Chương 23: Tui là tổng tài phong lưu nhất quả đất - “Chơi với lửa có ngày chết cháy”

Editor: Muối (Muoivantue)

Mặt Diệp Minh tái nhợt, lảo đảo lui về phía sau, nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt.

Hình ảnh xưa cũ như được tái hiện lại, nhưng lại là Minh Sùng nói với anh những lời này, tôi chỉ vui đùa với anh một chút thôi… Kể cũng đúng, đây mới là lời mà Minh Sùng thực sự muốn nói với anh phải không? Cho nên, làm gì có chuyện tha thứ dễ dàng như vậy, hận thù sao có thể dễ dàng tiêu tán như vậy, hành động của mình ngày hôm ấy, cuối cùng vẫn làm tổn thương trái tim hắn.

Chỉ mình anh ngây thơ cho rằng bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu.

Mà trò hề ngày hôm nay, âu cũng chỉ là anh cầm gậy chọc trời, gieo gió gặt bão mà thôi.

Minh Sùng tiến lên một bước, đi tới bên người Diệp Minh, cúi đầu ghé vào tai anh nói: “Anh tưởng rằng, tôi vẫn là thằng ngốc hồ đồ bị anh dụ dỗ vài câu là xong chuyện hay sao?”

Trong mắt Diệp Minh hiện lên vẻ khổ sở, giọng khản đi, “Anh chưa từng nghĩ em như vậy.”

Minh Sùng vươn tay lướt qua cổ anh, giọng hắn nhẹ bẫng, lạnh tanh vô tình: “Chưa từng ư?”

Thế trước đây ai đã lạnh lùng cao ngạo nói: Cậu là cái thá gì chứ, dựa vào đâu mà đòi quản chuyện của tôi.

Chúng ta bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ đến sự trung thành và tôn trọng cơ bản nhất cũng không có sao? Mấy lời đường mật thâm tình kia, tình ý triền miên đêm ngày ấy, đến cuối cùng.. lại chỉ là vui đùa một chút mà thôi.

Tôi sẽ cho anh biết, cái gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy!

Diệp Minh nhắm mắt lại, có lẽ anh chưa từng nghĩ về Minh Sùng như vậy, nhưng tình cảm của anh ngày trước có chân thành không? Có lẽ cũng không có.. Tại anh đã phạm sai lầm, cho nên Minh Sùng mới oán hận anh, coi như chuyện đương nhiên.

Nếu Minh Sùng đã ghét anh như vậy, anh còn ở đây làm gì nữa? Tự chuốc lấy sự ghét bỏ hay sao?

Diệp Minh mở mắt nhìn Minh Sùng, gương mặt dần dần khôi phục được sự bình tĩnh, anh từ từ cất tiếng: “Xin lỗi, đã làm phiền em rồi.”

Dứt lời anh xoay người bỏ đi.

Minh Sùng không cản Diệp Minh lại, hắn chỉ nhìn theo bóng lưng Diệp Minh, đứng lặng yên không nhúc nhích.

Bóng lưng lạnh lùng kia, cũng chẳng khác gì so với năm năm trước, anh rất giỏi như vậy..

Một giây trước vẫn còn yêu thương tha thiết lắm, nhưng một giây sau đã xoay người bỏ đi không chút do dự.

Với anh mà nói, tình yêu chỉ là một thú vui có thể cầm lên được, mà cũng có thể buông xuôi chẳng tốn chút hơi sức nào.

Nếu thực lòng yêu một người, thì sao có thể vô tình như vậy? Buông tay dứt khoát như vậy được?

Mà hắn, lại tốn rất nhiều thời gian.. mới có thể hiểu được điều này.

Mới suy nghĩ cẩn thận, rồi biết người này vốn không yêu mình.

Chỉ tiếc là, giờ hắn đã không còn là thằng ngốc mặc anh vẫy tới là tới, đuổi đi là đi, trong mắt Minh Sùng hằn lên tia nhìn rét lạnh.

….

