Chương 3: Bị ma quỷ ám ảnh

Sở Kiều phân phó A Phúc thu sạp hương liệu.

Tuy thể trạng hai huynh đệ Lương Vân Dực, Lương Vân Kỳ gầy gò, tướng mạo cũng thiên hướng về bộ dáng thư sinh thanh tú, nhưng mới vừa động tay chân đều khá hiểm hóc.

Nhưng trên mặt hai đứa nhỏ vẫn không lưu lại bao nhiêu vết thương.

Sở Kiều là kế mẫu của hai đứa, Lương lão thái thái khi thì khôn khéo khi lại si ngốc, gặp phải loại chuyện này, Sở Kiều mới là người định đoạt của Lương gia.

Tuy đời trước nàng làm Hoàng Thái Hậu mười năm, nhưng Sở gia chưa bao giờ dạy nàng ngươi lừa ta gạt, phụ huynh của Sở gia cũng nói nhiều lần để nàng không thể cậy mạnh, không được tùy hứng. Sẽ có một ngày Sở gia tìm được cơ hội tiếp nàng xuất cung, đến lúc đó sẽ giúp nàng đổi thân phận, sống lại một lần nữa.

Dù thế nào Sở gia cũng không thể để nữ nhi duy nhất được nuông chiều lớn lên bị vây khốn chốn hậu cung âm u cả đời được.

Tóm lại, đời trước chưa bao giờ Sở Kiều tốn tâm sức, thuở nhỏ nàng được nuông chiều lớn lên, dù cho sau này làm Hoàng Thái Hậu, phụ huynh và mẫu thân vẫn gọi nàng là “Tiểu Kiều Kiều”.

Khi mới vừa trùng sinh, Sở Kiều cho rằng bản thân khẳng định không đảm đương nổi cái chức kế mẫu, đời trước khi chết nàng đã 27 tuổi nhưng tính tình vẫn còn là cô nương gia, có thời điểm bốc đồng từng dùng chặn giấy đập vào trán Lương Thời, làm hắn bị phá tướng, đuôi lông mày Lương Thời còn sót lại một vết sẹo hình trăng rằm.

Sau này Sở Kiều biết, lúc trước hắn cự tuyệt sử dụng cao dược, cố ý giữ lại vết sẹo.

Nàng nhớ biểu tình lúc ấy của Lương Thời, thần sắc của hắn nhạt nhẽo trấn tĩnh nhìn nàng, hỏi: “Thái Hậu đã nguôi giận? Mỗi một câu của thần đều xuất phát từ trong lòng, thần sẽ yên lặng chờ Thái Hậu quyết định.”

Nay đã qua hai năm, nàng chẳng những chống đỡ Lương gia, còn học được buôn bán điều chế hương liệu.

Nàng lại nghĩ tới một câu Lương Thần từng nói, “Thái Hậu nương nương, là người ai cũng có điều bất đắc dĩ, sở dĩ thần có ngày hôm nay, ít nhiều cũng do ngài.”

Sở Kiều cũng không hiểu thâm ý trong những lời này, nàng cũng chưa bao giờ hiểu người này.

Nhưng oán hận Lương Thời ẩn giấu lại rõ ràng như vậy.

Nàng vẫn cho là Lương Thời hận nàng, cho nên có cơ hội sẽ tiếu ý tàng đao khiếm nàng ‘xấu hổ, nhục nhã’.

Sở Kiều thở dài, nhìn con riêng đứng thẳng tắp trước mặt, chờ đợi răn dạy, nói: “Hai người các con quá hồ đồ! Khoe khoang miệng lưỡi nhanh nhẹn nhất thời có thể có được gì? Kể cả muốn trả thù…… cũng không thể làm ngoài sáng a!”

Lương Vân Dực rất cơ trí, Sở Kiều vẫn cho là hắn giống Lương Thời, chỉ thấy khóe môi hắn cong lên, xấu xa cười nói: “Mẫu thân, nhi tử hiểu, lần tới nếu gặp được chuyện như vậy, nhi tử sẽ âm thầm giáo huấn người nọ!”

Sở Kiều không muốn dạy hư con riêng, nàng ho khan hai tiếng, làm bộ như người từng trải nói: “Chuyện của phụ thân các con, về sau không cần nhắc lại, đều phải đọc sách tốt cho ta, chỉ có khi các con trở nên nổi bật, mới không có ai dám lấy phụ thân các con ra nói.”

Sở Kiều không quá tin tưởng Lương Thời cứ như vậy chết đi.

Đêm hôm qua, nàng lại mơ thấy hắn.

