Chương 6: Khẳng định sẽ không sến súa như thế

Tôn Thiên vừa mới kết thúc huấn luyện.

Cậu chạy tới cả đoạn đường, nóng đến nỗi trên mặt đều đỏ bừng.

Tôn Thiên: “Chị dâu, chị tìm em ạ?”

Tôn Thiên là binh lính dưới trướng của Lục Tân, trước khi Lục Tân ra nhiệm vụ đã nói với Hàn Điềm nếu có chuyện gì thì có thể tìm cậu ấy.

Hàn Điềm cầm phiếu máy giặt và tiền, “Chị muốn mua một cái máy giặt, nhưng trời xa đất lạ...... Cậu có thể mua giúp chị được không, sau đó đưa đến trên đảo?”

Hàn Điềm thật sự không thể tự mình mua cái này, cô trị không được đồ vật kiện lớn.

Tôn Thiên: “Chị dâu, ngày mai em vừa hay nghỉ phép, em đi thành phố mua giúp chị, chị còn có đồ gì muốn mua nữa không?”

Hàn Điềm: “Không cần, giúp chị mua một cái máy giặt là được.”

Tôn Thiên: “Chị dâu muốn máy giặt hiệu gì?”

Hàn Điềm thật đúng là không biết máy giặt của thập niên 70.

Hàn Điềm nghiêm túc, “Chỉ cần có thể giặt sạch sẽ quần áo là được.”

Tôn Thiên vốn dĩ còn hơi lo lắng, lúc này không thể nhẹ nhàng hơn nữa, thế mà cười theo.

Tôn Thiên: “Chị dâu yên tâm đi ạ.”

Hàn Điềm: “Đồng chí Tôn à, cảm ơn em.”

Tôn Thiên vội nói: “Chị dâu gọi Tiểu Tôn là được.”

***

Sáng sớm, Hàn Điềm dậy đặc biệt sớm.

Hôm nay Chu Hải Yến sát vách cũng nghỉ, đang phơi chăn trong sân, Hàn Điềm ở trên lầu nhìn thấy chị, còn có hai đứa nhỏ nhà chị đang chơi trong sân.

Chu Hải Yến: “Nhà Lão Lục à, em dậy rồi hả?”

Hàn Điềm: “Vâng, dậy rồi.”

Vừa quay đầu lại, hai nhóc con còn đang ngủ say.

Hàn Điềm đã bắt đầu bắt đầu lo lắng cho bọn nhóc, sao lại càng ngày càng có thể ngủ như mình vậy, chờ đến lúc sau bọn nhóc học nhà trẻ làm sao bây giờ?

Ôm chăn, Hàn Điềm cũng xuống lầu.

Chu Hải Yến lại đây tìm Hàn Điềm nói chuyện, “Cũng không biết được lần này bao lâu có thể trở về, đã hơn một tuần, sắp mười ngày rồi, hai đứa nhà chị đêm qua trước khi đi ngủ còn nói miết với chị là nhớ ba.”

Hàn Điềm: “Hẳn là sắp về rồi.”

Hàn Điềm chờ từ buổi sáng đến giữa trưa, từ giữa trưa chờ tới rồi buổi chiều.

Trông mòn con mắt, chờ chuyển phát nhanh chưa từng có tâm trạng như thế bao giờ.

Thật sự là quá muốn có được máy giặt, trong nhà một đống quần áo còn đang chờ máy giặt đây này.

Hàn Điềm: “Sao còn chưa trở lại chứ.”

Bên cạnh chính là Lục Dữ còn có Lục Viên vừa mới thức dậy, hai nhóc cầm băng ghế nhỏ xếp hàng ngồi.

Lục Viên: “Đúng vậy, sao còn chưa trở lại chứ.”

Lục Dữ gật đầu, đúng vậy, sao còn chưa trở lại chứ.

Lúc Tôn Thiên lại đây, gọi một tiếng chị dâu ở ngoài sân, một lớn hai nhỏ động tác nhanh chóng lại chỉnh tề, cùng nhau ra tới ngoài cửa.