Diệp Minh không quay trở về buổi họp báo, chỉ gọi điện nhờ thư ký giải quyết tàn cục, lúc này anh mà quay lại cũng chỉ tạo cơ hội cho phóng viên truy hỏi mà thôi, anh không có hứng thú tạo scandal cho người ta vây xem.

Dù sao thì anh có tới hay không, ngày mai mọi người đều biết rõ đã xảy ra chuyện gì rồi.

Diệp Minh bận rộn cả ngày, về tới nhà liền nằm lặng trên giường.

【888: Cậu định cứ như vậy là xong à?】

【Diệp Minh: Vâng, loại chuyện quay đầu nhận lỗi này đến đây thôi, giờ kéo dài một chút, đợi ẻm chủ động xuất hiện. Chứ nếu em mà cứ bám lấy cậu ta như vậy, chỉ càng khiến cậu ta ghét em thêm mà thôi. Em không quấn lấy cậu ta nữa, ngược lại cậu ta sẽ muốn theo đuổi em, dù sao thì cậu ta cũng không buông em được đâu mà.】

【888: Cậu hiểu hắn ta gớm nhỉ.】

【Diệp Minh: Cũng tương đối thôi~】

【888: Cậu đã nói rõ là chỉ vui đùa với hắn ta, hắn ta còn không buông được cậu, có mưu tính gì hả?】

【Diệp Minh: Thực ra có đôi khi chẳng có mưu tính gì, chỉ là bản tính đàn ông thôi, càng không có được lại càng muốn đạt được.】

【888: Cậu biết rõ thế, chẳng lẽ là lấy bụng ta suy bụng người, haha.】

【Diệp Minh: ………….】

Hôm sau Diệp Minh ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh giấc, vừa mở mắt đã phát hiện điện thoại của mình bị khủng bố, người quen, người không quen đều gọi cho anh, có thể thấy vụ bê bối ngày hôm qua rất lớn, tất cả mọi người đều ôm một trái tim hóng hớt tò mò.

Diệp Minh suy nghĩ một chút, chỉ gọi lại cho sếp Liêu.

Điện thoại vừa thông, giọng của sếp Liêu liền vang lên: “Hiên Văn đó à, rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì vậy? Minh Sùng thực sự đổi ý bỏ bom cậu à?”

Giọng Diệp Minh nghe có vẻ khàn khàn, “Chuyện sao rồi?”

Sếp Liêu nghe thấy Diệp Minh không phủ nhận, liền biết đây là sự thật rồi, anh ta nghĩ tới tin tức hôm nay mình nhận được, liền thương xót nói: “Chuyện quan trọng như vậy, sao chưa bàn bạc ổn thỏa đã mở họp báo rồi, đầu cậu bị úng nước à? Cậu có biết mọi người bên ngoài nói cậu thế nào không? Giờ cậu trở thành trò cười mất rồi!”

“Sáng nay đám phóng viên như ong vỡ tổ chạy đi phỏng vấn Minh Sùng, cậu có biết cậu ta nói như nào không? Cậu ta nói thẳng là cậu có tới tìm cậu ta, nhưng cậu ta không coi trọng hạng mục lần này, cho nên không đồng ý hợp tác cùng cậu, cậu ta hoàn toàn không biết gì về buổi họp báo ngày hôm qua.”

Sếp Liêu nói tới đây, anh ta thở dài thườn thượt, trong lòng còn có một lời chưa nói hết, nhưng dù không nói, Diệp Minh cũng rõ trong lòng.

Lời này của Minh Sùng không những đã hoàn toàn phủ nhận mà còn làm mọi chuyện hỏng bét hơn, coi như đã chặt đứt đường lui của Diệp Minh, ngay cả Minh Sùng cũng nói thẳng là không coi trọng hạng mục này, vậy còn ai dám tiếp nhận mớ hỗn độn này cơ chứ? Thứ nhất là không kiếm được tiền, thứ hai là còn có thể đắc tội với Minh Sùng, chẳng có lợi lộc gì cả.

Hiển nhiên Diệp Minh cũng đã nghĩ tới chuyện này, sắc mặt càng trở nên khó coi, dường như anh cũng không ngờ Minh Sùng lại làm tới mức này, anh hít sâu một hơi: “Là tại tôi sơ suất.”

