"Chỗ đó không thích hợp với một đứa nhỏ như em, cẩn thận bị kẻ xấu bên trong đó bắt cóc bán đi, sau này sẽ không gặp lại được ba mình nữa đâu đó.”
Những lời này ngay lập tức đánh trúng điểm yếu lớn nhất của Minh Nha, cô bé nhe răng làm mặt xấu với Thất Tài, Thất Tài giả vờ dọa đánh cô bé, nhưng cô bé lại phản ứng rất nhanh, trốn ra sau lưng Hoắc Minh Hàn.
Cô bé thò đầu ra, nói với Thất Tài:
“Con sẽ không bị những kẻ xấu bắt bán đi như chú nói đâu, ba con là lợi hại nhất, ba con chắc chắn sẽ bảo vệ con thật tốt.”
Cô bé nghiêng đầu nhìn Hoắc Minh Hàn cười thật tươi, muốn nhận được đáp án chính xác nhất: “Đúng không? Ba ba!”
Nhìn thấy dáng vẻ cô bé như vậy làm trái tim của Hoắc Minh Hàn cũng mềm đi, anh véo nhẹ vào má của cô bé, nói: “Ừm, con nói đều đúng. Nơi nào có ba, ba nhất định sẽ không để người xấu ức hϊếp con.”
Thất Tài không thể tiếp tục nhìn nổi cảnh tượng cha con tình thâm này nữa, anh ta đứng ở một bên cảm thán.
Cuối cùng, Minh Nha lấy lý do ở nhà một mình khiến cô bé cảm thấy rất sợ, vẫn là nên đi theo Hoắc Minh Hàn đến nơi làm việc thì hơn để theo sau Hoắc Minh Hàn.
Sòng bạc được đặt ở nơi sâu nhất trong rừng, trên đường đi tối đen, tiếng ve sầu, tiếng ếch nhái hòa vào nhau, khiến cho đêm hè càng thêm huyên náo, ồn ào.
Nhưng tiếng ồn của thiên nhiên suy cho cùng cũng không thắng được thanh âm ầm ĩ của con người, Hoắc Minh Hàn vừa đưa Minh Nha vào sòng bạc, Minh Nha đã bị cảnh tượng bên trong làm cho giật mình.
Bên trong căn nhà gỗ chật hẹp chật ních người ra kẻ vào, hầu hết mọi người đều tập trung xung quanh những chiếc bàn tròn, trên tay cầm rất nhiều loại tiền giấy, bọn họ điên cuồng đập chúng xuống mặt bàn.
Mùi vị trong này rất ngột ngạt, có mấy kẻ nghiện thuốc một bên ngậm tẩu thuốc lủng lẳng bên miệng, một bên vừa rút bài, miệng thì liên tục nhả khói, mùi khói thuốc trộn lẫn với mùi cơ thể nam giới, làm cho không khí bên ở đây trở nên vô cùng khó chịu.
Mấy tên côn đồ đứng xung quanh nhìn thấy Hoắc Minh Hàn bước vào, dùng thái độ nghênh đón chào hỏi Hoắc Minh Hàn.
Nhưng Hoắc Minh Hàn không quan tâm, trực tiếp bế bánh bao nhỏ trong ta đến một nơi yên tĩnh.
Anh để Minh Nha ngồi ngay ngắn lên chiếc ghế dài trong góc, sau đó thấp giọng an ủi cô bé.
“Con ngồi ở đây đợi ba, xong việc ba sẽ đưa con về nhà.”
Minh Nha ngoan ngoãn gật đầu, cơ thể nhỏ bé ngồi ngay ngắn trên ghế dài.
Mặc dù Hoắc Minh Hàn vẫn có chút không yên tâm, nhưng quản lý đã lên tiếng thúc giục, anh không còn cách nào khác ngoài rời khỏi chỗ của Minh Nha, đi làm việc của mình.