Tôn Thiên dọn máy giặt vào, “Chị dâu à, đây là máy giặt hiệu Thủy Tiên đang phổ biến hiện tại, lúc em đi cửa hàng trong thành phố chỉ dư lại hai cái, em bèn nhanh tay nhanh mắt mua cái này về, lắp đặt ra sao em đã hỏi hết, em giúp chị lắp đặt xong lại về.”

Hàn Điềm có lòng tin với Tiểu Tôn.

Nhìn sắc trời.

Hàn Điềm: “Được, em giúp chị lắp đặt máy giặt nhé, chị đi làm chút đồ, buổi tối ở chỗ này ăn, em đừng có khách sáo với chị nhé, em không ăn cùng với bọn chị thì hôm nay chị cũng tính nấu cơm.”

Tuyệt đối đừng có lôi kéo với cô nha, a a a a a!

Tôn Thiên cũng sảng khoái, “Cảm ơn chị dâu.”

Hai nhóc con theo sau Tôn Thiên, bọn họ đi theo Tôn Thiên xem lắp đặt máy giặt, thoạt nhìn thật vui sướиɠ.

Hàn Điềm muốn ăn chút đồ mát mẻ.

Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới mì bì lạnh*.

* “Mì bì lạnh”: làm từ lúa mì hoặc bột gạo, là món ăn đặc sản có nguồn gốc từ tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.

Nghĩ tới thôi cũng đã cảm thấy sảng khoái.

Lại thêm nước có ga Coca, kho chút thịt.

Không thể nghĩ nữa, nghĩ tiếp thì nước miếng cũng phải chảy ra.

Hàn Điềm cầm tiền và phiếu đi ra ngoài mua đồ, còn không quên nói, “Tiểu Tôn, em giúp chị trông bọn nhóc tí nha.”

Tôn Thiên: “Chị dâu yên tâm đi ạ.”

Lần này Hàn Điềm mua rất nhiều đồ, lúc trở về xách hai cái túi lưới.

Coca, thịt ba chỉ, bột giặt, còn có các loại gia vị cùng với dưa leo.

Trong sân Tôn Thiên dỗ hai đứa nhỏ chơi, Hàn Điềm nấu cơm ở trong phòng bếp.

Thịt kho chủ yếu là nước kho cùng với mức độ lửa.

Hàn Điềm chuyên môn học cái này, nước kho này không chỉ có thể làm thịt kho, còn có thể làm đùi gà kho, kho cánh gà linh tinh, kho đồ ăn cũng có thể, rong biển đậu phụ khô, đáng tiếc chỗ này không có sợi konjac, Hàn Điềm cũng không biết làm konjac.

* “Konjac”: là sản phẩm chiết xuất từ cây khoai nưa, một họ cây mọc tại Đông Á và Đông Nam Á. Nó đặc biệt được người Nhật ưa chuộng, ở Nhật konjac được sử dụng rất lâu với cái tên là konnyaku, xuất hiện trong các bài thuốc y học cổ truyền.

Mì bì lạnh còn phải là mì bì lạnh có đường gân, nêm nếm phải vừa cay vừa sướиɠ.

Cửa sổ phòng bếp đẩy ra có thể nhìn đến trong sân, Hàn Điềm đẩy ra cửa sổ, “Tiểu Tôn, em có thể ăn cay không?”

Tôn Thiên: “Có thể ăn, chị dâu đừng bận bịu quá nhé.”

Hàn Điềm gật đầu còn muốn hỏi Lục Dữ và Lục Viên, Lục Viên nhấc tay chủ động trả lời, “Thím ơi, con và anh đều có thể ăn cay.”

Rất tốt, hai nhóc con có thể ăn rau thơm, còn có thể ăn cay.

Chẳng qua cũng không thể cho bọn nhóc ăn mì bì lạnh quá cay.

Thực mau, trong phòng bếp truyền đến mùi hương của thịt ba chỉ kho.

Lục Viên muốn bò cửa sổ.

