Chương 33

Ngay sau đó là giọng nói trầm thấp nhưng đầy ngạc nhiên của Cam Hựu: “Huynh trưởng, huynh có biết mình vừa nói gì không?”

Cam Vân không dám ngẩng đầu lên nữa, lúng túng trả lời: “Ta biết...”

Đáy mắt Cam Hựu lặng lẽ phát sáng, những lời của Cam Vân đã lập tức thay đổi mối quan hệ giữa hai người. Hắn khẽ mở miệng, khó mà kiềm chế được ý muốn bắt nạt Cam Vân: “Nếu ta không nghe nhầm thì ý của huynh là, ta có thể qua lại với tẩu tẩu, cho dù có lên giường, huynh cũng không quan tâm, hơn nữa nhất định phải để tẩu tẩu mang thai hài tử của ta, có đúng không?”

Cam Vân không trả lời, Cam Hựu ngồi xổm xuống, rơi vào tầm nhìn của chàng, ánh mắt mang theo trêu đùa, giả bộ ngốc nghếch hỏi: “Chắc là ta nghe nhầm, đúng không? Trên đời làm gì có người nam nhân nào có ý nghĩ như vậy chứ? Dâng thê tử của mình cho nam nhân khác, còn khăng khăng để vợ mình mang thai hài tử của người khác? Huynh trưởng, huynh nói có đúng không?”

“Đệ... Nếu đệ không thích thì thôi...” Cam Vân quay đầu lại, bị Cam Hựu nói cho vừa nhục nhã vừa xấu hổ, quầng mắt đỏ hoe, đuôi mắt càng đỏ hơn: “Đừng có giễu cợt ta, xem như ta chưa nói gì hết, được không?”

Da Cam Vân mỏng đến mức chàng chưa bao giờ xem xuân cung đồ, kiến thức về tìиɧ ɖu͙© của chàng chỉ dừng lại ở việc nam nữ phải kết hợp thì mới có thể sinh con đẻ cái, nếu không muốn mang thai thì phải uống thuốc tránh thai, còn quá trình như thế nào thì chàng không biết tí gì cả. Lời Cam Hựu nói quá thẳng thừng, ngay lập tức khiến người chàng nóng bừng vì xấu hổ, chỉ muốn quay ngược thời gian và rút lại những lời nói đó. Thấy Cam Hựu khăng khăng bắt mình phải trả lời, chàng không dám nói thêm gì nữa, cầu xin Cam Hựu im lặng, cố gắng che đậy chủ đề này.

“Đừng mà, ta cũng không nói có đồng ý hay không, cứ làm như ta đang bắt nạt huynh không bằng. Huynh trưởng, ta chỉ tò mò vì sao huynh muốn làm như vậy, thật ra nếu nghĩ kĩ thì cũng có nam nhân sẽ làm như vậy thật, nhưng mà...”

Ánh mắt của Cam Hựu rơi xuống giữa hai chân của Cam Vân: “Những nam nhân như vậy, một là không thích thê tử của mình, hai là bất lực, không thể cứng nổi, vì vậy mới không tức giận khi thê tử của mình đi cung phụng người khác… Huynh trưởng, huynh là loại nào?”

“Không phải, cả hai đều không phải!”

Cam Vân run rẩy ngả về phía sau, toàn bộ lưng dựa vào bệ cửa sổ, tấm lưng gầy gò của chàng lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo của vật chết, chàng co người, không ngừng tìm lí do để biện minh: “Ta chỉ biết mình sẽ không sống được bao lâu nữa, cũng không thể cho Phương Yến hạnh phúc, chi bằng tác thành cho hai người, về phần muốn có con, cũng là… Cũng là để sau khi ta chết đi, mẫu thân còn có nơi nhờ cậy.”

“Nếu như đệ không thích kế hoạch này, ta cũng không ép đệ...”

“Nhưng không có nam nhân bình thường nào không muốn có đứa con của mình, mà huynh cũng đâu phải lập tức sẽ...” Mắt Cam Hựu chợt lóe lên: “Huynh, huynh trưởng, chẳng lẽ huynh thật sự bất lực sao?”

Mặt Cam Vân đỏ đến tận cổ, chàng run rẩy đưa tay ra, như muốn đánh Cam Hựu, nhưng lại không có sức, tay chàng đưa lên rồi hạ xuống, không hiểu sao lại đáp xuống vai hắn. Thế là, cú đánh biến thành đẩy, sau khi đẩy Cam Hựu ra, chàng lại nắm lấy chiếc áo choàng, lắc lư người rồi ngã ra khỏi ghế.Chàng thậm chí không kịp đi giày và vớ, cứ thế để chân trần mà chạy trốn. Cam Hựu quỳ tại chỗ, xung quanh là mùi thuốc của Cam Vân, vừa rồi hắn đang nhìn Cam Vân, vì ở gần như vậy nên có thể nhìn thấy rõ ràng mọi hành động của Cam Vân.

Trời ạ, hắn thật sự đoán đúng sao? Yết hầu của Cam Hựu không ngừng chuyển động, cái miệng của hắn khô khốc như muốn bốc cháy. Hắn cúi đầu xuống, giữa hai chân, nơi bụng dưới, đã có một chỗ phình to bằng nắm tay nhô ra khỏi chiếc áo choàng rộng thùng thình.