Chương 1: Sống lại

Chạng vạng đầu thu trời đã thấm khí lạnh, Sở Kiều dựa vào cạnh cửa có màn lụa mỏng nhớ lại đời trước nàng vội vàng chết đi.

Nàng đã bị người hại chết.

Đời trước, mười bảy tuổi Sở Kiều gả cho hoàng đế biểu ca, buổi tối cùng ngày đã ‘vinh thăng’ trở thành hoàng thái hậu.

Mười năm buông rèm chấp chính, mắt thấy tân đế muốn chấp chưởng ngọc tỷ, mà nàng cũng sắp thoát khỏi con đường gian nịnh khắp nơi, nhưng không nghĩ đến sau khi tân đế đại hôn một tháng, Sở Kiều ngày càng gầy yếu, rất nhanh đã ‘bệnh chết’ trên phượng tháp.

Từ đó hương tiêu ngọc vẫn.

Sở Kiều không phải một người luôn chờ may mắn, phụ huynh Sở gia từng nhắc nhở nàng, “Kiều Kiều, trước mắt trong triều Nội Các nắm quyền, Nhiếp chính vương phụ chính, chỉ có khi con không lộ ra mũi nhọn mới có thể bảo toàn bản thân.”

Sở Kiều biết, triều đình không cần một hoàng thái hậu bày mưu nghĩ kế, bọn họ cần một bù nhìn. Có mấy vị quyền thần dây dưa sau nhất với Sở Kiều ngoại trừ Nhiếp chính vương và vài vị Các lão Nội Các, chỉ có Lương Thời.

Phật viết: Duyên phận có ba loại, thiện duyên, nghiệt duyên, khách qua đường.

Giữa Sở Kiều và Lương Thời là tập hợp của cả ba loại này.

Hai nhà Sở - Lương là hàng xóm láng giềng, giao hảo nhiều đời. Sở Kiều và Lương Thời lại sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, tính ra cũng là thanh mai trúc mã.

Tính tình Lương Thời lãnh đạm, thuở nhỏ luôn là bộ dáng hờ hững cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Nhưng Sở Kiều nhớ rõ hình như Lương Thời đã từng làm cho nàng một con diều kỳ lân, năm mười tuổi vì cứu Sở Kiều, còn bị đứt một ngón tay, hắn đối đãi với nàng luôn có một chút không giống bình thường.

Nhưng từ sau khi Sở Kiều gả cho hoàng đế biểu ca, Lương Thời không còn nhìn nàng nữa.

Năm tháng ngây thơ cuối cùng sẽ trăm xoay ngàn chuyển về yêu hận tình thù, Sở Kiều cảm thấy, đời này Lương Thời cũng sẽ không để ý đến nàng.

Mà sự thật chứng minh, nàng đã đoán sai, Lương Thời không chỉ rất nhanh lấy thân phận Các lão Nội Các xuất hiện ở trước mặt nàng, còn lấy các loại lý do tới khó xử nàng. Tại ngày sinh nhật hai mươi bảy tuổi của Sở Kiều ấy, Các lão trẻ nhất từ trước tới nay tặng nàng một bản .

Nàng vĩnh viễn không thể quên ánh mắt Lương Thần nhìn nàng ngày ấy, chỉ nghe giọng nói buốt giá không hề ôn hòa nói: “Ngày thường nếu Thái Hậu nương nương không có chuyện gì, có thể chép nhiều kinh thư, chung quy nay Thái Hậu ngài tuổi trẻ mỹ mạo, khó tránh khỏi tâm sinh tà niệm.”

Lời này của hắn có ý gì? Ám chỉ nàng sẽ làm ra chuyện gièm pha làm nhục danh dự Hoàng gia?! Sở Kiều nhịn lại nhịn, nhưng hắn lại nói: “Chẳng lẽ Thái Hậu không có gì muốn nói với thần? Hôm nay là sinh nhật của Thái Hậu, thần sẽ đồng ý bất cứ yêu cầu nào của Thái Hậu.”

Sâu trong con ngươi âm u giống như có một ánh nắng đầu xuân làm tan chảy miếng băng mỏng, hắn nhìn Sở Kiều làm Sở Kiều có cảm giác như thân ở giữa hai phía băng lửa.

Ý tứ lờ này hàm xúc không rõ, nhưng Sở Kiều mơ hồ biết hắn có ý gì. Ngày đó, lần đầu Sở Kiều nổi giận với quyền thần trong triều, nàng quát: “Lương đại nhân, ngươi làm càn!”

