Editor: ChieuNinh
Khí tức cả người Quỷ Túc lặng yên xuất hiện ở bên cạnh Thanh Nguyên, trong tay đưa qua một tờ giấy giọng lạnh lùng nói: "Chủ tử... Lão chủ tử bên kia đưa đồ sang đây." Sau khi nói xong hắn đặt một cái rương gỗ lớn ở trên mặt đất.
Thanh Nguyên ngẩng đầu, mắt phượng nghiêng nghiêng quét mắt liếc qua một cái, nhận tờ giấy trong tay đối phương rồi nhìn lướt qua, hồi lâu sau khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh châm chọc. Kế tiếp tay hơi dùng sức, tờ giấy vừa lấy trong lòng bàn tay đã biến thành bột phấn biến mất ở trong kẽ ngón tay như Bạch Ngọc. Bàn tay hơi hơi giương lên nhấp nhoáng một cơn gió lạnh thổi qua, làm cho rương gỗ trên mặt đất đột nhiên mở ra, năm cái đầu người ở dưới ánh sáng mờ tối trông thật âm trầm khủng bố.
Đây là cảnh cáo?
Cảnh cáo mình rằng hắn đã biết được kế hoạch của mình, biết rằng sau khi mình đoạt được Liễu gia cũng sẽ không bị hắn khống chế, hiện tại hắn tới cảnh cáo mình đừng vọng tưởng phá hư dã tâm của hắn muốn đạt được Liễu gia sao?
Thanh Nguyên nắm chặt lòng bàn tay mình, thật lâu sau giọng không chút gợn sóng hỏi: "Quỷ Túc, ngươi và Ám Tinh đi theo ta cùng một thời gian đi?"
Trong con ngươi lạnh lùng của Quỷ Túc không gợn sóng, chỉ khẽ gật đầu: "Vâng!"
"Ngươi sẽ làm ta thất vọng sao?" Thanh Nguyên có vẻ đăm chiêu nhìn hắn lạnh giọng nói.
Quỷ Túc ngẩng đầu, hồi lâu sau mới cúi người quỳ xuống đất lạnh lùng mở miệng: "Ngày đi theo chủ tử Quỷ Túc liền thề, nguyện là một thanh lợi kiếm trong tay chủ tử, vì chủ tử gϊếŧ người, vì chủ tử mà chết, vĩnh viễn không phản bội."
Thanh Nguyên tà tứ cong khóe môi, lạnh lùng cười nhẹ nói: "Nếu ta kêu ngươi gϊếŧ người là Lão chủ tử trong miệng ngươi... thì sao? Ngươi còn gϊếŧ người vì ta, mà chết vì ta?"
Lúc Quỷ Túc nghe đến ba chữ lão chủ tử thì trong đồng tử lạnh lùng lóe ra một chút kinh ngạc, nhưng vô cùng kiên định gật đầu: "Nguyện vì chủ tử phân ưu."
"Được, tốt lắm..." Thanh Nguyên phức tạp thấp giọng lẩm bẩm nói. Hắn hận nhất chính là bị cảnh cáo và uy hϊếp, muốn chơi liền chơi ngoan (độc) một chút đi.
Nhìn chằm chằm năm cái đầu trong rương gỗ, trong phòng mờ tối chỉ còn lại có một tiếng nói réo rắt nhỏ giọng nói thầm, đến thật lâu sau đó, trong sân đột nhiên truyền ra tiếng kinh hô dồn dập: "Người tới... bắt kẻ ám sát..."
***
"Tửu lâu có vấn đề? Vấn đề gì hả?" Tô Nhược Hàm đang cầm bát khó hiểu ngẩng đầu hỏi.
