Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 43: Sợ bóng sợ gió một hồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: ChieuNinh

"Mẫu thân, người... Vì sao cho con mặc váy, còn muốn vấn bím tóc hả?"

Mắt to đen chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn mím thành đường thẳng, mặt nhăn nhó như cái bánh bao, lúc này đứa nhỏ ấp úng mở miệng.

"Ách... Ha ha, như vậy thực đáng yêu nha!" Đứa nhỏ bên cạnh là một nữ tử tuyệt đẹp, khóe miệng hơi nhếch, nhìn vẻ mặt ấm ức không thôi của đứa nhỏ, đột nhiên có chút vui sướиɠ khi người gặp họa mà nở nụ cười.

"Nhưng mà Mặc nhi cảm thấy là lạ." Kéo kéo váy trên người mình, Mặc nhi mím môi, lầu bầu nói thầm.

Cho dù giọng nói của Mặc nhi rất nhỏ, nhưng Tô Nhược Hàm lại vẫn nghe thật rõ ràng, khóe miệng không khỏi lại giương lên vài phần.

Đúng vậy, lúc này đi ở trên đường cái đối với người ngoài nhìn thấy là tổ hợp mẹ và con gái, kỳ thật chính là mẫu tử hai người Tô Nhược Hàm và Mặc nhi, chỉ là giới tính của Mặc nhi bị đổi ngược mà thôi.

Trong lòng Tô Nhược Hàm biết Mặc nhi cảm thấy quái đâu chỉ là quần áo trên người bé, chỉ sợ Mặc nhi rất không quen được vẫn là khuôn mặt bày ra trước mắt này đi!! Nàng lại nhớ rõ đêm hôm qua lúc nàng mang theo mặt nạ mỏng như cánh ve đi vào phòng ngủ, đầu tiên là đồng tử Mặc nhi co rút nhanh vài cái, sau đó lại nhìn đến quần áo trên người nàng và Tiểu Bạch bên cạnh nàng, chỉ ngây ngốc hỏi một câu: "Mẫu thân, sao mặt của người lại thay đổi?"

Trong lòng cũng biết Mặc nhi là một đứa nhỏ trưởng thành sớm, vì để bé không nên suy nghĩ lung tung, ngay trước mặt bé Tô Nhược Hàm cho bé nhìn thấy quá trình thay đổi khuôn mặt. Sau đó lại báo cho bé biết về sau hẳn là nàng sẽ thường xuyên dùng khuôn mặt này xuất hiện, để cho bé phải tránh không nói cho người khác. Tuy rằng mơ hồ, nhưng Mặc nhi vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.

Đi ở trên đường cái tâm tình Tô Nhược Hàm sung sướиɠ cười nhẹ, nhìn Mặc nhi bên cạnh bị nàng chuyển thành một tiểu cô nương tinh mỹ như gốm sứ, nốt ruồi trên gương mặt Mặc nhi quả thực đáng yêu đến cực điểm. Buổi sáng lúc nàng vừa giúp Mặc nhi chuẩn bị xong nhịn không được mà chảy nước miếng, dùng sức hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn vài cái, chọc cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc nhi đỏ bừng đến cực điểm.

Tô Nhược Hàm đắc ý cười cười, nàng cũng không tin nàng và Mặc nhi đã hóa trang thành bộ dáng này còn có thể bị người nhận ra?

Nhưng mà Phượng Vân Cẩm cho nàng mặt nạ cánh ve cũng thật sự là biếи ŧɦái, khuôn mặt giống như yêu tinh, giống như cái tên lúc ban đầu tự xưng là Ám Tinh. Hơn nữa làm cho nàng càng thêm kinh ngạc là, mặt nạ lại có thể thay đổi sang nam và nữ, chỉ cần thay đổi quần áo và kiểu tóc, nam trang và nữ trang thoạt nhìn cũng sẽ không quá quái dị, thật đúng là bảo bối đến cực điểm.

Sau khi biết mặt nạ trên mặt mình là bảo bối, bất mãn trong lòng của Tô Nhược Hàm đối với Phượng Vân Cẩm thoáng cái giảm xuống một chút.

