Chương 7: Rong biển, là rong biển

Dưa leo nảy mầm, những hạt giống khác cũng yêu cầu nhanh trồng lên.

Hàn Điềm lấy hạt giống nhờ Chu Hải Yến mua ở thành phố ra, Lục Dữ còn có Lục Viên sáp lại, ba người cúi đầu vây quanh mấy túi hạt giống ở ngoài sân.

Hàn Điềm lấy ra một túi, “Cái này là hạt giống cải trắng.”

Lục Viên: “Hạt giống cải trắng.”

Hàn Điềm: “Đúng vậy, cái này là hạt giống cải trắng, chúng ta lại đến xem cái tiếp theo, cái này là....”

Lục Dữ chỉ vào hai chữ ở mặt sau, “Hạt giống.”

Niềm vui của trẻ con thật nhiều.

Đương nhiên Hàn Điềm làm một người hiện tại có hai nhóc con cũng cảm nhận được niềm vui sướиɠ trong đó.

Hàn Điềm cầm từng túi hạt giống từ tay trái tới tay phải, “Đây là hạt giống, đây là hạt giống, đây cũng là hạt giống, được, bây giờ chúng ta bắt đầu trồng rau.”

Ngoài hạt giống cải trắng ra, còn có hạt giống củ cải, hạt giống bí đỏ, hạt giống hành tây, hạt giống rau thơm.

Trong những hạt giống này thì hạt giống rau thơm thực dụng nhất!

Cô và hai nhóc con đều có thể ăn rau thơm.

Cũng không biết Lục Tân có vui lòng ăn rau thơm hay không.

Thôi, chuyện này không quan trọng!

Lúc Hàn Điềm trồng hạt giống đầu tiên thì cảm thấy mình như làm xong một chuyện rất to lớn, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Đương nhiên hai nhóc con vẫn đi theo phía sau.

Đất trồng rau đã xới xong, gieo giống cũng dễ dàng hơn.

Hàn Điềm đưa hạt giống cải trắng cho hai nhóc Lục Dữ và Lục Viên, bọn nhóc kéo ống tay áo, ngồi xổm trên mặt đất, một đứa nghiêm túc hơn đứa còn lại.

Lục Viên: “Thím ơi, thím ơi, chỗ này là con trồng, con trồng á!”

Hàn Điềm: “Được, cải trắng chỗ này lớn lên tốt thì sẽ cho con ăn hết.”

Lục Viên: “Phải chia cho thím ăn cùng nữa.”

Lục Dữ là phái hành động, hì hục, lau mồ hồi, rất nhanh đã trồng xong hạt giống cầm trong tay.

Một lớn hai nhỏ đại khái mất khoảng nửa tiếng để kết thúc gieo giống ở một mảnh đất trồng rau trong sân.

Ba người nhìn đất trồng rau, tràn ngập cảm giác thành tựu.

Đây là đất trồng rau mà bọn họ cùng nhau trồng!

Lục Tân xới đất đã bị bọn họ quên đi ở trong một góc.

***

Buổi chiều, Hàn Điềm đã bị phong ấn trên giường, nằm ở trên giường không muốn động đậy.

Lục Dữ và Lục Viên đã sớm quen với tính cách của Hàn Điềm, tuy rằng có lẽ chưa thấy qua kiểu người lớn như cô nhưng năng lực tiếp thu của trẻ con rất mạnh.

Thậm chí bọn nhóc còn rất thích kiểu người lớn như Hàn Điềm.

Lục Viên bàn chân trần cầm ly nước lạch bạch lên lầu, đẩy cửa ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ đầy thịt, “Thím muốn uống nước không?”

Hàn Điềm: “Dưới lầu có kẹo trái cây, lấy dùm thím mấy viên với.”

Lục Viên cúi chào, “Dạ thím, con đi lấy kẹo trái cây nha.”

Hàn Điềm nhìn chiếc chân béo của cô bé, “Mang dép lê nha.”

Lục Viên lạch bạch lại biến mất trước mắt Hàn Điềm, rất nhanh lại là tiếng bước chân lạch bạch.

Đã trở lại, lần này còn có Lục Dữ cầm xếp gỗ đi theo.

Lục Dữ: “Thím cạnh nhà lại đây, còn mang theo hai đứa con nữa.”

Hàn Điềm trở mình, Chu Hải Yến sát vách lại đây à.

