Ước chừng đuổi theo cả đoạn đường A Âm mới nhìn thấy Ký Hành Châm đang ung dung bước đi ở một khúc cua.
A Âm dừng lại hít thở nghỉ mệt, cúi người tháo ngọc bội ở bên hông ra nói: "Trả đồ của ta lại đây."
Vừa nói xong câu này còn chưa tháo xong ngọc bội tay của nàng đã bị đè lại.
"Không cần gấp." Ký Hành Châm vừa nói vừa thoáng gia tăng lực độ trên tay nàng: "Viên xíu mại bị ta ném đi rồi cái này đền lại cho nàng xem như đáp lễ thôi."
Lòng bàn tay của Ký Hành Châm ấm nóng, mang theo nhiệt độ khiến cho người khác an tâm.
Chỉ là hắn nói chuyện rất không lọt tai.
"Ném đi?" A Âm ngẩng đầu không dám tin nhìn hắn nói: "Ngươi mới vừa lấy đi…" Nàng đưa tay tách khoảng cách của hai người ra: "...Sau đó chỉ chớp mắt như vậy lại làm mất rồi?"
Ký Hành Châm nghiêm trang gật đầu một cái.
A Âm vẫn không tin.
"Nếu không nàng lục soát đi?" Ký Hành Châm mỉm cười giang hai tay ra.
Đương nhiên A Âm không thể nào làm ra loại chuyện như vậy. Thứ nhất Ký Hành Châm là thái tử điện hạ, thứ hai hắn là nam tử, cứ mò tới mò lui trên người người khác phái như vậy không được.
Huống chi Ký Hành Châm còn thản nhiên để cho nàng soát người như vậy, có thể xác định chắc chắc là đồ của nàng sẽ không tìm được trên người.
Vậy xíu mại của nàng rốt cuộc đi đâu rồi?
A Âm nghi ngờ đi vòng quanh người Ký Hành Châm quét mắt khắp trên người hắn, lẩm bẩm nói: "Không lẽ người ném nó đi thật rồi!"
Thừa dịp tầm mắt nàng đặt trên người mình Ký Hành Châm nhanh chóng liếc nhìn hướng bụi cỏ bên cạnh. Xác định sẽ không thể nào nhìn ra được bất thường hắn liền vội vàng thu hồi tầm mắt.
Cẩn thận nhìn hồi lâu A Âm không có nửa điểm thu hoạch. Lúc này nàng im lặng không nói lời nào ủ rũ cúi thấp đầu chậm chạp đi về nơi ở của mình.
Ký Hành Châm chậm rãi đi theo bên cạnh A Âm, nhẹ giọng hỏi: "Mất hứng?"
A Âm đá cục đá dưới chân thật lâu mới buồn bực nói ra một câu: "Ừm! Dù sao đó cũng là tâm ý của đại đường huynh."
"Không tìm thấy vật đó nàng sẽ rất buồn sao?"
A Âm tức giận liếc mắt nhìn Ký Hành Châm ý trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
Bước chân Ký Hành Châm có chút chậm lại, theo bản năng quay đầu nhìn về phía bụi cỏ kia.
A Âm nhận thấy tầm mắt của Ký Hành Châm, nhất thời hai mắt sáng lên, liền nhìn theo tầm mắt của hắn.
Ai ngờ nàng này động tác nhỏ này của A Âm bị Ký Hành Châm phát hiện. Hắn vội vàng thu hồi tầm mắt dưới chân chuyển một cái liền chắn trước mắt của nàng.
"Ta còn nói sao bỗng nhiên nàng không có tinh thần như vậy." Ký Hành Châm mỉm cười nói tiếp: "Thì ra là đang bày kế với ta."
Nàng chắc chắn biết đồ hắn vẫn còn giữ nên muốn thăm dò phản ứng của hắn để biết được chỗ giấu viên xíu mại kia.
Thật may là hắn phản ứng nhanh nếu không thì chắc chắn tiểu nha đầu này sẽ chạy thật nhanh đến bụi cỏ đó.
Ý đồ của mình bị phát hiện phải quá nhanh, lúc này A Âm thật sự ủ rũ cúi đầu. Thấp giọng oán trách: "Sao người lại thông minh như vậy" một đường buồn bực không vui quay trở về.
Thành công chọc phá tiểu nha đầu tinh ranh, tâm tình Ký Hành Châm rất tốt, gọi người đến chuẩn bị trà và nước để pha trà cho nàng uống.