Ở trên đường đi tới Hương Phiêu Trai, Tô Nhược Hàm nghe được có vài người đang khe khẽ nói nhỏ thảo luận vài chuyện rất quái lạ mấy ngày gần đây trong Lâm Lan thành. Đầu tiên là xuất hiện một bố cáo số tiền lớn treo giải thưởng, sau đó Phùng kí tửu lâu trong thành đột nhiên đóng cửa, ông chủ Phùng lão gia không biết tung tích, hư hư thực thực nói là thiếu một khoản nợ lớn sau đó trốn chạy. Còn có đó là bà mối Tiết tam nương số một số hai trong Lâm Lan thành đột nhiên được người phát hiện té xỉu ở trong một con ngõ vắng, sau khi tỉnh lại thì người đã si ngốc điên điên rồi.

Việc lạ hàng năm đều có, chỉ là gần đây đặc biệt nhiều hơn mà thôi.

Những người đó thảo luận một chút, rất nhanh sau đó lại chuyển dời đến đề tài khác. Chỉ có Tô Nhược Hàm nắm tay Mặc nhi rời đi, khi nghe thấy mấy cái tin tức kia đuôi lông mày hơi hơi nhướng lên, thì ra Phượng Vân Cẩm xử lý như vậy sao?

Không chừng mệnh Phùng mập mạp đã xong rồi, dù sao ngày ấy Phượng Thiên cũng đã nói, người chết là không có uy hϊếp. Mà Phùng kí tửu lâu nhanh chóng đóng cửa, chỉ sợ là hiện tượng bề ngoài vì che giấu Phùng mập mạp đột nhiên biến mất mà thôi. Nhưng mà... Tiết tam nương điên dại, thật ra lại làm cho nàng có vài phần kinh ngạc cũng có vài phần nghĩ mà sợ. Trong lòng âm thầm nhắc nhở, đắc tội ai cũng được, trăm ngàn đừng đi đắc tội hai người Phượng Vân Cẩm, vạn nhất không cẩn thận chọc tới hắn, hắn cũng để cho nàng bị điên dại thì thảm rồi.

Tô Nhược Hàm mang theo Mặc nhi đi tới phương hướng Hương Phiêu Trai, đột nhiên nàng phát hiện Mặc nhi dắt ở trong tay chợt bất động.

Có chút nghi hoặc dừng bước lại cúi đầu nhìn về phía Mặc nhi, theo tầm mắt Mặc nhi nhìn đi qua. Tô Nhược Hàm nhìn thấy một đôi nam nữ tuổi trẻ mang theo một đứa nhỏ hai ba tuổi đang đi tới bên này. Trong tay đứa nhỏ đang cầm một cây kẹo hồ lô, vẻ mặt rất vui vẻ. Nam tử ôm đứa nhỏ sáp qua muốn cướp kẹo hồ lô ăn, chọc cho đứa nhỏ cười khanh khách không ngừng, nữ tử ở một bên dịu dàng nở nụ cười rồi lấy khăn tay ra lau mặt cho hai người họ.

Người một nhà thực ngọt ngào hạnh phúc...

Gia đình đó đã đi qua từ bên cạnh Tô Nhược Hàm, mí mắt Mặc nhi hơi hơi rủ xuống, trên mặt non nớt có vẻ hâm mộ sau đó là cô đơn.

Tô Nhược Hàm vẫn chú ý Mặc nhi, rất nhanh liền phản ứng kịp Mặc nhi không thích hợp, lại nghĩ đến vừa rồi người một nhà kia làm cho nàng cũng cảm giác được hạnh phúc, nhất thời trong lòng một trận đau lòng, chỉ sợ Mặc nhi đang nghĩ tới cha mẹ của bé đi! Vừa rồi nàng nhìn thấy hâm mộ chợt lóe rồi biến mất trong mắt Mặc nhi, đứa nhỏ này... Thật sự là làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

Đột nhiên, Tô Nhược Hàm chợt cười lớn một tiếng, mạnh mẽ ôm Mặc nhi lên, giọng nói hơi có vẻ trêu ghẹo: "Sao đột nhiên Mặc nhi dừng lại rồi? Con tha thiết trông mong nhìn tiểu đệ đệ vừa rồi kia, là muốn ăn kẹo hồ lô trong tay nó sao? Tiểu quỷ tham ăn... giờ mẫu thân mang con đi mua kẹo hồ lô, thuận tiện mua thật nhiều đồ ăn vặt cho Mặc nhi, sau đó lại đóng gói một đống trở về, để cho Mặc nhi và Tiểu Bạch ăn đủ luôn, thế nào?"