Ở trong mộng, Lương Thời không còn lạnh lùng hờ hững như xưa, nhu hòa cười với nàng, “Vất vả cho Thái Hậu nương nương, thần sẽ sớm ngày hồi kinh.”

Đêm qua Sở Kiều bị làm tỉnh ngủ, sau này nàng nghĩ đi nghĩ lại, vừa nghĩ đến chưa từng tìm được thi thể của Lương Thời, lại nhớ rõ Lương Thời là lão sư Viêm Đế kính trọng nhất, hai năm qua Viêm Đế vẫn phái người đi Miêu Cương tìm kiếm, chẳng lẽ cũng hoài nghi Lương Thời không chết?

Sở Kiều vừa ngóng trông hắn trở về, lại mong hắn đừng về.

Nhưng, trước mắt vẫn là phải qua cửa ải này rồi nói sau.

Diện mạo của Lương Vân Kỳ đào hoa, mới mười một tuổi đã tuấn mỹ vô song, trời quang trăng sáng, môi hồng răng trắng, tình tình hơi ôn hòa hiền hậu một chút, hắn nói: “Mẫu thân, vừa rồi ngài không nghe được lời công tử Trình gia nói, nếu ngài chính tai nghe được, nhất định ngài cũng không nuốt trôi khẩu khí này! Ta và đại ca thật sự không nhìn được người bên ngoài chửi bới cha ta!”

Đối với việc này, Sở Kiều biện giải cho mình một câu, “Được được, trở về đi, ta với phụ thân con…… lại không quen.”

Lương Vân Dực và Lương Vân Kỳ nghe vậy, thấy có lý, mẫu thân và phụ thân minh hôn, nàng cũng chỉ thấy bài vị của phụ thân, cũng sẽ không bởi vì có người chửi bới phụ thân mà….. liều lĩnh phản bác?

Nhưng dù vậy, Sở Kiều ngay thẳng, vẫn mạnh hơn so với dối trá.

Hai huynh đệ nhìn thân hình sàn sàn mình của kế mẫu, thần sắc hai người càng thêm kiên định, dường như đã quyết định một chủ ý nào đó, ngày nào đó Lương gia quật khởi nhất định sẽ không bạc đãi kế mẫu.

***

Chân trước Sở Kiều vừa mang theo hai con riêng về quý phủ, tộc học Ngô gia đã cho người đem tin tức đến.

Người đến là thủ vệ của tộc học Ngô gia, làm người coi như ôn hòa, ngược lại không có ý khinh thường Lương gia như nước sông ngày một cạn kiệt.

Hắn nói: “Lương phu nhân, tiên sinh nhà ta sai ta đến đây truyền lời, để hai vị thiếu gia mấy ngày tới tạm thời không cần đến học.”

Trong khi nói lời này, gương mặt của hắn lộ vẻ khó xử.

Trình gia như mặt trời ban trưa, khi nàng làm Hoàng Thái Hậu thì Trình gia đã có thế quật khởi, Ngô lão Hàm Lâm cũng phải bận tâm thế lực của Trình gia.

Lương gia có thể có tương lai hay không chỉ có thể dựa vào hai con riêng thi khoa cử mưu toan sĩ đồ, Sở Kiều nói: “Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?”

Nói, nàng nhét một khối bạc vụn cho gã sai vặt của Ngô gia.

Người toàn kinh thành đều biết ngày qua Lương gia trôi qua không tốt, tiểu phụ nhân trước mắt này tuy là kiều hoa chi tư, nhưng vạt áo trên người sạch sẽ, gã sai vặt thu bạc, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn.

Hắn nhắc nhở một câu, “Lương phu nhân, ngài nghe tiểu nhân nói một lời, cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, việc này phải để Trình gia bên kia hết giận mới được a, không lão tiên sinh nhà chúng ta cũng khó xử.”

Sở Kiều gật gật đầu, sau khi tạ ơn, để lão quản gia tiễn gã sai vặt trở về, “Cổ thúc, tiễn khách đi.”

Lão quản gia than dài một tiếng, nếu đại nhân nhà mình còn sống, Lương gia sao sẽ phải chịu tội thế này? Hiện nay ngay cả một gã sai vặt cũng có thể đưa sắc mặt cho tân phu nhân nhìn.

Trong hai năm qua, lão quản gia nhìn mọi chuyện tân phu nhân làm trong mắt, trong lòng cũng cảm kích.

Thử hỏi có cô nương gia mười mấy tuổi nào có thể an tâm làm quả phụ cả đời?

Phu nhân vừa gả đến đây ngược lại đã từng tự sát một lần, nhưng sau này nghĩ thông suốt, cũng chân tâm thực lòng suy nghĩ cho Lương gia.