Tâm trạng A Âm không tốt, nên mặc dù trà có ngon thế nào, mùi hương thơm ngát ra sao, nàng cũng không thể phẩm ra hương vị gì.
Ký Hành Châm ở nơi này cùng A Âm tiêu tốn hai ba canh giờ. Sau khi pha trà hắn lại bàn với nàng trồng ở trong sân một số loại hoa cỏ gì đó, hỏi nàng trong ngày thường thích ăn cái gì.
Trước khi tạm biệt A Âm chưa từ bỏ ý định, dặn dò: "Viên xíu mại kia, người giúp ta bảo vệ thật tốt nha. Đừng có làm hư cũng đừng có ném đi nha!" Dù sao cũng là tâm ý của đại đường huynh hơn nữa nàng quả thật rất thích vật đó.
Ký Hành Châm nhếch môi cười nói: "Được thôi." Ánh mắt hơi hạ xuống nhìn về ngọc bội bên hông nàng nói: "Nó tốt thì nó cũng tốt."
Mặc dù Ký Hành Châm không nói rõ nhưng A Âm biết trong câu này "Nó" đầu tiên là chỉ bánh ú phỉ thúy, "Nó" đằng sau là chỉ xíu mại bảo bối của nàng. Ý tứ Ký Hành Châm rất rõ ràng mỗi ngày nàng đều phải đeo ngọc bội này thì hắn mới thay nàng bảo quản tốt xíu mại.
A Âm giận sôi lên.
Uy hϊếp! Uy hϊếp trắng trợn! Coi nàng là quả hồng mềm mà bắt nạt!
Trong lòng trăm ngàn câu oán hận sắp bật ra khỏi miệng nhưng vừa nghĩ tới bảo bối của mình không biết bị hắn giấu ở nơi nào...
A Âm chỉ có thể cứng rắn ngăn chặn một bụng hỏa khí, tự nói với mình còn nhiều thời gian không nên nóng vội. Cố gắng kéo khóe môi cười khan hai tiếng nói: "Được thôi! Được thôi! Thái tử điện hạ đừng quên lời hứa của mình là được rồi."
Ký Hành Châm nhẹ nhàng gật đầu, trầm ngâm một lát sau hỏi: "Bánh bao, nàng có gì cần ta giúp không?"
"Không có." A Âm đáp rất nhanh.
Ký Hành Châm mím chặt môi đứng yên hồi lâu, cuối cùng xoay người rời đi.
A Âm trừng mắt nhìn bóng lưng hờn dỗi của Ký Hành Châm.
Bởi vì ngày mai là khóa học "Bắn cung" A Âm hoàn toàn chưa từng tiếp xúc qua, nên rất lo lắng. Buổi tối lúc ngủ cũng không biết là do lạ chỗ hay là bởi vì cái môn học kia, mà nàng không ngủ được cứ lăn qua lộn lại hồi lâu mới có thể ngủ.
Đến sáng hôm sau, A Âm không dậy nổi cứ ngồi ngáp bên mép giường, cố gắng mở to mắt rồi mới chậm chạp bước xuống giường.
Du Hoàng hậu phân cho nàng chỗ này thêm mấy người phục vụ, một vị ma ma, một vị công công còn có hai cung nữ., những người này hầu hạ bên trong phòng, hôm qua đã gặp qua A Âm. Còn có các cung nữ, thái giám khác làm việc nặng và việc vặt thì để cho ma ma quản sự và công công tới quản lý, không cần nàng quan tâm nhiều.
Sáng nay hai cung nữ là Tựu Hòa và Cẩm Bình cùng nhau hầu hạ nàng mặc y phục, ma ma vấn cho nàng kiểu tóc song hoàn kế rất xinh đẹp. Sau khi ăn sáng A Âm thấy thời gian vừa đúng, dẫn theo Cẩm Bình đi đến nơi học.
Ban đầu theo như ý cô cô làm thư đồng cho tam công chúa thì mỗi ngày trước khi đi học cần phải đi qua chỗ Ký Vi trước, rồi sau đó mới cùng Ký Vi đi đến nơi học.
Nhưng mà hôm qua Ký Vi đã cho cung nữ thân cận đến truyền lời, A Âm có thể tự mình đi không cần đợi nàng đi cùng. Cho nên hôm nay A Âm tự mình đi đến sân tập võ.
Từ xa xa có thể nhìn thấy bên trong sân tập võ có cây bạch dương cao lớn. Trên đường đi, A Âm gặp được mấy vị công chúa. Ngoại trừ Ký Vi còn có hai vị khác đồng hành cùng nàng.