Hàn Điềm rót ly nước cho Chu Hải Yến rồi ngồi xuống, hai người nói chuyện phiếm.

Chu Hải Yến: “Nhà Lão Lục à, ngày mai chị nghỉ, chúng ta cùng đi biển bắt hải sản đi, hai đứa nghịch ngợm nhà chị cũng muốn chơi trên bãi cát.”

Đi biển nghỉ dưỡng ư?

Đi đi đi, cần thiết đi.

Hàn Điềm đều đã quên việc này.

Hàn Điềm: “Được ạ, ngày mai khi nào?”

Chu Hải Yến: “Ngày mai buổi sáng chị lại đây tìm em.” Nói xong thì nhìn xung quanh, “Em đúng là một người chăm chỉ mà, chị đều lười thu dọn nhà, hai đứa nhỏ nhà chị vừa mới thu dọn xong lại bị bọn nó bày bừa tùm lum, nhìn nhà em mà xem, thật sạch sẽ.”

Hàn Điềm lại rót ly nước cho mình, hổ thẹn quá đi mất, cô thật sự không phải người chăm chỉ gì hết.

Đến nỗi vì sao trong nhà sạch sẽ như vậy ư, toàn dựa vào tính tự giác của hai đứa nhỏ.

Hàn Điềm không phải người thích mỗi ngày quét dọn nhà cửa, quá mệt mỏi, thật giống như mỗi ngày đều có việc cố định cần hoàn thành, chuyện cố định ấy mà, một ngày không làm còn phải suy xét một chút có phải sạch sẽ hay không.

Loại chuyện này có khác gì với đi làm đâu?

Đương nhiên, Hàn Điềm cũng không phải người ở dơ gì, cô chỉ là quen với việc mấy ngày quét dọn một lần thôi.

Bên trong phòng khách, Trần Vệ Đông và Trần Vệ Hưng cùng với Lục Dữ và Lục Viên cùng nhau chơi xếp gỗ.

Bốn đứa trẻ ríu ra ríu rít.

Giọng nói vô cùng vang dội vang lên, “Dì, dì ơi ——!”

Ồ, là Thiết Trụ lại đây.

Lúc này sắp biến thành năm cái củ cải nhỏ.

Thiết Trụ bụ bẫm, vọt tới trong lòng Hàn Điềm, ôm Hàn Điềm cọ, “Dì, dì thơm thơm ơi.”

Hàn Điềm: “Thiết Trụ, con đi xuống, con đi xuống nhanh nào.”

Thiết Trụ sâu kín nhìn Hàn Điềm, “Dì, mẹ con nói dì đồng ý muốn đi tìm con, kết quả mãi chưa thấy tìm con.”

Một ngày ngủ cũng ngủ không đủ, còn phải cảm nhận cuộc sống buông thả làm ruộng bên bờ biển, chuyện đi nhà Hàn Hiểu tìm Thiết Trụ này.... không đúng, cô chưa đồng ý mà.

Hàn Điềm cẩn thận suy nghĩ một chút, thôi khỏi nghĩ nữa, quá mệt mỏi.

Hàn Điềm: “Dì mấy ngày nay bận quá.”

Dáng vẻ Thiết Trụ không mấy tin cho lắm.

Hàn Điềm: “Con nhìn thấy đất trồng rau bên ngoài không, hôm nay dì gieo giống ở bên ngoài đó, chờ đến có thể ăn, dì làm món ngon cho con, khụ khụ khụ, mau đứng lên!”

Thiết Trụ: “Dì ơi, con không thấy được!”

Hàn Điềm: “Đó, hiện tại con đi ra ngoài xem được không?”

Rốt cuộc bé mập size lớn nhất đã xuống, Hàn Điềm hít sâu mấy ngụm.

Thiết Trụ đi vài bước về phía trước, “Có phải dì lừa con không.”

Hàn Điềm: “Thiết Trụ à, hôm nay dì làm canh hàu đậu hủ, tối nay con ở nhà dì cùng nhau ăn cơm chiều được không?”

Thiết Trụ chạy trốn nhanh như bay.

Rất tốt xem ra về sau không cần phải lo lắng tiết học thể dục, với cái tốc độ này thì thầy giáo thể dục nhìn thấy cũng phải khen vài câu.

