Hệ thống hướng dẫn Minh Nha đến bên cạnh tủ gỗ đặt ở đầu giường, dạy cô sử dụng diêm để thắp sáng đèn dầu hỏa trên tủ.
Một đốm lửa bập bùng cháy lên, khung cảnh trước mắt lúc này mới trở nên rõ ràng.
Gian phòng này diện tích không lớn, mặt tường dùng đất badan dựng lên, bên trong chỉ bày một chiếc giường gỗ và tủ gỗ nhỏ ở chính giữa, trên giường gỗ lót đệm chăn bông cũ nát, nhìn có vẻ đã rất lâu đời rồi.
Minh Nha chạy đến bên cửa muốn mở cửa, nhưng cho dù cô bé dùng sức thế nào, cũng không thể mở cửa ra.
[Cha nhóc lo đứa nhỏ như nhóc ở nhà một mình không an toàn, nên đã khóa ngoài cửa rồi.] Hệ thống lên tiếng giải thích.
Vì vậy, Minh Nha liền từ bỏ ý định mở cửa, đi vào trong góc lấy một chiếc ghế nhỏ ra, đặt ở bên cạnh cửa.
Cô ngồi xuống trên băng ghế nhỏ, hai tay chống mặt, xuyên qua khe cửa nhìn ra bên ngoài.
"Vậy con sẽ ngồi ở bên trong chờ ba trở về."
Sắc trời sắp sáng, người trong sòng bạc cũng lục tục rời đi.
Hoắc Minh Hàn giúp những người khác dọn bài, đang chuẩn bị xuống núi thì bị Đông ca gọi lại.
Đông ca là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, dáng người cường tráng, đầu cắt ngắn, lúc còn trẻ, anh ta đã từng vào tù vì tội gϊếŧ người, sau khi ra tù liền dẫn theo một nhóm anh em mà anh ta gặp trong tù mở ra sòng bạc hiện tại.
Ngữ khí lúc này của anh ta có vẻ rất ôn hòa: "Tiểu Hoắc đi theo tôi mấy năm rồi nhỉ?”
Hoắc Minh Hàn rũ mi mắt xuống, trả lời: "Năm năm rồi.”
Đông ca cầm lấy chén trà trên bàn, nhấp một ngụm, tiếp tục hỏi: "Ở đây làm việc có quen không?"
Hình tượng Hoắc Minh Hàn ở trong sòng bạc từ trước đến nay đều là trầm mặc ít nói, lúc này cũng chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Đông ca hiểu được tính cách của anh, cũng không lấy làm lạ. "Mấy năm nay tôi coi như là nhìn cậu lớn lên, hiệu suất làm việc rất cao, bất cứ chuyện gì giao cho cậu làm tôi đều rất yên tâm." Đông ca dùng ngón tay thô ráp vuốt ve vách chén, trong giọng nói lộ ra uy nghiêm của kẻ bề trên. Ánh mắt anh ta bỗng nhiên nhìn qua, giống như một cái đinh đặt trên người Hoắc Minh Hàn: "Gần đây, nơi này của tôi có một vụ mua bán mới, tôi đang lo không tìm được nhân lực, cậu có muốn thu một khoản lớn luôn không?” Mí mắt Hoắc Minh Hàn giật giật, anh đi theo Đông ca nhiều năm như vậy, tất nhiên là hiểu rõ tình huống sản nghiệp dưới danh nghĩa của anh ta. Ngoài sòng bạc bí mật và vô danh giữa những ngọn núi này, gần đây dường như anh ta còn khai thác chuyện giao thương khác.
Thôn nhà họ Hoắc nơi bọn họ ở tuy rằng chỉ là một thôn trang nhỏ không ai biết tên, nhưng lại có vị trí địa lý đặc biệt, gần vịnh, chuyện buôn lậu một số hàng hóa nguy hiểm thông qua cảng tất nhiên cũng thuận tiện hơn. Việc làm ăn mới của Đông ca mang lại cho anh lợi nhuận có thể thấy được bằng mắt thường, nhưng làm loại chuyện này, không khác gì đi trên dây thừng một chiều của pháp luật, hơi không cẩn thận một chút là sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng ngay.