Nhị công chúa Ký Nhược Phù là tỷ tỷ ruột của Ký Hành Châm. Từ nhỏ A Âm đã gặp mặt nhiều lần nên rất quen thuộc.
Còn một người nữa chính là tứ công chúa Ký Như do Mạnh Thục phi sinh cùng lứa với A Âm nhưng lớn hơn A Âm hai tháng tuổi.
A Âm hành lễ với các vị công chúa, sau đó thì đi đến bên cạnh Ký Vi đi cùng nàng.
Ký Nhược Phù nói nhỏ với nàng: "Muội muội còn chưa quen sống trong cung, nếu như không thích ứng được thì cứ nói với ta. Ta sẽ an bài thỏa đáng cho muội."
A Âm cười nói: "Không đến nỗi không thích ứng được. Điều duy nhất không quen chính là chỗ này quá lớn, đường quá dài thôi."
Nghe nàng nói như vậy Ký Nhược Phù không nhịn được cười.
"Đúng là yếu ớt." Ký Như ở bên cạnh hừ lạnh nói: "Phụ hoàng nói muốn "tôn sư trọng đạo" thì phải đi học đầy đủ bày tỏ thành ý của mình."
Dùng khóe mắt liếc nhìn A Âm, Ký Như hất cằm nói: "Chúng ta ở đây đó giờ còn không oán trách, ngươi lại bày đặt oán giận. Nếu vậy thì để phụ hoàng đổi cho ngươi ở chỗ khác."
Mạnh Thục phi cùng Trịnh Hiền phi là bạn khuê phòng từ nhỏ, nên dĩ nhiên quan hệ với Du Hoàng hậu là cùng một loại. Vậy nên nữ nhi của Mạnh Thục phi cũng không thân cận với Du Hoàng hậu bên này.
Ký Vi quát khẽ: "Tứ muội muội nói chuyện lưu ý chút, Du muội muội là do Hoàng hậu nương nương cố ý đưa vào cung, việc muội ấy có ở lại hay không, không phải việc muội có thể tùy ý xen vào!"
Lời này A Âm nghe có chút không lọt tai liền liếc nhìn qua Ký Vi.
Ký Vi chân mày dựng thẳng trên mặt rõ ràng mang nét tức giận.
Ký Như hừ lạnh lẩm bẩm câu: "Chả trách lớn lối như vậy thì ra là do Hoàng hậu nương nương mời tới." Sau đó đổi hướng đi sang đoạn đường khác.
Sau khi Ký Như rời đi, Ký Nhược Phù nói với Ký Vi: "Tam muội muội từ giờ nói chuyện nên lưu ý hơn. Mặc dù muội là vì muốn bênh vực A Âm nhưng cũng không thể chọc giận Tứ muội muội. Nếu không sợ là Tứ muội muội càng chú ý gây khó dễ với A Âm hơn."
Đại công chúa Ký Nhược Liên đã xuất giá lấy phò mã. Ký Nhược Phù giờ đã mười hai tuổi nên tự động đảm đương trách nhiệm chăm sóc muội muội.
Ký Vi hạ mi mắt đáp: “Vâng!”
Ký Nhược Phù gật đầu với Ký Vi, gọi A Âm đến bên cạnh dắt tay nàng đi đến sân tập võ.
"Hôm nay muội còn chưa có cung tên của riêng mình? Mấy ngày trước mẫu hậu đã phân phó người đi làm cho muội chừng hai ngày nữa là có để sử dụng rồi." Ký Nhược Phù cười nói: "Đợi lát muội dùng chung với ta là được. Chúng ta thay phiên nhau sử dụng."
A Âm vui vẻ cám ơn Ký Nhược Phù.
Lần trước đi vội vàng quá không biết là các công chúa phải học nhiều khóa học như vậy, vậy nên trong nhà chưa từng chuẩn bị cho A Âm những vật dụng này.
Hoàng thượng trước kia đã ban lệnh bất kể là hoàng tử hay là công chúa tuyệt đối không được đi học trễ, nếu không sẽ bị phạt. Cho nên thời điểm mọi người tập trung đến sân tập thì tiên sinh dạy vẫn chưa tới.
Mọi người cùng nhau tán gẫu.
Hồi lâu sau, một cung nữ bên cạnh Ký Vi vội vã chạy tới trong tay cầm một cây cung nhỏ. Cây cung kia chỉ tầm nửa chiều dài của một mũi tên thường thôi, còn mũi tên thì chỉ bằng một nửa của mũi tên lớn. Hiển nhiên cung này chính là được chế tạo đặc biệt cho hài tử dùng.