Tuy sếp Liêu là bạn tốt của Diệp Minh, nhưng lúc này cũng không giúp gì được cho anh, chỉ an ủi Diệp Minh đôi câu rồi cúp máy.

【Diệp Minh: Em sắp phá sản tới nơi rồi, biết làm sao bây giờ, hay là anh cho em vay mấy nghìn vạn dùng tạm đi?】

【888: Cậu nghiêm túc đó hả?】

【Diệp Minh: Không, em đùa thôi -】

888 cười lạnh.

Lời của Minh Sùng đúng là ‘họa vô đơn chí’, đẩy công ty Diệp Minh vào cảnh khốn cùng.

Ngày nào anh cũng làm như lo lắng mà bôn ba khắp nơi, tối về lại nằm bò ra giường xem phim, một ngày chỉ ngủ bốn năm giờ, khiến vành mắt đen xì, người ngoài nhìn vào còn tưởng anh lo lắng ngủ không yên giấc, trông tiều tụy hẳn đi.

Diệp Minh thở dài: “Ngã ở đâu thì nằm ở đó.”

888 cũng đến là phục anh, cậu nhóc này lầy thật đấy, tới lúc này rồi cũng lạc quan được, lúc nào cũng có thể tự tạo niềm vui cho bản thân.

Diệp Minh cười hì hì nói: “Thực ra đừng thấy ẻm ấy nói chuyện lạnh lùng như vậy, em có thể thấy trong lòng ẻm vẫn còn chấp nhất lắm, ẻm như vậy là đã quyết định sẽ xử lý em rồi, em thấy chắc chẳng bao lâu nữa, ẻm sẽ tới tìm em thôi.”

888 tặng anh hai chữ “haha”.

….

Mấy ngày qua Diệp Minh cũng rất khổ cực, anh đi tìm tất cả những người có thể cầu xin được, uống rượu, tặng quà, cái gì làm được anh đều làm hết, nhưng thực sự không ai chịu lội xuống vũng nước đυ.c này. Hôm nay vất vả lắm anh mới hẹn gặp mặt trưởng phòng ngân hàng Trương Hành là bạn học cũ của anh, anh ta không những không trốn tránh, lại nể tình bạn học cũ, chịu đồng ý gặp mặt anh.

Diệp Minh tới khách sạn từ sớm, gọi thức ăn ngon đợi Trương Hành đại giá quang lâm, trưởng phòng Trương cũng rất đúng giờ, chẳng bao lâu thì tới.

Anh ta vừa vào đã cười ha ha nói: “Hiếm có dịp sếp Lâm mời tôi một bữa, đúng là thụ sủng nhược kinh.”

Diệp Minh nhiệt tình đứng dậy, mời Trương Hành ngồi xuống: “Oan cho tôi quá, rõ ràng là anh bận đông bận tây, muốn mời một bữa cũng không dễ gì.”

Trương Hành thở dài một tiếng, mày chau mặt ủ nói: “Lỗi của tôi, không phải tôi không muốn đi, mà là dạo này bận quá, hôm trước phía trên xuống kiểm tra, có một khoản nợ xấu cho vay giờ chưa thu hồi được, tôi bị phê bình suốt, giờ đến làm lãnh đạo cũng khó.”

Sắc mặt Diệp Minh tối đi, còn chưa bắt đầu Trương Hành đã lấy cớ chặn họng rồi.

Trương Hành vỗ đùi, cười nói: “Quên đi, hôm nay coi như bạn bè cũ gặp lại, đừng nói mấy chuyện không vui trong công việc kia nữa, cậu nói có đúng không? Đừng nói chuyện công việc nữa, đừng nói nữa.”

Nụ cười trên môi Diệp Minh trở nên gượng gạo: “Ừ, nào, uống rượu đi.”

Quả nhiên Trương Hành không nhắc câu nào tới công việc, chỉ nói chuyện ở trường học trước kia, cùng mấy chuyện sinh hoạt thường ngày. Trong lòng Diệp Minh biết rõ, chỉ sợ hôm nay không làm được gì rồi.