Chu Hải Yến cười rạng rỡ, “Đứa nhỏ này thực sự thú vị mà, nhưng canh hàu đậu hủ sao vậy, sao lại chạy trốn nhanh hơn thế?”

Hàn Điềm: “Thằng bé không thích ăn canh hàu đậu hủ.”

Chu Hải Yến: “Canh hàu đậu hủ ăn ngon biết bao, chị ăn từ nhỏ tới lớn, hiện tại cũng thích ăn, tươi ngon biết bao, không chỉ canh hàu đậu hủ, còn có canh miến hàu, miến bên trong cũng ăn ngon, hương vị của canh hàu bào ngư tươi ngon hơn.”

Hàn Điềm nghe đến độ cảm thấy động lòng.

Hàn Điềm: “Lần này đi biển bắt hải sản nhìn xem có thể bắt con hàu về hay không.”

Chu Hải Yến: “Em chưa từng bắt con hàu phải không, hàu khó bắt lắm, lần đầu tiên em bắt thì nhất định phải chậm một chút mới được.”

Rất nhanh, Thiết Trụ đã trở lại, “Dì, dì ơi, bên ngoài đều trụi lủi mà!”

Lại là dáng vẻ sâu thẳm.

Hàn Điềm nhịn không được sờ đầu của nhóc.

Hàn Điềm: “Dưa leo không phải nảy mầm à?”

Thiết Trụ: “Không phải cỏ dại à?”

Hàn Điềm: “Thiết Trụ à, con không giúp dì nhổ cỏ dại chứ?”

A a a a, hiện tại, dưa leo lớn thành cây mầm màu xanh chính là cây mầm duy nhất trong sân.

Thiết Trụ thở dài, “Dì ơi, khom lưng mệt mỏi lắm.”

Hàn Điềm: “........”

Dì cảm ơn con.

Sau khi Thiết Trụ thêm vào bọn Lục Dữ thì thành công biến thành năm cái củ cải nhỏ.

Bởi vì Hàn Điềm không có công cụ đi biển bắt hải sản nên đã cùng nhau đi Hợp tác xã Cung - Tiêu với Chu Hải Yến, mua công cụ đi biển bắt hải sản còn có xô nhựa dùng để đựng hải sản ở Hợp tác xã Cung - Tiêu.

Xô nhựa vô cùng rắn chắc, không phải loại mỏng.

Kiểu xô này đập vỡ cùng không xấu, dùng để đi biển bắt hải sản cũng thích hợp.

Cái xô này ngày thường không cần đi biển bắt hải sản thì dùng để đựng hải sản, hoặc là dùng để tưới nước cho đất trồng rau, sẽ không để trưng đó, tác dụng rất nhiều.

Chu Hải Yến nói với Hàn Điềm: “Có đôi khi nhà chị dùng xô này để rửa rau, rửa hải sản ở trong sân, xô lớn cho nên rửa cũng sạch sẽ, dùng khá tốt.”

Ban đầu Hàn Điềm muốn mua ba bộ nhưng nghĩ tới Lục Tân vẫn là mua bốn bộ.

Chuyện đi biển bắt hải sản này, chờ Lục Tân đã trở lại thì mọi người cùng nhau đi biển bắt hải sản, bắt được cũng nhiều.

Chu Hải Yến làm mặt quỷ với Hàn Điềm.

Hàn Điềm không hiểu lắm, cũng không muốn hiểu.

Chu Hải Yến: “Mua cho Lão Lục nhà em hả.”

Hàn Điềm muốn giải thích, suy nghĩ một chút cũng không có gì có thể giải thích, “Vâng.”

Quả nhiên, buông thả chính là thoải mái.

Giải thích gì chứ.

Suy nghĩ bản thân đã từng vì một số chuyện phải vắt hết óc suy nghĩ trả lời như nào, nói như nào, hiện tại thật là quá sung sướиɠ!

Hôm nay Chu Hải Yến không đi làm nên cùng lại đây với Hàn Điềm, cũng là đi kệ quầy lấy đồ giúp Hàn Điềm, chọn cái tốt cho Hàn Điềm.

Đồ vật đều giống nhau nhưng cũng có thể chọn ra cái nào tốt hơn.

Chu Hải Yến: “Còn có bao tay cao su.”

Hàn Điềm: “Được ạ, bao tay cao su cũng lấy bốn đôi.”

Chu Hải Yến: “Được, để chị chọn xem.”

