♬ Giới giải trí ♬Chương 23:Edit: ViviliaBeta: Thanh UyênTheo như lời Dylan nói, lần tranh tài này Quý Hựu Đồng đã phát huy rất tốt, giám khảo chấm điểm thì được xếp hạng hai, sau khi người xem bỏ phiếu thì leo lên hạng nhất, cách hạng hai rất nhiều điểm. Sau khi công bố xếp hạng xong, cả khán đài đều hoan hô, đứng lên vỗ tay một lần nữa. Quý Hựu Đồng cảm động, nghẹn ngào nói: "Cám ơn mọi người, cũng rất cám ơn huấn luyện viên Dylan và cả đội. Nhưng có một người mà tôi muốn được nói lời cảm ơn chân thành nhất, vì cuộc thi đấu của tôi, anh ấy đã bỏ rất nhiều tâm tư, thậm chí còn bỏ cả công việc sang một bên để ủng hộ tôi, cảm ơn anh."
MC cười trêu chọc, "Nói vậy chắc đó là người mà Đồng Đồng để ý nhỉ? Tôi đoán người mà bỏ cả công việc sang một bên... Là bố Đồng Đồng đúng không?
Quý Hựu Đồng chỉ cười mà không đáp.
Sau khi xuống sân khấu, điện thoại báo có tin nhắn từ Giang Lạc Trạch, ngữ khí vô cùng dịu dàng, "Đừng khách sáo."
Sáng sớm, Lâm Tiên gọi điện thoại tới nói là đã nhận được hợp đồng, hai tháng sau sẽ bắt đầu quay. Quý Hựu Đồng coi lại thời gian, đợt tranh giải cũng gần kết thúc, cô còn có thể nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian ngắn nữa. Lâm Tiên có phong cách làm việc rất quyết đoán, không bị uy hϊếp không vì lợi ích, biết rõ Vạn Ngu phản đối Quý Hựu Đồng ký hợp đồng nhưng chỉ cần người trong cuộc đồng ý, ông sẽ mặc kệ hết. Theo như ông nói thì là chỉ cần làm tác phẩm cho thật tốt, không quan tâm đến những thứ khác.
"Thật ra tôi còn muốn nói chuyện vai nam chính cho cô biết luôn."
Quý Hựu Đồng hỏi: "Là ai?"
"Giang Lạc Trạch."
"Giang Lạc Trạch..." Quý Hựu Đồng lẩm nhẩm nhắc lại, khóe miệng lại tự nhiên nhếch lên, cuối cùng lộ ra nụ cười khổ.
Cô đã xem kịch bản mà đạo diễn Lâm gửi cho, tên là《Không gian thứ hai》.
Nữ chính Phương Tiểu Nhàn vốn mắc bệnh bạch cầu có hai bí mật. Một là cô đang thầm thích vị bác sĩ chữa trị chính cho mình, còn lớn hơn mình tận tám tuổi – Hoắc Huyền, hai là, cô có năng lực xuyên qua một không gian khác. Trong thực tế, Hoắc Huyền là người đã có vợ, nhưng đã ly dị. Phương Tiểu Nhàn không dám thể hiện cảm xúc của mình, vì phải điều trị bằng hoá chất, tóc của cô chỉ còn thưa thớt vài sợi, Hoắc Huyền cũng đã nói cô sống không được bao lâu nữa.
Có một ngày, cô chợt phát hiện mình có khả năng đặc biệt là có thể xuyên đến một không gian song song, nhân vật cũng sẽ thay đổi theo thiết lập. Cô đã thử đi đến một không gian song song, ở đó cơ thể của cô rất tốt, không đau không bệnh, là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đang tìm việc làm. Tình cờ gặp được Hoắc Huyền ở trên xe buýt, anh vẫn là một bác sĩ, khác ở chỗ là anh không có kết hôn.