Thấy nàng tức giận như thế, thành thục quyến rũ trên mặt mơ hồ còn có chút rực rỡ thời niên thiếu tràn ra, Lương Thời cười nhẹ, giữa mi mắt ít đi vài phần tối tăm, khuyên nhủ: “Thần cho Thái Hậu nương nương một chút thời gian suy xét, thần có thể chờ, còn mong Thái Hậu nương nương mau chóng suy nghĩ kỹ càng, ngày tốt cảnh đẹp, không thể lãng phí.”

Hắn muốn chờ cái gì?

Chẳng lẽ là tự tiến cử hầu hạ chăn gối?

Sở Kiều chưa từng được biết, bởi vì sau đó không lâu, hồn nàng đã về thiên cổ.

Lương Thời là kỳ tài hiếm thấy, tuổi còn trẻ đã mưu lược hơn người, như là văn khúc tinh quân hạ phàm, cũng không biết dùng thủ đoạn gì, ngắn ngủ trong mười năm đã từ Hàn Lân Viện một đường vào Nội Các, còn đạp lên vai ân sư của hắn, trở thành đế sư.

Mặc dù vài vị quyền thần trong triều cũng không có ai bì kịp với thủ đoạn lôi đình và ngoan tuyệt âm lệ của hắn, cũng chỉ có Nhiếp chính vương Tiêu Trạm có thể có địa vị ngang hàng với hắn.

Một cơ gió mang theo hương quế và gió đêm xa xăm thổi qua, Sở Kiều thu liễm thần sắc, nàng than nhẹ một tiếng, nhìn môn đình Lương gia ngày càng suy sụp, nội tâm ngũ vị tạp trần.

Sau khi nàng trùng sinh, vẫn còn dây dưa không rõ với Lương Thần, dĩ nhân, điều khác biệt duy nhật là, Lương Thời hắn đã không còn ở nhân thế. Bây giờ thân phận của Sở Kiều là kế thê của Lương Thời, xác thực là minh xứng.

Năm ấy mười bảy tuổi nàng vào cung, cũng tại ngày ấy Lương Thời cưới một phòng thê tử, nghe nói là đích nữ Trương gia ở Đại Hưng.

Chỉ là đáng tiếc, Trương thị không có phúc khí, sau khi sinh hạ tam bào thai băng huyết mà chết lưu lại hai trai một gái. Nhắc tới cũng kỳ, Sở Kiều và Lương Thời sinh cùng năm, cũng cùng năm chết đi. Sau khi nàng chết không lâu, Lương Thời cũng chết trong khi bao vây tiễu trừ phản tặc.

Đảo mắt đã qua hai năm, không có Lương Thời trấn trụ, nay Lương gia đã không còn phong cảnh như xưa.

Nha hoàn duy nhất bên người Sở Kiều - A Phúc bước lên một bước nói: “Phu nhân, Lão thái thái và cô nãi nãi đã dùng cơm ở tiền thính, ngài nhanh chút đi thôi.” Cô nãi nãi trong miệng A Phúc là tỷ tỷ của Lương Thời - Lương Ôn, hai năm trước Lương gia gặp biến cố thì Lương Ôn bởi vì không thể sinh dục đã bị nhà chồng buộc hòa ly.

Lương gia Lão thái gia từng làm quan Tam phẩm, những tuổi thọ cũng không dài, đã đi được một thời gian.

Lương Thời chết đi, Lương gia ngày càng không dễ chịu, mắt thấy đã muốn luân lạc tới tình cảnh tự mình ra ngoài làm việc mưu sinh.

Khi Lương Thờ còn sống là kỳ phùng địch thủ với Nhiếp chính vương, hai năm qua có không tí người bỏ đá xuống giếng với Lương gia, may còn có Sở gia bảo hộ, một phòng cô nhi quả mẫu Lương gia mới miễn cưỡng qua ngày.

Sở Kiều đứng lên khỏi ghế, nàng đưa mắt nhìn phủ đệ Sở gia ở góc Đông Nam. Bên kia chính là nhà của nàng, nhưng nàng có nhà lại không thể về.

Nếu nàng nói ra mình là ai, chắc chắn người bên ngoài sẽ xem nàng như yêu quái trói lại hỏa thiêu.

Sở Kiều đi đến tiền thính thì mấy người của Lương gia đã đến đông đủ.

Lương lão thái thái tuổi già thất trí, cô nãi nãi hòa ly quay về, còn có ba đứa trẻ mười một tuổi, thấy thế nào cũng là cả nhà cô quả.

