Chương 9: Người dì nhỏ x tiểu giáo thảo

Nơi bảo vệ đưa họ đi xem là một căn hộ nằm trên tầng hai mươi, tám hộ hai thang máy, trang trí cũng rất đẹp.

Nhân viên bảo vệ vừa mở cửa vừa giới thiệu: "Vốn dĩ chủ nhà định sống ở đây nhưng kết quả vừa mới lắp đặt xong liền cùng con trai ra nước ngoài, nhà cửa cũng không có ai. Tòa nhà này có chất lượng tốt nhất, tất cả đều là hộ gia đình, hầu như không có cho thuê. 1500 một tháng tuyệt đối không tính là đắt, cọc một trả ba. Mấu chốt là hai hộ bên cạnh đều là gia đình có con nhỏ, rất dễ hòa thuận."

"Chỉ là…" Kỷ Uyển biết tất nhiên là người ta có tâm mới chịu đưa cô đi xem căn nhà như vậy, huống chi giá cả còn rất phải chăng.

"Chỉ là có một chuyện, hiện tại tôi không có nhiều tiền lắm nên dự định để lại chút vốn làm ăn. Thế nên có thể trả trước một tháng hay không? Tôi bảo đảm vài ngày nữa sẽ trả cho anh. Anh yên tâm, nếu tháng sau tôi còn không trả thì lập tức chuyển đi, không nói hai lời."

Nói thật, tuy rằng hai mẹ con này ăn mặc chẳng ra làm sao nhưng bảo vệ lại cảm thấy họ không phải là người không có nổi một đồng trong người. Có lẽ là vì khí chất không giống người thường của người mẹ nghèo túng. Anh ta dễ dàng nghiêng lòng tin nghiêng về phía họ.

Ngôi nhà này vốn là của một người họ hàng xa, người ta cũng không quan tâm chút tiền này. Nhờ anh ta toàn quyền làm chủ, mới đến tay đã gặp được cô, cũng coi như có duyên.

"Được, sẽ cho cô thuê. Nhưng đứa trẻ không được vẽ bừa lên tường, tất cả mọi thứ trong nhà phải được bảo quản cẩn thận."

***

Đồ đạc của Kỷ Uyển không nhiều lắm, ngoại trừ lâm sản thì chính là mấy bộ quần áo bằng vải bông, một nồi cơm điện nhỏ, một ga trải giường, một cái đệm không độn gòn, may là thời tiết hiện tại không cần dùng đến. Lâm sản đều đã bán hết, phần còn lại đi một chuyến nữa là có thể chuyển hết được.

Lúc hai người tới chuyển nhà, trước đó đã mua một chút thịt, thức ăn và một ít dụng cụ bếp cần thiết ở chợ cách đó không xa. Chờ xong hết thảy, Kỷ Uyển xào một đĩa thịt nấm mèo, một đĩa rau xanh, nấu thêm một nồi canh trứng cà chua. Trước đây tay nghề của cô rất tốt nhưng đã lâu không làm nên hơi xa lạ.

Kỷ Uyển múc cho cậu một chén canh: "Trước khi ăn cơm thì ăn canh trước tốt cho dạ dày. Nếm thử xem!"

Canh là món được nấu đầu tiên nên bây giờ đã nguội bớt, là lúc thích hợp nhất để thưởng thức, Chương Tịch Chu nhanh chóng ăn xong một chén canh lớn.

Kỷ Uyển lại bới cơm cho cậu, lần này Chương Tịch Chu không chịu ngồi yên nữa.

"Cháu sẽ tự làm."

Cậu trông mong nhìn cái chén rỗng trong tay Kỷ Uyển... Hơi đáng yêu. Kỷ Uyển đưa chén cho cậu, chờ cậu bới cơm.

Hai chén cơm, một chén chỉ có một nửa, chén đầy ắp còn lại được đưa cho Kỷ Uyển.

Nồi cơm điện nhà họ hơi nhỏ, ngày đầu tiên lúc ăn tối Chương Tịch Chu cực kỳ đói bụng nên đã ăn chừng hai chén cháo lớn. Kỷ Uyển chỉ ăn được nửa chén, cô chưa từng có cảm giác gì với việc đó nhưng cậu vốn mẫn cảm, vẫn nhớ rõ chuyện này.

Kỷ Uyển muốn lấy cái chén kia nhưng thứ cô nhìn thấy chính là đôi môi mím chặt và hành động giữ chén thật chặt của cậu.

Thấy dáng vẻ này của cậu, Kỷ Uyển lập tức nhận thua: "Được rồi! Dì sẽ ăn chén này... Ngày mai đi mua nồi cơm điện lớn hơn. Nhanh chóng ngồi xuống ăn đi!"

Ăn một chén đầy đến mức Kỷ Uyển ợ một cái. Thấy Chương Tịch Chu cạo nồi cơm không còn chút gì để ăn, Kỷ Uyển cũng không hỏi cậu có ăn no hay không mà chỉ lấy một gói bột mì lúc chiều họ mua ra.

Cô thêm nước, trứng vào bột, sau đó nhào thành một khối bột. Bởi vì không có gậy lăn bột nên chỉ có thể sử dụng chai nước giải khát đầy nước để cán thành miếng mỏng. Không phải dụng cụ chuyên dụng nên làm cho bột mỏng không đều, còn có một số vết ép kỳ lạ.

Khi còn bé, Kỷ Uyển rất thích ăn mì, khi đó dưới nhà cô có một đôi vợ chồng thuê nhà của cô bán mì, mỗi ngày cô đều đi ăn một tô. Vợ chồng kia thật sự làm mì rất ngon, dùng dầu xào thơm dưa muối, nước dùng nấu chung với khoai tây. Sau đó cắt bột đã cán đều cho vào nồi, nấu chín vớt ra cho thêm chút muối và dầu mè.

Lúc này chắc chắn không có dưa muối, cũng không tinh xảo như vậy. Kỷ Uyển dùng hơn phân nửa tô canh cà chua làm nước súp, đổ dầu xào thịt nấm mèo vào, rắc thêm một nắm rau xanh, vớt ra là xong.

Đầy một tô, Chương Tịch Chu đều ăn sạch.

Nửa lớn nhỏ ăn lão tử nghèo¹, chính là nói con trai tuổi này. Tuy vậy nhưng cô cũng không dám để cậu ngủ liền. Kỷ Uyển bật TV, tùy ý điều chỉnh một kênh hoạt hình. Bốn con rối vải màu vàng, xanh lá cây, đỏ và tím nhảy trên bãi cỏ rất hạnh phúc.