Trong Hợp tác xã Cung - Tiêu, Lý Miêu Miêu - người bán hàng cạnh quầy Chu Hải Yến, ánh mắt chuyển động, “Ngày mai cô muốn đi biển bắt hải sản à?”

Hàn Điềm đang nhìn đồ vật trong Hợp tác xã Cung - Tiêu, lúc này có thể mua được đồ vật khẳng định không bằng lúc Hàn Điềm xuyên qua trước, cô muốn xem có đồ ăn vặt gì có thể mua một ít trở về không.

Lý Miêu Miêu: “Nhà đoàn trưởng Lục à?”

Lúc này Hàn Điềm mới ý thức được là Lý Miêu Miêu đang nói chuyện với mình, cô gật đầu, “Ừm, ngày mai đi biển bắt hải sản.”

Chu Hải Yến ném hết bao tay cao su còn có những công cụ khác vào trong xô nhựa, “Phải, đi biển bắt hải sản, ngày mai tôi mang nhà đoàn trưởng Lục cùng đi biển bắt hải sản.”

Lúc trở về, Hàn Điềm xách hai cái xô, Chu Hải Yến giúp xách hai cái.

Chu Hải Yến: “Chị nói không sai chứ, đây là cái đồ bắt chước, chị bảo đảm ngày mai cô ta cũng sẽ đi biển bắt hải sản, cũng không biết bắt chước cái gì nữa, đi biển bắt hải sản có cái gì để bắt chước chứ.”

Hàn Điềm nhớ rõ Lý Miêu Miêu, lần trước Chu Hải Yến châm biếm cô ấy ở nhà ăn.

Hàn Điềm công nhận gật đầu, “Tại sao đi biển bắt hải sản cũng muốn bắt chước chứ?”

Chu Hải Yến: “Ai biết được.”

Lúc này sắp về đến nhà, Hàn Điềm mới nhớ tới bởi vì Lý Miêu Miêu nói chuyện với cô nên cô đã quên mua đồ ăn vặt.

Thôi, lần sau đi mua đồ ăn vặt vậy.

Có rảnh thì tự làm cũng có thể.

Buổi tối Hàn Điềm muốn giữ Chu Hải Yến ở trong nhà ăn cơm, Chu Hải Yến lại mang theo con đi về, nói là giữa trưa làm đồ ăn còn chưa ăn xong.

Hàn Điềm cũng không vòng vo.

Hàn Điềm: “Được ạ, lần sau có cơ hội cùng nhau ăn.”

Chu Hải Yến cười, “Nói như nào nhỉ, chị thích ở chung với người như em, thẳng thắn!”

Hàn Điềm: “.........”

Lần đầu tiên Hàn Điềm nghe được có người khen mình thẳng thắn.

Vụt.

Hả?

Không phải Thiết Trụ à, sao nhóc lại từ bên cạnh mình chui qua.

Hàn Điềm: “Thiết Trụ, con làm gì đó?”

Thiết Trụ chạy về trước, “Dì ơi, con phải đi về rồi, con phải đi về ăn cơm chiều.”

Hàn Điềm: “Lại không uống canh hàu, con chạy gì chứ!”

Thiết Trụ chần chờ dừng bước chân, sau đó bước chiếc chân béo của mình, chậm rì rì đi về phía trước.

Thiết Trụ: “Dì ơi, con về rồi nè.”

Hàn Điềm: “........”

Hàn Điềm và Chu Hải Yến đều bị chọc cười.

Còn phải nói là Chu Hải Yến thích ăn canh hàu nhất, thật sự ngon, không nghĩ tới Thiết Trụ nghe tới canh hàu thì thay đổi sắc mặt, có điều cũng có thể hiểu được.

Buổi tối, Hàn Điềm không ăn canh hàu, vốn dĩ muốn ăn cùng với Chu Hải Yến còn có Trần Vệ Đông và Trần Vệ Hưng, bọn họ đều đi trở về nên Hàn Điềm dứt khoát định trực tiếp đi nhà ăn.

Trở lại trong phòng, phòng khách đã được quét dọn sạch sẽ.

Lục Dữ đang thu dọn ly nước uống xong trên bàn trà, Lục Viên ôm đồ chơi xếp gỗ lên lầu.

Mỗi lần Lục Dữ và Lục Viên chơi xong đồ chơi đều sẽ ôm lên phòng ở trên lầu.