Nhưng cứ bỏ qua như vậy thì anh lại không cam lòng, Diệp Minh cố nói mấy lần, nhưng lần nào cũng bị đánh lạc hướng sang chuyện khác, cuối cùng không bàn bạc được cái gì, nếu cứ gượng gạo nói ra, chỉ càng khiến đôi bên trở nên khó xử thêm mà thôi.

Rượu quá trung tuần, Diệp Minh đứng dậy ra ngoài hít thở.

Hôm nay anh uống hơi nhiều, dạ dày rất khó chịu, phải dùng nước lạnh rửa mặt, thế nhưng lúc quay về anh lại gặp Minh Sùng ở hành lang, Minh Sùng vừa từ một phòng khác đi ra, hiển nhiên cũng ăn ở nơi này.

Vẻ mặt Diệp Minh trở nên cứng nhắc, sau đó anh vờ như không thấy mà xoay người muốn bỏ đi, nhưng lại bị Minh Sùng túm lấy cổ tay, đè mạnh lên tường! Minh Sùng cười như không cười nhìn anh, đôi mắt lạnh tanh không chút che giấu, “Anh không muốn gặp tôi tới vậy sao, dù sao cũng coi như bạn cũ mà, sao ngay cả chào hỏi cũng không nói tiếng nào chứ?”

Diệp Minh khẽ mím môi, không, bởi anh nghĩ em không muốn nhìn thấy mình, nên mới không tới để khiến em càng thêm chán ghét.

Minh Sùng nhìn dáng vẻ không nói lời nào của Diệp Minh, cơn giận từ từ bùng lên trong lòng, mọi hành động trong suốt mấy ngày qua của Diệp Minh đều lọt vào mắt hắn, thực ra hôm nay hắn cũng thăm dò hành tung của Diệp Minh, rồi cố ý tới đây đợi anh.

Hắn cứ đợi mãi, đợi mãi, đợi Diệp Minh tới tìm mình, nhưng Diệp Minh không tới.

Thực ra nếu Diệp Minh thành khẩn một chút, chứ không dùng hư tình giả ý lừa gạt, có lẽ hắn sẽ không tức đâu.

Là tại anh cứ cố ý khiêu chiến giới hạn của hắn.

Nhưng ghê tởm hơn cả, là bản thân hắn lại luôn khắc khoải nghĩ tới anh, khát vọng anh, mấy năm qua hắn đau khổ chịu đựng rồi không từ thủ đoạn đi lên, vì cái gì chứ? Vì quyền thế và tiền tài nhà họ Minh ư, vì những người chẳng thể coi là người nhà kia ư? Đâu phải vậy.

Có một tiếng nói sâu trong đáy lòng nói cho Minh Sùng biết, hắn làm vậy vì hy vọng có một ngày mình trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể độc chiếm người này, để anh ta không còn dám nói đá là đá văng hắn đi nữa!

Là để, một ngày nào đó có thể trả thù người, khiến anh phải hối hận vì đã đùa giỡn tình cảm với mình!

Minh Sùng chăm chú nhìn bờ môi Diệp Minh, hắn cúi đầu, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, tựa như một thứ mỹ vị quý giá, hấp dẫn hắn đặt môi hôn xuống.

Diệp Minh không ngờ Minh Sùng lại đột nhiên hôn mình, anh duỗi tay đẩy Minh Sùng ra, nhưng lại bị hắn tóm chặt không thể động đậy, trong mắt anh hiện lên vẻ giận dữ, anh ra sức nghiêng đầu, nói: “Cậu có ý gì hả?”

Em hận anh tới vậy, việc gì phải bày ra điệu bộ này.

Minh Sùng cũng không ngại, hắn khẽ cười, đôi mắt xinh đẹp toát lên vẻ vô lại, khóe môi nhướn lên: “Hôn anh thôi, anh không nhìn ra hả?”

L*иg ngực Diệp Minh khẽ phập phồng, anh buộc bản thân phải giữ tỉnh táo, lạnh lùng nói: “Tôi đang hỏi cậu làm như vậy là có ý gì? Dù sao thì chúng ta cũng không phải quan hệ thân mật như vậy, cậu làm như vậy có phải không hợp hay không.”

