Chương 3

Hôm nay thật sự là trùng hợp, người người muốn gặp cô ăn cơm.

Xế chiều, cô nhận được điện thoại của chú Trịnh bảo ông nội gọi cô về nhà lớn để ăn tối.

Theo lẽ thường, Hàn Lâm cũng không muốn tham gia vào những bữa cơm áp lực, phải nhìn sắc mặt của người khác thế này. Nhưng trải qua chuyện đêm qua, cô nghĩ mình cần tránh chạm mặt chồng để bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện.

Nhắn cho anh một tin nhắn bảo mình sẽ đến nhà ông nội, Hàn Lâm lái xe trên đường, tranh thủ né giờ tan tầm cao điểm.

Trên đường đi, cô khó tránh khỏi suy nghĩ miên man về "quả bo.m" tin tức mới nhận lúc chiều.

Thời đại học quả là có một thời gian trong trường mọi người bàn tán về chuyện nam thần mặt lạnh khoa kinh tế là bông hoa đã có chủ.

Có đôi lúc chính Hàn Lâm cũng trông thấy hai người họ cùng đi đến thư viện, cùng đến giảng đường. Mặc dù những lúc ấy khuôn mặt anh không biểu cảm gì khác bình thường, nhưng khi Bội Châu liến thoắng cười nói bên cạnh, anh cũng không tỏ vẻ phản cảm.

Khi ấy Bội Châu cũng được xem như mỹ nữ số một số hai của khoa kinh tế lúc đó, nên chuyện nam thần mặt lạnh động lòng với cô ấy cũng xem như chuyện hợp tình hợp lý.

Hàn Lâm vì chuyện ấy đã buồn bã suốt một thời gian gian dài. Cô lúc ấy cũng tự trách mình đã không can đảm ra tay trước, nếu cô thổ lộ cùng anh thì kết quả có khác đi không?

Không ai biết chắc được.

Sau khi Hàn Lâm dần chấp nhận buông bỏ tình cảm đơn phương vô vọng ấy thì bất ngờ có tin Bội Châu đi du học theo dạng cử tuyển, một thời gian dài cũng không thấy Cố Đình Lập xuất hiện tại trường học.

Mọi chuyện dần rơi vào quên lãng.

Cho tới hôm nay, gần 10 năm sau, cái tên Bội Châu lại một lần nữa khiến lòng cô dậy sóng.

Họ lại quay về bên nhau ư? Anh sẽ sớm kết thúc cuộc hôn nhân tạm bợ của họ để nối lại tình cũ sao?

...Cổng lớn nhà họ Hàn xuất hiện trước mặt, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hàn Lâm.

Cô đã rất lâu không đến đây, trừ dịp Tết cùng Cố Đình Lập đến đây chu toàn nghĩa vụ thì chẳng khi nào cô muốn bước vào ngôi nhà bức bối này hết.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Khuôn viên nhà họ Hàn rất rộng, cây cối được trồng theo dọc lối đi và phủ đầy khu vực vườn hoa bên cạnh biệt thự. Tòa nhà rộng lớn uy nghi nhưng băng giá này là nơi cô từng sống hơn nửa năm, cũng là nơi chôn giữ những ký ức đen tối, những thất vọng và bàng hoàng của cô gái trẻ 17 tuổi.

Trong ấn tượng người ngoài có lẽ là một ngôi nhà sang trọng và bề thế, trong mắt cô nó chỉ là chốn mục nát và lạnh lẽo.

Ông nội của cô không chỉ có một mình ba cô là con trai, sau khi bà nội ruột thịt của cô mất vì sinh ba cô, ông ấy lại cưới thêm vợ và có thêm một đôi trai gái. Vậy nên ngoài ông nội là ruột thịt chí thân, những người khác trong nhà này đối với cô là người ngoài một nửa.

