Hoắc Minh Hàn híp mắt nhìn bọn họ, điếu thuốc bên khoé miệng theo động tác của anh mà lay động trong không trung.
“Đối phó với đám chúng mày, tao có gì mà không dám đến.”
Tên cầm đầu bị thái độ kiêu ngạo của anh chọc tức, chỉ vào Hoắc Minh Hàn nói: “Được lắm Hoắc Minh Hàn, chết tới nơi rồi còn kiêu ngạo như thế!”
“Đừng nói mấy lời thừa thãi nữa, muốn động thủ thì nhanh lên.”
Lúc nói lời này, trên mặt Hoắc Minh Hàn vẫn là biểu cảm lười biếng phóng túng.
Nhưng đồng thời, anh cũng đứng thẳng người lên, đặt điếu thuốc ra sau tai, làm tốt tư thế chuẩn bị công kích.
Đối phương quả nhiên bị thái độ cuồng vọng của anh chọc đến điên người, nhưng bởi vì chiến tích đánh nhau vô cùng hung hãn của Hoắc Minh Hàn trước kia, bọn họ vẫn muốn tính toán thương lượng với anh.
“Thực ra, trận đánh hôm nay cũng không phải là không thể huỷ bỏ, chỉ cần mày xin lỗi bọn tao vì lỗi lầm phạm phải trước kia…”
Không nghĩ tới lời của hắn bị Hoắc Minh Hàn chặn họng: “Tự chúng mày không có mắt gây ra náo loạn, còn có mặt mũi bắt tao xin lỗi?”
Thái độ của anh vô cùng cuồng vọng, giống như không đặt ai vào trong mắt.
“Mặt trời đã lên cao vậy rồi, sao các người còn đang nói mớ thế?”
Tên cầm đầu tức giận, ánh mắt nhìn Hoắc Minh Hàn vô cùng hung hãn.
Mấy tên tay sai phía sau nhìn thấy tình hình, âm thầm nắm chặt nắm đấm, định trực tiếp xông tới đánh nhau.
Nhưng trong thời khắc quan trọng này, một bánh bao nhỏ dựa vào tuổi tác và vóc dáng thấp bé của mình, chen qua chân của một đám người, dũng cảm nhảy vọt ra.
Cô bé cứ giống như một quả pháo nhỏ, trực tiếp xông tới Hoắc Minh Hàn ở đối diện.
Hoắc Minh Hàn không kịp né, bị bánh bao nhỏ nhào tới ôm chặt.
Anh cúi đầu nhìn Minh Nha đang ôm lấy chặt chân mình, sắc mặt vô cùng ngờ vực.
Anh nâng đôi mắt phượng lên, cười lạnh nhìn đám người đối diện: “Con nhóc này các người tìm ở đâu ra vậy? Đừng nói vì đánh không lại nên giở chiêu trò này ra đấy nhé.”
Mà Minh Nha đang ôm chặt lấy chân anh, lúc này cũng mở miệng, đám đông có mặt ở đó chỉ nghe thấy tiếng cô bé gọi Hoắc Minh Hàn một cách rõ ràng:
“Ba ba!”
Nương theo cách xưng hô này, đôi lông mày sắc như kiếm của Hoắc Minh Hàn lập tức nhướng cao lên.
Giọng điệu của anh có chút thích thú, cúi đầu nói với Minh Nha:
“Nhóc con, nhìn cho kỹ, ta không phải ba của nhóc.”
Minh Nha lắc đầu lia lịa, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Minh Hàn, ánh mắt kiên định nói: “Con không nhận sai người, ba chính là ba ba của con!”
Đám người hẹn đánh nhau với Hoắc Minh Hàn nhìn ánh mắt kiên định của Minh Nha, âm thầm có quyết đoán riêng của mình, không nhịn được mà lần lượt lên tiếng.