Nghe thấy lời này, ánh mắt của Thất Tài vô thức né tránh anh.
Thực ra, anh ta đã đi trên con đường này rất nhiều năm, không thể không biết việc mà Đông ca đang làm bây giờ, anh ta chỉ là đang giả vờ bối rối mà thôi.
Có một số người sinh ra đã sống nghèo khổ, chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm ra lối thoát, đây cũng là con đường mà anh ta bắt buộc phải chọn.
Thất Tài không muốn nói chuyện này với Hoắc Minh Hàn nữa, anh ta trực tiếp phá vỡ chủ đề này.
“Thật ra tối nay tôi đến tìm cậu để cùng đi canh sân bãi, bây giờ cậu có rảnh không?”
Hoắc Minh Hàn đưa mắt nhìn vào trong phòng, Thất Tài chú ý đến hành động nhỏ này của anh, nói đùa:
“Đang nghĩ về con mèo con cậu nhặt được à? Để một con mèo con ở nhà thì có gì mà lo lắng, cũng đâu phải là một đứa trẻ đâu.”
Anh ta vừa nói xong, lập tức có một cái đầu bù xù thò ra từ trong cánh cửa gỗ nhà Hoắc Minh Hàn.
Là một đứa bé gái xinh đẹp đáng yêu, cô bé dùng đôi mắt to tròn chăm chú nhìn bọn họ.
Thất Tài kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng, anh ta thốt lên đầy ngạc nhiên:
“Trong nhà cậu thật sự giấu một đứa nhỏ?”
Chỉ thấy Hoắc Minh Hàn hướng sang bên đó vẫy tay ra hiệu, cô bé lập tức vui vẻ chạy đến.
Sau khi đến gần, câu đầu tiên mà cô bé nói chính là:
“Ba ba.”
Miệng của Thất Tài giờ đây không khép lại được nữa, tay anh ta thậm chí còn run run chỉ vào Minh Nha.
“Không ngờ nha, cậu còn trẻ như vậy mà tốc độ thành gia lập thất còn nhanh hơn cả tôi.”
Hoắc Minh Hàn lờ đi sự kinh ngạc của anh ta, anh ngồi xổm xuống trước mặt Minh Nha, nói với cô bé.
“Tối nay ba phải ra ngoài đi làm, con phải ở nhà một mình, dù bất cứ ai đến cũng không được mở cửa, ngoan ngoãn đợi ba về, có nhớ chưa?”
Minh Nha nắm lấy tay áo anh, dùng đôi mắt bất đắc dĩ nhìn anh.
“Ba phải đi làm ở đâu? Nơi đó có xa không?”
Hoắc Minh Hàn chỉ về hướng ngọn núi, nơi có sòng bạc, nói:
“Chính là trên ngọn núi đó, không xa nhà chúng ta lắm.”
Minh Nha thò đầu ra nhìn theo hướng chỉ tay của anh, nhưng tất cả những gì cô bé thấy chỉ là khu rừng rậm rạp và tối đen như mực, dưới màn đêm, ngọn núi trông như một con quái vật to lớn có thể nuốt chửng cả con người.
Cô bé càng nắm chặt lấy áo Hoắc Minh Hàn hơn, nơi đó trong thực sự rất dọa người, cô phải theo cùng để bảo vệ ba.
Minh Nha làm nũng với Hoắc Minh Hàn.
“Ba có thể mang con theo cùng không? Con sẽ không làm loạn, con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Thất Tài cuối cùng cũng đã lấy lại được bình tĩnh, lúc này mở miệng lại nói chuyện linh tinh.