Phương Tiểu Nhàn chủ động đến gần anh, cô biết Hoắc Huyền thích chơi tennis, cuối tuần sẽ đi câu cá, thích uống trà Phổ Nhĩ
[1], thích hải sản... Đối với chuyện của anh, Phương Tiểu Nhàn rõ như lòng bàn tay, Hoắc Huyền cũng dần dần bị cô gái hiểu rõ về mình này hấp dẫn.
[1] Chè/ trà Phổ Nhĩ 普洱茶 là một loại chè được làm từ chè đen, qua một quá trình lên men giúp cho các vi sinh vật có lợi phát triển, giống như rượu vang, càng để lâu thì chất lượng càng được nâng cao. Nguồn gốc của chè Phổ Nhĩ từ là Trung Quốc, do sản xuất tại thành phố Phổ Nhĩ tỉnh Vân Nam nên mới có tên gọi này.Ở không gian thứ hai, bọn họ yêu nhau, kết hôn, sinh con, rồi cùng già đi. Tất cả may mắn đều đến với Phương Tiểu Nhàn, cô cho rằng thế giới mới này mới là thật, thậm chí còn không muốn trở về.
Mà ở thực tế, bệnh của cô lại càng ngày càng nghiêm trọng, trở nên không thích nói chuyện, hiếm lắm mới nói một câu, nhưng tất cả đều liên quan tới Hoắc Huyền. Ví dụ như:
"Hoắc Huyền, hôm nay anh tan làm sớm thế, em làm canh cá trích
[2] cho anh nhé."
[2] Canh cá trích 鲫鱼汤"Hoắc Huyền, anh nghĩ mình nên đặt tên cho con là gì?"
"Hoắc Huyền, ngày mai là kỷ niệm mười năm ngày cưới của chúng ta, anh định tặng em cái gì?"
...
Bệnh viện chẩn đoán rằng cô mắc chứng hoang tưởng, cũng cho là cô nên đổi bác sĩ, nhưng bệnh của cô không hề chuyển biến theo hướng tích cực. Người nhà đều cho là cô bị điên, nhưng lại không nỡ đưa cô đến bệnh viện tâm thần, bởi vì tuổi thọ của cô cũng không còn nhiều nữa.
Trong không gian song song, tóc Phương Tiểu Nhàn đã bạc trắng, cô cầm di ảnh của Hoắc Huyền, cặp mặt đυ.c ngầu chảy xuống hai hàng lệ nóng, cất tiếng nói cùng lúc với bản thân đang ở hiện thực: "Hoắc Huyền, em theo anh."
Ở không gian thứ hai Phương Tiểu Nhàn ra đi rất bình yên, con gái của cô đứng trước giường khóc rất nhiều. Ở hiện thực, Phương Tiểu Nhàn ngồi trên xe lăn không cầm được nước mắt, cô không hiểu vì sao mình lại khóc, bỗng nhiên ngơ ngác một giây, lớn tiếng khóc nấc lên. Có lẽ Hoắc Huyền không ở đây, có lẽ là cô hoang tưởng.
Đêm đó, ca cấp cứu của Phương Tiểu Nhàn thất bại, cô chết.
Cũng chẳng ai chú ý rằng, trên ngón áp út ở tay phải của cô, chẳng biết từ lúc nào lại có một cái nhẫn cưới.
Quý Hựu Đồng biết, thời gian ở lại của cô cũng không còn nhiều nữa, câu chuyện này, không phải là đang khắc hoạ lại bọn họ hay sao?
Thật hay giả, cũng chẳng ai biết.
Giang Lạc Trạch đang nghiên cứu kịch bản, còn Quý Hựu Đồng lại nằm trên sofa lướt weibo, cô chợt phát hiện tên của mình đang đứng thứ nhất ở bảng tìm kiếm, không nhịn được bấm vào xem. Có một weibo tên "Tôi là bé ngoan" tự nhận mình là nhân viên của Vạn Ngu, nói đã tận mắt nhìn thấy Quý Hựu Đồng không coi ai ra gì ở công ty, nói chuyện toàn châm chọc, nhân phẩm không tốt, còn nói là ngày nào cũng có ví dụ.
