Cam Vân cùng Lâm Hàn Tùng hàn huyên một lúc, mới nhớ tới tiểu cô nương hay thẹn thùng kia, hắn nhìn xung quanh một lượt, lại không nhìn thấy thân ảnh của Lâm U Nghi, liền quay đầu lại kề tai nói nhỏ hỏi Lâm Hàn Tùng: “Hàn Tùng, ngươi có thấy U Nghi không?”
“Nghi muội muội sao?” Động tác tay của Lâm Hàn Tùng hơi dừng lại, “Nàng sinh bệnh, gần đây đều ở trong khuê phòng tĩnh dưỡng.”
“Sinh bệnh?” Cam Vân lo lắng lặp lại, hắn có chút lo lắng cho nữ hài kia, theo hắn biết, Lâm U Nghi là Tứ tiểu thư con thị thϊếp, ngày thường cũng không có ai thực tình đối đãi với nàng....
“Cũng không phải bệnh nặng gì.” Lâm Hàn Tùng trấn an nói, “Chỉ là bị cảm mạo, đã gần khỏi rồi, nhưng đại phu căn dặn mấy ngày này không thể ra gió, nên nàng mới không tới.”
“Vân thúc nếu không yên tâm, vậy ngày mai để A Từ muội muội đi một chuyến thăm nàng.” Lâm Hàn Tùng làm bộ lơ đãng nắm lấy tay Cam Vân, “Ta đảm bảo nàng đã sắp khỏi hẳn, hôm nay mọi người cao hứng như vậy, Vân thúc bồi ta thêm một hồi được không?”
“Ta kể cho ngươi vài sự tình thú vị khi còn nhỏ của ta....”
Tiểu lang luôn có thể gãi đúng vào sở thích của người khác, một khi mở miệng liền có thể khiến người khác bật cười, Cam Vân bất giác chìm vào trong câu chuyện của hắn, hoàn toàn không phát hiện ra bàn tay mình đang bị người nọ nắm trong tay hết niết lại xoa.
Đến khi yến hội kết thúc, Cam Vân còn có chút chưa thỏa mãn, Lâm Hàn Tùng nhân cơ hội nói nếu ngày mai rảnh rỗi, hắn sẽ bồi Cam Vân đi dạo quanh kinh đô.
Cam Vân không chút do dự đáp ứng, hắn cũng không biết lộ trình mà Lâm Hàn Tùng an bài, Lâm Hàn Tùng cũng không nói, trong lòng nghĩ một hồi cho người đi từ chối nhã tập Phương gia.
Khi Cam Vân cùng Cam Khuynh Từ trở lại Đại Lân Lâu, từ xa nhìn thấy một thân hình cao lớn đang quỳ ở cửa.
Khi đến gần thấy rõ đó là ai, sắc mặt Cam Vân lập tức tái mét.
Người đang quỳ trên mặt đất cõng cành mận gai không ai khác, chính là Lâm Trạch Giai!
Cam Vân theo bản năng lui về phía sau một bước, giờ khắc này, cả người hắn như rơi vào trong hầm băng, từ bàn chân bốc lên một cổ khí lạnh, cả người tự nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Người tập võ tai mắt nhạy bén, Lâm Trạch Giai nghe thấy tiếng động ở gần đó, hắn giương mắt lên nhìn, liền thấy Cam Vân ở cách đó không xa đang khẩn trương nhìn hắn, trong lòng trào lên một cổ mừng như điên, hắn vội vàng đứng lên, muốn đi đến trước mặt Cam Vân.
“Ngươi là ai?” Cam Khuynh Từ thấy sắc mặt phụ thân không đúng, theo bản năng bài xích Lâm Trạch Giai, lớn tiếng quát, “Ngươi đừng tới đây!”
Lâm Trạch Giai dừng bước, bộ dáng trầm mặc của hắn giống như một con sư tử, đe dọa người khác mọi lúc mọi nơi.
“A Từ… Con đi vào trước.” Cam Vân nhìn Cam Khuynh Từ đang che ở trước mặt mình, lúc này mới phản ứng lại hiện tại là cảnh tượng gì, hắn bình tĩnh lại, trước tiên trấn an Cam Khuynh Từ, “Đây là, là Nhị công tử, không phải là người xấu.”
“Lúc trước ta và hắn có chút hiểu lầm, hắn chỉ là tới...”
“Ta là tới thỉnh tội! Ngày ấy khiến A… Vân thúc hoảng sợ, nên hôm nay ta cố ý đến thỉnh tội.” Lâm Trạch Giai lấy cành mận gai ở trên lưng xuống, hai mắt sáng ngời, bộ dáng trông rất thật thà hàm hậu, tất cả đều là giả vờ để trấn an Cam Khuynh Từ.
Lâm phủ tam tử, không có một người nào không tâm địa gian trá.
“A Từ, ta muốn ăn trứng lòng đào con làm.” Cam Vân sờ đầu Cam Khuynh Từ, “Ta có chuyện muốn nói với Nhị công tử, con đi phòng bếp nhỏ trước, được không?”
Nói bậy, rõ ràng người vừa rồi ở trong yến hội ăn không ít điểm tâm, sao còn có thể ăn thêm gì nữa chứ?
Cam Khuynh Từ mím môi, tâm tư của tiểu cô nương đều viết ở trên mặt, nhưng nàng nhìn ra Cam Vân đang khó xử, nên vẫn rời đi.
Chỉ là trước khi rời đi, hung dữ trừng Lâm Trạch Giai một cái.
