Chương 8

Cả ngày hôm đó trôi qua trong bứt rứt và bất an.

Chiều đến, Hàn Lâm trở về nhà, suy nghĩ mãi rồi cuối cùng quyết định nhắn một tin cho Cố Đình Lập.

"Anh đang làm gì thế? "

Tin nhắn gửi đi thành công, nhưng mãi chẳng thấy anh hồi âm. Hàn Lâm cắn môi, lần đầu sinh ra cảm giác hờn dỗi, vứt điện thoại ngoài sô pha đi vào phòng.

Gần 12 giờ đêm, phòng khách có tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi, không người tiếp nghe, người bên kia lại rất kiên nhẫn gọi lại rất nhiều lần.

Sau nhiều lần không có người trả lời, tiếng chuông điện thoại cầm tay im bặt. Ngay sau đó là tiếng chuông điện thoại cố định trong nhà vang lên, âm thanh ồn ào gấp bội.

Gần mười phút sau, Hàn Lâm với bộ dạng ngái ngủ chầm chậm bước đến, nhấc máy cắt đứt tiếng chuông inh ỏi.

- Alo.

Cách đầu dây, dường như cô nghe thấy tiếng anh thở phào nhẹ nhõm.

- Là anh, sao em không nghe máy? Anh còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

- Em hơi mệt nên ngủ sớm.

Có lẽ giọng Hàn Lâm khá lạnh nhạt, anh dường như nhận ra, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm ấm:

- Giận anh rồi?

- Không có!

Lời chối bỏ nhanh chóng này chẳng khác nào thừa nhận. Bên kia anh ngừng lại một chút, có lẽ đang tìm lời giải thích cho cô vợ đang như nhím đang xù lông ở nhà.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

- Lúc em gửi tin nhắn thì anh đang ở trên máy bay, vừa xuống máy bay anh thấy tin nhắn liền gọi lại cho em, bây giờ vẫn chưa rời khỏi phòng chờ đấy.

- Sao anh bảo bay chuyến sáng sớm mà giờ mới đến?

Ngữ điệu có chút nóng nảy khác hẳn vẻ nhu mì thường thấy của cô, nhưng dường như lại khiến anh có vẻ thích thú hơn, lại kiên nhẫn giải thích.

- Rạng sáng nay trên đường anh đến sân bay thì nhận được cuộc gọi của phòng kế hoạch, báo là có chút sửa đổi, phương án kinh doanh lần này cần thay đổi chút số liệu. Anh phải đến công ty điều chỉnh cả buổi sáng, đầu buổi chiều mới bắt đầu lên máy bay, định là đến nơi sẽ báo với em, không nghĩ tới là hôm nay em đột nhiên nhắn tin cho anh. Đừng giận anh, nhé?

- Em không giận...

- Được rồi , được rồi, em là không giận, chỉ tại anh suy nghĩ nhiều. Đợi anh trở về sẽ "tạ lỗi" chân thành cùng em nhé. Đảm bảo khiến em thoải mái thư thái mà tha lỗi cho anh..

Ngữ điệu trầm ấm pha lẫn chút trêu chọc này của anh khiến Hàn Lâm không khỏi đỏ hồng mặt. Cô luống cuống mắng nhỏ "Lưu manh!" rồi vội vàng cúp máy.

Đợi một lát cho màu đỏ như gấc trên mặt lui xuống, hồi tưởng lại đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ, Hàn Lâm cảm thấy có chút không đúng nhưng không biết chính xác ở đâu.

Đột nhiên anh xuống giọng nhẹ nhàng dỗ dành như thế này, Hàn Lâm có chút không quen. Trước giờ dù anh đối xử với cô cũng rất ôn nhu từ tốn, nhưng trừ những lúc mặn nồng trên giường thì hiếm anh miệng lưỡi mềm mỏng dỗ dành cô như lần này.

Là vì muốn che lấp cái gì?