Trên bàn cơm phụ tử ba người Liễu gia hơi dừng lại, nhất là Liễu Phong Viêm biết được chính mình lỡ miệng, vội vàng xấu hổ cười cười nói: "À... Nhị tỷ, tỷ cũng biết đi, cái ngành tửu lâu này này tính cạnh tranh rất lớn, tửu lâu của chúng ta đương nhiên cũng phải không ngừng làm món ăn mới để đổi mới. Gần đây không phải vừa vặn đến thời điểm nên đổi thực đơn mới đó thôi, cho nên ta nói tỷ cho mấy thứ kia và thực đơn thật là kịp lúc." Nói tới đây, hắn âm thầm thở ra một hơi.
Tuy rằng đáy lòng Tô Nhược Hàm còn có nghi hoặc, nhưng mà thấy ba người bọn họ đều không có ý tứ muốn nói, chỉ đành phải thản nhiên gật gật đầu không hỏi nữa.
Ăn qua cơm chiều, Liễu Phong Liệt ở đó khảo công khóa của Mặc nhi, mà còn lại Liễu lão cha và Liễu tiểu đệ thì ở đó cầm thức ăn vui đùa Tiểu Bạch mà nó không thèm quan tâm, Tô Nhược Hàm liền đứng dậy đi về phòng ngủ của mình một chuyến. Sau khi đóng cửa phòng thì nhanh chóng lắc mình đi vào trong không gian, lấy mấy bao thành phẩm hai loại hoa tiêu và hạt tiêu đã được mài nhuyễn. Rồi sau đó lại lấy gừng tỏi đã thu hoạch để đó, dùng quần áo cũ gói lại hai bao rồi mang theo.
Chờ khi nàng trở lại nhà ăn, lúc Liễu Phong Viêm nhìn thấy mấy bao đồ trong tay nàng, lập tức trên mặt cười một đóa hoa nở rất nhanh chạy tới hưng phấn hỏi: "Nhị tỷ, mấy bao này là thứ kia mà tỷ nói?"
Tô Nhược Hàm gật đầu cười nói: "Đây là thành phẩm, hành lá còn ở bên trong Mai Lâm hậu viện còn chưa nhổ, ngày mai ta chuẩn bị cho các ngươi. Mấy thứ này trước cho các ngươi cầm về cho người thử tay xem, về phần cách dùng mấy thứ này, ta đã đã nói với ngươi, chỉ là vấn đề mức đo lường cách dùng. Về phần mầm móng... Chờ các ngươi tìm được đất, lại gọi người đến bên cạnh tường viện Mai Lâm hậu viện lấy vài cọng thấp có gai dời qua đi."
Khi Liễu Phong Viêm nghe được mang thứ cây thấp, nhất thời hai mắt sáng lên, có chút ngoài ý muốn hỏi: "Cái thứ bộ dáng cả người đều là gai, lá cây không dài lại không ra hoa, thoạt nhìn giống như là bụi cây gai kì quái, lại chính là mấy loại cây nguyên liệu gia vị bên trong thức ăn?"
Thấy ba người phụ tử Liễu gia đều tò mò nhìn mình, Tô Nhược Hàm hơi cười nói: "Đúng vậy, cái cây ngươi quấn quít ta hỏi mấy lần, vì sao vừa xấu lại không ra hoa đó là cây "Hoa tiêu". Đó chính là lần trước cụ ông kia nói cho ta biết, ta đi rìa núi Nam Sơn tìm thật lâu mới tìm được vài gốc, nên đào toàn bộ trở về. Cũng may lời nói của ông ấy ta đều nhớ kỹ, bằng không chờ trồng mầm móng xuống, chờ hoa tiêu kết quả được chỉ sợ phải mất thời gian mấy năm, chờ đến hoa cúc cũng đã lạnh rồi." Nàng không có cách nào giải thích được vì sao cây hoa tiêu kia ở trong hơn một tháng ngắn ngủn mà có thể cao lớn như vậy, chỉ có thể thoái thác là ông cụ kia nói cho nàng, sau đó nàng chạy tới trên núi Nam Sơn tìm thấy.