“A Vân.” Lâm Trạch Giai thấy Cam Khuynh Từ đi rồi, liền tiến lên muốn kéo tay Cam Vân, Cam Vân tránh đi, hai mắt lạnh lùng nhìn hắn.
“.....Ngươi theo ta qua đây.”
Lâm Trạch Giai thành thật đi theo đằng sau Cam Vân.
Muốn hỏi tại sao Lâm Trạch Giai biết thân phận của Cam Vân, thì phải nói tới hai ngày trước.
Vì triều đình ban lệnh xuống, từ đêm đó Lâm Trạch Giai rời phủ liền chưa từng trở về, cho đến hai ngày trước.
Ngay khi trở về, hắn cao hứng đi tìm Lâm Trạm, vừa vào cửa đã dò hỏi Lâm Trạm tung tích của Cam Vân.
Lâm Trạm hơi sửng sốt, không hiểu A Vân trong miệng Lâm Trạch Giai là ai, nhưng sau đó hắn liền hiểu.
Có đôi khi đầu óc quá thông minh cũng không tốt, tỷ như hiện tại, Lâm Trạm hận bản thân không cần quá thông minh như vậy, liền không cần phản ứng nhanh như vậy biết Lâm Trạch Giai đã làm chuyện gì.
“Huynh trưởng, ta hỏi qua, đã nhiều ngày qua trong lâu của ngươi chưa từng xuất hiện linh quan nào, A Vân là bị ngươi đưa về rồi? Ngươi biết hắn là người trong thanh lâu nào, ta muốn đi tìm hắn.”
Lâm Trạm híp mắt, thấy tiền chuộc thân Lâm Trạch Giai cũng đã lấy ra, không mặn không nhạt hỏi: “Ngươi chuẩn bị bao nhiêu ngân lượng?”
Lâm Trạch Giai ưỡn ngực tự hào nói: “A Vân nhà ta giá trị vạn lượng hoàng kim.”
Hắn thật sự rất thích linh quan tên A Vân kia, thích phong thái mị hoặc cùng ẩn nhẫn ở trên giường của hắn, thích khóe mắt ngấn lệ của hắn, bộ dáng bất lực cao trào.
Lâm Trạch Giai thậm chí nghĩ, trước tiên đem người chuộc về, chờ đến khi Lâm Trạm đương gia làm chủ toàn bộ Lâm phủ, vậy hắn liền có thể quang minh chính đại kiệu tám người nâng đem người cưới về làm chính thê.
Tưởng tượng đến viễn cảnh A Vân làm thê tử của hắn, Lâm Trạch Giai cả người đều hưng phấn.
“Quỳ xuống!” Lâm Trạm lạnh giọng quát, “Lâm Trạch Giai, ngươi đúng là có tiền đồ, muốn dùng vạn lượng hoàng kim đi chuộc một tên xướng kĩ?”
Lâm Trạch Giai biết lúc này không thể chọc Lâm Trạm tức giận thêm, thành thật quỳ xuống, nhưng vẻ mặt không phục nói: “Thiên kim khó mua người trong lòng, ngươi biết cái gì! Ta không ghét bỏ hắn từng hành phòng cùng ngươi, ta thích hắn hiếm lạ hắn, đó cũng không phải chuyện xấu gì!”
“Ngươi tự mình ngẫm lại!” Không biết câu nào đả động tới Lâm Trạm, sắc mặt hắn nháy mắt trầm xuống, phất tay áo rời khỏi thư phòng.
Lâm Trạch Giai thành thật quỳ hai ngày cũng không chờ được huynh trưởng nói cho hắn biết tung tích của Cam Vân, hắn không nhịn được, trực tiếp đi tới Tam Vương phủ hỏi thăm.
“Linh quan nào? Ngày ấy Lâm đại nhân đâu có mang linh quan nào tới.” Tam Vương gia vẻ mặt vô tội phe phẩy quạt, “Hắn chỉ mang tới một vị thúc phụ ở trong phủ các ngươi, tên Cam Vân.”
Này vừa nghe liền cảm thấy thực khó tin.
Lâm Trạch Giai lảo đảo trở lại Lâm phủ, suy nghĩ cẩn thận vì sao Lâm Trạm không nói ra tung tích của Cam Vân, hóa ra chính hắn cũng có bí mật không muốn cho ai biết, khó trách không nói cho hắn biết tung tích của A Vân.
Nói không chừng để hắn quỳ hai ngày kia cũng là quan báo tư thù!
Lâm Trạch Giai rất muốn gặp Cam Vân, hắn lập tức hồi phủ, nhưng khi vừa đi vào Lâm phủ, hắn mới tỉnh lại từ trong ảo tưởng.
Trong lòng căng thẳng, hắn nhăn mày hối hận.
Lần đầu tiên của hắn cùng Cam Vân..... Những lời nói thô tục khi hoan ái, tiểu quan nghe vào đó là tình thú, nhưng Cam Vân không phải là tiểu quan, vậy không phải là đang... Vũ nhục hắn sao?
Khó trách ngày đó A Vân vẫn luôn không nói chuyện, Lâm Trạch Giai hối hận mình miệng tiện, một hai phải nói những từ ngữ thô tục học được ở quân doanh, đây chính là gây họa lớn a.
Đơn giản chỉnh lý lại y phục, Lâm Trạch Giai lưng cõng cành mận gai hành nghề cũ, vừa biết Cam Vân ở chỗ nào, liền chạy đến trước cửa Đại Lân Lâu quỳ xuống.
Vì thế khi Cam Vân vừa về liền thấy một màn này, vừa kinh sợ vừa đáng thương, Lâm Trạch Giai đã quỳ được hai canh giờ.