Chương 2: Mì gói phiên bản xa hoa

Đất trống trong viện không lớn, một nhà ba người bọn họ, không, hiện tại là một nhà bốn người, dùng để trồng rau ăn, không thể nói nhận thầu một ngày ba bữa cơm trong tương lai của bọn họ, nhưng là dùng để thêm món ăn, ăn đồ mới mẻ thì dư dả.

Hạt giống dưa leo cũng không nhiều lắm, chỉ có một bao.

Lục Tân cởϊ áσ khoác ra, ăn mặc áo ngắn tay quần dài màu xanh quân đội, bên hông đeo dây lưng phác họa ra vòng eo gầy nhưng rắn chắc, sau khi xới đất thì trồng hạt giống dưa leo.

Hàn Điềm ngồi ở trên ghế, nhìn Lục Tân rơi mồ hơi ở dưới mặt trời, thật sự cảm thấy chính mình kiếm lời.

Cũng may mắn cô hỏi Lục Tân, nếu không, cô thật không biết phải xới đất một lần mới có thể trồng trọt, cũng không biết hạt giống dưa leo còn phải ngâm một chút mới có thể trồng.

Trong viện trụi lủi vài mẫu đất, về sau có một khối trồng hạt giống dưa leo, Hàn Điềm bỗng nhiên giống như có chút chờ mong đối với cuộc sống tương lai.

Chờ mong trồng ra dưa leo, sau đó chui vào ngắt xuống mấy trái dưa leo tươi mới để ăn.

Vẻ mặt bừng sáng hơn một tí.

Hai nhóc Lục Dữ và Lục Viên ngồi xổm bên cạnh Hàn Điềm.

Lục Viên: “Thím ơi, thím ơi, khi nào mới có thể ăn dưa leo ạ.”

Hàn Điềm: “Thím cũng muốn ăn, nhưng ước chừng phải đợi thật lâu á.”

Lục Viên đôi tay chống cằm, khẽ thở dài một cái, “Giống như con muốn lớn lên vậy, phải đợi thật lâu, đúng không ạ?”

Hàn Điềm: “Đúng thế, phải đợi thật lâu, nhưng khẳng định nhanh hơn so với việc con cao lên.”

Lục Dữ ở một bên không tham dự đề tài giữa bọn họ, nhưng là lại nhịn không được lặng lẽ nhìn Hàn Điềm.

Hàn Điềm còn đang tập trung nhìn Lục Tân, sau khi anh trồng xong dưa leo, lại xới những mẫu đất còn lại, như vậy về sau muốn trồng chút gì đó cũng dễ dàng hơn.

Bà nội gạt người!

Bà nội Lục Dữ nói, Hàn Điềm nhất định sẽ đối xử với nhóc thực tốt, làm nhóc không cần ỷ vào việc Hàn Điềm đối xử với nhóc tốt, kiêu căng quá mức, muốn hiểu chuyện, cũng muốn đối xử tốt với cô!

Nhưng từ lúc nhóc bước vào cho đến bây giờ, cô đều không có chủ động nói chuyện với nhóc.

Bà nội Lục Dữ nghĩ không sai, dưới tình huống bình thường, ắt hẳn là mẹ kế vừa mới kết hôn với chồng như vầy, khẳng định nghĩ cách ở chung tốt đẹp với con riêng, đến nỗi sau lại ở chung thế nào, liền phải xem bọn họ.

***

Lục Tân nhanh nhẹn tắm rửa, thay quân trang mới, nhìn một lớn hai nhỏ, vẫn là hơi lo lắng.

Anh cũng không nghĩ tới, vừa mới mang người lại đây, liền phải để cho ba người bọn họ đơn độc ở chung.

Hàn Điềm còn đang cảm thán, người này thật là đẹp mắt.

Có một ông chồng đẹp, ai không vui vẻ chứ.

Đừng nhìn Hàn Điềm rất vừa lòng với tình cảnh hiện tại của mình, nếu như tình cảnh này không thể đủ đạt tới mong muốn của Hàn Điềm, chỉ sợ cô cũng sẽ nghĩ cách.