Liễu Phong Viêm ngượng ngùng gãi gãi đầu, âm thầm thè lưỡi. Hai ngày trước thời điểm mình nhìn thấy Mặc nhi và Tiểu Bạch ở phía sau viện chơi đùa, ngoài ý muốn thấy được mấy cây thấp bé mang theo gai nhọn, hắn còn đang nói thầm nhị tỷ bị hồ đồ hay sao, không có việc gì sao không trồng hoa, lại đi trồng cái thứ mang gai này, thì ra mấy thứ này lại là cây hoa tiêu quý giá.
Sau khi đưa cho bọn họ mấy thứ đó, phụ tử ba người Liễu gia ngồi hàn huyên với Tô Nhược Hàm trong chốc lát. Thời điểm Liễu Phong Liệt biết được Tô Nhược Hàm hợp tác cùng Phượng Vân Cẩm mở một tửu lâu thì mày chỉ khẽ nhếch lên một chút, vẫn không có mãnh liệt ngăn cản giống như Liễu Phong Viêm và Liễu lão cha. Chỉ là lạnh nhạt nói một câu, tuy rằng Phượng Vân Cẩm người nọ phúc hắc khôn khéo, nhưng mà cũng một tiểu nhân vô sỉ, hợp tác với hắn thật ra không cần nhiều lo lắng.
Dù sao Liễu Phong Liệt ở trên thương trường cũng không phải một lần hai lần giao thủ với Phượng Vân Cẩm. Phải biết rằng từ năm ấy ở Phượng Lan quốc ngoài ý muốn trêu chọc phải cái tên khó chơi, sau vài năm thì tên kia và Liễu gia ngươi tới ta đi tranh đoạt sinh ý với nhau. Ít nhiều cũng có thể nhìn ra hành vi tác phong của nam nhân kia, giống như có câu châm ngôn, trên thế giới này người hiểu biết ngươi nhất, có lẽ là địch nhân của ngươi.
Nếu Liễu Phong Liệt đã nhấc tay tán thành, tự nhiên Liễu tiểu đệ không có đường phản đối rồi.
Ngồi trong chốc lát, bởi vì nghĩ Liễu Phong Liệt lặn lội đường xa về đây còn chưa nghỉ ngơi, ba người phụ tử Liễu gia liền đứng dậy rời đi, chuẩn bị đi về căn nhà cách vách mới mua. Bên trong nhà đã phái người tới sửa sang lại, thật ra đi qua thì có thể nghỉ ngơi. Suy nghĩ một chút Tô Nhược Hàm liền không giữ bọn họ ở lại, dù sao trong nhà chỉ có hai gian phòng khách, nàng cũng chỉ mới sửa sang lại một gian, bọn họ ba người ở lại cũng không đủ chỗ.
Lúc Liễu lão cha rời đi hỏi Tô Nhược Hàm có muốn đi qua nhìn xem nhà mới hay không, Tô Nhược Hàm suy nghĩ một chút liền cười lắc đầu nói ban ngày ngày mai mới đi qua. Hôm nay trời đã dần tối, đi qua cũng không xem được gì, hơn nữa vừa đi qua căn nhà kia thì nàng cảm thấy thịt đau, thực hiển nhiên là nghĩ đến cái giá trên trời mua căn nhà rồi.
Tô Nhược Hàm tiễn bước phụ tử ba người Liễu gia rồi về phòng, tiểu tử Mặc nhi đã hiểu chuyện mà mang chậu rửa mặt tới chờ ở phòng bếp, chuẩn bị đổ nước ấm để cho nàng rửa mặt. Mà còn lại gia hỏa Tiểu Bạch kia thì vô cùng thích ý ghé vào bên cạnh bếp nấu lửa còn chưa tắt hết mà sưởi ấm ngủ ngáy khò khè.
Thấy nàng trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc nhi nhăn lại, vào lúc Tô Nhược Hàm đổ nước vào bồn, bé nhỏ giọng ấm úng nói: "Mẫu thân..."