Sở Dao Dao share lại nói, "Ở trước máy quay các nghệ sĩ đều gọn gàng, xinh đẹp, nhưng mọi người không hề biết cuộc sống thật sự của nghệ sĩ là như thế nào. Sau khi tự mình tới Vạn Ngu tôi cũng đã được nhận thức hết, nhưng fan của tiền bối thật sự quá mạnh mẽ, thường xuyên vào dưới weibo của tôi để công kích, tôi cũng chỉ dám giận mà không dám nói gì cả. Phương Tử Khởi."
Ba phút trước, Phương Tử Khởi đã share lại bài post này, "Tag tôi là ý gì? Nguyên tắc làm người của Phương Tử Khởi tôi chính là không nghe lời đánh giá một ai đó từ trong miệng của người khác, Quý Hựu Đồng là hạng người gì tôi biết rất rõ, người được tôi công nhận rất ít, mà cô ấy là một trong số ít đó. Nếu như còn chửi bới phỉ báng, tôi cũng chỉ có thể nói, không cùng đường, không cùng chí hướng."
Đối với Phương Tử Khởi, Quý Hựu Đồng chỉ có thể cảm ơn, cô từng nói với anh, Sở Dao Dao gọi anh một tiếng anh, anh nên bảo vệ. Hiện tại Sở Dao Dao tag Phương Tử Khởi, nói rõ rằng cô ta rất tin tưởng anh, không ngờ rằng vì cô mà Phương Tử Khởi lại trở mặt với Sở Dao Dao.
"Người đang làm, trời đang nhìn, vì không cướp được một vai diễn, cô đúng là đủ liều đó." Đây là của Chu Tuấn Dung share lại.
Kéo xuống dưới, còn có Cố Kiến, Liên Chu Diệu, thậm chí cả đạo diễn Lâm Tiên cũng share.
Điện thoại di động vang lên, là Khương Thanh. "Này, Đồng Đồng hả? Em mau lên weibo xem đi, chị đang lái xe nên không xem được, chị sẽ sắp xếp người xử lý việc này."
"Em thấy rồi, không sao đâu, nó sẽ tự trôi đi thôi." Cái weibo này, cô dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là của Cận Ly. Mà hiện tại không chỉ có fan của cô, đến cả fan của Phương Tử Khởi cũng dồn dập kéo tới công kích dưới weibo của Sở Dao Dao, mọi người đều nói là cô ta kéo thần tượng của bọn họ xuống nước, thật sự rất khó ưa.
Weibo xuất hiện tin tức được tag, click mở ra thì thấy hóa ra là weibo của Giang Lạc Trạch tag cô, trên đó có ghi, "Người thật sự lương thiện, sẽ không tùy ý chửi bới. Người thật sự hiểu rõ sự việc, sẽ không dễ dàng tin lời đồn."
"Không phải anh đang đọc kịch bản sao?" Quý Hựu Đồng đi tới, thấy anh cầm điện thoại di động lướt, trêu chọc nói, "Thì ra cả anh cũng không chịu được sức hút của điện thoại sao."
Giang Lạc Trạch đưa tay ôm lấy cô vào lòng, ghé sát vào bên tai cô nhẹ giọng nói, "Khiến anh không chịu được, còn có em..."
Đột nhiên cách cửa bị mở ra, Quý Hựu Đồng nhảy khỏi người Giang Lạc Trạch theo phản xạ tự nhiên, người đi vào là mẹ Quý. Bà xách theo hộp đồ ăn, nhìn thấy Giang Lạc Trạch thì hai mắt sáng ngời, "Cô nhận ra con, con chính là người diễn vai tướng quân đã vứt bỏ con cô."