Lục Tân nghiêm túc nhìn Lục Dữ, “Phải nghe lời của mẹ.”

Lục Dữ đứng thẳng tắp, gật đầu.

Lục Tân lại nhìn về phía Hàn Điềm: “Nếu như có chuyện gì, em có thể đi tìm Tôn Thiên, người vừa mới lại đây.”

Hàn Điềm lười nhác hồi lâu đứng giữa bọn họ, thật là có chút không hợp, ngay cả Lục Viên đều đứng đặc biệt thẳng, cô bèn thẳng sống lưng gật đầu.

Bóng dáng Lục Tân càng ngày càng xa, ba người thế mà động tác y đúc thở ra nhẹ nhàng.

Thoạt nhìn Lục Tân nghiêm túc làm bọn họ ai cũng không có chút sức lực chống cự.

Một lớn hai nhỏ đứng ở cửa.

Hàn Điềm: “Dì phải đi về ngủ trưa, hai đứa có ngủ hay không?”

Lục Viên: “Thím ơi, con muốn ngủ trưa.”

Lục Dữ do dự một chút, mới trả lời: “Ngủ ạ.”

Hàn Điềm: “Được, chúng ta trở về ngủ trưa.”

Lại có vấn đề.

Phòng trên lầu là đủ rồi, nhưng một đứa 5 tuổi, một đứa 6 tuổi, trước đó bình thường hai đứa nhóc chưa lại đây thì ngủ như thế nào vậy?

Hàn Điềm ngồi xổm xuống nhìn Lục Viên, “Tiểu Viên nói cho thím, bình thường các con ngủ như thế nào được không?”

Lục Viên: “Con và anh Tiểu Dữ ở trong nhà bà nội, hai đứa con ngủ chung với ông bà nội, trong phòng ông bà nội có giường, sau lại chúng con lớn, hai con ở chung một phòng có giường trên dưới.”

Hẳn là đặt một chiếc giường riêng cho bọn nhóc ở trong phòng, sau lại rèn luyện con trẻ, để cho bọn nhóc ngủ một phòng có giường trên dưới trước.

Cho nên hai nhóc ắt hẳn sẽ ngủ riêng được, nhưng bọn nhóc là đến một nơi mới.

Trong lòng Hàn Điềm đã có ý tưởng.

Tuy cô buông xuôi, không tính toán làm mẹ kế gì cả, nhóm đối chiếu nghịch tập gì hết, nhưng cũng sẽ không làm một người ác độc, cô không phải loại tính cách này.

Sẽ không lấy lòng này hai đứa nhỏ, nhưng có chút chuyện yêu cầu làm thì cũng sẽ làm, chỉ là đừng hy vọng cô cần mẫn nhiều.

Sau khi Hàn Điềm xuyên qua sống đến đâu hay đến đó hồi lâu, cảm thấy đã được đến cảm giác nhẹ nhàng trong tâm hồn, xử lý những vấn đề đơn giản cũng không cảm thấy phiền.

Hàn Điềm: “Hai đứa con ngủ cùng thím.”

Hàn Điềm mang theo Lục Viên và Lục Dữ đi lên lầu, mang theo bọn nhóc nhận biết phòng mình, lại nhận biết phòng cô.

Tổng cộng ba cái phòng ngủ, hiện tại ba người bọn họ chỉ cần chiếm dụng một phòng là được.

Đồ đạc của Lục Viên và Lục Dữ đã được Lục Tân dọn tới lầu hai.

Bọn họ mang theo rất nhiều đồ, hành lý hai người cũng tách ra, Hàn Điềm trước tìm một bộ đồ ngủ cho Lục Viên, lại tìm một bộ đưa Lục Dữ.

Ba người tách ra đi đổi đồ ngủ, Hàn Điềm thay trong phòng tắm của mình, Lục Viên ở phòng với cô, còn Lục Dữ là ở phòng của nhóc.

