“Hoắc Minh Hàn, đừng có mà dám làm không dám chịu, đã sinh con ra thì phải nhận nó đi!”
“Đúng thế! Dáng vẻ của đứa trẻ này, rõ ràng là từ một khuôn đúc ra với cậu, cậu vậy mà dám nói đây không phải con của mình?”
“Nhìn bộ dạng cầm thú của cậu xem, không ngờ rằng cậu có thể lén lút làm ra loại chuyện bạc tình bội nghĩa tới vậy, tôi khinh!”
Hoắc Minh Hàn: ...
“Ông đây mới mười bảy tuổi, moi đâu ra đứa con gái lớn chừng này?”
Anh không kiên nhẫn mà cử động chân, muốn Minh Nha buông tay ra.
Nhưng không ngờ rằng, Minh Nha ôm rất chặt, bất kể thế nào cũng không rời tay.
Hoắc Minh Hàn bất đắc dĩ mà cúi mình xuống, kìm nén tính tình hung hãn, nói đạo lý với bánh bao nhỏ trước mặt: “Ta không phải ba của nhóc.”
Minh Nha bướng bỉnh nhấn mạnh: “Ba chính là ba của con!”
“Ta không phải.”
“Ba phải!”
Một lớn một nhỏ cứ thế tranh chấp dưới ánh mắt của đám đông.
Cuộc đối thoại vô nghĩa này cứ thế tiếp diễn rất lâu, chút nhẫn nại ít ỏi của Hoắc Minh Hàn cuối cùng cũng tiêu hao cả.
Anh đứng thẳng dậy, đưa tay tách Minh Nha trên người ra, nói với cô bé: “Không cần biết có phải hay không, nhóc trước mắt ra chỗ khác ngồi đợi đi, ta có chuyện gấp cần xử lý.”
Tuy rằng Minh Nha bị chuyện ba liên tiếp phủ nhận mình làm đau lòng, nhưng nghe thấy Hoắc Minh Hàn nói vậy, cô bé vẫn thuận theo động tác của anh, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Cô bé ngẩng đầu, mở to đôi mắt, âm thanh mềm mại nói: “Vâng ạ, vậy con sẽ đứng ở đây đợi ba~”
Dưới ánh nhìn chăm chú dịu dàng của cô bé, Hoắc Minh Hàn mất tự nhiên mà ho nhẹ, khẽ “ừ” một tiếng.
Sau đó, anh nhìn về phía đám người đang xem náo nhiệt ở đối diện, lần nữa khôi phục dáng vẻ điên cuồng trước đây.
“Nhìn cái gì mà nhìn, có đánh nữa không đây?”
Đám người đang hóng hớt bị một câu này của anh khơi dậy ý chí chiến đấu, hai ba người hợp lại với nhau đánh về phía Hoắc Minh Hàn.
Trước khi động thủ, Hoắc Minh Hàn dùng bàn tay to lớn của mình che cái đầu nhỏ của Minh Nha lại.
Anh cố ý giảm lực tay, xoay cả người bánh bao nhỏ về hướng ngược lại.
“Nhắm mắt, đừng có nhìn.” Anh nhàn nhạt nói.
Minh Nha nghe vậy nhanh chóng phản ứng lại, đưa đôi tay bé nhỏ lên che kín hai mắt.
Phía sau rất nhanh đã truyền tới âm thanh ẩu đả hỗn loạn, có lúc còn truyền tới tiếng kêu la đau đớn.
Minh Nha không nhìn thấy cảnh tượng phía sau, dù rất tò mò, cô bé vẫn một mực nghe lời ba dặn, ngoan ngoãn che mắt, nhịn xuống ý nghĩ quay đầu lại xem.
Cô bé bắt đầu tìm hệ thống nói chuyện phiếm: “Chú hệ thống, vừa rồi vì sao ba ba không nhận ra con?”