Anh túng thiếu vô cùng, lại không có người thân thích, tự mình sống qua ngày đã rất khó khăn rồi, tuyệt đối không thể để một đứa trẻ lưu lạc kéo chân.
Chủ nhiệm Trần đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi tới ngồi xổm trước mặt Minh Nha, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: “Cô bé, con tên là gì vậy?”
Minh Nha tuy rằng rất thích làm nũng nhõng nhẽo trước mặt ba, nhưng đứng trước người ngoài, cô bé vẫn tỏ ra mình là một đứa trẻ vô cùng lễ phép.
Cô bé ngại ngùng mím môi cười cười, nhỏ giọng đáp: “Chào dì, con tên là Minh Nha, “Minh” trong thông minh, “Nha” trong mầm cây nhỏ.”
Chủ nhiệm Trần nhìn khuôn mặt dễ thương của cô bé, không nhịn được mà nhéo má cô: “Đúng là một cái tên hay. Con có nhớ cha mẹ mình tên họ là gì hay không?”
Minh Nha nghiêm túc trả lời rõ ràng từng chữ một: “Con không có mẹ, chỉ có ba ba, ba ba con tên là Hoắc Minh Hàn.”
Hoắc Minh Hàn lại một lần nữa không biết nói gì, nhưng cũng không xen vào cuộc đối thoại giữa hai người.
Chủ nhiệm Trần cũng ngây ra trong giây lát, cô dừng lại một hồi, quyết định đổi cách hỏi của mình: “Con có nhớ nhà của mình ở đâu không?”
Minh Nha cau mày suy nghĩ một hồi, ba ba còn chưa nói cho cô bé biết địa chỉ nhà ở thế giới này nữa.
Thế là, cô bé thành thực lắc lắc đầu với người phụ nữ trước mặt.
Chủ nhiệm Trần nhận được đáp án, vẻ mặt liền lộ ra sự lo lắng.
Cô đứng dậy đối mặt với Hoắc Minh Hàn, nói ra ý nghĩ của mình: “Thôn chúng ta cũng chỉ có mấy nhà thôi, nhưng đều không có ai họ Minh. Lẽ nào cô bé thực sự từ nơi khác lạc tới đây?”
Hoắc Minh Hàn rũ mắt xuống, im lặng không nói gì, trên mặt lộ ra biểu cảm không liên quan gì tới anh.
Chủ nhiệm Trần bất lực thở dài, nói: “Hay là em đưa con bé lên đồn công an trên thị trấn điều tra hồ sơ xem, cô cũng không còn cách nào khác.”
Minh Nha đảo mắt nhìn hai người lớn này, không nghe hiểu rốt cục cả hai đang thương lượng chuyện gì.
Vài phút sau, Hoắc Minh Hàn đạp chiếc xe mượn được từ phòng đại đội bộ, đặt Minh Nha ở thanh ngang trước yên xe, sau đó đưa cô bé lên đồn công an ở thị trấn.
Cảnh sát ở đồn công an sau khi nghe anh tường thuật lại chuyện đã xảy ra, nhanh chóng vào phòng chứa hồ sơ, lật tìm thông tin của những người đã đăng ký hộ khẩu ở đây.
Hoắc Minh Hàn quy củ đem Minh Nha ngồi trên chiếc gỗ dài trong đại sảnh, đợi kết quả điều tra cuối cùng.
Đôi chân ngắn cũn của Minh Nha đung đưa trong không trung, cô bé nhìn những người trong phòng đều mặc bộ đồng phục giống nhau đi qua đi lại, không nhịn được mà tò mò hỏi: “Ba ơi, chúng ta đang ở đâu vậy?”