"Mẹ, anh ấy là Giang Lạc Trạch." Quý Hựu Đồng không ngờ mẹ của mình sẽ hình dung anh như vậy, che miệng cười trộm, cũng không quên quan sát vẻ mặt Giang Lạc Trạch. Không ngờ là anh lại bình tĩnh đứng lên, lễ phép nói, "Con chào dì."
Mẹ Quý đem thức ăn vào bếp, "Đồng Đồng, gần đây con tập múa rất khổ cực, mẹ đã mua xương sườn với củ từ tới nấu canh cho con nè."
Lại nói tiếp, buổi tối Giang Lạc Trạch cũng đã làm canh xương sườn và củ từ
[3] cho cô, nấu nhiều lắm, cô còn chưa ăn xong. "Mẹ, cái đó..."
[3] Canh xương sườn và củ từ 排骨和山药:Không chờ Quý Hựu Đồng nói hết, mẹ Quý nghi ngờ đi ra, "Đồng Đồng, là con nấu canh à?"
"Là con ra tiệm mua về, buổi tối hầm lên ăn." Quý Hựu Đồng nói, thấy Giang Lạc Trạch nhìn mình chằm chằm, lại nói, "Mẹ, sau này mẹ đừng nên đến trễ như vậy."
"Mẹ chỉ sợ con ăn không ngon, con lại không muốn về nhà ăn cơm mỗi ngày. Mẹ tính tối nay tới nấu cho con xong hết thì sáng mai con có thể ăn được ngay." Mẹ Quý nhìn về phía Giang Lạc Trạch, cười thăm dò, "Con là đồng nghiệp của Đồng Đồng à?"
Quý Hựu Đồng giành trả lời trước, "Công ty của tụi con khác nhau, sắp tới có bộ phim cần hợp tác."
Giang Lạc Trạch giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, nói xin lỗi, "Thảo luận kịch bản với Hựu Đồng đến quên cả thời gian, hiện tại đúng là không còn sớm nữa, dì à, con xin phép về trước."
Cuối cùng, mẹ Quý không nấu cơm, để thức ăn xuống nói chuyện vài câu xong rồi đi. Quý Hựu Đồng cầm điện thoại di động gõ ba chữ "Thật xin lỗi", lại xóa đi, cô không biết nên giải thích như thế nào nữa. Cách làm vừa rồi của cô chính là phủ định sự tồn tại của Giang Lạc Trạch, hơn nữa còn là ở trước mặt người thân của mình. Nhưng chẳng bao lâu nữa cô cũng sẽ rời khỏi thế giới này. Tình cảm với Giang Lạc Trạch chỉ cần hai người biết là tốt rồi, cô không muốn có người thứ ba liên quan đến, càng không muốn sau khi cô biến mất, tất cả mọi người đều sẽ chỉa mũi nhọn về phía Giang Lạc Trạch.
Điện thoại di động rung lên, phía trên có một tin nhắn ngắn, là của Giang Lạc Trạch, viết là: Anh chờ em chuẩn bị sẵn sàng.
Tình yêu của anh, đúng là vô điều kiện
Trạng thái của Sở Dao Dao càng ngày càng khác thường, ở trên sân khấu thì một lần bị té ngã, hai lần không bắt kịp tiết tấu. Giám khảo phê bình biểu hiện không tốt, MC cũng không thèm giảng hòa, mà lại nói, "Đứng trên sân khấu này, nên dùng thực lực để nói chuyện."
Câu nói này đã gây nên rất nhiều sóng gió ngay trong ngày, mọi người đều suy đoán là có phải MC cũng không thích Sở Dao Dao hay không. Mặc dù làm một MC thì không nên nói thí sinh như vậy vậy nhưng tất cả cư dân mạng đều rối rít khen cô. Người đại diện của Sở Dao Dao cũng thông báo mấy lần, thậm chí còn nói là weibo của cô bị trộm, không phải cô tag Phương Tử Khởi. Những cũng chẳng làm được cái quái gì cả, nên công kích thì cũng đã công kích rồi.
