hắn..." Thanh Nguyên cười lạnh.
Vừa nói lời này ra, Tô Nhược Hàm liền nổi giận.
Từ trước kia theo lời nói bóng nói gió của người Liễu gia, hơn nữa hôm nay lời nói trong miệng của Thanh Nguyên, tổng kết vụn vặt lại một chút, xem như nàng biết rõ tên Mạc Tử Khanh kia là cái dạng mặt hàng gì rồi. Bởi vì hắn phát hiện Thanh Linh muội muội Thanh Nguyên yêu thích hắn, thậm chí ngay cả cảm tình của Thanh Nguyên đối với hắn cũng không bình thường, hắn không muốn phá hỏng hữu nghị mười mấy năm của ba người.
Cho nên hắn dứt khoát liền lợi dụng Liễu Hương cũng dóm ngó hắn giống như vậy, sau đó cưới Liễu Hương có một đêm vợ chồng về nhà bày ở đó năm năm. Mà trong lúc Thanh Nguyên thương tâm rời đi, thuận tiện còn mang theo Thanh Linh cũng bị thương tổn giống vậy, thậm chí Thanh Linh còn buồn bực vì Mạc Tử Khanh mà chết.
Ích kỷ, lạnh lùng ích kỷ xiết bao... Một mình hắn đồng thời làm ba người bị tổn thương...
Càng nghĩ Tô Nhược Hàm càng bốc hỏa, một người nam nhân như vậy, hắn sẽ thật tình yêu thương Mặc nhi sao?
Mặt nàng cứng ngắt tức giận nói: "Mặc nhi là đứa nhỏ của hắn thì thế nào? Mạc Tử Khanh hắn đã hưu ta, mà Mặc nhi có quyền lợi lựa chọn đi theo sống cùng với ai."
Thanh Nguyên không nói gì, chỉ là cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, thật lâu sau sau hắn mới ngẩng đầu bình tĩnh nhìn nàng: "Vậy... Nếu ta có thể cho ngươi trở lại bên cạnh của hắn, ngươi có thể đừng mang Mặc nhi tái giá hay không?"
"Ngươi đùa giỡn cái gì?" Tô Nhược Hàm kinh ngạc trừng lớn mắt.
"Ta không có nói giỡn, trước kia không phải ngươi yêu thương hắn đến điên cuồng, yêu đến không từ thủ đoạn sao? Cho ngươi trở lại bên cạnh hắn, ngươi không cần mang theo đứa nhỏ của hắn tái giá, kỳ thật hắn thực quan tâm Mặc nhi." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Thanh Nguyên tự giễu cười khổ mà nói. Ít nhất người kia vì Mặc nhi, nhiều lần đi tìm mình, bảo mình không cần làm tổn thương Mặc nhi.
Hắn lại có thể để cho mình trở lại bên cạnh Mạc Tử Khanh?
Tô Nhược Hàm thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng của mình mà chết, nàng thật muốn bổ cái đầu tên điên Thanh Nguyên này ra mà nhìn xem bên trong là cái gì. Kết quả còn không đợi nàng nổi bão rống giận, lại nghe được tiếng vang "binh" thật lớn, cửa ở phía sau liền bị người đẩy ra.
Hai người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa, mà khi thấy người tới ngoài cửa, sắc mặt của hai người Tô Nhược Hàm và Thanh Nguyên đều biến đổi, hắn, làm sao bọn họ có thể ở ngoài cửa?
Hơn nữa... Vì sao đều ở ngoài cửa?
Một bóng dáng màu tím trong hai người ngoài cửa đi vào, đối phương đi đến trước giường, lạnh lùng nhìn xuống Thanh Nguyên đang ở trên giường, trên tuấn nhan ôn nhuận như ngọc không có tươi cười thản nhiên giống ngày thường, có chỉ có căng thẳng tức giận và lạnh như băng nói: "Nàng sắp là Vương phi của bổn vương, cũng sẽ chỉ là Vương phi của ta, thê tử của ta."
Nói xong rồi, cũng không quản phản ứng của Thanh Nguyên, trực tiếp đưa tay kéo tay Tô Nhược Hàm qua, liền thẳng tắp đi ra phía bên ngoài. Mà ở thời điểm đi tới cửa, nhìn thấy nam nhân áo trắng đến sau mình một lát, lại cùng đứng ở góc tường ngoài cửa giống như mình nghe lén nửa ngày, trong mắt Phượng Vân Cẩm có cảnh cáo thật sâu lạnh lùng nói: "Không có lần sau!"
Dứt lời, trực tiếp lôi kéo Tô Nhược Hàm đi vào trong sân.
Mà lúc này Tô Nhược Hàm thì không hiểu ra làm sao, tại sao Thanh Nguyên mới xuất hiện không lâu, Phượng Vân Cẩm biến mất vài ngày lại đột nhiên xuất hiện, sau đó Mạc Tử Khanh cũng nhào ra, lại còn giống như đã ước hẹn xong với nhau cùng nhau ở góc tường ngoài phòng nghe trộm, đây là cái gì với cái gì chứ?
"Ta nói... Sao ngươi lại tới đây hả?" Tô Nhược Hàm nhìn chằm chằm Phượng Vân Cẩm ở bên cạnh hỏi.
Hỏi xong câu hỏi, Phượng Vân Cẩm đang lôi kéo nàng bước nhanh đi tới thì dừng lại, trên dung nhan trắng nõn như ngọc mang theo vẻ tức giận hừ lạnh nói: "Chỉ sợ nếu ta không đến, Vương phi và tiểu thế tử của ta đều phải bị người ta bắt cóc rồi."
Ặc... Tô Nhược Hàm xấu hổ, đây là nói gì chứ...
Ai mà ngờ đến tên điên Thanh Nguyên kia lại sẽ nói ra như vậy đâu, nhưng lại bị hắn vừa vặn nghe được.
Hết chương 75.