Tô Nhược Hàm đang nhúng ướt khăn mặt trong nước ấm nghe được Mặc nhi gọi thì ngẩng đầu, nàng cười nhẹ bưng nước tới nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy Mặc nhi?"
Cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của Mặc nhi phiền não mân thành một đường thẳng tắp, hồi lâu sau mới nói: "Kỳ thật ngày đó tên quỷ chán ghét có cho Mặc nhi một túi bạc, nói là để cho Mặc nhi mua đồ ăn vặt mà ăn. Nếu mấy người ngoại công và đại cữu cữu không đủ bạc, mẫu thân giúp Mặc nhi lấy bạc kia cho mấy người ngoại công đi, Mặc nhi không ăn quà vặt rồi."
Tô Nhược Hàm hơi hơi nhíu mày âm thầm mắng, giỏi cho ngươi cái tên Phượng Vân Cẩm kia, dùng lời nói lừa gạt Mặc nhi nhà mình cũng quên đi, lại còn thừa dịp lúc mình không biết thì dùng bạc tới dụ dỗ nó? Lại còn là một túi bạc... Đó là bao nhiêu?
Nhưng mà thấy vẻ ông cụ non của Mặc nhi nói ra lời nói vô cùng đáng yêu, Tô Nhược Hàm hơi sửng sốt một chút rồi buồn cười hỏi: "Vì sao Mặc nhi nói ngoại công và đại cữu cữu không có bạc hả?" Nếu nhà giàu bậc nhất Thương Lan quốc cũng không có bạc, vậy người nào mới có bạc hả?
"Bởi vì mới vừa rồi con nghe mấy người đại cữu cữu lặng lẽ nói cái gì mà sự tình thực khó giải quyết, còn nói cái gì mà tiền trang đã không có bạc, đại cữu cữu và tiểu cữu còn muốn đích thân đi đến địa phương khác lấy bạc, nhưng lại nói cái gì mà tạm thời đừng cho mẫu thân biết mọi chuyện." Lúc này Mặc nhi phồng má, vẻ mặt rầu rĩ nói ra chuyện mình vừa mới nghe lén được.
Tô Nhược Hàm ngẩn người, tuy rằng mơ hồ biết được có khả năng Liễu gia gặp chút vấn đề, nhưng mà không nghĩ tới tình hình lại có thể khó giải quyết đến vậy. Vừa nãy khi Liễu Phong Viêm không cẩn thận nói lộ ra, nàng liền muốn hỏi, nhưng mà thấy bọn họ có ý tứ không muốn nói, thế này mới nhịn xuống, không nghĩ tới Mặc nhi lại nghe trộm được bọn họ nói chuyện.
Nhìn Mặc nhi rầu rĩ không vui trần thuật lại, Tô Nhược Hàm cười chuyển ghế qua ngồi xuống rồi ôm Mặc nhi đến trên người, vừa rửa mặt cho nó vừa nhỏ giọng trấn an: "Mặc nhi ngoan, nếu mấy người ngoại công thực sự thiếu bạc, mẫu thân sẽ nghĩ biện pháp, nhưng mà nếu ngoại công biết Mặc nhi còn nhỏ mà biết quan tâm bọn họ, chỉ sợ ngủ cũng sẽ cười tỉnh." Nói tới đây, nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má mềm mại của nó.
Mặc nhi dưới một phen trấn an của nàng, trái lại không còn rầu rĩ nữa, rất nhanh liền để cho Tô Nhược Hàm ôm về giường dỗ ngủ.
Đợi cho Mặc nhi ngủ rồi, Tô Nhược Hàm nhíu mày đi ra phòng ngủ, Tiểu Bạch ghé vào trước giường ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, lại phát hiện ánh mắt cảnh cáo của nàng, Tiểu Bạch nhỏ giọng ngao ô một tiếng sau đó lại nằm úp sấp trở về. Chỉ là không có nhắm mắt ngủ say giống như vừa rồi, mà ngược lại mở to hai mắt cảnh giác trông coi Mặc nhi.