Tôn Thiên phát hiện vội đến đỡ Lục Viên, ôm Lục Viên lên, Lục Viên chớp chớp mắt to, “Ực ực, thím ơi, hương vị thơm quá nha.”

Hàn Điềm nhìn thấy thịt kho đã xong, cầm một cục thổi thổi, cho Lục Viên.

Hàn Điềm: “Tiểu Dữ?”

Rất nhanh, Lục Dữ cũng được một cục thịt ba chỉ kho.

Lục Viên: “Con biết ngay mà, thím làm gì cũng ngon hết trơn á!”

Buổi tối ăn cơm, sau khi Hàn Điềm giới thiệu với bọn họ về mì bì lạnh, mọi người mới chính thức động đũa.

Ngoài Hàn Điềm ra, ai cũng chưa từng ăn mì bì lạnh, đều có chút tò mò.

Tôn Thiên cho rằng mình lưu lại thì chỉ là ăn một bữa cơm bình thường, không nghĩ tới ăn ngon như vậy.

Mì bì lạnh mát mẻ, bên trong còn có dưa leo tươi mới mát mẻ, vừa chua vừa cay!

Thịt kho mềm lạn không ngán, hương vị tươi ngon!

Nếu chủ bếp chính của nhà ăn có thể làm ra được đồ ăn loại hương vị này, mỗi ngày buổi sáng 5 giờ cậu dậy đi xếp hàng đều có thể.

Tôn Thiên: “Chị dâu à, món này ăn ngon, ăn quá ngon.”

Hàn Điềm: “Ăn nhiều một chút.”

Lại xem hai nhóc con.

Ôi chao, Lục Viên sao lại cay đến nỗi có hơi ngốc nhỉ, còn đang tiếp tục ăn.

Lục Viên: “Ăn nhon, ăn nhon!”

Lại xem Lục Dữ, Lục Dữ giống như một chút đều không cảm thấy cay.

Sau khi Tôn Thiên về, Hàn Điềm duỗi người, đi xem máy giặt hiệu Thủy Tiên của mình.

Quần áo dơ có rất nhiều, Hàn Điềm chia ra quần áo của mình và quần áo của Lục Dữ còn có Lục Viên.

Hàn Điềm giặt sạch quần áo của mình trước, đổ bột giặt vào trong máy.

Lúc máy giặt chuyển động, tâm trạng của Hàn Điềm cực kì tốt.

***

Tôn Thiên về tới ký túc xá, không nói đến người trong ký túc xá sáp lại gần, thật nhiều người bên ngoài còn chen vào.

“Cậu nhìn thấy chị dâu chưa?”

“Tính cách của chị dâu được không?”

“Chị dâu có xinh đẹp không?”

“Cậu thấy con trai của Lục đoàn chưa?”

Tôn Thiên chậm rì rì ngồi ở trên ghế, chỉ là ho khan một tiếng, lập tức có người rót ly nước cho Tôn Thiên.

Không trách bọn họ tò mò, thật sự là bọn họ còn chưa từng gặp qua chị dâu.

Tôn Thiên: “Chị dâu xinh đẹp lắm!”

Lời này cũng chả phải nói điêu.

Hàn Điềm thật sự rất xinh đẹp.

Da trắng mặt đẹp, dáng người tốt, cười lên đặc biệt dịu dàng.

Tôn Thiên: “Không chỉ xinh đẹp thôi đâu, tính cách cũng rộng rãi, nấu cơm cũng đặc biệt ngon, các cậu biết mì bì lạnh không, hôm nay chị dâu làm cho tôi, mì bì lạnh kia phải nói là đường gân trơn trượt, còn có thịt kho nữa, một khi ăn vào, hiện tại tôi nhớ tới cái mùi vị kia đều chảy nước miếng này.”

Ở đây thật đúng là có người biết mì bì lạnh.

“Ngay cả mì bì lạnh chị dâu cũng biết làm hả?”

Tôn Thiên: “Ăn rất ngon.”