Lương lão thái thái khẽ ngẩng đầu, mắt sắc bất thiện nhìn thoáng qua con dâu, ngữ khí trách cứ: “Ngay cả phu quân cũng chờ ngươi đã lâu, ngươi còn không mau tới ngồi xuống! Còn ra thể thống gì!”

Nói, Lương lão thái thái gắp một khối đậu hủ chưng để vào chén Thanh Hoa trước mặt bài vị, “Tử Thần a, đây là sườn chua ngọt con thích ăn nhất, con chính vụ bận rộn, thân mình trọng yếu.”

Tử Thần là tên tự của Lương Thời. Sở Kiều nhìn tình cảnh của nàng đã thành thói quen, Lương lão thái thái nhất định muốn coi một khối bài vị xem như là Lương Thần, nàng cũng không có cách nào.

“Con dâu biết sai.”

Sở Kiều tiến lên vài bước, ngồi xuống bên cạnh bài vị của Lương Thời. Trên bàn chỉ có ba mặn một canh, toàn bộ Lương phủ cũng chỉ có mấy người làm có thể đếm được trên đầu ngón tay, đã đến tình cảnh bắt kham thấy đáy.

Sở Kiều vừa ăn hai miếng cơm, Lương lão thái thái gắp một gắp rau xanh tới, dặn dò: “Đây là chân giò hầm, ngươi ăn nhiều chút để còn mang thai hài tử! Ngươi vào cửa đã hai năm, sao bụng còn chưa thấy động tĩnh gì?”

Cây đũa trúc trong tay Sở Kiều khựng lại, lập tức đáp: “Vâng, mẫu thân, con dâu biết, con dâu……đương nhiên tận lực.”

Bây giờ thân phận Sở Kiều là nữ nhi Nhan gia— Nhan Như Ngọc. Nhan gia vốn là thế gia chế hương ở kinh thành, nhưng sau này gia đạo sa sút, lại vừa lúc ngày sinh tháng đẻ của nàng có thể minh hôn với Lương Thời, hai năm trước Lương gia đã lấy ra một ngàn hai bạc ‘cưới’ nàng vào cửa.

Một ngàn lượng đối với Lương gia mà nói, có thể nói là đại thủ bút, có thể thấy được Lương lão thái thái cố chấp tin tưởng Lương Thời còn sống trên đời cỡ nào.

Ba hài tử của Lương Thời rất biết điều, hai đứa con trai đang đọc sách ở tộc học Ngô gia, nữ nhi thì thuê thùa với Lương Ôn bán lấy chút bạc vụn. Thêm Sở Kiều hiện tại nắm giữ bản lĩnh điều hương, cô nhi quả mẫu người một nhà có thể ngẫu nhiên có một bữa ăn ngon.

Sau buổi cơm tối, Lương lão thái thái dặn dò Sở Kiều một tiếng, “Như Ngọc a, ngươi và Tử Thần về phòng trước đi, hầu hạ phu quân ngươi cho tốt.” Sở Kiều ôm bài vị như sắp muốn rơi kia nhanh chóng rời khỏi tiền viện. Lương phủ rộng lớn thanh lãnh, vì muốn tiết kiệm tiền nến, khi vừa dùng bữa xong, mấy ngọn đèn kia cũng tắt đi.

A Phúc xách đèn l*иg giấy đi phía trước, trên đèn l*иg có chữ “Lương”, đã có chút dấu vế.

Vào phòng, một ngọn đèn lắc lư vài cái theo ngọn gió phất qua, trường hợp có chút kỳ dị làm cho người ta sợ hãi. Nhớ lại hai năm trước, đêm đầu tiên Sở Kiều trùng sinh tới, nàng đã cùng bài vị của Lương Thời đồng giường cộng chẩm, hai năm sau đó, cũng không cảm thấy có bao nhiêu đáng sợ.

Sở Kiều đặt bài vị của Lương Thời ở trên bàn, nhìn chằm chằm hai chữ ‘Lương Thời’ bên trên một lúc lâu, lẩm bẩm nói: “Chờ đến khi ta tự do, nhất định sẽ đem ngươi đi đốt.”

Lời này của nàng vừa ra, cũng không biết một cơn gió đem thổi tới từ chỗ nào, bấc đèn trên bàn lập tức chớp vài cái, chiếu sáng chữ viết âm u trên bài vị, đột nhiên khuôn mặt thanh tuyển nhạt nhẽo của Lương Thời thoảng qua trước mặt.

Sở Kiều: “…..”

Hừ! Khi còn sống hù dọa nàng, chẳng lẽ chết còn tính quật mộ sống với nàng nốt quãng đời còn lại sao?!