Hoắc Minh Hàn đặt tay sau lưng nắm lại thành quyền, cẩn thận trả lời: "Đông ca phân cho tôi công việc hiện tại cũng đã rất tốt rồi, tôi một mình, cũng không trông cậy vào việc có thể kiếm được số tiền lớn kia.”
Đông ca không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh, trong ánh mắt mang theo sự bức ép.
Nhưng Hoắc Minh Hàn vẫn không buông lỏng.
Mặc dù bản thân anh là người canh cửa cho sòng bạc, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh đã hoàn toàn từ bỏ cuộc sống của mình. Trong lòng Hoắc Minh Hàn có một bộ quy tắc làm việc riêng của mình, anh biết rõ ràng, chuyện "mua bán lớn" trong miệng Đông ca, anh không làm được. Không khí yên lặng vài giây, Đông ca bỗng nhiên sảng khoái cười ra tiếng, anh ta đi tới vỗ vỗ bả vai Hoắc Minh Hàn, giống như người lớn trong nhà ôn tồn nói chuyện với anh.
"Người trẻ tuổi, ánh mắt phải nhìn xa một chút, không nên chỉ nhìn chằm chằm món lợi nhỏ trước mắt."
Hoắc Minh Hàn dưới ánh nhìn chăm chú của Đông ca ngại ngùng nở nụ cười, nói: "Bản lĩnh của tôi không lớn, miễn cưỡng nuôi sống bản thân cũng đã thỏa mãn rồi, còn nhiều hơn thì tôi cũng không dám nghĩ.”
Nụ cười của thiếu niên luôn tràn đầy sự tươi trẻ cùng ngây thơ và rụt rè khiến người khác không đành lòng trách móc
Đông ca thở dài: "Thôi bỏ đi, anh Đông tôi cũng không ép cậu, cậu tự mình trở về suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ kỹ rồi thì tới tìm tôi, chỗ này của tôi lúc nào cũng hoan nghênh cậu gia nhập.”
Hoắc Minh Hàn đồng ý với lời đề nghị của anh ta, nhưng cũng không đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, Đông ca rời khỏi sòng bạc trong sự che chắn của đám thủ hạ.
Hoắc Minh Hàn nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta, trong lòng hiểu rõ, anh không thể tiếp tục ở lại nơi này.
Kẻ bề trên ăn người không nhả xương như Đông ca, tuyệt đối sẽ không để ý đến chuyện mua bán thấu tình đạt lý trong cái vòng bạo lực này.
Đối với thủ hạ không nghe lời, bước đầu tiên anh ta làm chính là khuyên bảo, sau đó sẽ chỉ còn lại sự cưỡng ép mạnh mẽ.
Hoắc Minh Hàn mang tâm sự nặng nề trở về nhà, lấy chìa khóa ra cắm vào khóa sắt trên cửa gỗ, ổ khóa bật mở ra.
Nhưng nghênh đón anh không còn là bóng tối và yên tĩnh ngày xưa, mà là một cái ôm mang theo mùi sữa.
"Ba, ba về rồi!" Minh Nha nhào tới ôm lấy Hoắc Minh Hàn, vui vẻ hô to. Hoắc Minh Hàn không nói gì, anh thật sự không biết vì sao cô bé này lại nhiệt tình với anh như vậy, gần như là vừa nhìn thấy anh là sẽ phải nhào lên ôm một cái.
Anh muốn dùng tay nhấc Minh Nha sang một bên, nhưng Minh Nha lại sống chết không chịu buông.