Nay Lương gia chỉ có một lão quản gia, một nha hoàn A Phúc, còn có hai lão ma ma già bên người Lương lão thái thái cũng không có hạ nhân khác. Rất nhiều việc đều là Lương Ôn và Sở Kiều tự thân tự lực.

Lương Ôn lôi kéo Sở Kiều sang một bên nói chuyện, “Như Ngọc a, nay nhà chúng ta chỉ có một con đường khoa cử, bằng không Lương gia không có khả năng quật khởi, nghiệp học của hai ca nhi ngàn vạn không được chậm trễ.”

Nói tới đây, nàng ấy tề mi lộng nhãn với Sở Kiều.

Lúc này Sở Kiều thấy không ổn.

Đại cô cũng không phải người thành thật trung hậu, quả nhiên nàng ấy ra cái chủ ý dở tệ, “Như Ngọc, Sở gia cách vách đối đãi với Lương gia không tệ, nếu không…… ngươi đi Sở gia cầu tình? Ta cảm thấy Nhị công tử Sở gia đối với muội không phải bình thường đâu.”

Sở Kiều: “…..” Ý của đại cô là để nàng đi thông đồng với Sở nhị công tử - Sở Viễn?

Đấy là thân Nhị ca của nàng!

Sở Kiều có hai vị đích huynh, Đại ca Sở Khôn nhậm chức ở cấm quân, là tuấn tài hiếm có, còn Nhị ca Sở Viễn lại không làm việc đàng hoàng, đam mê ngày thường là chọi gà cưỡi ngựa, cũng không biết Nhị ca là động kinh nơi nào, sau khi thấy nàng hai năm trước, luôn luôn nghĩ biện pháp tiếp cận nàng.

Dù sao, Sở Kiều vẫn không thể dễ bại lộ thân phận chân thật của mình.

Mà nếu bị lộ, người Sở gia có thể tin nàng hay không?

Hung phạm hại chết nàng đời trước đến nay vẫn không biết là ai, nàng lại ngây thơ, cũng không thể công khai nói cho người ngoài bản thân mượn xác hoàn hồn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Sở Kiều ngẩn ra, đời trước dung mạo nàng xuất chúng, nay thân thể này cũng không kém, băng cơ ngọc cốt, diện mạo như hoa phù dung, lúc này đang trừng mắt nhìn Lương Ôn, “Trưởng tỷ! Trước cửa quả phụ nhiều thị phi! Sao tỷ có thể nói lời này?”

Cũng do Lương Ôn không có biện pháp, tóm lại mặc kệ sử dụng thủ đoạn gì, hai chất nhi trong nhà cũng không thể để hoang phế nghiệp học, “Cũng không phải thật sự để muội làm gì! Muội đi cầu tình, để Sở gia ra mặt thêm một lần.”

Sở Kiều ngẩng đầu nhìn phương hướng Sở gia, nay phụ thân là Trấn Quốc Công đi viễn chinh, đại ca bận rộn công vụ khẳng định không ở phủ, mẫu thân lại quanh năm ăn chay lễ Phật, nàng cũng không thể thật sự đi tới chỗ Nhị ca cầu tình.

Sau một lúc lâu Lương Ôn khuyên bảo, rốt cuộc Sở Kiều cũng vẫn phải đi đến Sở gia cách vách,

Quả nhiên Nhị ca nàng rất nhanh đã xuất hiện, trong trí nhớ, Nhị ca nói năng ngọt xớt, quý công tử phong lưu không đáng tin cậy, từng đùa giỡn không biết bao nhiêu nô tỳ xinh đẹp của Sở phủ, dù thế nào Sở Kiều cũng không nghĩ tới có một ngày kia Nhị ca sẽ xuống ta với nàng?!

Khi cảm giác được mu bàn tay bị người chạm vào Sỏ Kiều liên tiếp lui về sau, làm vẻ yêu kiều. Tình huống xấu hổ bất đắc dĩ, “Sở Nhị công tử, không biết Sở lão phu nhân có trong phủ không? Tiểu phụ nhân có chuyện muốn nhờ.”

Ngày thường Sở Viễn chơi bời lêu lổng, nhưng tin tức rất linh thông, hắn đã biết mục đích Sở Kiều đến cửa. Lúc này, hắn nàng tay phủ hạt bụi không tồn tại trên đầu vai, ý cười mang vẻ thèm nhỏ dãi rõ ràng và không có ý tốt, “Ừ…. gia mẫu còn đang cầu phúc ở phật đường, sợ là không thể gặp ngươi. Ngươi nói với ta cũng giống vậy, Đúng rồi, mấy ngày gần đây trong phủ mới ủ được chút rượu mơ, Lương phu nhân có muốn nếm thử không?”