Tôn Thiên cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người, “Được rồi được rồi, đều nói hết với các cậu rồi, các cậu còn đứng tại đây làm cái gì, chạy nhanh trở về đi, hôm nay tôi ăn hơi no, nghỉ ngơi một lát đã, còn buồn ngủ đây này.”

***

Đại khái có quan hệ với Chu Hải Yến ở sát vách, chị nói hai đứa nhỏ nhà chị nhớ ba, cho nên Hàn Điềm lặng im suy nghĩ.

Trần Vệ Đông và Trần Vệ Hưng cách vách nhớ ba, hai nhóc con ở trên giường thì sao?

Hàn Điềm lựa chọn không hỏi.

Đừng có mà chọc khóc hai đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ.

Cô không dám tâm sự loại chuyện này đâu, hiện tại cô cũng không muốn tâm sự, càng không muốn tâm sự với một đứa nhóc 6 tuổi và một đứa nhóc 5 tuổi.

Hàn Điềm nằm xuống, tự dưng hơi muốn ăn cháo, ăn chút thanh đạm.

Có thể là do buổi tối ăn món chua cay và kho.

Lúc đi ngủ, Lục Dữ vươn cánh tay như củ sen tắt đèn, trong phòng tối sầm lại.

Hàn Điềm: “Chúng ta bàn bạc chuyện này nhé, ngày mai buổi sáng dậy sớm chút, dì muốn đi nhà ăn ăn bữa sáng.”

Nói ra thật xấu hổ, hai đứa nhỏ từ lúc lên biển đảo tới nay, hình như Hàn Điềm chưa từng mang bọn nhóc đi nhà ăn ăn bữa sáng.

Hàn Điềm dường như cũng chưa từng ăn?

Cho nên, bữa sáng của nhà ăn có món gì đây.

Lục Viên cũng muốn biết vấn đề này.

Nhắc tới ăn, Lục Viên đặc biệt tích cực, “Thím ơi, thím ơi, bữa sáng của nhà ăn có món gì ạ.”

Hàn Điềm đang tự hỏi bữa sáng của nhà ăn có thể có món gì thì Lục Dữ trả lời.

Lục Dữ: “Ngủ, ngày mai em đi nhà ăn ăn sáng, chẳng phải sẽ biết à.”

Huhuhuhu.

Bé con bắt đầu trở nên ấm lòng rồi.

Hàn Điềm lại giao một nhiệm vụ rất quan trọng cho Lục Dữ, “Tiểu Dữ, ngày mai buổi sáng chúng ta có thể đi nhà ăn hay không thì phải dựa vào con đó, nếu con thức dậy mà dì và Tiểu Viên còn chưa tỉnh dậy, con gọi chúng ta dậy được không?”

Lục Dữ nằm trong ổ chăn, nắm chặt nắm tay nhỏ, “Con biết rồi!”

Rất tốt, nói vô cùng vang dội, có thể so được với Thiết Trụ, vừa thấy liền biết nhóc có thể làm thành chuyện này!

Sáng sớm hôm sau, lúc Hàn Điềm được Lục Dữ gọi dậy thì hối hận.

Lại vừa thấy, Lục Viên đều đã dẫm lên dép lê đứng ở nơi đó, lảo đảo lắc lư.

Cô sai rồi, cô thật sự sai rồi!

Muốn ăn cháo thì tự mình hầm đi, hầm cháo có thể tốn bao nhiêu sức lực chứ, chẳng lẽ còn mệt hơn dậy sớm hả?

Hàn Điềm rửa mặt bằng nước lạnh, chỉnh lý xong thì đi ra ngoài, cảm nhận được sáng sớm, cảm thấy vô cùng thoải mái mát mẻ.

Lúc mang theo hai đứa nhỏ tới nhà ăn, đang lúc nhà ăn xếp hàng, múc cháo, màn thầu còn có dưa muối, tìm được vị trí thì ba người ngồi xuống.

Chu Hải Yến mang theo Trần Vệ Đông và Trần Vệ Hưng lại đây, hai đứa nhỏ ở phía sau Chu Hải Yến, vừa thấy sắc mặt liền biết giống như bị ăn mắng.