Hàn Điềm: “Tiểu Dữ, Tiểu Viên, thu dọn một chút, chúng ta đi nhà ăn ăn cơm.”

Rất nhanh, Hàn Điềm mang theo hai nhóc con đi ra ngoài.

Lúc đi nhà ăn, Hàn Điềm hóng gió biển chạng vạng, tâm trạng không tồi.

Hôm nay nhà ăn cung cấp sáu chậu lớn món ăn khác nhau, cơm, màn thầu còn có canh.

Lúc xếp hàng, Hàn Điềm nhìn thoáng qua canh hôm nay là canh rong biển đậu hủ.

Canh miễn phí không cần tiền.

Hàn Điềm cầm hộp cơm, có phải cần phải quay đầu lại nhìn Lục Dữ và Lục Viên một cái hay không.

Kết quả lại bị thu hút bởi một đứa trẻ nghịch ngợm.

Đứa trẻ nghịch ngợm đang túm tay bà nội mình, “Không muốn, không muốn, con không muốn ăn cơm, con muốn ăn đồ hộp, ăn đồ hộp, huhuhuhuhu.”

Rất nhanh thì người bà này đã thỏa hiệp, mang theo cháu trai mình vội vàng từ nhà ăn đi ra ngoài.

Lại xem hai bé mập Lục Dữ và Lục Viên.

Hàn Điềm cảm thấy dường như bọn nhóc hiểu chuyện hơn.

Nhưng nếu Hàn Điềm gặp được kiểu trẻ con nghịch ngợm như này thì khẳng định sẽ không thỏa hiệp, cũng không đến mức lăn lộn cùng nhau, nhưng Hàn Điềm sẽ bình tĩnh nhìn đứa trẻ nghịch ngợm lăn lộn, sau đó tiếp tục xếp hàng múc cơm, sau đó ăn cơm, đại khái đứa trẻ nghịch ngợm sẽ đơ luôn.

Cũng chính là bạn không để ý tới nó, không bị cách này của nó đắn đo, vậy thì nó sẽ hết cách.

Lục Dữ và Lục Viên chớp đôi mắt, ngửa đầu.

Lục Viên nhắc nhở, “Thím ơi, sắp đến chúng ta múc cơm rồi.”

Hàn Điềm cảm thấy may mà hai đứa nhỏ hiểu chuyện.

Nếu không chỉ sợ mẹ kế như cô cũng không thể làm.

Hàn Điềm nhìn về phía món ăn hôm nay của nhà ăn, đang suy xét một chốc ăn gì, bởi vì món ăn không nhiều lắm, cho nên cũng không cần đặc biệt rối rắm.

Hàn Điềm cầm hộp múc cơm, cười với đầu bếp nhà ăn, “Tôi muốn một phần ớt xanh xào miếng khoai tây, lại thêm một phần cải trắng hầm đậu hủ, sau đó thêm ba phần cơm.”

Đầu bếp chính có ấn tượng sâu sắc với Hàn Điềm, múc cho Hàn Điềm đồ ăn còn nhiều hơn một chút.

Thật sự là do dáng vẻ của Hàn Điềm đẹp, sau lại thường xuyên mang theo hai đứa trẻ sạch sẽ lại đây, nghe nói là trong nhà đoàn trưởng Lục, không nhớ được mới kỳ lạ.

Hàn Điềm nhớ lại căn tin mà mình đã từng ăn, những dì trong căn tin luyện kỹ năng run run biết bao nhiêu năm, quả thực chính là lương tâm mà.

Nếu là thời đại có vòng bạn bè, nói sao cũng phải chụp ảnh post lên vòng bạn bè.

Múc xong món ăn, Hàn Điềm lại mang theo Lục Dữ Lục Viên cùng đi múc canh rong biển đậu hủ.

Sau khi ngồi xuống, Hàn Điềm ăn canh rong biển đậu hủ trước, phát hiện hương vị của canh này tươi ngon hơn những món canh lúc trước cô từng ăn.

Sau lại hiểu rõ, đại khái đều là rong biển khô tươi mới trên biển đảo, hương vị không tươi mới kỳ lạ đó.

Lục Viên: “Thím thích uống canh rong biển ạ?”

Hàn Điềm: “Ừa, ăn ngon thím đều thích.”