Ký Vi cầm cung tên đi tới bên cạnh A Âm đưa tới trước mặt A Âm nói: "Đây là cung tên khi còn bé ta đã dùng qua, nếu như muội muội không ngại thì hãy dùng tạm nó."
Ký Như ở bên cạnh nhìn thấy trợn to hai mắt: "A! Cung tên này lúc trước muội mượn tỷ để học mà tỷ không cho. Vậy mà hôm nay tỷ lại tự chủ động cho nàng ta mượn?"
Ký Vi nói: "A Âm vào cung làm thư đồng của ta thì đương nhiên ta phải chăm sóc cho A Âm nhiều hơn."
"Cùi chỏ hướng ra ngoài!" Ký Như thở dốc nói: "Nàng ta hỗ trợ cho tỷ? Không biết là ai hỗ trợ cho ai đó!"
Ký Nhược Phù quát khẽ: "Tứ muội muội nói chuyện chú ý chút."
Ký Như cười giễu cợt A Âm, rồi xoay người đi tới bên cạnh cây bạch dương rồi đứng luôn dưới tán cây không ngó ngàng gì đến bên này nữa.
Ký Nhược Phù nhíu mày, đang muốn thay A Âm giải thích thì tiên sinh đã vào viện. Ký Nhược Phù chỉ có thể im lặng trao cho A Âm một ánh mắt ý bảo A Âm để ý chút.
A Âm theo bản năng nhìn sang sân tập thì thấy một hán tử cường tráng ‘lưng hùm vai gấu’. Đi bộ có hơi khập khiễng nhưng sống lưng thẳng đứng, ánh mắt có thần lại sắc bén mơ hồ mang theo sát khí, vừa nhìn đã biết là người từng trải trên chiến trường.
Vừa rồi lúc ở trên đường Ký Nhược Phù có nói qua với A Âm, tiên sinh họ Đào.
Lúc đầu A Âm còn chưa nghĩ tới còn bây giờ sau khi được gặp mặt thì A Âm đột nhiên nhớ lại, hồi đó tổ phụ đã từng kể cho nàng nghe về một vị Đào phó tướng. Vị Đào phó tướng này rất là lợi hại cũng rất dũng mãnh, gϊếŧ vô số quân địch. Về sau chân bị thương ở trên chiến trường phải dưỡng thương thật lâu thương thế mới có chuyển biến tốt nhưng không thể dứt điểm, vậy nên ông không thể dẫn binh tác chiến nữa.
Chẳng lẽ người đó chính là vị trước mắt này?
A Âm cảm thấy rất ngưỡng mộ, thân thể nhỏ nhắn trở nên căng thẳng, nhìn Đào tiên sinh đầy kính nể.
Đào Đức Hải vào sân tập nhìn khắp một vòng, ánh mắt liền chú ý vào tầm mắt của một tiểu cô nương. Tiểu cô nương có vóc dáng nhỏ nhắn, môi hồng răng trắng, mềm mại ngọt ngào rất đáng yêu. Đặc biệt là bên trong cặp mắt kia cứ giống như một đầm nước sâu khiến người khác cực kỳ yêu mến.
Nhưng lúc này toàn thân tiểu cô nương căng cứng, đứng thẳng hết mức, dáng vẻ đó nhìn rất thú vị.
Đào Đức Hải cao giọng hô bắt đầu học, tay chỉ tiểu cô nương hỏi: "Là người nhà nào!"
Dáng vẻ nghiêm túc của Đào Đức Hải rất hung dữ, giọng nói vô cùng vang dội, rất dọa người.
A Âm hơi sợ sệt khai báo thân phận của mình cho Đào Đức Hải nghe.
Trước chỉ nghe nói tam công chúa sẽ dẫn theo thư đồng tới cùng học còn lại thì không biết nhiều. Hôm nay sau khi biết được người đó là ai Đào Đức Hải có chút bất ngờ tiểu cô nương này lại là bên nhà ngoại của Du Hoàng hậu.
Đào Đức Hải cười sang sảng nói: "Hài tử Du gia? Tốt! Vậy thì việc giương cung bắn tên không thành vấn đề!"
Du gia là thế gia nhà binh, binh sĩ xuất thân từ Du gia đều là võ trung hào kiệt. Ngay cả đại ca Du Lâm Sâm của A Âm mặc dù quyết định đi theo con đường văn khoa cử nhưng cũng không hề từ bỏ việc luyện võ.
