Chương 27

Bội Châu từ từ ngồi dậy, kéo chiếc áo choàng che lại tấm thân trần trụi của mình. Cô nhìn về phía người đàn ông đang ung dung rót rượu bên giường, cảm thấy như đang nhìn một con quái vật. Ai có thể ngờ người đàn ông dáng vẻ trí thức nhã nhặn như thế này lại mang trong người một linh hồn như quỷ dữ dưới địa ngục đâu?

Cô nhớ mãi không quên ngày mình chính thức sa vào địa ngục trần gian này.

Chín năm trước, cô vẫn còn là một cô sinh viên tràn đầy sức sống và tham vọng, sống kiêu ngạo như một chú chim công...

Bội Châu có vẻ ngoài đài các và lối sinh hoạt lẫn kiểu cách như một tiểu thư lá ngọc cành vàng, mặc dù thật ra nhà cô chỉ là một hộ bình thường ở một thị trấn nhỏ. Cha cô là giáo viên nhưng đã bỏ nghề vì rượu chè cờ bạc, cô còn một người anh trai lêu lổng chơi bời, một người mẹ nai lưng ra làm cung phụng cho cả gia đình.

Từ nhỏ Bội Châu đã có học lực rất giỏi, cô luôn cố gắng bứt phá để hàng năm nhận học bổng trang trải học phí. Đó là niềm tự hào và động lực sống duy nhất của người mẹ tần tảo ấy.

Bội Châu thi đậu đại học hàng đầu của thành phố C, mọi tương lai tưởng chừng rộng mở trước mắt, nhưng một ngày kia, trong nhà xảy ra chuyện. Anh trai cô sử dụng chất kí©h thí©ɧ và ẩu đả làm đối phương suýt mất mạng, nhà bên kia đòi bồi thường một số tiền rất lớn mới đồng ý bỏ qua. Mẹ cô sau khi chạy vạy khắp nơi không được, không còn cách nào khác đành phải tìm đến con gái.

Mặc dù không có bao nhiêu tình cảm đối với anh trai, nhưng nhìn khuôn mặt khắc khổ và những giọt nước mắt van nài của mẹ, cô đã mềm lòng. Nhưng bằng cách nào để kiếm một số tiền lớn trong thời gian ngắn? Cô không thể vay mượn khắp nơi để làm rơi mất tấm vỏ bọc con nhà danh giá mà mình đã dày công đắp nặn. Cô lựa chọn bán tấm thân trinh trắng của mình cho một người đàn ông xa lạ thông qua môi giới

Nhưng nhà kia tham lam được voi đòi tiên, ngoài số tiền ấy còn đòi phải có thêm chi phí điều trị thương tích định kỳ. Bội Châu muốn bỏ mặc, nhưng mẹ cô lại van nài, lúc ấy cô bình tĩnh ngồi trước mặt mẹ, nói rõ đây là lần cuối cùng, xem như đền đáp ân nghĩa sinh thành của mẹ.

Bội Châu đến một quán bar kín đáo, trở thành nhân viên bán thời gian ở đó, trong một thời gian ngắn tiếp đủ loại người để tìm đủ số tiền cần có rồi cắt đứt mọi quan hệ.

Thế nhưng đến năm cô học đại học năm thứ hai, một cuộc gặp mặt đã khiến cô rơi vào địa ngục không lối thoát như bây giờ.

Chu Hà Quang tìm đến cô, ban đầu chỉ là thăm dò rồi ngỏ ý muốn thuê cô làm một việc cho ông ta. Bội Châu từ chối, cô không muốn lại vì tiền mà bán rẻ tấm thân mình nữa.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nhưng xấp ảnh trên bàn như tảng đá lớn đè nát sự phản kháng của Bội Châu. Đó là hình ảnh những lần tiếp khách của cô, hình ảnh sắc nét rõ ràng khuôn mặt lẫn động tác của hai người trong ảnh. Gã đàn ông trung niên nhìn cô, cất giọng thì thầm:

- Còn có cả video nữa. Cô có muốn xem không? Trường học sẽ tự hào vì cô lắm nhỉ!

Bội Châu cảm thấy mình như rớt xuống chín tầng địa ngục, cuộc sống của cô, kiêu ngạo cuối cùng của cô sẽ không còn gì nữa. Cô cất giọng buông xuôi:

- Muốn tôi làm gì?

Ông ta nở nụ cười hài lòng.

- Đơn giản lắm, tiếp cận một người...

Vừa nói vừa đảo mắt nhìn toàn thân cô, ánh mắt dừng rất lâu vào gương mặt của cô.

- Và trở thành con đ*ếm phục vụ cho tôi. Tiền không thành vấn đề, chỉ cần cô ngoan ngoãn.

Thế là Bội Châu trở thành đồ chơi của Chu Hà Quang, thành chốn giải tỏa sinh lý biếи ŧɦái của hắn, cuộc sống mặc cho hắn bày bố.