May mắn là cô cũng chẳng cần áy náy vì suy nghĩ đó của mình. Bởi vì trong mắt họ, cô trăm phần trăm là người ngoài. Một con mèo hoang không cha không mẹ được ông Hàn Thạch đem về lúc đã 16 tuổi.

Lái xe vào bãi đỗ, trên đường người hầu tấp nập chào.

- Đại tiểu thư đã trở lại! Ông chủ đang đợi trong phòng khách ạ!

Quản gia mở cửa, Hàn Lâm hít sâu một hơi xua đi vẻ chán nản trong mắt, khoác lên vẻ mặt bình tĩnh bước vào.

Ông Hàn đang ngồi trong phòng khách, vui vẻ nói chuyện với một người đàn ông ngồi quay lưng hướng cửa. Không biết người kia nói gì đó, đáp lại là một tràng cười sang sảng của ông.

Ông Hàn năm nay ngoài 70 tuổi, nhưng thân thể bảo dưỡng tốt nhìn chỉ tầm hơn 60 một chút. Ngồi kế bên ông là một phụ nữ trung niên ăn mặc khéo léo, trên mặt tuy có chút dấu vết thời gian nhưng nhan sắc không biến đổi mấy, đó là bà nội kế của cô, Hàn lão phu nhân Chu Xuân Mai.

Nghe tiếng chào của người hầu, ông Hàn lướt mắt về phía Hàn Lâm, chờ cô bước tới lên tiếng chào xong, vẫy tay về một đầu sô pha khác:

- Hàn Lâm đã tới rồi à? Ngồi đi!

Giọng nói có phần vui vẻ, đôi mắt như sáng lên ánh nhìn vui vẻ, có lẽ càng về lúc gần đất xa trời, người ta càng có xu hướng trông chờ vào tình cảm của những người thân xung quanh.

Ánh mắt Chu Xuân Mai bên cạnh tối đi ba phần, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ ưu nhã, cúi xuống rót cho ông một tách trà, vẻ thong dong không che giấu sự khinh thường với cô.

- Vâng ạ!

Hàn Lâm không thèm để ý, thậm chí nở một nụ cười đáp lời ông, ung dung ngồi bên phía còn lại kề bên ông.



Lúc này cô mới chú ý người đàn ông đối diện nãy giờ vẫn im lặng quan sát mình. Đó là một người đàn ông trạc tuổi cô, ăn mặc lịch lãm ưa nhìn, khuôn mặt có nhiều đường nét quen thuộc nhưng nhất thời cô không nhớ ra được.

- Mười năm không gặp, lúc này em không nhận ra tôi rồi à?

- Anh biết tôi?

- Ừ, chúng ta cùng học chung trường cấp 3, tôi học cùng lớp với Cố Đình Lập.

- Anh là... Trình Nam?

- Ừm.

Anh nở nụ cười, đôi mắt hơi híp lại. Lúc này khuôn mặt anh mới trùng khớp với Trình Nam trong ấn tượng của cô. Ai mà ngờ được thiếu niên béo tròn hay cười ngày nào giờ biến thành người đàn ông ôn hòa lịch sự như vậy chứ?

- Đã lâu không gặp. Suýt nữa thì tôi không nhận ra anh rồi.

Anh khẽ cười, như đoán được lý do vì sao cô bất ngờ như vậy.

Ông Hàn lên tiếng cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người:

- Có gì nói sau, dùng cơm với ta trước. Phải rồi, Đình Lập đâu?

Hàn Lâm bối rối rồi rất nhanh trả lời:

- Anh ấy mới đi công tác về, còn nhiều chuyện công ty cần xử lý. Cháu tưởng ông nhớ cháu chứ...

Ông Hàn gật đầu xem như chấp nhận lời giải thích của cô, lại nói:

- Vốn là muốn gặp cháu, lại sẵn có Trình Nam đến đây, ông muốn gặp Đình Lập để bàn một số việc, có lẽ để khi khác ông gọi nó đến cũng được.

Hàn Lâm ậm ờ bước nhanh vào phòng ăn.