Nếu như Cố Đình Lập biết suy nghĩ lúc này của cô, chắc chắn là tức đến ói máu luôn. Phụ nữ đúng là sinh vật thật kỳ lạ, không tốt với cô ấy thì cô ấy trách móc, mà đột nhiên tốt hơn bình thường một chút thì lại rước lấy sự nghi ngờ.

Ngày hôm sau, Hàn Lâm đến công ty để làm việc. Vừa ngồi vào bàn làm việc đã nhận được điện thoại của Từ Khai.

- Hàn Lâm, đến phòng của tôi một chút.

Hàn Lâm đẩy cửa phòng bước vào, Từ Khai rất nồng nhiệt bảo cô ngồi xuống ánh mắt quét nhanh lên người cô với vẻ tán thưởng.

Hôm nay Hàn Lâm mặc một chiếc váy công sở dài đến đầu gối, áo sơ mi trắng đơn giản nhưng không che được đường nét yểu điệu cùng dáng người đầy đặn quyến rũ. Làn tóc dài đen nhánh búi lên, chỉ có vài lọn tóc mai rũ ôm lấy đôi gò má thanh thoát, môi hồng nhỏ nhắn.



Ánh mắt Từ Khai quá chăm chú và đầy thâm ý, khiến cho Hàn Lâm khó chịu muốn xoay người nhưng cố nén lại.

- Trưởng phòng Từ, gọi tôi có việc gì ạ?

Từ Khai cười liên tục, ánh mắt lấp lóe nhìn cô.

- Việc này... Tiểu Hàn à, vốn tôi định giữ cô lại phòng nhân sự để phụ giúp tôi xử lý công việc, nhưng sáng nay giám đốc Trình chỉ đích danh, muốn cô đến làm thư ký phòng giám đốc, tôi cũng đành phải nghe theo chỉ thị cấp trên thôi.

- Giám đốc Trình, Trình Nam?

- Ừm. Cô về chuẩn bị dọn đến phòng làm việc mới ngay trong buổi sáng đi nhé.

Ngừng một chút, Từ Khai cười ám muội:

- Sau này thăng quan phát tài phải nhớ chiếu cố đến cấp trên cũ là tôi nhé!

Hàn Lâm có chút ghét bỏ cách làm người của Từ Khai, loại người xum xoe tự cho là thông minh như ông ta thì tiếp xúc nhiều chỉ thêm phiền, liền gật đầu chào rồi về chỗ làm việc.

Chiều hôm nay công ty bọn họ có buổi tụ tập, danh nghĩa là chào đón nhân viên mới, có cả các phòng ban khác. Hàn Lâm không muốn đi, nhưng rốt cuộc thay đổi ý định vì nhớ đến Sở Nhiên đã dặn dò kỹ lưỡng phải hòa đồng với đồng nghiệp ở công ty để dễ dàng làm việc

Nghĩ đến việc này, Hàn Lâm có chút muốn cười, Sở Nhiên nói đạo lý là vậy, cứ như ở tòa soạn cô ấy hòa đồng lắm ấy?

Sáu giờ chiều, Hàn Lâm cùng đi đến nhà hàng cùng hai đồng nghiệp mới, vừa bước vào đã nghe tiếng cười đùa ồn ào. Đồng nghiệp các bộ phận đã tụ tập gần đủ, đều là những gương mặt trẻ. Một số người đã có thời gian làm việc tương đối dài cùng nhau, đủ để vô hình tạo thành những quần thể riêng.

Trên chiếc bàn ở vị trí trung tâm của căn phòng, không khí đang rất sôi nổi, ánh nhìn và sự chú ý dồn vào một cô gái mặc bộ váy màu đỏ cắt may khéo léo, kín đáo nhưng khoe trọn đường cong cơ thể. Nụ cười diễm lệ của cô gái như chậu băng rót xuống trên người Hàn Lâm.

Cô chưa kịp chuẩn bị để đối mặt với tình địch hiềm nghi, ít nhất là trong lúc này.

Bên kia Bội Châu cũng phóng tầm mắt nhìn sang.