Khi Mặc nhi phản ứng kịp thì đã bị Tô Nhược Hàm ôm vào trong ngực đi tới phía trước, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ý cười của mẫu thân, tươi cười ôn nhu, ôm ấp ấm áp, lại liên tưởng đến người một nhà vừa rồi kia, mũi bé ê ẩm, dùng sức cọ cọ vào trong lòng Tô Nhược Hàm, đầu nhỏ ghé vào trong lòng nàng buồn vừa nói nói: "Mẫu thân, Mặc nhi và với mẫu thân luôn luôn ở cùng nhau, vĩnh viễn cùng một chỗ."

Tươi cười trên mặt Tô Nhược Hàm chậm rãi thu lại, trên khóe miệng chỉ còn lại nụ cười có chút nhàn nhạt, đưa tay sờ sờ đầu Mặc nhi ở trong lòng nhẹ giọng nói: "Đứa ngốc, con là Mặc nhi của mẫu thân, đương nhiên phải ở cùng với mẫu thân rồi."

Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi ngang qua trước mặt Tô Nhược Hàm đang ôm Mặc nhi, nàng không có chú ý tới, trong lúc nàng nhắc tới hai chữ Mặc nhi, xe ngựa đã chạy đi xa hơn mười thước đột nhiên ngừng lại.

Hàn Lệ một thân hắc y nhanh chóng nhảy xuống từ trên xe ngựa, bước nhanh đuổi theo phương hướng Tô Nhược Hàm rời đi, lắc mình chắn trước người Tô Nhược Hàm.

Tô Nhược Hàm đang dỗ Mặc nhi trong lòng, đột nhiên bị người ngăn lại, lập tức biến sắc, nhíu mày nhìn nam nhân trước mắt đang ngăn cản mình: "Ngươi muốn làm cái gì?" Nơi đông người, không ai dám lớn mật cướp đoạt ở trên đường đi?

Hơn nữa thân hình nam nhân trước mắt này nhanh nhẹn, vừa thấy liền biết là người có võ công, đột nhiên ngăn lại một nữ nhân mang theo đứa nhỏ, là có mục đích gì?

Hai mắt Hàn Lệ sắc bén nhìn nữ nhân trước mắt này, không phải là nữ nhân kia...

Vừa mới nghe được giọng nói, còn có nhìn bóng dáng của nàng, đều cực kỳ giống với nữ nhân chủ tử hưu bỏ, hơn nữa trong miệng nàng vừa rồi còn nhắc tới hai chữ Mặc nhi, khiến hắn cho rằng đυ.ng phải Liễu Hương.

Nhưng mà khi nhìn trực diện nữ nhân này, hắn mới phát hiện bộ dạng nữ tử trước mắt này và Liễu Hương không hề có một chút tương tự, hơn nữa đứa nhỏ nàng đang ôm trong lòng cũng là một tiểu cô nương mặc váy gấm vải lụa. Chỉ là lúc này đứa nhỏ kia úp mặt vào trong lòng của nàng, thật ra lại làm cho hắn không thấy khuôn mặt rõ lắm.

Hơi cụp xuống mí mắt, trên mặt lạnh lùng của Hàn Lệ mang theo vẻ tìm tòi nhìn Tô Nhược Hàm, giọng điệu lạnh lùng mở miệng: "Phu nhân, vừa rồi Mặc nhi trong miệng ngươi là kêu đứa nhỏ trong lòng?"

Tô Nhược Hàm thấy đối phương vừa mở miệng chính là nhắc tới hai chữ Mặc nhi, lập tức trong lòng có chút khẩn trương, nhất là lúc này phát hiện thân thể Mặc nhi cũng khẩn trương căng thẳng gắt gao túm vạt áo trước ngực mình, nàng bắt đầu âm thầm lo lắng, chẳng lẽ là Mặc nhi biết người này?

"Đúng vậy, nữ nhi của ta kêu là Mặc nhi, vị công tử này còn có chuyện gì sao? Không có chuyện thì làm phiền ngươi tránh đường một chút." Trên mặt xinh đẹp của Tô Nhược Hàm mang theo băng lãnh nhìn Hàn Lệ, hai tay lại hơi chút dùng sức ôm chặt Mặc nhi không thể nhận ra, sợ người đối diện sẽ đột nhiên động thủ cướp Mặc nhi đi.

Hàn Lệ không có mở miệng, chỉ là nhíu mày đánh giá Tô Nhược Hàm, hồi lâu sau cuối cùng hơi hơi dời chân tránh ra, nhường đường cho Tô Nhược Hàm.

Nhìn bóng dáng Tô Nhược Hàm ôm đứa nhỏ bước nhanh đi xa, Hàn Lệ cũng xoay người rời đi.