Hàn Điềm ra tới nhìn thoáng qua biển rộng ngoài cửa sổ, bởi vì cách biển rất gần, mỗi ngày khi ngủ, Hàn Điềm đều có thể nghe được tiếng sóng biển, vô cùng thôi miên.

Một lớn hai nhỏ ở trên một chiếc giường, mỗi người đều ngủ ngon lành.

***

Hàn Điềm rửa mặt ở nhà vệ sinh, phía sau xếp hàng hai bé con.

Hàn Điềm cảm thấy bọn họ khả năng phải thêm một ít đồ vật.

Ví dụ băng ghế nhỏ đạp lên trên dùng để rửa mặt, còn phải là hai băng ghế nhỏ mới được.

Tạm thời không có băng ghế nhỏ, Hàn Điềm chỉ có thể dùng khăn lông lau mặt cho hai đứa.

Hàn Điềm thoa kem bảo vệ da, thoa chính mình xong, quay đầu lại thoa cho Lục Viên.

Cô bé con thơm tho mềm mại cực kỳ ngoan.

Lúc vừa nhấc đầu.

Lục Dữ đâu???

Lục Viên: “Thím ơi, ảnh không thích thoa thơm thơm á, nhất định là lại chạy.”

Hàn Điềm: “Vậy Tiểu Viên thích thoa thơm thơm không?”

Tiểu Viên: “Thích, thoa thơm thơm là có thể trắng ạ.”

Hàn Điềm khi còn nhỏ cũng không thích thoa thơm thơm, sau lại trưởng thành, vì chăm sóc da, thật đúng là phí không ít tâm tư, còn làm rất nhiều bài học, đến nỗi hiện tại, tạm thời chỉ có thể sử dụng kem bảo vệ da.

Hợp tác xã Cung - Tiêu cách nhà Hàn Điềm không xa, lúc cô đi nhà ăn đã đi ngang qua, biết vị trí.

Cũng không có gì muốn mua, vẫn mãi chưa bước vào.

Ngay từ đầu một tay cô nắm một đứa trẻ, lúc sau lại đi tới Hợp tác xã Cung - Tiêu là một tay nắm Lục Dữ, Lục Dữ nắm Lục Viên.

Lục Viên: “Con biết ba chữ này, là Hợp tác xã Cung - Tiêu, bà nội đã dạy con.”

Lục Dữ lặng lẽ nhìn thoáng qua Hàn Điềm, “Bà nội cũng đã dạy con.”

Hàn Điềm: “Oa, Hợp tác xã Cung - Tiêu của chúng ta.”

Lục Viên: “Hợp tác xã Cung - Tiêu, Hợp tác xã Cung - Tiêu!”

Lục Dữ chậm nửa nhịp, mới không trẻ con giống Lục Viên đâu, nhưng vẫn nói: “Hợp tác xã Cung - Tiêu.”

Hàn Điềm cảm thấy ở chung với trẻ con còn khá tốt, không hao phí đầu óc.

Có điều Hàn Điềm cũng gặp qua đứa trẻ tuổi còn nhỏ, nhưng đặc biệt thông minh sớm trưởng thành, ở chung với đứa trẻ như vậy khả năng có hơi mệt mỏi.

Còn có tuổi không lớn, liền rất tâm cơ.

Hàn Điềm vào Hợp tác xã Cung - Tiêu, “Tôi muốn băng ghế nhỏ, có hay không?”

Không nghĩ tới gặp được Chu Hải Yến.

Chu Hải Yến đi làm ở Hợp tác xã Cung - Tiêu, vừa chuyển mắt, dừng ở chỗ Lục Viên còn có Lục Dữ.

Buổi chiều Chu Hải Yến nghe nói Lục Tân mang theo hai đứa nhỏ quay về, một bé gái và một bé trai, bé gái là cháu của Lục Tân, ngay từ đầu còn có đồn đãi nói Lục Tân có hai đứa nhỏ, kết quả có người đưa ra thông tin mà mình biết được, mọi người thế mới biết là chuyện như thế nào.