Trước mắt thì Quý Hựu Đồng lại đứng thứ nhất trên tổng bảng xếp hạng lần nữa, Sở Dao Dao đứng thứ hai, khoảng cách điểm số giữa hai người xê xích cũng không nhiều, phải chờ xem trận đấu cuối cùng này quán quân sẽ rơi vào tay ai.
Vì trận cuối cùng, Dylan và cả đội đã chuẩn bị kế hoạch từ lâu, sửa rất nhiều động tác, anh nói, "Đồng Đồng, chúng tôi hi vọng ở trận đấu cuối cùng cô có thể làm bùng nổ cả sân khấu, tôi muốn cô lột xác hoàn toàn."
Quý Hựu Đồng nói: "Tôi tin anh, Dylan."
Điện thoại di động rung lên, là một số lạ. Quý Hựu Đồng nghe máy, không ngờ đó là MC. Cô nói: "Tôi là bạn của Dung Dung, cô ấy rất thích cô, cô ấy còn kể rất nhiều chuyện của cô cho tôi biết, cũng nói là cô đã đề nghị cô ấy đi làm MC. Cô biết không, nếu như cô ấy không làm MC, thì lấy khả năng diễn xuất của cô ấy, rất có thể sẽ không đi được trên còn đường nghệ sĩ này. Ở chung với cô chín kỳ, mặc dù ở dưới sân khấu chúng ta chẳng nói chuyện gì nhiều nhưng tôi có thể nhận ra sự nỗ lực của cô, là một cô gái có tấm lòng yêu thương. Chắc có lẽ cô cũng rất thắc mắc vì sao tôi lại châm chọc Sở Dao Dao như vậy đúng không?"
Quý Hựu Đồng cười nhạt, "Cảm ơn bạn đã ủng hộ tôi, tôi nghĩ bạn nói như thế thì chắc cũng có nguyên nhân của mình."
"Tôi nói cho cô hai sự thật, một là tôi tin tưởng cô, hai là tôi thật sự không thể chịu nổi nữa, Sở Phỉ Lăng đã đến tìm chúng tôi, bắt chúng tôi sắp xếp trao hạng nhất cho Sở Dao Dao. Mỗi một vị khách mời đều rất cố gắng nỗ lực, nếu như làm như vậy thì thật sự không công bằng với sự nỗ lực của người khác."
"Rất cảm ơn bạn đã tin tưởng tôi, cũng cảm ơn bạn vì đã cho tôi biết những chuyện này."
Rất nhanh Quý Hựu Đồng lại bấm gọi một cuộc điện thoại khác, "Ba, chuyện bên kia ba xử lý như thế nào rồi?"
"Ba đang tới công ty của con đây, Đồng Đồng, con cũng phải tới đây một chuyến."
Xin Dylan nghỉ hai giờ, hai mươi phút sau, trợ lý đưa cô tới bên dưới Vạn Ngu. Khương Thanh đã chờ cô ở cửa, lo lắng hỏi: "Chị có thấy ngài Quý tới rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Quý Hựu Đồng bình tĩnh nói, "Chị Thanh, em muốn huỷ hợp đồng với Vạn Ngu."
"Đồng Đồng, ngoại trừ giám đốc Sở, mọi người đều rất yêu quý em, chị nghe giám đốc nói, thật sự không được, còn đồng ý mở một phòng làm việc riêng cho em, nhưng em vẫn là người của Vạn Ngu, ngày sau có ký hợp đồng thì không cần phải đến công ty."
Hiện tại Quý Hựu Đồng chính là cây làm ra tiền của Vạn Ngu, đương nhiên công ty không muốn để cô đi. Cô lắc đầu một cái, "Em ở Vạn Ngu một ngày thì chẳng thể nào yên tĩnh được, quá mệt mỏi."