Lục Viên ôm mặt cười, “Con cũng thích.”

Ba người ăn cơm không dư lại chút nào.

Canh rong biển đậu hủ cũng uống sạch sẽ.

Nói tươi đến nỗi rớt lông mày thì có vẻ bốc phét, nhưng là thật sự rất tươi ngon, vị rong biển cũng rất ngon.

Lúc rửa hộp cơm, Hàn Điềm phát hiện, một người lớn như cô và hai nhóc con ăn cơm cùng nhau, cuối cùng ăn hết đồ ăn dư lại thế nhưng là Lục Dữ và Lục Viên.

Sau đó...... tiếp tục bình tĩnh rửa hộp cơm.

***

Hàn Điềm từng đi biển, cũng từng đi bắt hải sản.

Cô cảm thấy chơi rất vui, mỗi lần đi biển bắt hải sản về, cảm giác thành tựu vô cùng đầy đủ.

Lúc đánh răng, Hàn Điềm lại nghĩ tới hồi trước mình lao tâm lao lực kiếm tiền, bị sếp thúc giục tăng ca, bản thân lại không thích làm việc, tốc độ đánh răng đều nhanh hơn.

Từ khi công tác rất ít đi ra ngoài chơi.

Thời gian rảnh rỗi đều là xa xỉ, Hàn Điềm - kẻ dùng sản phẩm loại bỏ quầng thâm mắt đương nhiên lựa chọn đi ngủ đối với loại thời gian xa xỉ này.

Hàn Điềm chui vào ổ chăn, “Nhiệm vụ dậy sớm sáng mai cũng giao cho Tiểu Dữ nha.”

Hiện tại Lục Dữ tuổi còn nhỏ đã gánh vác nhiệm vụ gian khổ là cả nhà bọn họ có thể rời giường sớm hay không.

Lục Dữ: “Ngày mai cũng phải đi nhà ăn ăn cơm sáng ạ?”

Hàn Điềm: “Không phải, ngày mai chúng ta muốn đi biển bắt hải sản, con quên rồi hả?”

Nghĩ tới nghĩ lui.

Ồ, là cô quên nói.

Quả nhiên, có đôi khi cô cũng có kỹ năng ký ức cá vàng.

Lục Dữ như là hạ quyết tâm gì đó, gật đầu, “Dạ, là con đã quên.”

Hàn Điềm: “.......”

Cô không có ăn hϊếp trẻ con nha.

Lục Viên bò ở chính giữa Hàn Điềm và Lục Dữ, nghiêng đầu, “Thím ơi, thím ơi, chúng ta sắp đi bờ biển chơi hả?”

Hàn Điềm: “Đúng rồi, đi bờ biển chơi, đi biển bắt hải sản, nhặt hải sản, nhặt được hải sản về thì chúng ta có thể ăn.”

Vốn dĩ ba người làm việc và nghỉ ngơi có quy luật đã tắt đèn trước thời gian mười phút.

Một lát sau, giọng nói của Lục Viên vừa nhỏ vừa mềm, “Thím ơi, thím ngủ chưa?”

Hàn Điềm: “Thím chưa ngủ.”

Lục Viên: “Anh ơi, anh ngủ chưa?”

Lục Dữ: “Anh chưa ngủ.”

Ba người cũng chưa ngủ, giọng của Lục Viên cũng dám to hơn một chút, rất nhanh đã bắt đầu ríu rít.

Lục Viên: “Thím ơi, đi biển bắt hải sản có hải sản gì vậy ạ, có cái thịt gì mà đựng trong xác cứng chúng ta từng ăn hay không ạ?”

Lục Viên: “Thím ơi, cái càng của con cua sẽ kẹp ngón tay à.”

Lục Viên: “Anh ơi, anh ơi......?”

Vốn dĩ Hàn Điềm và Lục Dữ ngủ không được nhưng nghe giọng nói của Lục Viên như thôi miên vậy, hô hấp đều đều, tiến vào giấc mộng ngọt ngào.

Viên Viên như cũ ngủ không được.

Đi biển bắt hải sản à, ực ực.

Trở về có thể ăn hải sản.

Rốt cuộc Viên Viên ngủ được thì nằm mơ.

Trong mơ, Viên Viên đi biển bắt hải sản, nhặt được rất nhiều hải sản, sau khi bọn họ trở về, ăn đều ăn không hết.

