Chương 6

Nhưng mà kiếp này... Cô ta muốn Cam Vân giấu đi khuôn mặt đó đi, hừ, nhìn xem, không có khuôn mặt mang đến nhiều ích lợi đó, cậu cũng chỉ là một người bình thường.

Dọc đường hai người cũng không nói nhiều, nhưng sau khi đi đến nhà ăn, Tân Di lập tức mời Cam Vân đến nhà cô ta dự tiệc. Cam Vân có chút ngượng ngùng, trước mặt cậu là một bát súp kem nấm, cậu cẩn thận ăn từng muỗng.

Sau khi biết rằng bữa tiệc đó không có ý nghĩa gì đặc biệt, Cam Vân đã từ chối Tân Di: "Xin lỗi Tân Di, tớ vẫn phải ra ngoài tìm việc làm thêm."

Quả nhiên, trong mắt Tân Di hiện lên ánh mắt nhìn thấy tất cả, cô ta hờn dỗi bĩu môi: "Không phải Cam Vân đã tìm được việc làm thêm rồi sao? Rõ ràng cậu đã nói buổi tối cậu có thời gian mà."

Cam Vân cũng thở dài, cậu kể về tình trạng khó khăn hiện tại của mình. Ông chủ của cậu đã sa thải cậu vài ngày trước, nếu cậu không tìm được việc làm vào tháng này, tháng sau cậu sẽ không có tiền lương. Cậu không muốn từ chối Tân Di, nhưng tình hình thực tế không cho phép điều đó.

"Thì ra là như vậy..." Tân Di khẽ cau mày, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô ta đặt dao nĩa xuống, nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình với Cam Vân: "Cam Vân, đột nhiên tớ nghĩ ra một công việc bán thời gian, cậu có muốn thử không? Tiền lương cao gấp đôi công việc trước đây của cậu, nhưng cậu cần phải đi làm vào ban đêm. Đó là một quán bar, trả lương theo giờ, thanh toán lương hàng ngày."

"Thật sao?" Cam Vân có chút do dự, nhưng Tân Di hạ quyết tâm cố gắng thuyết phục cậu, cậu không thể từ chối ý tốt của Tân Di, vì vậy, sau khi Tân Di nói chuyện một lúc, cậu gật đầu không chắc chắn, nói rằng cậu có thể thử xem.

Thấy mục đích đã đạt được, Tân Di rất vui mừng, lương quán bar đúng là cao nhưng cái giá phải trả cũng phải trả, cô ta đang mong chờ xem Cam Vân sẽ xử lý như thế nào.

Sau bữa trưa, Tân Di rời đi trước, cô ta vốn đến để thuyết phục Cam Vân làm việc trong quán bar chứ cô ta thực sự không muốn phát triển mối quan hệ với Cam Vân.

Cam Vân nhìn thức ăn trên ghế của cậu, Tân Di đã gọi rất nhiều món, nhưng cô ta không hề đυ.ng đến một số món đang tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Cậu nuốt nước bọt, nhờ người phục vụ bên cạnh đóng gói cho cậu.

Trước khi đi, Cam Vân ngượng ngùng lấy ra một đô la rồi đặt vào tay người phục vụ: "Tôi xin lỗi, tôi thực sự không thể cho anh thêm tiền, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ thêm tiền bo cho anh vào lần sau."