Chu Hải Yến: “Băng ghế có, em xem mấy cái này đều không tồi, chất lượng đều rất tốt.”

Cầm vài cái băng ghế ra tới, Chu Hải Yến mới hỏi, “Đây là con trai và cháu gái của đoàn trưởng Lục nhỉ, hai đứa bé nhìn thật là đẹp mắt, đặc biệt là cô bé này.”

Hàn Điềm: “Em cũng cảm thấy, tính tình còn rất ngoan.”

Hàn Điềm muốn cho chính bản thân Lục Dữ còn có Lục Viên chọn băng ghế nhỏ, nhưng quầy hơi cao, cô làm hai nhóc chọn liền phải bế người lên, hoặc là hỏi bọn nhóc từng cái.

Đang nhìn những băng ghế nhỏ này.

Ừm.....

Đều là băng ghế nhỏ, cũng không sai biệt lắm.

Thẩm mỹ của cô cũng online.

Sau khi Hàn Điềm chọn băng ghế nhỏ, vừa chuyển đầu thì thấy Lục Viên còn có Lục Dữ mắt trông mong ngửa đầu, nhìn phía trên quầy hàng, cô theo ánh mắt bọn nhóc nhìn qua, sau đó đôi mắt trông mong liền biến thành ba người.

Là mì gói!!!

Trời ạ, mì gói!!!!

Mì gói loại đồ vật này, trước đó Hàn Điềm thường xuyên ăn, không phải nói ăn ngon gì, nhưng là thứ này đơn giản, ngâm nước sôi liền có thể, nếu muốn ăn phiên bản xa hoa cũng dễ dàng, dễ hơn nấu cơm nhiều.

Có đôi khi Hàn Điềm tăng ca trở về, hoặc là công tác vội vàng, một gói mì liền giải quyết.

Ăn miết thì sẽ không cảm thấy ngon, nhưng là mì gói ấy hả, lâu rồi không ăn, còn rất muốn ăn.

Hàn Điềm: “Mấy đứa có muốn ăn mì gói không?”

Lục Viên: “Thím ơi, con muốn ăn, con muốn ăn.”

Hàn Điềm lại hỏi Lục Dữ, “Tiểu Dữ, còn con, chúng ta ăn mì gói thì không đi nhà ăn, trực tiếp về.”

Nơi này là chỗ nào chứ, nơi này là biển đảo đó!

Ở biển đảo làm mì gói phiên bản xa hoa, thật sự có thể làm được xa hoa, không phải một cái trứng gà một nhúm rau xanh gì cả.

Lục Dữ nuốt nước miếng, “Ăn ạ.”

Hàn Điềm: “Được, bọn em mua ba gói, vẫn là mua bốn gói đi, bốn gói mì ăn liền.”

Chu Hải Yến cầm hết đưa qua cho Hàn Điềm, “Còn muốn cái gì không?”

Hàn Điềm ánh mắt chuyển động, chỉ cảm thấy đáng tiếc, trong Hợp tác xã Cung - Tiêu này không có cải bẹ, nếu có cải bẹ thì tốt rồi, như thế này ăn mì gói phiên bản xa hoa, lại thêm chút cải bẹ, quả thực là quá tốt.

Hàn Điềm: “Không cần, em về trước đây.”

Lúc đi ra ngoài, Hàn Điềm cầm hai băng ghế, Lục Dữ còn có Lục Viên mỗi đứa cầm hai gói mì.

Trong nhà Hàn Điềm cũng không có nguyên liệu nấu ăn làm mì gói phiên bản xa hoa, cô mang theo hai nhóc đi dạo một vòng chợ bên cạnh Hợp tác xã Cung - Tiêu.

Trong chợ đại đa số đều là cư dân trên đảo đi đánh bắt hải sản, lúc này người cũng đông.