Lục Dữ phát hiện Hàn Điềm nhìn không chớp mắt.

Lục Dữ nhỏ giọng, “Buổi sáng lúc con tỉnh dậy, nghe được hai bọn họ không muốn đi nhà trẻ, bị mắng.”

Hàn Điềm: “Bọn họ chỉ là muốn ngủ nhiều một lát, có gì sai đâu.”

Hàn Điềm: “........”

Hàn Điềm cảm thấy vẫn là không thể nói kiểu lời này trước mặt hai đoá hoa.

Hàn Điềm: “Chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước mới là đúng, có biết hay không.”

Chu Hải Yến rốt cuộc múc cơm xong, còn ngồi đối diện Hàn Điềm, “Mang trẻ con thật sự quá mệt mỏi.”

Nói xong thì phát hiện Hàn Điềm bên cạnh và hai đứa nhỏ đối diện Hàn Điềm đều sạch sẽ cả, đứa nhỏ nhất ăn cơm vừa nghiêm túc vừa chuyên tâm.

Chu Hải Yến: “Nhà Lão Lục à, chúng ta đều vất vả rồi.”

Hàn Điềm: “........”

Vất vả cái gì?

Cẩn thận nhớ lại một chút, sáng nay cô đã làm gì.

Buổi sáng sau khi Hàn Điềm được Lục Dữ gọi dậy thì vẫn như trước đó xếp hàng rửa mặt cùng hai nhóc con.

Từ từ, dường như cô đã nhớ ra hôm nay có chỗ nào khác với trước đó rồi.

Lục Dữ giúp cô nặn kem đánh răng!

Thật là đứa trẻ tới báo ơn mà!

Hàn Điềm hoài nghi cuộc sống những ngày này của mình trôi qua vẫn dễ chịu như cũ là do có liên quan với hai đứa nhỏ hiểu chuyện này.

Hàn Điềm ăn một bữa cơm sáng thoải mái.

Cháo trắng với màn thầu vô cùng thích hợp cho bữa sáng!

Chu Hải Yến trợn trắng mắt, Hàn Điềm nhìn theo thì thấy một người phụ nữ mang theo trẻ con vừa mới múc cơm xong ngồi xuống.

Ồ, không cần hỏi nhiều, khẳng định là người Chu Hải Yến ghét.

Kẽo kẹt kẽo kẹt.....

Âm thanh gì vậy.

Sao lại còn nghiến răng nữa?

Chu Hải Yến: “Thấy cái đồ bắt chước kia không, cùng làm với chị ở Hợp tác xã Cung - Tiêu, mỗi ngày phải gọi là có thể học đấy, khoảng thời gian trước chị mua một cái váy ca rô, qua mấy ngày, cô ta liền mặc y chang, ngày hôm qua chị nói con chị muốn ăn nhím biển chưng trứng, kết quả cô ta nói nhà cô ta cũng muốn ăn nhím biển chưng trứng, chị dùng hủ đựng đồ hộp uống nước, cô ta cũng học theo.”

Chu Hải Yến: “Em cho rằng này liền thôi á hả, chị nghe nói ngày hôm qua cô ta còn lặng lẽ nói xấu chị, nói chị và Lão Trần nhà chị tình cảm không êm ấm, cãi nhau, cuộc sống vợ chồng nào có không cãi nhau chứ, cô ta không cãi nhau với người đàn ông của cô ta à?”

Châm biếm xong thì cả thể xác lẫn tinh thần của Chu Hải Yến đều thoải mái.

Chu Hải Yến: “Về sau tới Hợp tác xã Cung - Tiêu thì đừng tìm cô ta mua đồ.”

Nhím biển chưng trứng, nhím biển chưng trứng, lại là nhím biển chưng trứng.

Sáng sớm, còn đang ăn sáng sao lại bắt đầu suy xét ăn nữa vậy.