Ánh mắt Minh Sùng lộ vẻ châm chọc: “Anh tức sao? Chỉ hôn một cái thôi mà, hơn nữa trước đó anh tìm tôi, lên giường với tôi, khi đó chúng ta cũng đâu phải quan hệ thân mật như vậy đâu…”

“Lại nói, chuyện này anh làm với tôi được, mà tôi làm với anh thì không được à? Giống như anh có thể nói anh chơi tôi, nhưng đến khi tôi chơi lại anh, anh lại mất hứng à? Hóa ra anh cũng không thích bị người ta đối xử như vậy.”

Sâu trong đôi mắt Dệip Minh toát lên nỗi khổ đau, anh hít sâu một hơi: “Tôi biết cậu đang trách tôi, nhưng cậu cũng trả thù tôi rồi còn gì?”

Minh Sùng cười lạnh một tiếng, trả thù ư? Không! Không đủ! Loại người như anh vốn không hiểu tình yêu là gì, anh nghĩ có thể dễ dàng quên đi như vậy sao? Tôi sẽ cho anh biết, người đυ.ng vào tôi sẽ không có kết cục đơn giản như vậy đâu.

Minh Sùng nắm cằm Diệp Minh, ghé vào tai anh hà hơi, giọng hắn lạnh tanh: “Nếu thật sự muốn trả thù, chẳng phải anh nên làʍ ŧìиɦ nhân của tôi, để tôi chơi đùa với anh lại, như thế mới coi là công bằng, anh nói sao?”

Diệp Minh nhắm đôi con ngươi, l*иg ngực trĩu nặng, trước đây Minh Sùng đâu có như vậy..

Qua hồi lâu, bờ môi anh giần giật: “Tôi thấy trả thù như vậy chẳng có chút ý nghĩa gì.”

Vẻ mặt Minh Sùng rét lạnh, bởi vì chưa từng quan tâm, nên mới có thể dễ dàng nói như vậy, người tổn thương người khác, lúc nào cũng dễ buông tay hơn.

Hắn từ từ buông tay ra, ánh mắt trở nên thăm thẳm, “Anh yên tâm, tôi sẽ không miễn cưỡng anh.”

Diệp Minh nghĩ là hắn bỏ qua cho mình thật, anh lịch sự gật đầu, đi qua bên người hắn.

Lúc quay trở về phòng, Trương Hành đã đi rồi, thậm chí còn đã thanh toán giúp anh, anh cười khổ một tiếng, gọi xe một mình quay về.



Chẳng bao lâu, sự tình càng ngày càng phát triển theo hướng xấu đi.

Minh Sùng bắt đầu ra tay chèn ép anh, nếu như trước đây hắn chỉ khoanh tay đứng nhìn, thì bây giờ hắn đã thực sự ra tay. Tuy rằng Minh gia không phải dân bản xứ, nhưng quan hệ rất rộng, hơn nữa có rất nhiều người muốn lấy lòng hắn mà ra tay giúp đỡ, công ty của Diệp Minh liền rơi vào cảnh bấp bênh.

Đã rất nhiều ngày Diệp Minh chưa rời công ty, tới lúc này rồi, anh phải ra quyết định xấu nhất. Anh phải thông báo công ty phá sản, mang tất cả đi cầm cố, bán đấu giá, nhưng nếu như vậy, cơ đồ anh vất vả gây dựng nhiều năm sẽ bị hủy hoại trong thoáng chốc.

Đây là điều mà anh không muốn nhất.

Buổi tối anh mệt mỏi đi xuống tầng, liền trông thấy một chiếc xe ô tô đen, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn của Minh Sùng.

Diệp Minh đứng cách đó mấy bước, bình tĩnh nhìn về phía Minh Sùng, anh biết Minh Sùng đã ra tay, anh không ngờ chuyện trước đây lại khiến Minh Sùng hận mình tới mức này, dù đã cách xa năm năm, nhưng hắn vẫn quay về trả thù mình.