Cô bắt đầu phải đeo đuổi chàng hot boy nổi tiếng lạnh lùng của khoa, mặc dù cậu ấy không tỏ vẻ chú ý đến cô, nhưng cô vẫn âm thầm may mắn là cậu ta chưa bài xích cô như trong tưởng tượng. Cô tận dụng mọi cơ hội xuất hiện cùng cậu ta trước mặt bạn học: đi cùng xuống thư viện, đi xuống văn phòng khoa, cùng làm một đề tài báo cáo,.. Thái độ của cậu ta vẫn là giải quyết việc chung, nhưng cô trong âm thầm luôn khiến người khác tưởng rằng họ là một đôi.

Chu Hà Quang bảo rằng chỉ cần làm cho người người đều biết hai người là một đôi, thế là đủ.



Bội Châu cũng âm thầm thở ra, cô cũng không muốn dùng tấm thân lấm bùn nhơ để vấy bẩn người con trai ấy. Cậu ấy cũng có người mình thích, đó một cô sinh viên vừa nhập học.

Cố Đình Lập rất thích đứng trên góc khuất cửa sổ thư viện ở tầng hai, nhìn xuống một cô gái hay chơi đùa cùng chú mèo trên đường dẫn vào thư viện. Vừa nhìn là có thể ngẩn người chăm chú đến cả một giờ.

Cô gái kia ngoài vẻ xinh đẹp hơn người thì cũng chẳng có gì nổi bật, thuộc loại im hơi lặng tiếng trong trường. Bội Châu không mấy để ý, cô lo cho cuộc đời của mình còn chưa xong nữa là.

Nhiệm vụ ấy kết thúc sau nửa năm, khi Cố Đình Lập xin bảo lưu rời trường tạm nghỉ một thời gian, tiếp theo là chuyển hồ sơ đi du học nước ngoài. Trong mắt của người khác thì họ từng là một đôi khắng khít, chỉ có Bội Châu tự hiểu cậu ấy chỉ xem cô như một người bạn học bình thường, còn bình thường hơn cậu bạn tên Trình Nam nào đó thường gọi điện tâm sự với cậu.

Chu Hà Quang ra nước ngoài, yêu cầu Bội Châu phải đi theo. Mặc dù vướng bận người mẹ ốm yếu số khổ nhưng cô lại hy vọng chân trời mới kia sẽ giúp cho cô thoát khỏi người đàn ông ma quỷ này.

Chu Hà Quang là một tên biếи ŧɦái, suốt khoảng thời gian uy hϊếp khống chế tinh thần cô cũng không quên chiếm đoạt thân xác cô. Mỗi một lần sẽ biến đổi hình thức sỉ nhục cô, thường hay bắt cô giả vờ làm một người phụ nữ tên Mỹ Quyên nào đó, khống chế cô từ cách trang điểm đến ăn mặc. Chỉ khi cô làm hắn hài lòng, hắn sẽ hết sức thoải mái chu cấp tiền bạc và tài nguyên công việc cho cô. Đây chính là lý do vì sao Bội Châu có thể trở thành nhân viên cấp cao của tập đoàn MJ lừng lẫy khi tuổi đời chỉ mới hai mươi lăm.

Lần trở về này cũng là ý của Chu Hà Quang, muốn cô bổn cũ soạn lại, tiếp cận Cố Đình Lập để gây ra tai tiếng lớn. Bội Châu tận dụng hết khả năng và mánh khóe mới thành công từ vị trí nhân viên Hoàng Liệt nhảy lên vị trí phó giám đốc bộ phận kế hoạch của Trung Thiên nhằm tiếp cận anh.

Dĩ nhiên trong quá trình đó có sự hỗ trợ âm thầm của Chu Hà Quang không ít, từ việc tản tin đồn đến sắp xếp người săn tin "vô tình" chụp cuộc gặp gỡ buổi tối ở quán bar, đến cả những người tự nhận biết chuyện đều là do ông ta sắp xếp. Chỉ tiếc kế hoạch nhìn như không kẽ hở này đổ vỡ chỉ vì không tính đến việc Trung Thiên sẽ có được camera giám sát ở quán bar.

Chu Hà Quang rất tức giận, dạo này thường xuyên gọi cô đến làm đủ trò biếи ŧɦái chà đạp để phát tiết bực bội trong lòng.

Ghê tởm nhất là khi chạm mặt cô ở chốn công sở, ông ta vẫn có thể khoác lên mình vẻ đạo mạo, ôn hòa hỏi cô tên gì.

Khuất nhục gần mười năm, trong mắt người ngoài cô là một cô gái kiêu ngạo và tài năng. Còn đối với Chu Hà Quang, cô mãi mãi chỉ là con búp bê tìиɧ ɖu͙© để ông ta thỏa mãn tâm lý muốn chiếm hữu một người đàn bà khác mà thôi.