Từ nhà ăn đi ra ngoài, Hàn Điềm mang theo Lục Dữ còn có Lục Viên, đi cùng Chu Hải Yến tới Hợp tác xã Cung - Tiêu, hết cách, ngày hôm qua quên mua kẹp phơi quần áo, quần áo giặt máy giặt còn ở trong nhà chưa phơi.

Mua cái kẹp dùng để phơi quần áo, trở về còn phải phơi quần áo.

Hàn Điềm tổng cộng mua hai túi kẹp phơi quần áo, một túi hai mươi cái, hai túi tổng cộng 40 cái.

Về nhà, lấy quần áo mà ngày hôm qua giặt xong ra phơi nắng, tuy rằng yêu cầu nhón mũi chân, còn có chút cố hết sức, nhưng khi ngửi được mùi hương bột giặt mà gió thổi qua, Hàn Điềm bèn ngồi trên ghế một lát.

Thật là nhàn nhã.

Lục Viên: “Thím, Thím ơi!”

Hàn Điềm: “Hả?”

Lục Viên: “Hạt giống dưa leo nảy mầm nè.”

Chu Hải Yến đều đã đưa hạt giống mua dùm ở thành phố và tiền còn dư lại cho Hàn Điềm nhưng Hàn Điềm còn chưa trồng.

Nghe được hạt giống dưa leo nảy mầm, Hàn Điềm nghĩ đến chính là dưa leo giòn giòn xanh non.

Nuốt nước miếng.

Nhưng lười động đậy.

Hiện tại đi qua nhìn cũng không ăn được dưa leo.

Hàn Điềm qua loa, “Wa, thật sự tuyệt vời mà.”

Lục Viên, “Có phải thím lười động đậy không.”

Hàn Điềm: “.........”

A, này, bị một đứa bé năm tuổi xem hiểu thực ngại quá đi.

Lục Dữ nghiêm trang, nghiêm túc, “Ban nãy dì ấy phơi quần áo.”

Lục Viên bừng tỉnh hiểu ra, giọng điệu trẻ thơ “Thím phơi quần áo mệt mỏi, là chăm sóc chúng ta mệt rồi, cho nên yêu cầu nghỉ ngơi!”

Hàn Điềm: “........”

Bé mập lạnh lùng đối với người khác, đích xác còn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thật sự không cần nói như thế đâu, cô thật sự dựa theo tâm trạng của mình sinh sống buông thả thôi.

***

Lục Tân được chi trả tiền lương rồi.

Hàn Hiểu cố ý tới tìm Hàn Điềm, mang theo Hàn Điềm đi lãnh tiền lương, hai nhóc con lại lần nữa giao cho Thiết Trụ.

Hàn Hiểu: “Chị nói với em này, tiền lương ấy hả, nhất định phải nắm ở trong tay, có biết tiền của đàn ông ở nơi nào thì lòng anh ta ở nơi đó hay không.”

Không nghĩ tới ý tưởng của chị gái tân thời như vậy.

Tháng này Lục Tân tổng cộng được chi trả hơn 130 đồng, đối với lúc này mà nói thì thật sự rất nhiều.

Hàn Điềm trong tay cầm số tiền lớn hơn 130, còn có các loại phiếu gửi cùng lúc.

Hàn Hiểu: “Chị về còn phải ghi sổ nữa, không chắt chiu tiền tiêu thì không được, hiện tại em kết hôn còn có trẻ con, không thể so trước kia, hai đứa nhỏ đấy.”

Hàn Điềm: “Ba Lục Viên cho cô bé phí sinh hoạt, có các loại phiếu còn có tiền, bên trong có phiếu máy giặt, em còn mua máy giặt nữa.”

Hàn Hiểu: “Em mua máy giặt rồi?”

Nói như nào nhỉ, đồng chí Tiểu Tôn làm việc lưu loát thật mà, từ bến tàu về tới trên đảo người khác cũng không biết đem cái máy giặt về.

Hàn Điềm cảm thấy Lục Tân đáng tin cậy, đồng chí Tiểu Tôn mà anh mang cũng đáng tin cậy.