Huhuhuhu, làm sao bây giờ, hải sản quá nhiều, ăn không hết nè.

***

Hàn Điềm mở to mắt, nhìn một lớn một nhỏ, xoa xoa đôi mắt, lại từ bức màn bọn nhóc kéo ra nhìn sắc trời bên ngoài.

Hàn Điềm: “Dì không muốn lên đâu, dì muốn ngủ tiếp một giờ.”

Lục Viên: “Thím ơi.”

Hàn Điềm trở mình che chăn, bắt đầu chơi xấu.

Lục Viên đã mở to hai mắt nhìn.

Lục Viên có thể thấu hiểu được thím, có thể thấu hiểu, lúc cô bé ở trong nhà bị gọi dậy nhưng không muốn dậy chính là dáng vẻ này.

Thông thường lúc này bà nội sẽ nói gì nhỉ?

Bà nội sẽ nói ngủ tiếp một lát thì chỉ có một lát thôi nhé.

Lục Viên: “Ngủ tiếp một lát thì.... cũng chỉ có thể ngủ một lát thôi nha.”

Lục Dữ dùng ngón tay bụ bẫm làm động tác xuỵt với Lục Viên.

Hai bé mập chậm rì rì từ trong phòng ngủ đi ra ngoài.

Hàn Điềm vốn muốn ngủ thêm một lát: “........”

Hơi ngượng ngùng nhưng buồn ngủ quá đi mất.

Hàn Điềm nghi ngờ là do ngày hôm qua mình trồng rau trong vườn, các loại vận động ngày hôm qua thêm vào nhau nhiều hơn chuyện ngày thường làm, cho nên mới muốn ngủ tiếp.

Giọng Chu Hải Yến thật sự to, hiệu lệnh thức dậy cũng không thể đánh thức Hàn Điềm nhưng Chu Hải Yến có thể.

Hàn Điềm thức dậy rửa mặt bằng nước lạnh, thoa kem bảo vệ da.

Mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp được Hàn Điềm quấn thành một búi tóc, lúc này mới đi ra ngoài.

Bởi vì hôm nay muốn đi biển bắt hải sản, cho nên Hàn Điềm mặc quần áo không phải váy, mặc váy hóng gió ở bờ biển, chụp hình vẫn là có thể nhưng làm những cái khác thì không tiện.

Quần dài áo tay ngắn, đang xách một chiếc xô nhựa, những đồ khác ném vào trong xô nhựa liền có thể xuất phát.

Hàn Điềm lo lắng Lục Viên và Lục Dữ xách không nổi.

Xô nhựa không tồi nhưng do xô nhựa rắn chắc quá mức nên cũng rất nặng, bên trong còn có công cụ đi biển bắt hải sản.

Lục Dữ đi tới cạnh Hàn Điềm, nắm chiếc tay nhỏ, “Nếu dì xách không nổi, con có thể giúp dì xách nha.”

Gió nhẹ thổi qua, Hàn Điềm sửng sốt vài giây.

Hàn Điềm, “Wa, Tiểu Dữ của chúng ta thật là lợi hại, thật có phong độ của quý ông mà.”

Lỗ tai Lục Dữ đỏ lên, tuy rằng không biết phong độ của quý ông là gì nhưng nhóc biết “Tiểu Dữ của chúng ta thật là lợi hại” là đang khen nhóc.

Dì ấy còn nói “Tiểu Dữ của chúng ta”.

Lục Dữ môi vểnh lên vươn tay, muốn giúp Hàn Điềm xách xô nhựa.

Hàn Điềm: “Dì có thể xách nổi, con đi giúp Tiểu Viên xách được không, có lẽ Tiểu Viên xách không nổi.”

Lục Viên lắc lư xô nhựa, “Thím kêu con hả?”

Hàn Điềm lặng im vài giây, “Không có việc gì, con chơi đi.”

Chu Hải Yến nói Trần Vệ Đông và Trần Vệ Hưng thành thật chút, lúc tiếp tục đi về phía trước thì nhìn chằm chằm cái búi tóc của Hàn Điềm một hồi.

Chu Hải Yến: “Nhà Lão Lục à, em quấn kiểu tóc này còn khá xinh đẹp đấy, trước khi em lại đây, chỗ bên em đang thịnh hành hả?”

Nói xong còn sờ đầu tóc mình.