Trừ bỏ thân hình và vẻ ngoài có chút tương tự, nữ nhân vừa rồi và Liễu Hương không có nửa điểm giống nhau, không giống nhất chính là giọng điệu nói chuyện và vẻ mặt, hơn nữa đứa nhỏ gọi Mặc nhi cũng là con gái...

Vẫn phải tìm được chủ tử quan trọng hơn, hy vọng chủ tử không cần xảy ra chuyện gì mới tốt, chỉ là vết máu ở địa phương kia làm cho trong lòng Hàn Lệ có vài phần lo lắng, chủ tử bị thương...

Nếu không phải bàn thân hắn đi truyền lời nhắn cho người nọ, chủ tử cũng sẽ không ra cửa một mình, lại càng sẽ không gặp phải hành thích, chỉ để lại vết máu khắp nơi, nhưng không thấy tung tích chủ tử, trong lòng Hàn Lệ có hơi rối loạn đánh xe ngựa rất nhanh rời đi.

Bên kia Tô Nhược Hàm ôm Mặc nhi đi rất xa rồi, lúc này mồ hôi lạnh cũng đã ướt đẫm quần áo trên người.

Vừa rồi nàng thật sự rất sợ, rất sợ người kia sẽ kêu Mặc nhi ngẩng đầu cho hắn xem, lại sợ đối phương sẽ động thủ cướp Mặc nhi đi, Taekwondo cấp hai của nàng thật muốn đối phó với võ công cao thủ thời đại này, chỉ sợ là không đủ xem.

"Mặc nhi... Vừa rồi người kia, con biết sao?" Tô Nhược Hàm nghĩ mà sợ sau khi hít thở vài cái, thế này mới cúi đầu hỏi Mặc nhi thân mình căng cứng ở trong lòng.

Thân thể Mặc nhi trong lòng hơi run lên một cái, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Không biết!"

Sau khi nghe được Mặc nhi trả lời, Tô Nhược Hàm hơi nhíu mày không thể nhận ra, nhưng mà hồi lâu sau lại giãn ra. Nàng biết Mặc nhi nói dối, chỉ vì thân mình của bé sẽ không gạt người, vừa rồi khi người nọ chặn đường mở miệng, nàng phát hiện Mặc nhi thực khẩn trương, hai tay dùng sức túm quần áo của nàng, hẳn là Mặc nhi nhận biết nam nhân kia.

Thân phận của Mặc nhi, chỉ sợ là có chút phức tạp đây...

Nhưng mà nghĩ đến từng chút từng chút từ lúc Mặc nhi ở chung với mình, cùng với sự trưởng thành sớm và hiểu chuyện của bé, Tô Nhược Hàm âm thầm thở dài.

Mặc kệ vì sao Mặc nhi lại nói dối, nếu bé không muốn nói, Tô Nhược Hàm cũng làm bộ như không biết thôi.

Nàng mang theo Mặc nhi đi tới Hương Phiêu Trai, nhưng lại không biết đợi cho đến khi nàng trở về, trong nhà còn có một cái đại "Kinh hỉ" gì đang chờ nàng đâu!

Nhất là khi cái "Kinh hỉ" thật to kia thậm chí có quan hệ rất lớn với Mặc nhi, nàng sẽ lại có phản ứng thế nào đây?

*****

Phương hướng thành tây Lâm Lan thành, cách cửa sau Tô phủ không xa, có một bóng người tựa vào tường viện mà quần áo màu trắng trên thân đã thấm đẫm vết máu. Nhìn cửa sau cách đó không xa giống như đang khép hờ, người nọ đứng dậy nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cố sức chậm rãi đi đến cửa sau đó.

Nhưng lúc sắp tới cửa hậu viện, một bóng dáng màu trắng bạc xuất hiện ở tại trước mặt của hắn, nhe răng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp ngăn cản hắn tới gần.

Máu từ trên người người nọ theo bàn tay trắng noãn của hắn tí tách nhỏ giọt trên mặt đất, trong đôi mắt xanh lam dựng thẳng của Tiểu Bạch tràn đầy uy hϊếp nhìn cái người muốn tiến vào trong nhà kia, nhe răng làm ra tư thế phủ phục xông lên, rất có tư thế chuẩn bị công kích.

Đột nhiên người bị máu tươi nhiễm thấu cả thân áo trắng, cũng đã chống đỡ đến cực hạn, loạng choạng ngã xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »