Chương 21: Giới giải trí

♬ Giới giải trí ♬

Chương 21:

Edit: Su Su

Beta: Thanh Uyên

Lần này Quý Hựu Đồng rớt xuống hạng thứ chín, ngược lại có một vị giám khảo nhìn ra chân cô có vấn đề, cô ấy nói: "Tôi thấy được bạn đã rất nỗ lực, huấn luyện viên của bạn cũng rất ưu tú, biết cái gì gọi là lấy ngắn nuôi dài. Động tác trên sân khấu của bạn rất đẹp, nhưng cơ thể lại không theo kịp, khiến cho động tác không uyển chuyển dứt khoát cho lắm. Vòng thi lần này động tác đơn giản hơn nhưng lại rất dứt khoát, vũ điệu cũng rất có sức sống, tôi rất mong đợi biểu hiện lần tới của bạn, nhưng mà chân bạn còn đang bị thương tôi nghĩ không thể khỏi nhanh như vậy, bạn không cần quá miễn cưỡng."

Khi nói đến cái chân bị thương thì trên khán đài có chút xôn xao, người hâm mộ bắt đầu điên cuồng gào thét tên cô. MC không hề nao núng, bước lên phía trước ôm lấy bả vai Quý Hựu Đồng, quay về phía ống kính nói: "Thật ra thì lúc trước có một người bạn tốt đã đưa cho tôi một đoạn video, sau khi xem xong tôi đã hết sức khϊếp sợ, hệ số độ khó của động tác rất là cao, tôi cho rằng Đồng Đồng sẽ nhảy động tác đó, đáng tiếc là không có, bởi vì nếu như cô ấy thực sự nhảy thì chắc chắn sẽ ngã úp mặt xuống sàn nhảy mất. Một vũ công ngã trên sàn nhảy cũng giống như lòng tự trọng của họ bị chà đạp xuống mặt đất vậy. Sự lựa chọn của cô ấy rất là chính xác, tôi tin rằng mọi người cũng đang rất mong chờ muốn biết động tác ấy là như thế nào. Sau khi hết quảng cáo, sẽ công bố với mọi người ngay."

Tuy nói là bắt đầu quảng cáo nhưng trên sân khấu vẫn tiếp tục thu hình, MC chỉ lên màn hình lớn. Quý Hựu Đồng cũng xoay người sang chỗ đó, chính là video quay lúc cô và Dylan đang luyện tập, trong video, lúc đầu động tác của cô vô cùng hoàn mỹ, nhưng lúc kết hợp nhảy với bạn nhảy nam, cô vì không giữ được thăng bằng nên đã bị ném bay ra chỗ khác, rơi xuống sàn nhà tạo ra tiếng vang rất lớn. Trong video, Quý Hựu Đồng cố đứng lên, nói rất rõ ràng: "Không có việc gì, chúng ta tiếp tục."

Tiếp đến, lại có thêm một động tác khó nữa, mà cô cũng lại ngã xuống đất một lần nữa. Dylan không nhìn được nữa, trực tiếp kêu ngừng: "Đồng Đồng, tôi cảm thấy cô không thể tiếp tục tập nữa."

Video đến đây là kết thúc.

Là Chu Tuấn Dung quay? Cô ấy đã sớm đến xem cô tập nhảy, lén lút quay trộm đoạn video này, nói cho mọi người biết cô thật sự đã cố gắng hết sức, rất muốn biểu diễn động tác tốt nhất cho mọi người xem, nhưng cô lại không thể...

Dưới khán đài, mọi người đứng dậy vỗ tay rối rít.

Đây là sự khích lệ mà mọi người dành cho cô, cho dù cô có thua cuộc bọn họ cũng không để ý, vẫn ủng hộ cô như trước. Quý Hựu Đồng không để ý hình tượng, khóc ngay trên sân khấu, lớp trang điểm cũng bị nhoè đi, cô nhịn không được nói: "Cám ơn mọi người..."

Đài truyền hình công bố số liệu, sau khi đoạn video được phát, tỉ lệ người xem TV đã đạt đến đỉnh cao. Dưới weibo của cô đều là những lời khích lệ từ người hâm mộ, trận đấu này dù thua, nhưng lại thắng được sự công nhận của mọi người.

Lần này Sở Dao Dao đứng thứ sáu, cả hai người đều bị người khác chọn.

Vũ đạo đã được sắp xếp tốt, động tác thay đổi dựa theo mỗi tuần, Dylan nói: "Bây giờ chúng ta không thay đổi gì nữa, cô nghỉ ngơi một tuần đi, cuối tuần chúng ta sẽ dốc toàn lực ứng phó."

"Được." Cô muốn chăm sóc vết thương thật tốt, ở trạng thái tốt nhất, vậy thì mới có thể nhảy được động tác tốt nhất.

Rảnh rỗi, Quý Hựu Đồng lại cảm thấy nhàm chán, vậy nên cô chạy đến đoàn phim của Giang Lạc Trạch thăm dò. Sắc trời đã tối, vì để không bị phát hiện, cô chuẩn bị đầy đủ lén lút chạy đến khách sạn Giang Lạc Trạch ở. Không ngờ mới ra khỏi thang máy đã thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa phòng Giang Lạc Trạch —— Sở Dao Dao.

Lúc này, cô cởi mũ xuống, gỡ kính râm ra, kéo khóa áo khoác xuống, không khách khí đi đến trước cửa phòng. Cửa phòng Giang Lạc Trạch vừa mở ra, Quý Hựu Đồng liền ngọt ngào cười: "Lạc Trạch, em tới thăm anh này."

Sở Dao Dao vốn là đi theo con đường trong sáng, lúc này thấy vậy cũng bất chấp hình tượng, khó chịu nói: "Quý Hựu Đồng, đến cùng là chị có ý gì?"

Quý Hựu Đồng ngó lơ cô ta, cất bước đi vào phòng trước: "Lạc Trạch, hôm nay anh diễn xong sớm thế, em còn định cho anh một niềm vui bất ngờ đó."

"Tối nay không có phần diễn của anh, hơi mệt một chút nên trở về sớm ." Giang Lạc Trạch khách sáo gật đầu với Sở Dao Dao: "Sao cô lại đến đây?"

Sở Dao Dao vốn đang tức đến dậm chân, nhưng khi nhìn về phía Giang Lạc Trạch, cô ta lập tức nở nụ cười: "Lạc Trạch, em sợ nói trong điện thoại thì sẽ không thể nói rõ hết được nên đã tự mình tới đây một chuyến, em có tới đoàn kịch tìm anh nhưng mà anh lại không còn ở đó nữa, hỏi mọi người mới biết anh đang ở đây."

Giang Lạc Trạch nghiêng người nhường đường cho Sở Dao Dao vào, cười yếu ớt nói: "Cố gắng là tốt rồi, cô đã làm rất khá."

"Nhưng mà," Giọng của Sở Dao Dao tăng cao mấy decibel, ánh mắt cố ý rơi xuống người Quý Hựu Đồng, "Cho dù lần này đứng thứ hai từ dưới đếm lên, nhưng chị ta vẫn được đứng thứ hai trên bảng tổng số điểm, còn em thì mặc dù tên đứng thứ ba, nhưng khoảng cách vẫn rất chênh lệch."

Quý Hựu Đồng nói, "Lạc Trạch, chân em đau."

"Gạt ai vậy? Chân đau mà chị vẫn còn có thể đứng thẳng như vậy sao?"

"Em ngồi xuống đây đi, đừng chạy loạn nữa." Giang Lạc Trạch nhíu mày, kéo cô ngồi xuống sofa, ngồi xổm xuống nói: "Không phải anh đã nói với em nên đến bệnh viện sao?"

Quý Hựu Đồng nhíu mày nhìn Sở Dao Dao, nở nụ cười chiến thắng: "Lúc trước đã đi rồi, bác sĩ nói chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là được."

"Hai người..."

Thấy vẻ mặt Sở Dao Dao hoài nghi, Quý Hựu Đồng sửa lời: "Thật là vừa khéo, tôi cũng đến hỏi vấn đề này đấy, chỉ sợ vòng tiếp theo lại bị người nào đó chiếm thứ hạng."

Sở Dao Dao đi đến cạnh sofa, điềm đạm đáng yêu nói: "Lạc Trạch, nếu chân của Hựu Đồng bị đau thì nên để chị ấy đi nghỉ ngơi đã, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?"

Giang Lạc Trạch ngẩng đầu lên nói: "Về vấn đề của cô, tôi thực sự không giúp được, mong cô thứ lỗi."

Sở Dao Dao không cam lòng chỉ Quý Hựu Đồng: "Còn chị ta thì sao?"

Quý Hựu Đồng vô tội mở to mắt: "Lạc Trạch, em còn có chuyện khác muốn hỏi anh."

"Ừm, em đợi một chút," Giang Lạc Trạch đứng lên nói: "Dao Dao, hôm nay tôi hơi mệt, cô đi về trước đi, tôi không hiểu gì về chuyện vũ đạo cả, chuyện cô lo lắng tôi thực sự không thể giúp được."

Sở Dao Dao oan ức đến nỗi sắp khóc luôn, nức nở nói: "Trời đã tối rồi, anh muốn em về sao?" Nói xong, liền nhìn về phía Quý Hựu Đồng, ý nói tôi đi rồi thì mắc mớ gì cô ta lại không đi.

Quý Hựu Đồng nói: "Tôi đã đặt phòng rồi, hỏi xong tôi sẽ đi ngay."

Giang Lạc Trạch bấm gọi điện thoại nói vài câu, rồi bảo: "Một mình cô về không an toàn, tôi đã gọi trợ lý đưa cô về nhà rồi."

Nghe vậy, nội tâm Sở Dao Dao mới ấm áp được một chút, đợi đến lúc trợ lý tới, liền ngoan ngoãn rời đi.

Vẻ mặt Quý Hựu Đồng không vui, phồng má không nói lời nào. Giang Lạc Trạch cười khẽ: "Nếu như không gọi trợ lý đưa cô ấy về, cô ấy thấy em mãi không ra ngoài thì làm sao bây giờ?"

"Anh để trở lý làm tai mắt cho mình?" Thật không ngờ, Giang Lạc Trạch lại nhiều trò như vậy. Nhưng cô vẫn còn mất hứng: "Cái gì mà không thể nói rõ qua điện thoại chứ?"

"Cô ấy gọi điện thoại hỏi anh, anh đã lịch sự từ chối rồi, không ngờ lại còn chạy đến tận đây." Giang Lạc Trạch ngồi xổm xuống, xoa xoa bắp chân cho cô: "Chân còn đau không?"

"Hết đau rồi." Quý Hựu Đồng kéo anh đứng lên hỏi, "Dylan nói anh tìm anh ấy chỉnh sửa động tác cho em? Anh biết nhảy sao?"

"Không biết."

"Vậy chứ anh biết cái gì?"

"Anh biết thưởng thức."

"..."

Giang Lạc Trạch đột nhiên ôm lấy cô, đặt cô xuống giường, lại ôm cô thật chặt. Quý Hựu Đồng có chút khó chịu, nhăn nhó muốn tránh thoát, Giang Lạc Trạch ngăn cô lại: "Anh thật sự rất mệt, ngủ đi."

"Được rồi." Anh ôm quá chặt, đè cô đến khó thở, nhưng cuối cùng cô vẫn nhắm mắt lại.

Khi tỉnh lại, Giang Lạc Trạch đã không còn ở đây nữa, cô rửa mặt rồi đội mũ và đeo khẩu trang vào, gửi cho anh một tin nhắn, nói cho anh biết cô phải đi về. Gửi xong, điện thoại di động hết pin nên tự động tắt máy.

Cô ở đây, Giang Lạc Trạch chắc chắn sẽ không thể tập trung làm việc được, vậy nên không quấy rầy anh nữa.

Ra khỏi khách sạn, Quý Hựu Đồng đứng đón xe bên đường lớn, lúc này, một bóng người chắn ở phía trước cô, cũng trùm kín cả người. Quý Hựu Đồng cho rằng đó là phóng viên nên sợ đến mức lùi lại hai bước.

"Dao Dao ở đâu?" Đối phương vội vàng hỏi.

Nghe ra là giọng nói của Cận Ly, Quý Hựu Đồng nói: "Cô ta về thành phố A rồi."

"Về rồi?" Bộ dạng Cận Ly hết sức chán nản, lại nói: "Là cô tìm người chụp ảnh tôi và Dao Dao đúng không?" Từ lần bị phóng viên chụp được hai tấm hình rồi tung tin yêu đương, Dao Dao lập tức cảnh cáo gã không được phép xuất hiện ở trước mặt cô ta nữa.

Quý Hựu Đồng thấy bộ dạng hùng hổ của anh ta, hết sức hối hận vì đã không dẫn hai vị trợ lý cường tráng theo. Vì không muốn mình yếu thế, cô bước lên một bước nói: "Không phải là tôi, tôi không giống các người, tạo ra mấy cái tin tức giả dối đó."

"Nếu không phải là cô, Dao Dao cũng sẽ không bỏ rơi tôi, tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy đi vào khách sạn này, chờ cả đêm cũng không thấy cô ấy đi ra, mà người đi ra lại là cô. Cô nhắm vào Dao Dao mấy lần rồi, tôi thấy cô chắc chắn là ganh ghét với em ấy, có ý đồ xấu xa."

Quý Hựu Đồng cảm thấy buồn cười: "Sao tôi phải đố kỵ với cô ta?"

"Dao Dao có điều kiện hơn cô, hiền lành hơn cô, cũng đáng yêu hơn cô. Nói thật cho cô biết, Sở Phỉ Lăng mẹ cô ấy chính là cổ đông của Vạn Ngu, nói cách khác cô ấy là bà chủ của cô, chỉ cần cô ấy không thích, bất cứ lúc nào cũng có thể vùi lấp cô. Dao Dao nhường nhịn cô lâu như vậy, cô phải biết mang ơn mới đúng. Cô cho rằng chỉ cần có gương mặt xinh đẹp thì có thể muốn gì được nấy sao?"

Quý Hựu Đồng: "...Vậy thì đúng thật phải cảm ơn cô ta rồi."

"Hiện tại chẳng qua là Dao Dao chỉ giành mấy bộ phim của cô mà thôi, cô còn không biết phân biệt tốt xấu, cô chuẩn bị tinh thần bị vùi lấp, cả đời không thể đứng trước ống kính đi là vừa!"

Quý Hựu Đồng: Ký chủ à cô thật sự là có mắt như mù, sao lại có thể để ý tên Cận Ly này?

"Cô Quý." Một người mặc tây trang đen chạy đến, Cận Ly thấy thế lập tức hoảng hốt chạy đi.

Quý Hựu Đồng không truy cứu chuyện của Cận Ly, hỏi: "Lạc Trạch gọi anh đến à?" Cô vẫn còn nhớ anh ta chính là trợ lý của Giang Lạc Trạch, tối hôm qua còn đưa Sở Dao Dao về thành phố A .

"Vâng, tôi còn tưởng sẽ không đến kịp, không ngờ là cô vẫn chưa đi, cậu ấy bận quay phim nên đến không được, gọi điện thoại cho cô nhưng cô không nghe máy, đành gọi tôi đến đây. Để tôi đưa cô về."

"Cũng được."

Cắm chìa khóa vào, phát hiện cửa không có khóa.

"Đồng Đồng con về rồi à?" Mẹ Quý ra đón, nháy mắt với cô, đứng bên cạnh bà là Khương Thanh. Bà nói: "Mẹ có mua đồ về hầm canh cho con, ở trong nồi đó, để mẹ lấy cho con."

Cô còn chưa ăn cơm trưa, quả thật rất đói bụng. Thấy sắc mặt Khương Thanh tái nhợt, cô hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Khương Thanh nói: "Đồng Đồng, trận đấu... em có thể..."

"Không thể." Quý Hựu Đồng ngắt lời cô.

"Đồng Đồng, sự nổi tiếng của em cũng rất cao rồi, không cần phải quyết thắng trận đấu này, em nên suy tính cho tương lai của mình. Có nhiều bộ phim muốn tìm em diễn, đều bị công ty gạt bỏ, hiện nay ngoại trừ thi đấu, một tác phẩm em cũng không có, thi đấu kết thúc rồi thì sao? Em định làm thế nào?"

Quý Hựu Đồng nghiêm túc nói: "Chị Thanh, trước kia em cảm thấy chị là người có tầm nhìn xa, là một người rất có năng lực, hôm nay em mới thấy, tầm nhìn của chị còn quá hạn hẹp."

"Khương Thanh cô nói vậy là có ý gì?" Mẹ Quý nghe tiếng đi ra: "Cái gì mà mời con gái tôi đi diễn thì đều bị gạt bỏ? Con gái tôi diễn tốt như vậy, cô cho là đổi người là có thể diễn hay như nó sao?"

"Mẹ, mẹ đi vào trong nấu cơm đi, để con nói cho." Quý Hựu Đồng thở dài, "Chị Thanh, em không sợ công ty sẽ làm gì em, nếu chị thật lòng muốn tốt cho em, cứ toàn tâm toàn ý đi theo em, em sẽ không bạc đãi chị đâu."

Khương Thanh khó xử nói: "Chị chỉ muốn nói cho em là, những việc này đều do giám đốc Sở làm, chị đã từng ký hợp đồng với bà ấy rồi, vậy nên..."

"Em hiểu rõ, chị không cần cảm thấy quá khó khăn, trong khoảng thời gian này chị không cần phải làm việc với em, em đã tìm được hai trợ lý rồi, bọn họ sẽ giúp em sắp xếp công việc." Nhắc mới nhớ, Phương Tử Khởi mà đã làm việc thì đúng là khiến người khác an tâm, hai người trợ lý kia đối ngoại thì có thể làm kẻ địch dao động, đối nội thì có thể sắp xếp công việc đâu ra đấy.