Hôm nay sau khi nghe lời nói của Đào Đức Hải, A Âm cảm thấy rất chột dạ, cười khan hai tiếng rồi yếu ớt nói: "Ta không giỏi vậy đâu." Lại hướng Đào Đức Hải cúi đầu thi lễ: "Xin tiên sinh chỉ giáo nhiều hơn!"
Đào Đức Hải gật đầu, giảng giải các bước để nàng luyện tập giương cung rồi mới đi qua bên cạnh kiểm tra việc học của các công chúa.
Ký Nhược Phù đã học bắn tên khoảng thời gian lâu rồi nhưng mà sức lực nàng yếu cho nên vẫn đang dùng cung tên nhỏ, nhỏ nhưng so với A Âm thì lại lớn. Đào Đức Hải kêu Ký Nhược Phù bắn thử mấy mũi tên rồi chỉ những điểm cần khắc phục, sau đó thì kiểm tra Ký Vi và Ký Như.
Kết thúc kiểm tra Đào Đức Hải đi qua chỗ A Âm chỉ dẫn thêm. Không phải là ông không muốn chỉ dẫn cho A Âm, mà là tiểu cô nương này ngay cả kéo cung cũng kéo không ra thì ông có thể dạy gì được. Nhiều lắm chỉ có thể chỉnh sửa tư thế cho A Âm mà thôi.
Từ đầu giờ cho tới khi kết thúc môn học A Âm rất chán nản.
Càng chán nản hơn chính là cả buổi chiều cũng chỉ đơn giản là tái diễn lại cảnh của buổi sáng.
Dây cung vẫn không kéo ra được.
Sau khi môn học kết thúc, các công chúa đều thở phào nhẹ nhõm ai nấy đều chuẩn bị trở về cung điện của mình.
A Âm phất tay tạm biệt các nàng, mệt mỏi bước từng bước một đi về. Được thời gian khoảng một chung trà thì nghe thấy bên cạnh có người gọi mình.
"Bánh bao! Bánh bao!"
A Âm thầm thở dài, cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn hướng người tới nói: "Thái tử điện hạ, thật là đúng lúc."
"Đúng lúc gì chứ! Ta là đặc biệt tới tìm nàng."
Ký Hành Châm vừa đi vừa nói, đi tới một nửa chợt dừng bước. Lẳng lặng nhìn A Âm chốc lát, rồi lại tiếp tục đi về phía trước dịu dàng hỏi: "Nàng thấy không thoải mái sao?"
A Âm nghiêng đầu nhìn tảng đá bên đường đáp: "Không có! Tốt vô cùng!"
Đang nói thì trên cánh tay đột nhiên bị bóp nhẹ một cái.
A Âm bị đau không nhịn được kêu thành tiếng.
Ký Hành Châm vội vàng buông tay ra, đổi thành nhẹ nhàng xoa bóp, cẩn thận xoa xoa cánh tay cho nàng, vừa làm vừa trách: "Còn nói không sao? Nàng nhìn đi, kéo cung cả một ngày cánh tay đau buốt rồi đúng không?"
Nhắc đến việc này, A Âm thấy vừa xấu hổ vừa lúng túng, cúi đầu "Ừm" một tiếng mặt đỏ bừng.
Ký Hành Châm yên lặng nhìn, một lát sau giọng thật nhỏ hỏi nàng: "Không kéo được cung?"
A Âm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Ký Hành Châm hỏi: "Sao người biết được?"
Bởi vì quá bất ngờ với câu hỏi của Ký Hành Châm, cho nên lời này gần như là bật thốt lên. Lúc nói ra khỏi miệng A Âm mới bắt đầu hối hận thầm nghĩ không biết người này sẽ cười nhạo nàng đến mức nào nữa.
Có điều lần này ngoài dự liệu của A Âm, Ký Hành Châm không có cười, ngược lại hắn chỉ khẽ thở dài trong yên lặng.
"Thật ra ta vẫn luôn chờ nàng lên tiếng nhờ giúp đỡ nhưng mà nàng cứ cứng đầu không chịu mở miệng. Ta đã chuẩn bị mũi tên cho nàng so với tên nàng đang dùng tốt hơn nhiều. Ta cũng đã chuẩn bị giáo trình dạy bắn tên so với Đào Đức Hải dạy thì tốt hơn nhiều. Chỉ là nàng cứ không chịu chủ động nói với ta cần ta giúp. Cho dù ta đã hỏi nàng, nàng cũng không muốn nói."
Ký Hành Châm xoa xoa đầu nàng, than thở nói: "Nàng nói đi ta phải làm sao với nàng đây."