Nhị ca… Quá càn rỡ!

Lúc đó, nàng nhớ rõ Nhị ca thường xuyên vào cung gặp nàng, còn nói lời thấm thía nhắc nhở nàng, “Kiều Kiều a, muội không thể để mấy vị đại thần tướng mạo tuấn tú trong triều kia mê hoặc hai mắt, muội phải biết nam tử trong thiên hạ này, trừ phụ thân và Đại ca còn có Nhị ca, trên đời này tất cả những nam tử khác đều có rắp tâm bất lương.”

Những lúc đó Sở Kiều đều chỉ đồng ý qua loa cho xong.

Hoàng Thái Hậu tuổi trẻ mỹ mạo, thần tử tay cầm quyền thế, dường như giữa hai người này cuối cùng cũng sẽ cất giấu chuyện bí mật cung đình không thể cho ai biết.

Nhị ca luôn luôn có ý đồ nói cho nàng biết, bọn người Lương Thời và Tiêu Trạm có mục đích không thuần, hắn luôn luôn coi nàng như tiểu muội còn chưa lấy chồng, mỗi lần vào cung gặp nàng, luôn luôn là ‘phụ ái’ khó nén.

Nhưng hôm nay sao Nhị ca lại giống như thánh thủ dạo chơi ở bụi hoa? Đến cả tiểu phụ nhân có chút tư sắc cũng hạ thủ?

Nhị ca a Nhị ca, huynh vẫn là Nhị ca kia sao?

Sở Kiều mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, “Nếu như thế, vậy tiểu phụ nhân sẽ không làm phiền, ngày khác sẽ lại đến bái phỏng lão phu nhân.”

Nàng xoay người muốn đi, gương mặt bình thản ung dung đã sớm không giữ được.

Sở Viễn thấy thế, bận rộn đứng lên từ ghế gỗ lê, thân hình cao lớn, bước vài bước đã đi tới trước mặt Sở Kiều.

Sở gia là nhà võ, thuở nhỏ Sở Viễn cũng tập võ lớn lên, hắn đứng trước mặt Sở Kiều càng làm lộ vẻ nhỏ xinh suy nhược của nàng.

Nhìn đôi mắt nén giận của tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, Sở Viễn cười nói: “Lương phu nhân….. không không không, ta gọi ngươi một tiếng Như Ngọc đi, Như Ngọc a, ngươi cũng biết tình trạng trước mắt mình là như thế nào chứ? Chẳng lẽ ngươi không hiểu thế nào là tranh thủ một chút cho bản thân?”

Sở Viễn lại muốn ám chỉ gì đó cho Sở Kiều.

Kỳ thật Nhị ca đối đãi với nàng vô cùng tốt, người cũng không xấu, nhưng là quá mức phong lưu, cũng không biết ở bên ngoài có bao nhiêu nợ phong lưu.

Nam tử bên cạnh cũng cưới vợ lớn vợ bé còn hắn chỉ đùa giỡn, không phụ trách với ai, đến nay bên người vẫn một thân một mình.

Sở Kiều chỉ cao tới ngực Sở Viễn, nếu không phải người trước mắt này là Nhị ca của mình, nàng thật muốn nhảy dựng lên hung hăng mắng hắn vài câu.

Sở Kiều cắn cắn môi, nghĩ tới Nhị ca đối đãi với nàng vô cùng tốt; nàng lại nhịn, vòng qua Sở Viễn, xách váy, bước nhanh rời khỏi nhà chính Sở gia.

Sở Viễn đứng sau lưng nàng nói một câu, “Không phải ta không muốn giúp ngươi, lúc này đây Lương gia các ngươi là gặp phải đại họa!” Hắn cười cười, vẻ cợt nhả trên mặt rất nhanh đã tiêu tán, ở chỗ người không nhìn thấy, môi mỏng cong lên, ẩn giấu một chút tà mị.

Lúc này hắn phân phó hạ nhân, nói: “Đi nhìn chằm chằm Lương phủ, có bất kỳ động tĩnh gì, tức tốc bẩm báo!”

Lương Thời a Lương Thời….. Rốt cuộc hắn đã chết chưa?

Sở Viễn ngồi xuống thưởng thức trà, dường như đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm trơn mịn, nhớ tới sự tức giận trên mặt tiểu phụ nhân vừa rồi, hắn lại cười khổ một tiếng, vẫn lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Kiều Kiều, nhất định Nhị ca sẽ bắt được hung phạm hại chết muội."