Diệp Minh nén nỗi đau khổ trong lòng xuống, anh từ từ đi tới, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn gì hả?”

Minh Sùng khẽ cong môi lên, dưới bóng đêm, đôi mắt phượng có vẻ u ám, vừa mỹ lệ dụ hoặc lại vừa như nguy hiểm trí mạng, hắn nói: “Tôi muốn gì, lần trước đã nói với anh rồi còn gì.”

Diệp Minh nhếch môi tự giễu: “Cậu muốn tôi làʍ ŧìиɦ nhân cho cậu à? Cậu khổ tâm như vậy chỉ vì chút chuyện cỏn con này thôi ư? Với thân phận của cậu bây giờ, muốn ngủ với hạng người gì mà chẳng được, cớ gì cứ là tôi chứ.”

Minh Sùng thản nhiên nói: “Có lẽ là tôi còn hứng thú với anh.”

Hứng thú ư? Chỉ là trả thù thôi mà. Diệp Minh mím chặt môi, giọng lạnh lùng, “Tiếc là, tôi không định chơi trò này với cậu.”

Minh Sùng nhìn Diệp Minh xoay người, từ tốn nở nụ cươi: “Anh không định nghe điều kiện của tôi sao? Nếu tôi nói tôi chịu đầu tư cho công ty anh thì sao?”

Diệp Minh dừng bước chân, ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn.

Minh Sùng nhìn xoáy sâu vào người anh: “Tôi có thể đầu tư cho công ty anh, hơn nữa chỉ lấy 30% cổ phần công ty, điều kiện là anh phải làʍ ŧìиɦ nhân cho tôi một năm. Sếp Lâm à, anh là một người làm ăn, hơn nữa anh phải biết, giờ ngoại trừ tôi ra, không ai có thể đưa ra điều kiện ưu đãi hơn nữa, chỉ cần anh cố gắng một chút là căn bản không hề hấn gì cả, còn có thể cứu công ty mình, anh nên suy nghĩ kỹ một chút.”

Căn bản không hề hấn gì ư? Trong mắt em, tình cảm của tôi rẻ mạt như vậy ư?

Nhưng ngay cả một lời phản bác DIệp Minh cũng không cất lên được, bởi vì với hành động trước kia của anh, Minh Sùng không tin anh cũng không trách được ai, hơn nữa… điều kiện này thực sự không tệ. Chỉ cần lên giường cùng Minh Sùng, là có thể cứu công ty, còn chuyện gì lời hơn nữa?

Chỉ là vì sao, trong lòng anh không hề vui vẻ, mà trái lại, lại cảm thấy đau khổ như vậy chứ.

Dường như Minh Sùng chắc chắn rằng Diệp Minh sẽ đồng ý, đôi mắt hắn ánh lên ý cười: “Điều kiện này của tôi chỉ hữu hiệu trong đêm nay thôi đấy, sếp Lâm à, anh nghĩ nhanh lên một chút.”

Rõ ràng Diệp Minh và Minh Sùng đứng cách nhau không xa, nhưng trong thoáng chốc anh lại có cảm giác hai người cách cả thiên sơn vạn thủy, có lẽ dù anh có nói nhiều hơn nữa, người này cũng sẽ không tin lời mình.

Nhưng dẫu có vậy, tôi vẫn không thể từ chối điều kiện của em, không chỉ vì công ty, mà còn vì… em, vì vọng tưởng chẳng thể nói nên lời.

Cuối cùng Diệp Minh cũng cất bước chân, anh từ từ đi tới, bình tĩnh mở cửa ghế phó lái rồi ngồi xuống, quay đầu nhìn hắn bằng ánh mặt phúc tạp, giọng khản đặc: “Được, tôi đồng ý với điều kiện của cậu.”

【Diệp Minh: Em đã bảo Tiểu Minh sẽ giúp em rồi mà, anh xem ẻm vừa nói đó -】

【888: …………】

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Diệp Minh: Tôi đồng ý tôi đồng ý tôi đồng ý đồng ý đồng ý đồng ý đồng ý…

Minh Sùng: Cảm giác như mình làm chuyện thừa thãi rồi