“Vậy con có thể tự bảo vệ bản thân không?”
Minh Nha không nói gì, tóc trên đầu tán loạn, dưới ánh đèn trông không khác gì một đoá hoa hướng dương.
“Con còn không chắc chắn có bị kẻ đó làm hại không, tại sao còn muốn xông tới cứu ba?” - Ngữ khí của Hoắc Minh Hàn không hề dao động mà càng thêm phần áp bức.
“Nếu hôm nay hắn ta dùng dao đâm về phía con, con chỉ là một đứa trẻ, có biết hậu quả gặp phải là gì không?”
“Nhưng…nhưng con không thể để người xấu đánh ba ba!” Minh Nha nghẹn ngào phản bác: “Ba…ba không được mắng con, con đã nói là sẽ bảo vệ ba mà!”
Hoắc Minh Hàn thở dài, anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Minh Nha, nói rõ ràng từng chữ một.
“Minh Nha, ba không phải muốn phản đối việc con muốn bảo vệ ba. Chỉ là ba mong rằng, sau này nếu còn gặp phải tình huống như vậy, con sẽ bảo vệ tốt bản thân đầu tiên.”
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh đẫm nước mắt, cô bé không trả lời những lời này của anh, chỉ nói: “Ba ba sau này đừng tới đó làm việc nữa được không? Đó là chỗ xấu, ba ba đừng tới.”
Hoắc Minh Hàn không cho là vậy, nói: “Không làm việc là không có cơm ăn đâu, con muốn cùng ba chịu đói sao?”
Minh Nha thấy anh không có ý định bỏ công việc ở sòng bạc, cô bé trở nên sốt ruột: “Ba ba có thể đổi công việc khác mà! Đừng tới nơi xấu xa đó nữa, các chú cảnh sát sẽ tới bắt ba đó!”
Hoắc Minh Hàn cười cười, dỗ dành Minh Nha nói: “Được rồi, ba đồng ý với con. Đợi làm xong hết việc trong khoảng thời gian này, ba sẽ không tới đó làm nữa.”
Minh Nha cuối cùng cũng yên tâm, không thút thít khóc nữa.
Cảm xúc của trẻ con đến rất nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc, cô bé lại quay trở về dáng vẻ vô tư vui vẻ hàng ngày.
Mấy ngày còn lại, Hoắc Minh Hàn vẫn như cũ lêи đỉиɦ núi canh cửa sòng bạc mỗi đêm, nhưng mỗi lần trước khi ra ngoài, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Minh Nha, anh đều sẽ thề với bánh bao nhỏ ba điều sau:
Không tham gia cá cược tiền bạc.
Không ẩu đả đánh nhau với người khác
Bảo vệ bản thân thật tốt, vì ở nhà còn có người đợi anh trở về.
Hoắc Minh Hàn ở bên ngoài tuy rằng vô cùng kiêu căng, phản loạn, nhưng ở trước mặt Minh Nha, sự kiêu ngạo đó dường như đều biến mất. Mỗi lần, anh đều nghiêm túc hứa với cô bé, còn vô cùng tuân thủ những quy định mà Minh Nha đặt ra cho mình.
Nhưng anh không gây phiền phức cho người khác, phiền phức vẫn tự mình tìm tới cửa.
Đông Ca tối nay lại tới sòng bạc, việc đầu tiên anh ta làm là gọi Hoắc Minh Hàn tới trước mặt.
Trong căn phòng phía sâu nhất sòng bạc đặt một chiếc bàn được chạm khắc bằng gỗ đào, Đông Ca ngồi ở phía sau bàn, nhắm hờ mắt như đang nghỉ ngơi.