Hàn Điềm: “Em chỉ tiện tay quấn lên thôi.”

Bờ biển cách bọn họ rất gần, chính là muốn đi bãi đá ngầm bắt hải sản thì hơi xa chút.

Hai người Hàn Điềm và Chu Hải Yến đi ở phía trước, mặt sau theo bốn nhóc con, nhà Hàn Điềm hai đứa, nhà Chu Hải Yến hai đứa.

Màu sắc xô nhựa mà bọn họ lấy đều không giống nhau, trong đó màu sắc nhiều nhất chính là màu đỏ, sau đó là màu xanh lá cây, màu lam da trời.

Ngoài Chu Hải Yến và Lục Dữ ra, những người khác đều là lắc lư xô nhựa.

Hàn Điềm: Còn phải nói là chơi vui thật.

Chu Hải Yến rất xa đã thấy được Lý Miêu Miêu trên bãi biển, “Em xem đi, quả nhiên đồ bắt chước kia cũng đi biển bắt hải sản.”

Nhìn dáng người của Lý Miêu Miêu, Chu Hải Yến lại nhìn dáng người của mình, lúc này mới nói, “Mùa hè năm ngoái chị mua một cái đầm, cô ta cũng mua, kết quả mặc đẹp hơn chị, cô ta còn luôn thích lại sáp bên cạnh chị, người khác đều nói cô ta mặc đẹp hơn, cô ta liền vui vẻ, sau đó chị không còn mặc cái đầm đó nữa.”

Đầm còn rất đắt nữa chớ.

Chu Hải Yến tiêu mười mấy đồng tiền mua đó, ban đầu Chu Hải Yến không muốn mua, nhưng lại quá thích, bèn cắn chặt răng mua.

Chu Hải Yến: “Một lát em cách Lý Miêu Miêu xa một chút.”

Hàn Điềm: “Không có việc gì, cô ấy vui vẻ là được.”

Phái nằm yên bọn họ không có hứng thú với mấy cái đó đâu.

Hôm nay có thể bắt được bao nhiêu thứ đây?

Hàn Điềm có chút mong chờ.

Chu Hải Yến: “Nhà Lão Lục à, chị phát hiện tính cách của em thật tốt!”

Trước đó Chu Hải Yến chỉ cảm thấy tuy đoàn trưởng Lục mang theo con cái, Hàn Điềm tuổi trẻ lại chưa từng kết hôn, nhưng đây là Hàn Điềm trèo cao gả cho đoàn trưởng Lục, em ấy cũng kiếm lời, hiện tại xem ra đoàn trưởng Lục có thể kết hôn với Hàn Điềm, thật sự là đoàn trưởng Lục kiếm lời mà.

Nếu đoàn trưởng Lục kết hôn, cho dù tìm một người điều kiện không sai biệt lắm, cũng chưa chắc có thể thư thái như bây giờ?

Hàn Điềm chăm sóc hai đứa nhỏ sạch sẽ, đứa trẻ nhìn cũng rất thích em ấy.

Chu Hải Yến đã gặp qua Lục Dữ và Lục Viên lúc vừa mới tới, thái độ bọn nhóc lúc vừa mới tới với Hàn Điềm khác với hiện tại.

Vì sao thái độ khác nhau với Hàn Điềm ư?

Khẳng định là bởi vì Hàn Điềm làm cảm động bọn nhóc, đối xử tốt với bọn nhóc.

Hàn Điềm còn xinh đẹp.

Suy nghĩ một chốc nghiệm ra, Hàn Điềm kiếm lời chỗ nào chứ, là đoàn trưởng Lục kiếm lời mà!

Hàn Điềm bị gió biển thổi đến mức sợi tóc tung bay, há miệng thở dốc, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết giải thích ra sao.

Thôi, không nói lời nào là được rồi.

Ngày hôm qua khen tính cô thẳng thắn, hôm nay lại khen tính cách cô thật tốt.

Chỉ là ai lại không thích khen ngợi chứ.

Hàn Điềm đeo bao tay cao su, xách theo xô nhựa, cũng không nhìn chỗ xa trước, chỉ nhìn phụ cận.

Lục Viên kích động đến nỗi khuôn mặt nhỏ hồng lên, “A a a a, thím ơi, thím ơi, là rong biển thím thích ăn nè!”

Hàn Điềm: “Rong biển hả, rong biển ở đâu?”