Hàn Điềm làm động tác xuỵt, “Nói nhỏ chút, em cũng không phải không muốn giặt quần áo nhưng mà quần áo của ba người, về sau còn có Lão Lục nhà em...... quần áo của Lão Lục nhà bọn em ấy hả.”

Quả nhiên là nghe Chu Hải Yến nói nhiều nhà Lão Lục, Lão Lục nhà em, Hàn Điềm xưng hô đối với Lục Tân đã từ Lão Lục biến thành Lão Lục nhà em.

Cảm giác như vợ chồng già nhưng trên thực tế thì hai người bọn họ vừa mới lãnh chứng.

Hàn Hiểu: “Dùng tốt không?”

Hàn Điềm: “Giặt sạch sẽ lắm, khẳng định dùng tốt.”

Để Hàn Hiểu cũng nghĩ thông suốt một tí, Hàn Điềm nhiều lời vài câu.

Hàn Điềm: “Chị nghĩ mà xem giặt quần áo tốn thời gian nè, còn phải dùng kem bảo vệ da thoa tay nữa, mua một cái máy giặt về bớt việc lắm, có thể dùng được bấy nhiêu năm đấy, bình quân xuống dưới một lần giặt quần áo cũng không đắt, chị cả à, chỉ phải đối tốt với mình một chút.”

“Em mang chị về xem máy giặt.”

“Dùng máy giặt cũng sạch sẽ, qua mấy ngày nữa thì trời nóng, mỗi ngày giặt quần áo còn không mệt, thật tốt.”

Lúc Hàn Hiểu nhìn thấy máy giặt thì sờ một chút, đã có chút động lòng.

Hàn Điềm không có quần áo cần giặt vào lúc này, ngày hôm qua đã giặt xong hết rồi, cô bèn lên lầu cầm chăn ga còn có vỏ gối xuống dưới quăng vào trong máy giặt, cho Hàn Hiểu nhìn quần áo mà máy giặt giặt.

Hàn Điềm: “Chị xem đi, chị giặt mấy thứ này tốn sức bao nhiêu, máy giặt dễ dàng hơn nhiều.”

Hàn Hiểu: “Chờ về bàn bạc với anh rể em đã.”

Hàn Điềm: “Không phải chị nói phụ nữ phải cầm tiền hả, tiền của đàn ông ở nơi nào thì lòng anh ta ở nơi đó à?”

Hàn Hiểu giả vờ giả vịt véo Hàn Điềm, “Chị phải tìm anh rể em kiếm phiếu chứ.”

Máy giặt tẩy xong ga giường, Hàn Hiểu giúp Hàn Điềm cùng nhau phơi, lại giúp Hàn Điềm tiết kiệm sức lực.

Lúc Hàn Hiểu đi về, thế mà trừng mắt với Hàn Điềm, “Em nói em xem, những bản lĩnh hồi trước gả cho Lục đoàn đâu rồi.”

Tuy rằng chị cũng không biết bản lĩnh gì.

Hàn Điềm có thể gả cho Lục Tân thật sự là đạt tới trình độ khϊếp sợ mà, thật đúng là một người dám hướng lên trên, một người động kinh đồng ý.

Lục đoàn ấy à, biết bao phụ nữ có ý tưởng với cậu ấy, biết bao người muốn gả.

Hàn Hiểu: “Vợ chồng mới cưới, về sau lại kêu Lão Lục Lão Lục.”

Hàn Điềm cười: “Chị gọi anh rể em là gì đó?”

Hàn Hiểu hừ lạnh một tiếng, “Phải phân chia lúc nào.”

Cô đúng là muốn kỹ càng tỉ mỉ nghe một chút.

Đáng tiếc Hàn Hiểu không nói.

Hàn Điềm làm một đứa độc thân từ trong bụng mẹ, nhớ tới bạn bè đồng nghiệp yêu đương xưng hô, bỗng nhiên cảm thấy nổi da gà.

Thân ái, bảo bối, bảo bảo ~

Sặc, cô vẫn là gọi Lão Lục thôi, giữa bọn họ nguyên nhân do tính cách khẳng định sẽ không sến súa như vậy?