Nhìn thấy Tiểu Bạch không đi theo mình, Tô Nhược Hàm bước nhanh đi ra cửa phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đến tột cùng Liễu gia là cái tình huống gì, mà ngay cả tiền trang lại không có bạc, hơn nữa ngay cả Liễu Phong Liệt cũng nói sự tình khó giải quyết, chỉ sợ mọi chuyện thật sự có chút phiền phức mới phải... Bọn họ tính gạt nàng mọi chuyện, chỉ sợ để tránh cho nàng lo lắng là một nguyên nhân, chỉ sợ chuyện này có liên quan với nàng. Thậm chí có khả năng chính là Thanh Nguyên gây nên cũng nói không chừng, mà nàng rõ ràng còn nhớ rõ, ngày ấy lúc Thanh Nguyên rời đi có nói qua, mọi chuyện sẽ không đơn giản mà kết thúc như vậy.
Tô Nhược Hàm mang tâm sự nặng nề ra cửa, bước nhanh đi tới bên ngoài căn nhà Liễu lão cha mới mua, nhìn thấy cửa chính căn nhà đóng chặt, nàng đứng ở bên ngoài trong lúc nhất thời không biết có nên đi gõ cửa hay không. Chỉ vì nếu chuyện thật sự thực khó giải quyết, như bây giờ nàng đi thì có năng lực hỗ trợ cái gì đâu? Hơn nữa... nếu đúng như nàng đoán nguyên nhân mọi chuyện do nàng mà dựng lên, bọn họ gạt nàng chỉ sợ là vì sợ nàng áy náy, hiện tại nàng đi hỏi bọn họ, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không nói cho nàng đi?
Ở ngoài cửa do dự nhiều lần, cuối cùng nàng thu hồi tay chuẩn bị gõ cửa, xoay người đi về phương hướng Tô phủ. Nàng có chút do dự, nếu Liễu gia thật sự gặp phải cửa ải khó khăn, ai mới có thể có đủ năng lực hỗ trợ đây? Nghĩ tới nghĩ lui, trong những người nàng quen biết, giống như chỉ có Phượng Vân Cẩm kia là có năng lực giúp mình.
Chỉ là tên Phượng Vân Cẩm kia, bởi vì chuyện vào ban ngày, nàng vừa mới chưa cho đối phương vẻ hoà nhã, lúc này lại chạy tới mở miệng để cho người ta hỗ trợ, lại còn là một chuyện vô cùng khó giải quyết, đối phương chịu ra tay sao? Dù sao trên thế giới này không có bữa cơm nào miễn phí, không ai sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với ngươi, hoặc là không yêu cầu hồi báo mà giúp ngươi. Ở dưới tình huống nếu Liễu gia thực sự gặp khó khăn nàng có cái lợi thế gì mới có thể đổi lấy được sự ra tay cứu giúp của đối phương đây?
Tô Nhược Hàm cau mày ở dưới sắc trời mờ tối mà đi trở về Tô phủ, nhưng không có dự đoán được, lúc này ở trước cửa Tô phủ lại có một bóng dáng tuấn dật đứng ở nơi đó. Đối phương giống như không có nhận thấy nàng đang đi tới, lúc này cũng đang có một bộ dáng suy nghĩ sâu xa đứng ở nơi đó.
Tô Nhược Hàm đứng từ nơi xa xa, nàng nhíu mày có chút ngoài ý muốn nhìn bên kia, lúc này, vì sao hắn lại ở chỗ này? Ngược lại mọi chuyện cũng thật là có chút khéo, nàng vốn đang do dự có muốn đi Hương Phiêu Trai tìm hắn không, cũng không ngờ hắn lại xuất hiện tại cửa nhà trước.
"Phượng Vân Cẩm... Ngươi ở chỗ này làm cái gì?" Tô Nhược Hàm đi tới nhíu mày hỏi.
Hết chương 68.