Hàn Điềm bỏ đồ vào trong túi lưới, một tay xách đồ, một tay nắm Lục Dữ, Lục Dữ nắm Lục Viên, Hàn Điềm đi vài bước còn phải quay đầu xem một cái.

Lục Dữ vậy mà nghiêm túc xụ mặt, chủ động nói chuyện với Hàn Điềm, “Con có kinh nghiệm.”

Hàn Điềm buồn cười.

Lục Dữ là thật sự có kinh nghiệm, hồi trước ông bà nội ai một mình mang theo bọn nhóc ra cửa thì chính là loại đội hình này.

Hải sản quá nhiều, Hàn Điềm cảm nhận được chọn đến hoa mắt.

Chẳng qua một lần ăn không hết, mua quá nhiều lại lãng phí, lại là dùng để nấu mì gói xa hoa, cho nên mỗi một loại Hàn Điềm mua rất ít.

Áng chừng mười mấy con tôm, mười mấy con hến, vậy mà còn phát hiện có bào ngư nhỏ, cũng mua mấy con, mua hai con ghẹ.

Mấy thứ này không cần phiếu, chỉ cần tiền là được, giá cả cũng rẻ hơn bên ngoài nhiều.

Tiền lương của Lục Tân là nộp lên, nguyên chủ trước khi tới biển đảo cũng có công tác, cho nên có không ít tiền, hiện tại Hàn Điềm mua mấy thứ này cũng không cảm thấy mắc.

Mua xong hải sản, Hàn Điềm lại mang theo hai đứa nhỏ đi quầy hàng bán đồ ăn trước chợ mua một ít rau xanh.

Lúc quay về, sắc trời bên ngoài đã tối lại.

Lục Viên chạy tới nhìn dưa leo nhỏ trước, Hàn Điềm nhìn cô bé một cái sau đó đi tới chỗ vòi nước trong sân rửa tay, không nghĩ tới Lục Dữ cũng lại đây, Lục Viên nhìn một lát, cũng vô cùng tự giác lại đây.

Hai đứa nhỏ này thật đúng là dễ mang hơn Hàn Điềm nghĩ.

Hàn Điềm: “Xếp thành hàng nào, hai con dựa theo thứ tự trước và sau, Tiểu Dữ rửa trước, sau đó Tiểu Viên rửa, dì là người lớn, dì rửa xong cuối cùng.”

Rửa tay sạch sẽ, Hàn Điềm không lập tức đi làm mì gói phiên bản xa hoa, cô vào phòng, trực tiếp ngồi xuống sô pha.

Hôm nay thật là một ngày làm việc nhiều nhất của cô kể từ khi xuyên đến.

Nhưng vậy mà lại có chút kiên định, còn có cảm giác phong phú?

Đi làm cũng có chuyện yêu cầu làm, nhưng cảm giác không giống với hiện tại, đi làm là thể xác và tinh thần mỏi mệt, loại cuộc sống chậm rì rì này, trái lại có một ít không khí nhóm lửa thổi cơm.

Đương nhiên, cũng là vấn đề của hai đứa nhỏ, nếu là đứa trẻ nghịch ngợm, Hàn Điềm chưa chắc nhẹ nhàng như vậy.

Nghỉ ngơi một lát, Hàn Điềm nghe được âm thanh ọt ọt, muốn nhìn xem là bụng ai phát ra âm thanh, kết quả là bụng cô phát ra âm thanh ọt ọt.

Hàn Điềm: “.........”

Hàn Điềm: “Được rồi, chúng ta bắt đầu nấu mì đi.”

Lục Viên nghiêng đầu nhỏ, “Nấu mì, cái này không phải ngâm một chút thì được rồi ạ?”

Lục Dữ đi theo gật đầu, bọn nhóc từng ăn cái này, ngâm một chút là được rồi.

Hàn Điềm đắc ý, “Hôm nay chúng ta ăn chính là mì gói phiên bản xa hoa.”

Hiển nhiên, hai đứa nhỏ không biết mì gói phiên bản xa hoa là ý gì.